Tiểu Cô Nương Mỗi Ngày Đều Sợ Thành Thân

Chương 3: Chương 3




Bất quá, suy nghĩ kỹ một chút, thôi được rồi, Lâm Yên cũng không hy vọng cái tên Yeva tiếp tục xuất hiện bên trong đại chúng, vạn nhất đến lúc bị moi ra mình là bởi vì doping mà bị cấm thi đấu... Mất mặt vẫn là cô.

Huống hồ, đối phó với một tên giả mạo, cũng không cần kinh động khắp nơi như vậy.

Thực ra, Lâm Yên sợ nhất là tên giả mạo có chuẩn bị mà đến, vạn nhất kinh động truyền thông, tên giả mạo vẫn có thể lừa tiền trong khoảng thời gian ngắn, sau đó rời đi, đến lúc đó, ngay cả nội tình của tên giả mạo cũng chưa hẳn có thể bị vạch trần.

...

Đêm đó, sau khi Lâm Yên gửi một tin nhắn ngắn cho Mạc Thư Quân và Vân Hiên, liền một mình đón xe tới khu nhà cũ Hạ gia.

Vân Hiên trước mắt đã lên đường, bởi vì kẹt xe, khả năng đến trễ vài phút, còn Mạc Thư Quân, cũng vừa mới xuất phát từ nhà.

Vân Hiên là bởi vì thân thể hôm nay không thoải mái, tới bệnh viện làm trễ nải thời gian, mà Mạc Thư Quân, thì là hoàn toàn không có quan niệm thời gian...

Ước định cẩn thận sáu giờ đến khu nhà cũ Hạ gia, kết quả Mạc Thư Quân sáu giờ đúng... Xuất phát từ nhà.

Sau khi vào khu nhà cũ Hạ gia, Hạ Nhạc Phong giúp Lâm Yên mở cửa.

Vừa mới vào nhà, Lâm Yên lại phát hiện, đội viên của đội xe Hạ gia, thế mà toàn bộ đều ở đây, bao gồm cả Hạ Hùng và Hạ Minh Khải.

"Tiểu Yên, tới rồi à."

Lão gia tử Hạ Định Khôn đi ra từ bên trong, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Yên, mở miệng nói.

"Ông ngoại." Lâm Yên nhẹ gật đầu, cũng không nói thêm cái gì, ngồi ở một bên.

"Thế nào, nghe nói mày tìm đội trưởng cho đội xe Hạ gia?"

Lâm Yên vừa ngồi chưa được bao lâu, Hạ Hùng liền nhìn lại phía Lâm Yên, âm dương quái khí mở miệng.

"Người đâu, ở đâu, để chúng ta xem xem rốt cục là yêu ma quỷ quái gì." Thấy Lâm Yên chưa lên tiếng, Hạ Hùng tiếp tục nói.

"Ha ha." Thanh Lễ bên cạnh lạnh giọng cười nói, "Lâm Yên tiểu thư, chỉ cần cô không hại đội xe Hạ gia, đội xe Hạ gia còn có thể tiếp tục sinh tồn, đội trưởng, không cần, thực lực của Minh Khải, đã đủ rồi."

Lâm Yên vừa chưa ngồi được bao lâu, Vân Hiên liền gửi tin nhắn: "Chị gái, em đến rồi... Ở ngoài cửa, phiền chị giúp em mở cửa."

Trông thấy tin nhắn, Lâm Yên đứng dậy, mở cửa khu nhà cũ Hạ gia ra.

Ánh mắt của mọi người chợt nhìn lại phía ngoài cửa, chỉ thấy một vị nam hài đẹp đẽ, mặc trang phục bình thường, lẳng lặng đứng ở cửa ra vào, nếu như không mở miệng, cộng thêm sắc trời tối đen, thậm chí tưởng rằng là một cô gái an tĩnh.

"Chị gái..."

Trông thấy Lâm Yên, Vân Hiên nhẹ giọng mở miệng nói.

"Vân Hiên, vào đi." Lâm Yên cười nói.

Vân Hiên nhẹ gật đầu, cởi giày của mình, thận trọng đi vào trong khu nhà cũ Hạ gia.

"A... Lâm Yên tiểu thư, cô không phải là muốn nói với chúng tôi, nam hài này chính là người cô tìm tới đội xe Hạ gia... Làm đội trưởng chứ?" Nhìn thấy Vân Hiên vào nhà, Thanh Lễ bỗng nhiên lạnh giọng cười nói.

Mà Thanh Lễ vừa dứt lời, một đám đội viên Hạ gia, dồn dập mở miệng cười trào phúng, nhìn Vân Hiên an tĩnh không lên tiếng, khinh thường cùng hài hước trong mắt không che giấu chút nào.

Nam hài một cái miệng còn hôi sữa, thoạt nhìn thậm chí còn có chút tự bế, đừng nói làm m đội trưởng chó má gì, coi như là làm trợ thủ cho đội xe Hạ gia bọn họ, làm đội viên dự bị, bọn họ cũng sẽ không đồng ý.

Vân Hiên vốn cho rằng giống Lâm Yên trước đó, ước chừng chỉ có mấy người tham gia tiệc tối, nhưng sau khi vào nhà, không nghĩ tới, trong khu nhà cũ Hạ gia này thế mà ngồi đầy đội viên mặc trang phục đội xe Hạ gia, có chừng hơn mười người.

Vân Hiên gần như là có chút theo bản năng, đứng ở một bên, vẫn không có mở miệng nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.