Tiểu Cô Nương Mỗi Ngày Đều Sợ Thành Thân

Chương 12: Chương 12




Dù là Bùi Duật Thành trầm ổn như vậy, cũng không ngờ ý thức của mình sau khi xuyên qua, sẽ gặp phải hình ảnh như này...

Trong miệng khẽ nguyền rủa câu gì, Bùi Duật Thành nhanh như gió quơ lấy áo khoác trên tủ bên cạnh mặc vào, cực kỳ chặt chẽ che đi thân thể Lâm Yên.

Sau khi làm xong những việc này, hô hấp mới thoáng khôi phục bình ổn.

Chỉ là, trong gương, nữ hài bởi vì vừa tắm rửa xong, khuôn mặt nhỏ trong trắng lộ hồng, tóc hơi ướt, vẫn lúc ẩn lúc hiện trước mắt như cũ...

"Đùng" một tiếng, Bùi Duật Thành trực tiếp đóng tấm gương lại.

A, lại tiếp tục, hắn sợ rằng sẽ làm ra chút chuyện làm mình thấy trơ trẽn...

Giờ phút này, xuất phát từ thói quen, Bùi Duật Thành vô thức muốn hút thuốc, nhớ tới chính mình hiện tại là thân thể Lâm Yên, chỉ có thể coi như thôi, thấy một đống túi đồ ăn vặt xanh xanh đỏ đỏ trên bàn, theo bản năng duỗi tay cầm một thỏi chocolate trong đó lên.

Bùi Duật Thành nhớ tới nữ hài câu ăn xong, không đói bụng trước đó của nữ hài...

Không phải không đói bụng sao?

Chỉ là, cô gái tựa hồ cũng hết sức thích đồ ăn vặt...

Thật sự ăn ngon như vậy?

Từ khi sinh ra liền không có vị giác, hắn từ trước tới giờ không thể hiểu được nhiệt tình của nhân loại với thức ăn.

Bùi Duật Thành tiện tay bóc miếng chôclate kia ra, hững hờ bẻ một miếng nhỏ, bỏ vào trong miệng.

Trong nháy mắt chocolate ngọt ngào hòa tan giữa răng môi, Bùi Duật Thành vội vàng không kịp chuẩn bị mà sợ sệt ở đó.

Vốn chỉ là một cử động nhỏ tiện tay, lại không nghĩ rằng, lại đầu tiên khiến cho hắn cảm nhận được cảm giác có vị giác...

Bởi vì không có vị giác, mặc kệ ăn cái gì đối với hắn mà nói cũng đều là vị như nhai sáp nến, nhưng là bây giờ, lại thông qua thân thể Lâm Yên, cảm nhận được cảm giác trước nay chưa từng có.

Hắn suýt nữa quên mất, hiện tại chính là dùng thân thể Lâm Yên.

Cũng là... Thu hoạch ngoài ý liệu...

Nguyên lai, đây là vị ngọt?

Quả nhiên là một dạng mùi vị giống cô.

Bùi Duật Thành ôm tâm thái nghiên cứu, từng chút thử tất cả đồ ăn vặt Lâm Yên để lên bàn.

Sau đó, ánh mắt Bùi Duật Thành tùy ý nhìn lướt qua, liền thấy được bản ghi chép Lâm Yên mở ra để lên bàn, cùng với màn ảnh máy vi tính...

Bùi Duật Thành đầu tiên là quét đến lịch sử Lâm Yên tìm kiếm trên máy vi tính.

Xin hỏi yêu đương nên làm những chuyện gì?

Làm sao mới có thể dỗ bạn trai vui vẻ?

Làm sao mới có thể khiến bạn trai đáp ứng yêu cầu của mình?

...

Bùi Duật Thành hơi nhíu mày, tựa hồ có chút ngoài ý muốn.

Hắn còn tưởng rằng, cô sẽ tìm tòi "Làm sao chia tay với bạn trai", không nghĩ tới cô sẽ nghiên cứu những vấn đề này...

Bùi Duật Thành tự nhiên rất rõ ràng, Lâm Yên đột nhiên khác thường như thế, khẳng định là có nguyên do gì đó.

Chỉ là, đối với hắn mà nói, cũng không trọng yếu.

Hắn thích kết quả này.

Sau đó, Bùi Duật Thành lại thấy, Lâm Yên mở ra bản ghi chép, kỹ càng viết ra "Yêu đương hẳn là cùng bạn trai làm 100 việc".

Cùng ăn một ly kem, dùng hai cái ống hút uống một cốc đồ uống, mùa đông nắm tay đặt trong túi của hắn, dùng ảnh chân dung tình nhân...

"A..."

Nếu như Lâm Yên giờ phút này tỉnh táo, nhất định sẽ bị chính mình kinh diễm đến.

Cô cười rộ lên sao có thể có khí chất như vậy, dễ thương như vậy!

Trên bản ghi chép của Lâm Yên có không ít hình vẽ xấu, chỗ trống không bên cạnh Lâm Yên còn viết ghi chú.

"Đây cũng quá nhàm chán đi!

Ai không có việc gì rảnh đến nhức cả trứng sẽ chạy đi làm những chuyện nhàm chán này?

Dùng hai cái ống hút uống cùng một cốc đồ uống là cái quỷ gì?

Chẳng lẽ là nghi thức thần kỳ gì sao?

Trong đầu óc người yêu đương đều kỳ quái như thế sao?

Cái này có ý nghĩa gì?

Quả thực im lặng!

Không nghĩ ra, hoàn toàn không hiểu!"

Bùi Duật Thành bật cười, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua một ít việc nhỏ khi yêu đương trên bản ghi chép, thì thào mở miệng nói, "Không hiểu không sao, lần sau dạy em..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.