Tiểu Chủ Nhân, Tôi Yêu Em

Chương 123: (bản nháp)




Thiên Đế mạnh nhất!

Hủy bỏ giá trị danh khí cùng nhiệm vụ?

Tần Quân nheo mắt lại, xem ra vị trí này đúng là đỉnh cao nhất của Thần Thoại hệ thống.

Hắn mỉm cười, không nghĩ nhiều nữa, cố gắng cường hóa Thời Không Tạo Hóa của mình, tranh thủ sớm ngày sáng tạo ra Thời Không Tuyến thuộc về Nguyên Vị Diện thứ tám

Nếu để cho hắn chưởng khống thời không của Nguyên Vị Diện thứ tám, hắn sẽ vô địch ở vị diện này!

Thời Không lực, chính là bá chủ tất cả!

Những người khác thì bắt đầu nói chuyện phiếm, đối với bọn hắn mà nói, chút thời gian này căn bản không tu luyện được cái gì, dù sao tu vi của bọn hắn đã rất cao, cho dù người yếu nhất là vợ chồng Mạc Tà cũng có tu vi Đại Diễn Thần Chi

Bọn họ tu hành, mỗi một lần đều là bế quan năm tháng dài đằng đẵng

Mười ngày nửa tháng đối với bọn hắn mà nói, còn không bằng tán gẫu.

Thời gian cứ như vậy trôi qua.

Thương Cảnh thần vực cách Thánh Long lĩnh rất xa xôi, xa xôi đến tuyệt đại đa số sinh linh cả đời cũng không đến được

Ven đường càng ẩn núp vô số nguy hiểm, vô luận ở đâu, lợi ích trên hết, cướp đoạt theo tới.

Có Tôn Ngộ Không cùng Lý Nguyên Bá, không ai có thể ngăn cản bọn hắn

Phàm là sinh linh dám ngăn cản bọn hắn đều bị bọn hắn diệt, từng cuộc chiến đấu có tên của Tôn Ngộ Không cùng Lý Nguyên Bá, truyền đi càng ngày càng hừng hực.

Tên Thiên Đình cũng bắt đầu truyền ra.

Tinh không mênh mông, một ngọn núi non xanh nước biếc, các loại chim bay cá nhảy an cư lạc nghiệp

Bên hồ, có một tiểu đình.

Một bạch y nam tử ngồi ở trong đó, trong tay vuốt vuốt cổ kiếm Thanh Đồng, tóc đen tung bay, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, trong mắt mơ hồ lóe ra hai Kim Ô.

Chính là Tô Đế!

Ở bên cạnh Tô Đế, còn ngồi một nữ tử, mặc lục y lả lướt, như thiếu nữ hoa quý, khuôn mặt tinh xảo tiếu mỹ, nàng đang cầm quai hàm, ý cười đầy mặt nhìn chằm chằm Tô Đế, hai mắt cong lên như trăng khuyết, đẹp đến mức tận cùng

- Xem đủ chưa?

Tô Đế mở miệng hỏi, nghe vậy, nữ tử cười hắc hắc nói:

- Xem không đủ, vô luận nhìn bao lâu cũng không đủ!

Tô Đế luôn lạnh như băng đối mặt nàng, nhịn không được lắc đầu bật cười

Thấy vậy, lục y nữ tử sờ dây chuyền trên cổ mình, không biết suy nghĩ cái gì, trên mặt lộ ra si mê.

Đúng lúc này, Bá Hàn U bỗng nhiên xuất hiện ở bên ngoài.

- Tông chủ, Thiên Đế tới, quả nhiên không ra ngươi sở liệu.

Bá Hàn U hưng phấn nói, năm đó ở Hồng Mông, Tô Đế Tông bọn hắn dưới tình huống bất đắc dĩ lui lại, đưa tới hắn còn chưa cùng Thiên Đế luận bàn, vẫn cảm thấy tiếc nuối.

Lời vừa nói ra, Tô Đế nheo mắt lại, buông Thanh Đồng kiếm trong tay xuống, trong mắt bắn ra hào quang óng ánh

- Đã bao nhiêu năm?

- Một vạn năm? Hay một triệu năm? Có lẽ càng lâu.

- Ngươi rốt cuộc đã đến.

Tô Đế tự lẩm bẩm, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị.

Hắn một mực chờ mong có thể cùng Tần Quân đến một hồi quyết đấu mạnh nhất chân chính, lúc hai người đều trở thành mạnh nhất, lại đến đại chiến, quyết ra ai mới là mạnh nhất đương đại

Vì thế, hắn một mực chờ đợi.

- Thiên Đế? Chính là vị Thần cao nhất ngươi nói kia?

Lục y nữ tử tò mò hỏi, nàng rất ít chứng kiến Tô Đế lộ ra nụ cười như vậy

Tô Đế gật đầu, sau đó nhìn Bá Hàn U hỏi:

- Thiên Đế gần đây đang làm cái gì?

- Đối nghịch Đế Đình, có người nói hắn đang mang theo thủ hạ đi Thánh Long lĩnh, đoán chừng là bởi vì Càn Long Đại Đế từng đi qua Hồng Mông.

Bá Hàn U hồi đáp.

- Đế Đình?

Trong mắt Tô Đế lóe ra hàn mang, không do dự, hắn hạ lệnh:

- Mật thiết chú ý Đế Đình, giả sử Thiên Đế gặp nạn, tùy thời trợ giúp.

- Vô luận là ai, dám đả thương Thiên Đế, đều giết cho ta!

Ngữ khí của hắn lành lạnh, tràn ngập sát ý, để thiên địa giống như thổi qua hàn phong

- Vâng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.