Tiểu Bồ Đào Truy Phu Ký

Chương 71




“Thanh, ta có thể cho ngươi sự yên bình mà ngươi muốn, thậm chí có thể mua cả một hòn đảo nhỏ cho ngươi ngoạn, cho ngươi biết thế nào là thế ngoại đào nguyên. Chỉ là ta mong muốn ngươi có thể….”

.

“Yêu ngươi?” Lạnh lùng cắt đứt lời hắn.

.

“Đúng, yêu ta, ở bên cạnh ta, phát thệ vĩnh viễn không li khai.”

.

Hắn gật đầu cười khẽ, sự tàn bạo trong đáy mắt bỗng chốc bị nhu tình thay thế.

.

Hừ lạnh một tiếng, ta nhìn thẳng vào mắt hắn nói.

.

“Hàn Phong, ngươi đừng đứng đó nói chuyện viển vông. Ta nói cho ngươi biết, cả đời này, ta vĩnh viễn cũng không ở bên cạnh ngươi, càng không thể có chuyện ta yêu ngươi.”

.

“Thanh?” Bị những lời nói dứt khoát đó của ta làm cho chấn động, hắn ngạc nhiên nhìn ta.

.

“Đáp án này có thể thoả mãn ngươi chưa? Ta có thể đi được chưa?”

.

Ta nghiêng đầu tránh ánh mắt của hắn.

.

“Không có khả năng, ta không tin, biểu tình quyến rũ say sưa mê hoặc của ngươi khi ở dưới thân ta, chẳng lẽ là giả vờ? Khi ta yêu ngươi, ngươi rõ ràng rất có cảm giác.”

.

Ta cười khổ nhìn thần tình hơi đau đớn của hắn, là vì thân thể nam nhân, cho dù có không muốn nhưng cũng không thể khống chế được dục vọng nguyên thuỷ.

.

“Thanh, ta có thể không cần ngươi lập tức yêu ta, thế nhưng ta mong trước tiên ngươi có thể thử tiếp nhận ta, không bài xích không chán ghét là tốt rồi. Ta tin tưởng đến cuối cùng , nhất định….”

.

“Không có ngày đó.” Ta lắc đầu cắt đứt ảo tưởng của hắn.

.

“Ngươi chỉ là không thể tiếp nhận đồng tính tương luyến, cũng không phải là không thể tiếp nhận ta có đúng hay không?”

.

Hàn Phong nóng nảy gào lên với ta.

.

Cười lãnh đạm, để làm cho hắn chết tâm, cũng để Tề Khiếu đang đứng ở cửa hết hy vọng, ta lạnh lùng nói.

.

“Ta đã không còn là tiểu hài tử, ta hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác của mình Nếu có một ngày…. ta thực sự yêu phải một nam nhân, cho dù ngay từ đầu sẽ kinh hoảng không biết làm sao, thế nhưng, ta sẽ không trốn tránh, ta sẽ thản nhiên tiếp nhận, cũng sẽ thử tìm kiếm ái nhân của chính mình.”

.

“Vậy vì sao ta lại không được?”

.

Thần tình của Hàn Phong đã không còn thống khổ như lúc trước.

.

“Lời nói của ta ngươi hoàn toàn không hiểu?”

.

Thực sự không muốn tiếp tục cùng hắn dây dưa, kẻo hắn lại phát hoả, không tránh khỏi cao giọng nói:

.

“Cho dù ta có thể tiếp nhận nam nhân, nhưng người này tuyệt đối không phải là ngươi, nghe rõ chưa?”

.

Thấy hắn rơi vào trầm tư, ta quay sang phía Tề Khiếu, dứt khoát giật tay ra rồi xoay người lách ra cửa.

.

“Ngươi?” Vừa mới đi ra hai bước, thân thể rồi đột nhiên rơi vào một vòng tay cường ngạnh ôm ấp, ta tức giận quay lại nhìn hắn.

.

“Nếu như ta….” Hắn dường như muốn nói cái gì, thế nhưng môi rất nhanh lại mím chặt lại.

.

Buông ta ra, hắn lẳng lặng đứng ở một bên, dùng một loại ánh mắt phức tạp khó hiểu chăm chú nhìn ta.

.

Cảm thấy đôi mắt đen láy của hắn dường như thâm trầm thêm vài phần, đang buồn bực không hiểu rốt cuộc hắn muốn làm gì thì hắn lại đột nhiên nhíu mày, thần tình có chút… thống khổ.

.

Cảm thấy càng lúc càng quái dị, bị hắn nhìn như vậy thật có chút mất tự nhiên, vừa định lườm hắn một cái…. thì lại thấy hắn… bỗng nhiên…. chậm rãi quỳ xuống. Ngươi? Nhất thời không thể lý giải, chỉ có thể nhật trừng khẩu ngốc, một bên nhìn đôi mắt tràn đầy nhu tình của hắn, một bên nhìn vẻ mặt kinh hãi của Tề Khiếu.

.

“Trước đây…. Xin lỗi.” Hắn nói.

.

“A?” Không biết làm sao nhìn hắn quỳ gối trước mặt mình, cho dù là đang cúi đầu nhận sai nhưng vẫn như cũ, mang phong thái của một quý công tử lãnh ngạo kiên quyết.

.

Ta bắt đầu cảm thấy hoảng sợ vô cùng.

.

“Không có suy nghĩ đến tâm tình của ngươi, là ta sai.”

.

Hắn vẻ mặt áy náy nói, sau đó thần tình biến đổi, dùng ngữ khí giống như đang ra lệnh nói:

.

“Cho ta một cơ hội.”

.

Sau khi bình tĩnh trở lại, đại thể có thể lý giải những điều hắn nói, ta cười lạnh một tiếng, lẳng lặng nhìn hắn.

.

“Không chịu sao?” Chăm chú nhìn ta một lúc lâu, nhãn thần của hắn dường như hiện lên câu hỏi này. Ta gật đầu.

.

“Ngươi hận ta đến thế sao?”

.

Ta lắc đầu, thấy hắn lộ ra sắc mặt vui mừng, ta lạnh lùng cắt đứt hy vọng của hắn.

.

“Hận?! Quá trầm trọng rồi. Không có ái, làm sao lại có hận? Đối với ngươi… chỉ có chán ghét.”

.

Mặt âm trầm, hắn chậm rãi đứng lên, dùng nhãn thần gần như thị huyết nhìn ta.

.

“Trên đời này chỉ có thứ ta không muốn, chứ không bao giờ có thứ ta không chiếm được.”

.

“Ngươi?” Trong lòng ta thật sự rất sợ hãi, bắt đầu phát run.

.

“Hiện tại, có thể theo ta đi gặp cha ta được chưa?”

.

Ngữ khí thản nhiên nhưng lại không cho phép người khác được quyền từ chối.

.

Nhìn hắn lại tiếp tục cường ngạnh kéo ta về phía trước, chỉ có thể cười khổ đi theo hắn, dùng ánh mắt cầu cứu Tề Khiếu đang mang thần tình lạnh lùng nghiêm nghị.

.

“Cút ngay.” Nhìn người lần thứ hai ngăn cản trước mặt mình, Hàn Phong nổi giận quát.

.

“Phải cút chính là ngươi!”

.

Hiển nhiên bất mãn với sự bá đạo của Hàn Phong, Tề Khiếu nhíu mày khiêu khích nói.

.

“Ngươi có hai lựa chọn: Đệ nhất, cùng ta đi gặp cha ta, ta cam đoan sau khi gặp rồi, tạm thời ta sẽ không tìm ngươi nữa. Đệ nhị, ngươi có thể không gặp, nhưng ta khó có thể bảo đảm bản thân sẽ không thượng ngươi trước mặt người khác!”

.

Đột nhiên quay đầu lại, Hàn Phong lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn đối ta uy hiếp nói.

.

“Ngươi…. Hạ lưu.” Nhất thời bị lựa chọn thứ hai của hắn khiến cho nghẹn lời, đến khi có thể phản ứng được, thì ta cũng chỉ có thể đỏ mặt mắng hắn mấy câu mà thôi.

.

“Chọn một cái đi, bảo bối?”

.

Giống như tên vô lại, hắn hướng lỗ tai ta thổi một cái làm ta toàn thân phát run, hắn lại càng được nước làm tới, bắt đầu liếm lên vành tai ta.

.

“A!” Cảm giác tê dại chạy khắp thân thể, khó có thể tự kiềm chế, ta cư nhiên xuất ra tiếng rên rỉ.

.

“Cả hai cái đó hắn đều không cần phải chọn!”

.

Thanh âm phẫn nộ khiến ta bỗng nhiên giật mình bừng tỉnh, một bên che cái lỗ tai một bên đẩy Hàn Phong ra nói.

.

“Cái đầu tiên.”

.

Không phải chỉ là đi gặp một người thôi sao? Chẳng lẽ còn có thể đem ta ra ăn? Tuy rằng như vậy thật sự rất nhu nhược, luôn để Hàn Phong dắt mũi, thế nhưng chí ít mình sẽ có một đoạn thời gian thanh tĩnh. Nếu như chọn cái thứ hai, cho dù mỗi ngày cùng Mạc Nhiên cùng một chỗ, thế nhưng vạn nhất ngày nào đó bởi vì sơ sẩy, để Hàn Phong thừa cơ… sẽ không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì nữa.

.

Hơn nữa căn cứ vào tính tình bá đạo của hắn, dám đảm bảo hắn sẽ nói được thì làm được.

.

Nghĩ tới đây, thấy Tề Khiếu vẻ mặt kinh ngạc, ta chỉ có thể làm ra biểu tình xin lỗi.

.

“Ngoan, đi thôi!” Hàn Phong cười nói.

.

Thấy Tề Khiếu vươn tay ra, chắc hắn định kéo ta lại. Ta lắc đầu, hắn cười khổ một tiếng buông tay, nhưng lại đi phía sau ta. Vốn tưởng rằng Hàn Phong nhất định sẽ quay đầu lại ngăn chặn hắn, không nghĩ tới ngoại trừ hừ lạnh một tiếng, hắn liền một mạch lôi ta đến phòng khách.

.

Dọc đường đi, phát hiện ánh mắt mọi người đều hướng về phía chúng ta. Ta còn đang nghĩ không biết bọn họ là bị bề ngoài của Hàn thiếu gia lãnh khốc cao ngạo mê hoặc, hay là bị Tề thiếu gia tiêu sái tuấn dật quyến rũ?

.

Khi ta nhìn xuống dưới thì không tránh khỏi kinh hãi, cư nhiên lại có không hề ít ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta, cũng không phải là do ta quá đẹp, mà kì thực là do Lãnh Ngưng làm náo loạn lúc nãy, mọi người hơn phân nửa hiếu kỳ ta, cái người bị nàng gọi là tiện nhân, làm sao có thể câu dẫn được Hàn thiếu gia?

.

Khó chịu muốn vùng ra khỏi tay của Hàn Phong, thế nhưng trái lại càng bị hắn nắm chặt hơn.

.

“Phụ thân.” Hàn Phong khẽ gọi một người đang đưa lưng về phía chúng ta.

.

Người nọ xoay người, mặt lộ vẻ mỉm cười nhìn Hàn Phong. Chẳng biết Hàn Phong ghé vào lỗ tai hắn nói gì đó, chỉ thấy hắn vẫn tươi cười như vậy, nhưng lại dùng ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn ta.

.

Một người rất uy nghiêm, ta âm thầm than thở trong lòng. Mặc dù đã đến tuổi trung niên, nhưng nhìn vào khuôn mặt vẫn còn nguyên vẻ anh tuấn như trước, có thể thấy được người này khi còn trẻ cũng rất cuồng ngạo. Trên người mơ hồ toả ra khí phách duy ngã độc tôn, tự nhiên gây cho người ta một  cảm giác bị áp lực.

.

“Đôi mắt rất trong sáng.”

.

Khi ta bắt đầu cảm thấy xấu hổ vì bị hắn nhìn kỹ như vậy thì hắn đột nhiên mở miệng.

.

“Xin chào ngài.” Xuất phát từ lễ phép, ta đáp lễ.

.

Khuôn mặt băng lãnh lộ ra một tia mỉm cười, liếc mắt nhìn ta, hắn đột nhiên nói với Hàn Phong đang đứng bên cạnh.

.

“Ngươi xác định?”

.

“Đúng vậy.” Hàn Phong nhìn ta, ôn nhu cười.

.

“Nếu như là hắn, ta đồng ý.” Nam nhân đó gật đầu nói.

.

“Chuyện hài tử phụ thân không cần lo lắng.”

.

Có lẽ thấy trên mặt nam nhân đó có chút nghi hoặc, Hàn Phong cười cười giải thích.

.

“Hiện tại việc sinh con bằng ống nghiệm thành công rất nhiều.”

.

“Ngươi rốt cuộc mang ta tới là làm cái gì?”

.

Nghe phụ tử bọn họ nói chuyện với nhau, ta ngoại trừ cảm thấy ù ù cạc cạc, đột nhiên lại có cảm giác bị đùa giỡn.

.

“Sau đó….”

.

Hàn Phong cười khẽ, đang muốn trả lời ta, thì có một giọng nữ dễ nghe từ phía sau truyền tới.

.

“Là Phong nhi sao?”

.

Biến sắc, Hàn Phong lại có vẻ mặt lãnh khốc, bất nhẫn quay đầu lại.

.

“Phong nhi là để cho ngươi gọi sao?”

.

Nghe nữ nhân đó xưng hô thân mật như thế với Hàn Phong, ta đoán rằng nàng có thể là mẫu thân hắn, thế nhưng thấy Hàn Phong trả lời  lạnh nhạt như thế, thậm chí có chút vô tình, ta liền biết hẳn là không phải.

.

Đối với hai chữ “hối hận”, có nhiều lúc, ta đều cảm thấy buồn bực, bởi vì ta không rõ vì sao trên đời này có nhiều người lại nói hối hận như vậy, nếu không phải nói “Ta hối hận vì xưa kia đã làm như vậy, thỉnh cho ta… một cơ hội nữa….” thì cũng là “Ta hối hận vì đã yêu hắn.”

.

Mọi người lúc đầu không phải đều cho rằng quyết định của mình là đúng nên mới tiếp tục sao? Vì sao tới cuối cùng lại phải hối hận? Này không phải là đánh vỡ hết lòng tin của mình lúc trước sao?

.

Bởi vì không hiểu, cho nên ta mới cảm thấy họ thật đáng chế giễu, nhưng đồng thời lại vì bọn họ mà cảm thấy bi ai. Cho đến tận lúc ta xoay người nhìn thấy nàng, ta rốt cục đã biết cái gì là hận, chỉ là cái giá ta phải trả là chính là sự đau nhức vô cùng trong thâm tâm ta.

.

Ta nghe thấy tiếng trái tim ta đang vỡ ra từng mảnh, ngươi có nghe thấy không? Nghe được nàng kêu khóc không? Một vỡ thành hai, hai lại vỡ thành bốn…. Cứ liên tục như vậy cho đến khi tim ta vỡ thành hàng nghìn mảnh. Cho đến chết cũng không thể quên một tiếng “Dương nhi”, thấy thần tình kinh ngạc của nữ nhân đó, ta đột nhiên bị kích động muốn ngửa mặt lên trời cười lớn.

.

Ông trời đối nàng thực sự vô cùng ưu ái, rõ ràng đã bốn mươi tuổi rồi, nhưng vẫn mỹ lệ động nhân như vậy.

.

“Dương nhi, thật là ngươi sao?”

.

Nàng nước mắt lưng tròng, có vẻ khổ sở động nhân. Ta nhưng lại thấy trái tim băng giá không gì sánh được.

.

“Dương nhi, Dương nhi….”

.

Nàng từng bước một hướng ta đi tới, rơi nước mắt, trên mặt cũng mừng rỡ như điên.

.

Trái tim mạnh mẽ co rút một trận, vô hình trung như là bị một đại dao đâm vào ***g ngực, làm ta đau đến không thở nổi. Chịu đựng đôi mắt nồng đậm vẻ chua xót đó, ta nỗ lực bày ra một vẻ tươi cười mà ngay cả chính ta cũng thấy rất miễn cưỡng, nhìn nữ nhân trước mắt.

.

“Mẫu thân…. xin lỗi ngươi.”

.

Thanh âm của nàng đang run rẩy nhưng lại mang theo phấn chấn.

.

“Phu nhân nhận sai người rồi.”

.

“Dương nhi, ta….”

.

Thanh âm của nàng có chút nghẹn ngào.

.

Ngực truyền đến đau đớn rồi lan ra toàn thân, rót vào xương cốt, thậm chí ngay cả linh hồn cũng đau đớn đến cùng cực. Rốt cục, tâm ta vô pháp tái chống lại loại thống khổ này, mũi đau xót, nước mắt tràn khỏi bờ mi.

.

“Thanh, ngươi làm sao vậy?”

.

“Làm sao ư? Hàn thiếu gia không phải rất rõ ràng sao? Hiện tại cần gì phải cố công khai ra!”

.

Hai mắt đẫm lệ không rõ nhìn vẻ mặt hoang mang bối rối của hắn, trong lòng ta cảm thấy căm ghét đến cực độ.

.

“Dương nhi, mẫu thân thực sự rất nhớ ngươi a…. Là mẫu thân sai rồi, mẫu thân không nên vứt bỏ ngươi….”

.

Nữ nhân đó càng lúc càng rơi lệ nhiều hơn.

.

Không muốn nghe a!

.

“Ngươi cho mẫu thân ôm một cái được không?”

.

Nữ nhân đó khẩn cầu nói.

.

“Đừng chạm vào ta.”

.

Chán ghét mạnh mẽ gạt tay nàng ra.

.

“Ngươi không có tư cách chạm vào ta!”

.

Ta ra sức dùng tay áo lau khô lệ, lạnh lùng trừng mắt nhìn nữ nhân đang bởi vì bị ta cự tuyệt mà khóc lóc càng thêm thương tâm.

.

“Thu hồi vẻ mặt giả nhân giả nghĩa của ngươi lại, ta không muốn nhìn.”

.

“Dương nhi….” Dường như thương tâm tới cực hạn, nàng rốt cuộc lảo đảo ngã về phía sau.

.

“Thu Vũ, ngươi trước bình tĩnh một chút.”

.

Nam nhân, chính là phụ thân của Hàn Phong ôm lấy nàng dỗ dành nói.

.

“Có thể là ngươi nhận sai người hay không?”

.

“Sẽ không, tuyệt đối sẽ không.” Nữ nhân lắc đầu.

.

“Ngươi nhìn mặt hắn, ngươi nhìn đôi mắt của hắn…. Ta sao có thể nhận sai người! Dương nhi…. Dương nhi….”

.

“Đừng…. gọi nữa.” Tâm ta đau quá.

.

“Thanh, nàng là mẫu thân của ngươi?”

.

“Không phải, không phải, ta không có mẫu thân…”

.

Ta điên cuồng kêu gào với Hàn Phong.

.

“Mạc Nhiên, Mạc Nhiên, Mạc Nhiên.”

.

Ta bây giờ không còn bận tâm mình có thất thố hay không, dù sao hôm nay cũng đã đủ náo nhiệt rồi.

.

“Đem Mạc Nhiên trả lại cho ta!”

.

Ta nắm áo của Hàn Phong kêu lên.

.

“Lại là Mạc Nhiên, ta nói rồi không được nhắc lại tên này, ngươi nghe không hiểu?”

.

Khống chế hai tay của ta, Hàn Phong nổi giận đùng đùng nói.

.

“Buông ra!”

.

“Thanh, bình tĩnh đi.”

.

Tề Khiếu vẫn luôn đứng yên ở một bên đột nhiên từ phía sau ôm lấy ta.

.

“Buông!” Bị hai người một trước một sau chế trụ, ta điên cuồng giãy giụa.

.

“Ngoan, trước tiên tỉnh táo lại đã.”

.

“Ta chỉ là muốn đi về, lẽ nào cũng không được?”

.

Dù có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được, quá khổ tâm vì chuyện tình ngày hôm nay, ta kìm lòng không được oà khóc ầm ỹ cả khách phòng.

.

“Thanh, chúng ta đi về.”

Thanh âm đột ngột vang lên, nghe được dị thường quen thuộc, trong trẻo lạnh lùng nhưng lại mang theo ôn nhu vô tận.

.

Hai mắt đẫm lệ nhìn nam tử đang chậm rãi đi vào, nhìn y phục tuy bị chút tàn phá, nhưng vẫn như cũ vô pháp che lấp dung nhan tuấn mỹ của hắn, vô pháp che lấp dáng tươi cười ôn nhu của hắn, ta liền cảm thấy một cỗ nhiệt lưu từ đáy lòng dâng lên.

.

Nghe được một thở dài bất đắc dĩ, sau đó cảm giác vòng tay đang trói buộc mình buông lỏng ra.

.

“Ngoan, đừng khóc nữa.”

.

Nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta, hắn ôn nhu nói.

.

“Mạc Nhiên ngươi đã đi đâu vậy, ta….”

.

Cũng không khống chế được nữa, ta chạy ào vào trong lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, có chút ủy khuất nức nở nói.

.

“Bị mấy tên côn đồ dây dưa làm ta chậm trễ, lãng phí một ít thời gian, xin lỗi, không ở bên cạnh ngươi.”

.

Vuốt ve tóc ta, hắn nhẹ nhàng nói.

.

“Ta phải về nhà, ta không muốn tiếp tục ở lại chỗ này.” Ngẩng đầu, ta nói.

.

“Hảo.”

.

“Không được, đừng đi.”

.

Thanh âm của nữ nhân đó có chút run rẩy lo sợ.

.

“Dương nhi, mẫu thân thật vất vả mới tìm được ngươi, ngươi đừng đi được không?”

.

“Ta không có mẫu thân….”

.

“Dương nhi….” Mang theo giọng mũi dày đặc, nữ nhân này dường như lại tiếp tục khóc lóc.

.

“Dẫn ta đi.” Dúi đầu vào trong lòng hắn, cũng là để che giấu nước mắt lần thứ hai lại chảy xuống của ta.

.

Không ngờ Hàn Phong, Tề Khiếu lần này không có ngăn cản, đại khái là thích xem kịch hay a! Ta cười khẩy trong lòng.

.

“Dương nhi, Dương nhi….”

.

Mơ hồ lại nghe nữ nhân kia ở phía sau khóc không thành tiếng đau khổ gọi ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.