Tiểu Bảo Bối Của Bạo Vương

Quyển 1 - Chương 12: Hung miêu biến dị




Buổi chiều thứ năm, Hứa Triết Quân mang theo Tô Nhan cùng đi mua xe. Tô Nhan đối với chiếc xe này luôn luôn là thiếu hứng thú, về phần biết về loại xe này lại càng thiếu, ngay cả trên những nhãn hiệu xe cũng biết không được vài cái. Bất quá nhãn hiệu chiếc xe ở trước mắt này Tô Nhan vẫn là biết được, chiếc xe này thuộc nhãn hiệu Audi, nhớ rất tốt. Bất quá nếu như trí nhớ của cô không nhớ nhầm thì chiếc xe này hẳn là không tiện nghi.

Hoài nghi đưa mắt nhìn Hứa Triết Quân đang làm thủ tục, Tô Nhan có chút kỳ quái, người này kiếm ở đâu nhiều tiền như vậy?

Hứa Triết Quân làm thủ tục xong xuôi, đang đem các túi đồ ăn vặt của Tô Nhan bỏ lên xe. Nhìn đến vẻ mặt hoài nghi của Tô Nhan, Hứa Triết Quân giống như có thể nhìn thấu nghi vấn trong lòng cô, cười nói, “Vài năm nay anh vẫn đi theo giáo sư làm hạng mục, tiền để mua xe vẫn có đủ mà.”

“vâng.” Tô Nhan gật đầu, lên tiếng.

“Cho nên nói, anh còn có thể nuôi em được rất tốt.” Hứa Triết Quân vỗ vỗ đầu Tô Nhan, cười nói.

Tô Nhan liếc mắt nhìn hắn, ai muốn anh nuôi? Không đúng, hình như cô đã bị Hứa Triết Quân nuôi từ lâu rồi….

Về nhà là một chuyện thực hạnh phúc, mỗi lần về nhà Tô Nhan đều cực kỳ hưng phấn. Nhưng mà lần này, tâm tình của Tô Nhan rất không yên. Dù sao lần này cũng mang theo một người nữa về, khôn phải sao? Cho nên buổi tối thứ năm sau khi thu dọn xong này nọ thì Tô Nhan bắt đầu đứng ngồi không yên, rất chi là rối rắm. Trong chốc lát đã không còn nghĩ được cái gì, trong chốc lát đi vòng đi vòng lại mấy vòng quanh phòng, trong chốc lát loạng choạng làm đổ chén nước. Nói tóm lại, Tô Nhan sẽ không yên tĩnh quá một khắc, vẫn không an phận mà nhích tới nhích lui.

Hứa Triết Quân đều đem những hành động này của Tô Nhan thu vào trong mắt, có chút bất đắc dĩ, không phải chỉ dẫn hắn về nhà thôi sao? Về phần cuộc sống hàng ngày vẫn duy trì như cũ, chẳng phải sao?

Vào ban đêm, Hứa Triết Quân bị Tô Nhan làm cho có chút hậm hực nên hung hăng thu phục Tô Nhan một chút, thẳng đến khi xác định Tô Nhan đã tinh bì lực tẫn, không có khí lực để nghĩ đến những chuyện khác thì mới buông tha cho cô. Đem Tô Nhan ôm vào trong ngực, Hứa Triết Quân hôn xuống đôi môi cô một chút rồi mới dừng lại, bên môi lộ ra nụ cười, cuối cùng đem cô ấy giữ chặt bên người mới yên tâm.

Ngày đó cũng đến, nhà cũng càng ngày càng gần ngay trước mặt, tim Tô Nhan đập càng lúc càng nhanh.

Hai tay càng không ngừng tra tấn góc áo của mình, mi mắt nhíu chặt, mân miệng, vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang đối đầu với kẻ địch mạnh.

“A Nhan, em như thế nào mà còn khẩn trưởng hơn cả anh vậy?” Đưa một tay lên sờ sờ đầu Tô Nhan, Hứa Triết Quân nhất thời cũng tìm không ra cách giúp cô không khẩn trương được. Rõ ràng tới nhà cô là hắn, nha đầu kia ngược lại so với hắn lại càng khẩn trương hơn.

Đang dẫn anh về nhà, sao có thể không khẩn trương chứ? Tô Nhan có chút thầm oán, liếc mắt nhìn Hứa Triết Quân một cái, đều do người này nói cái gì mà muốn đến nhà. Cũng không biết Tô đại nương cùng cha Tô sẽ có phản ứng như thế nào đây, hy vọng có thể bình an vượt qua, trăm ngàn lần đừng rẽ sang con đường nào nữa. Đợi chút, nếu xuất hiện thêm tam cô lục bà gì đó thì làm sao bây giờ? Tam cô lục bà là cái gì, chính là khủng bố nhất. Trong đầu Tô Nhan nháy mắt hiện lên cảnh cô cùng Hứa Triết Quân bị tam cô lục bà vây quanh rồi hỏi đông hỏi tây, nháy mắt một cái đã cảm thấy rùng mình, sống không bằng chết đó.

“Lại đang suy nghĩ lung tung cái gì thế? Nhà em ở đâu vậy Tô Nhan?” Xe đã đi cửa của Ngân Hoa Quế Viên, Hứa Triết Quân liên tiếng gọi Tô Nhan tỉnh lại.

“A… khu 3 tầng 12 nhà 407.” Tô Nhan nói địa chỉ theo bản năng sau đó mới phát hiện bọn họ đã vào tới gần cửa nhà rồi, tâm Tô Nhan lập tức nhảy dựng len, có một loại cảm giác như bị đưa tới pháp trường hành hình vậy. Xe từng chút từng chút một đã đi đến gần dưới lầu nhà cô, tâm Tô Nhan liền từng chút từng chút một buộc chặt.

“Đến nơi rồi, xuống xe thôi.” Hứa Triết Quân dừng xe, vỗ vỗ vào Tô Nhan đang trốn tránh ở kia không dám xuống xe.

Hứa Triết Quân lấy xong mọi thứ mới phát hiện ra Tô Nhan vẫn như cũ đứng ở trước cửa mà không dám đi lên, Hứa Triết Quân không khỏi cảm thấy buồn cười. Đưa tay nắm lấy tay phải của Tô Nhan, xoa bóp bàn tay cô, trấn an cười, “Đừng khẩn trương, không phải còn có anh lên cùng sao? Hơn nữa, người nên khẩn trương phải là anh mới đúng chứ?”

“Nhưng là….” Tô Nhan cau mày, không biết nên nói như thế nào mới tốt, tâm tình hiện tại của cô thật sự rất kỳ quái. Cô có chút sợ hãi lại có chút chờ mong, muốn đảo tẩu lại biết không thể không đối mặt, thật là rối rắm.

“Đi thôi.” Hứa Triết Quân mím môi mỉm cười, lôi kéo Hứa Triết Quân lên lầu.

Đến cửa, Hứa Triết Quân biết không thể trông cậy vào Tô Nhan nên chình mình chủ động vẫn hơn, giơ tay nhấn chuông cửa.

Không bao lâu sau, cửa liền mở ra, người mở cửa là cha Tô. Mắt nhìn khuê nữ nhà mình, lại nhìn đến chàng trai trẻ tuổi đang tươi cười ôn hòa đứng bên cạnh con gái, cha Tô tười cười nói, “Vào đi nào.”

“Vâng, con đã về rồi.” Tô Nhan lên tiếng, cúi mắt không có nói nữa.

Hứa Triết Quân cười cười, “Cháu chào bác trai, cháu là Hứa Triết Quân, bạn trai của A Nhan.”

“Được, được. Tiểu Hứa à, mau vào nhà đi, đừng đứng đó nữa.” Cha Tô đánh giá Hứa Triết Quân vài lần, hiển nhiên là có vẻ vừa lòng đối với hắn, cười tủm tỉm để cho hai người vào nhà.

Sau khi hai người vào cửa thì mẹ Tô luôn luôn bận rộn tại phòng bếp cũng đi ra. Gặp Hứa Triết Quân còn đem theo cả quà tới, mẹ Tô cười hớ hớ tiếp nhận, mang theo Tô Nhan đến phòng bếp pha trà. Hứa Triết Quân được phép lưu lại bồi cha Tô chơi cờ, làm một khan giả cuồng nhiệt của môn cờ vua nên cha Tô chỉ cần quen biết một người thì chuyện đầu tiên chính là lôi kéo người này chơi cờ.

Hứa Triết Quân cũng không tinh thông cờ vua, nhưng trước kia có đoạn thời gian thường bị ông ngoại lôi kéo chơi cùng ông, sau lại không có thời gian mà chơi cùng ông nữa. Nhưng sau khi biết cha Tô là một khán giả cuồng nhiệt của môn cờ vua thì trước đó Hứa Triết Quân cũng đã tập trung chuyên môn bù lại vài ngày, miễn cho bị chết rất thảm.

Thời điểm Tô Nhan bưng trà đi ra, liền nhìn đến cha mình đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm váo ván cờ, hoàn toàn bỏ qua những thứ khác. Hứa Triết Quân thấy cô đi ra, đứng dậy tiếp nhận khay trà trong tay cô. Tô Nhan hướng bàn cơ bĩu môi, dùng ánh mắt hỏi Hứa Triết Quân xem thế nào rồi. Hứa Triết Quân thấy thế, xoa đầu cô để cho cô yên tâm.

Sau hai ván cờ, cảm tình của cha Tô cùng Hứa Triết Quân rõ ràng đã tăng nhanh chóng, nhìn Hứa Triết Quân mặt mày hớn hở. Thời điểm ăn cơm, đối mặt với mẹ Tô đang “giương thương múa kiếm” mà Hứa Triết Quân chỉ cười đối ứng, Tô Nhan đành giữ yên lặng. Cha Tô lại phản chiến bên Hứa Triết Quân, giúp đỡ Hứa Triết Quân tránh thoát vài kiếp nạn. Đương nhiên việc này cũng làm cho mẹ Tô tặng cho hắn rất nhiều điều cần phải ghi nhớ.

Ăn cơm chiều xong, mẹ Tô lôi kéo Tô Nhan tiến vào phòng bếp thu dọn này nọ, trong mắt tràn đầy ý cười. Tổng thể mà nói đối với Hứa Triết Quân thì mẹ Tô có vẻ rất vừa lòng. Nghe được đánh giá của mẹ đối với Hứa Triết Quân, Tô Nhan cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Dù sao ở trong nhà này, mẹ cô mới là người lớn nhất, mẹ không mở miệng thì mọi sự xong đời rồi đó.

“Tiểu Hứa, cháu về sau tính ở lại thành phố H phát triển sự nghiệp sao?” Vừa uống trà vừa nghe tin tức, cha Tô bèn hỏi.

“Hiện tại chủ yếu là ở lại bên đó hoàn thành một cái hạng mục, còn sau đó cháu còn chưa quyết định.” Hứa Triết Quân đạm cười, nhìn Tô Nan ở phòng bếp hỗ trợ mẹ Tô rồi nói, “Bác trai và bác gái muốn A Nhan ở lại đây sao?”

“Bác thật ra cũng không sao cả.” Ánh mắt cha Tô nhìn về phía mẹ Tô, cười cười, “Chính là vợ bác luyến tiếc con gái bảo bối thôi, bà ấy cũng không muốn cho con gái lấy chồng xa. Nói cái gì tốt nhất có thể giữ ở bên người vẫn là nên giữ ở bên người.”

Uống ngụm trà, Hứa Triết Quân cười nói, “Thành phố N là nơi tốt, tiềm lực phát triển so với thành phố H cũng không thua kém gì, đến thành phố N phát triển sự nghiệp cũng là một lựa chọn đúng đắn. Sau khi hạng mục này kết thúc, cháu có thể xem xem có cơ hội đến thành phố N phát triển sự nghiệp hay không?”

Nghe xong lời nói của Hứa Triết Quân, cha Tô rất là vui mừng. Dù sao nếu con gái thích người này, cho dù gả đến thành phố H thì cũng không có biện pháp ngăn cả nhưng nay Hứa Triết Quân khẳng định muốn đến thành phố N phát triển sự nghiệp, đó là điều không thể tốt hơn được nữa.

Mắt thấy thời gian không còn sớm, Hứa Triết Quân đứng dậy cáo từ, Tô Nhan xuống dưới lầu tiễn hắn. Hôm nay việc đưa Hứa Triết Quân về nhà có thể xem là viên mãn rồi, Tô Nhan từ khi bước chân qua cửa kia thì thân kinh căng thẳng cả buổi cuối cùng cũng được thả lỏng xuống, cả người đều thoải mái lên không ít.

Trở lại Kim Hoa Quế Viên, sau khi ngừng xe lại Tô Nhan bị Hứa Triết Quân kéo đi tản bộ, cuối cùng lại vòng trở về dưới lầu nhà mình.

“Trên đường đi cẩn thận.” Tô Nhan kiễng mũi chân, ở trên môi Hứa Triết Quân nhẹ nhàng in lại một nụ hôn rồi cười nói, “Hôm nay biểu hiện tốt lắm, đây là phần thưởng.”

Hứa Triết Quân sửng sốt, thế nhưng Tô Nhan là lần đầu tiên chủ động hôn hắn. Đưa tay giữ chặt Tô Nhan đang muốn đi lên lầu, Hứa Triết Quân nhếch môi cười một chút rồi nói, “A Nhan, phần thường nhỏ như vậy cũng không đủ,” Nói xong, Tô Nhan bị hắn ép mạnh lên trên tường, hô hấp trên môi cũng bị lấp đầy đi, không giống như chuồn chuồn lướt nước của Tô Nhan mà là mút vào xâm nhập, đoạt lấy.

“Như vậy mới được xem là phần thưởng.” Buông Tô Nhan ra, Hứa Triết Quân liếm môi mình, như là trở về chỗ cũ.

Tô Nhan đỏ mặt lên, đẩy hắn ra, “Tạm biệt, đi về cẩn thận.”

Hứa Triết Quân cười cười, “Hôm nay không được ngủ trễ, ngày mai chúng ta đi ra ngoài một chút.”

“Đã biết.” Tô Nhan gật đầu. Nhờ sự giáo dục của Hứa Triết Quân mà cô đã sớm hình thành thói quen 11h đêm đi ngủ.

Về nhà, nằm trên võng lát Tô Nhan quyết định đi ngủ. Cả người nằm hình chữ đại trên cái giường xa cách đã lâu của chính mình, Tô Nhan có loại hạnh phúc muốn rơi lệ. Không vì cái gì khác mà bởi vì tối hôm nay cô có thể ngủ một cách an ủi mà không bị Hứa Triết Quân ép buộc, Tô Nhan còn có loại xúc động muốn cảm ơn trời đất. Sự thật chứng minh được rằng sau khi cô bị ăn tận xương, cô còn gặp nhiều bi kịch hơn nữa. Nhớ lại những buổi tối bi thảm đã đi qua, Tô Nhan lại chua xót mà lại đỏ mặt, nghĩ đến mà muốn đánh người nào đó, Hứa yêu nghiệt thật sự là rất yêu nghiệt.

Ở trên giường lăn qua lộn lại đã lâu, mắt thấy đồng hồ báo thức đã qua thời gian 11h, Tô Nhan vẫn là không ngủ được…

Trợn tròn mắt nhìn căn phòng tối như mực, Tô Nhan có chút vô lực, cô mất ngủ thật rồi. Đã bao lâu rồi không có cảm thụ khuyến điểm miên man của Tô Nhan, về nhà được nằm trên chiếc giường yêu quý hoa lệ của mình mà lại mất ngủ. Ngủ không được, căn bản ngủ không được.

Đã có thói quen được Hứa Triết Quân ôm ngủ, Tô Nhan thành ra lại không quen ngủ một mình.

Buồn bực nằm trên giường, Tô Nhan không khỏi cảm khái cho chính mình. Cô như thế nào lại ỷ lại đến mức cách xa Hứa Triết Quân thì liền mất ngủ thế này. Đây là thảm cỡ nào rồi mới đến mức thế này chứ? Quả thwucj chính là thảm kịch nhân gian mà. Không được, cô nhất định phải quật cường, không thể lại ỷ lại như vậy được. Mỗi lần đều bị ăn đến tận xương còn không nói, ít nhất cách hắn cũng có thể bình yên đi vào giấc ngủ được chứ.

Đợi cho đến ngày hôm sau khi Hứa Triết Quân nhìn đôi mắt thâm quầng của Tô Nhan thì hoài nghi cô hôm qua lại chơi máy tính mà không ngoan ngoãn đi ngủ sớm, làm cho Tô cô nương hoàn toàn bị chọc giận. Kẻ đầu sỏ hại cô mất ngủ thế mà còn không biết xấu hổ mà đổ oan cho cô.

Tô Nhan bị oan uổng nên dùng ngón tay chỉ lên trời mà hét lên, “Nếu em chơi máy tính không ngủ được thì em lập tức sẽ bị sét đánh.”

Tô Nhan lập tức nổi giận làm cho Hứa Triết Quân có chút trở tay không kịp, sờ sờ đầu Tô Nhan rồi mới hỏi cô, “Nếu không phải chơi máy tính không ngủ được thì như thế nào mà đôi mắt lại thâm quầng đến thế này hả?”

Có cái gì đó so với việc con mèo bị người ta đạp trúng đuôi còn khiến người ta oán hận hơn điều này nữa sao? Không có!

“Mất ngủ không được sao?” Tô Nhan giận dữ hét lên, nhịn không được đưa tay Hứa Triết Quân đang để ở bên hông hung hăng cắn một vết cho hả giận.

“Khụ… làm sao có thể mất ngủ?” Như con mèo bị người ta dậm đạp trúng đuôi vẫn còn chưa đủ, thực không biết như thế nào nữa.

“Mất ngủ mà cũng cần lý do sao? Em biết vì sao mất ngủ thì còn để mất ngủ như thế này sao?” Tô Nhan vô cùng oán hận nhìn Hứa Triết Quân. Đúng, không cần phải nói, lý do mất ngủ xa tận chân trời gần ngay trước mắt, chính là anh.

Hứa Triết Quân lập tức như nghĩ tới cái gì đó, đem cô ôm vào trong ngực, cúi đầu ở bên tai cô khẽ cười rồi nói, “A Nhan, một mình ngủ không quen sao?”

Tô Nhan ngẩn ra, bị Hứa Triết Quân nói trúng bỗng dưng muốn giãy dụa ra khỏi lòng hắn.

“Thì sao nào? Dù sao em cũng không ngủ ngon được. Không có anh, em không ngủ được, làm sao bây giờ.”

Hơi thở ấm áp đảo qua bên tai, giọng nói Hứa Triết Quân rất nhẹ, chỉ có một mình Tô Nhan mới có nghe thấy. Lời nói tình tứ như vậy, ở miệng hắn cũng có thể nói ra được lại làm cho Tô Nhan không thể không tin. Trên thực tế, chỉ cần người này nói gì thì cô đều tin.

“Hôm nay cơm trưa phải đi Diêu Ký ăn thịt bò nạm mới được.” Hứa Triết Quân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Nhan, lôi kéo cô đi đến trước quán Diêu Ký.

Đi vào Diêu Ký, gọi hai tô thịt bò nạm, ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, Tô Nhan ăn một miếng như trở về lúc xưa vậy.

“A Quân, em nhớ rõ anh lần đầu tiên mời em ăn cơm là ở trong này.”

“Uh, thời điểm đó em mới thi chạy 800m xong, Sở Sở cũng muốn đi theo đó.”

Tô Nhan chống đầu, nhớ lại tình cảnh của lúc đó, đột nhiên cười nói, “Lúc chúng ta ăn xong trên đường trở về còn gặp phải Mộc Thiên, anh đem hắn bỏ sang một bên mặc kệ không quan tâm. Lúc đó hắn thật đáng thương lại còn oán hận nữa chứ.”

“Lúc đó em còn nói anh là người tốt.” Hứa Triết Quân mị mắt lên mà cười, hiển nhiên đối với tình huống lúc đó nhớ rất rõ ràng.

Tô Nhan trầm mặc. Không phải chứ! Lúc ấy tuổi còn nhỏ, cái chén nhỏ nhỏ đặt trước mặt mà cũng bị lấy đi. Thé nhưng theo phạm vi lương tâm mà nói thì lời nói dối không có thiên lý này không thể tha được, thật sự là rất có lỗi. Ông trời nhất định là trừng phạt cô, mới có thể để cho cô bị yêu nghiệt áp bức như vậy.

Ăn cơm trưa xong, Hứa Triết Quân cùng Tô Nhan quyết định trở về trường học cũ một chuyến. Tô Nhan thật ra là đi theo Lăng Sở Sở cùng Tần Mộc Thiên đã trở về đây vài lần, từ khi Hứa Triết Quân xuất ngoại thì cô không trở về đây nữa, lần này xem như là lần đầu đi.

Hôm nay là cuối tuần, không ai đi học, phòng học đều trống trơn, hai người đi đến phòng học thời cấp 3 của họ.

Ngồi ở vị trí cũ, Tô Nhan lại có cảm giác như trở lại như xưa. Quay đầu lại liền nhìn thấy Hứa Triết Quân đang ngồi vị trí của hắn, nhìn cô im lặng mỉm cười.

“Xin chào, tớ là Tô Nhan, về sau mong được chỉ giáo nhiều hơn.” Đó là câu đầu tiên mà cô nói với hắn, Tô Nhan nhớ rất rõ ràng về ngày đó. Ngày đó thời tiết cũng giống như bây giờ, ánh mắt trời ôn nhu, cô gặp Hứa yêu nghiệt.

Thời điểm lúc niên thiếu đó mà nay đã trưởng thành, thành thục và ôn hòa hơn xưa.

Nhìn ánh sáng xuyên qua ngón tay, Tô Nhan cảm thấy nhân sinh cứ như vậy vừa vặn.

Thời gian trôi qua, bọn họ vẫn như cũ nắm lấy tay nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.