Tiểu Bảo Bối Của Bạch Ly

Chương 43: Hôn gả (1)




Nhưng lúc này hắn đang ở bên trong thành, nếu như tấn cấp lập tức cũng sẽ bị người trong lầu chủ thành phát hiện.

Lý Vân Tiêu cười khổ vài cái, không thể không áp chế tu vi, chờ đợi thời cơ thuận lợi thì tấn cấp.

Lúc này đã bắt đầu sang ngày thứ hai, bên ngoài đại thành vẫn im ắng, không có bất cứ động tĩnh gì, tất cả các võ giả từ trong hưng phấn theo đại thắng cũng đã bình tĩnh lại, bắt đầu an tâm tu luyện, cả quảng trường lại trở nên yên lặng.

Trên cổng thành, Ninh Hoài Thụ lưu luyến không rời muốn giữ La Thiên lại, nhưng cũng đành bất đắc dĩ không thay đổi được ý định của La Thiên.

Ninh Hoài Thụ thở dài:

– Thiếu vắng La Thiên Thiên đại nhân tọa trấn, thực lực ít nhất suy yếu một nửa ah.

Tự nhiên La Thiên biết rõ đây là lời nói khách khí cười nhạt một tiếng nói:

– Hoài Thụ đại nhân đừng có tâng bốc ta, có được Ma Thiên Cự Thành, chỉ cần cẩn thận ứng đối, tuyệt không bị Hải tộc công phá.

Ninh Hoài Thụ nói:

– Hôm qua Hải tộc bị nhục, không có trả thù chút nào, ngược lại còn đang không ngừng điều binh khiển tướng, sợ là có đại động tác, thực để cho cuộc sống hàng ngày của ta khó có thể bình an.

La Thiên cười nói:

– Chỉ cần đại nhân hết sức, không thẹn với lương tâm là được.

Ninh Hoài Thụ biết rõ khó giữ lại, nói:

– Đợi đến ngày khu trục dị tộc, Hồng Nguyệt thành lại mời đại nhân đến đây chung vui.

La Thiên phất phất tay nói:

– Ngày đó sẽ không lâu, chư vị không cần tiễn đưa, để ngừa tình hình quân địch có biến.

Tất cả mọi người đều thở dài dừng đưa tiễn.

La Thiên gật gật đầu, được hai gã cường giả Vũ Đế bảo vệ ly khai khỏi chủ thành.

Sau khi rời khỏi chủ thành, La Thiên ngưng mắt nhìn qua một phía rồi trực tiếp hướng phía một góc quảng trường mà đi.

Hai gã cường giả Vũ Đế sau lưng liếc mắt nhìn cổ quái, chỗ đó cũng không phải là chỗ Truyền Tống Trận. Nhưng bọn hắn cũng không có vấn đề gì, chỉ đơn giản theo thật sát ở phía sau.

Trong nội tâm Lý Vân Tiêu hơi động một chút, mở hai mắt ra, lập tức chứng kiến một lão giả mặc trường bào nhìn qua hắn mỉm cười.

– Đại Thuật Luyện Sư Cửu giai La Thiên?

– Ngươi nhận ra ta?

La Thiên hơi có chút kinh ngạc.

Võ giả bên cạnh Lý Vân Tiêu nhao nhao hoảng sợ, vừa lộ ra vẻ không thể tin được.

Tất cả mọi người đều phát giác lão giả này tuyệt không phải người bình thường, bởi vì hai gã hộ vệ phía sau hắn tựu để cho bọn hắn hoàn toàn không nhìn ra sâu cạn, nhưng lại cũng không nghĩ ra sẽ là người nổi tiếng khắp thiên hạ, đại Thuật Luyện Sư Cửu giai thành danh đã lâu La Thiên đại nhân.

Tất cả mọi người đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm, đứng tại chỗ không biết nên làm gì cho phải, tuy La Thiên không hề liếc qua chỗ bọn hắn nhưng tất cả đều cảm thấy khẩn trương thập phần.

Lý Vân Tiêu cười cười nói:

– Thiên hạ ai không nhìn được quân?

La Thiên cười nói:

– Tiểu hữu rất thú vị, có thể làm quen chút được không?

– Cái gì?

Tất cả mọi người xung quanh đều là hoảng hốt, hoàn toàn không thể tin tưởng lỗ tai chính mình, vậy mà đại Thuật Luyện Sư Cửu giai La Thiên lại chủ động yêu cầu kết bạn với hắn?

Cảm xúc hâm mộ ghen ghét lập tức lan tràn chung quanh, đừng nói đội viên Chiến Nhận cho dù là những võ giả phụ cận cũng khó bình tĩnh được.

– Đại sư, ta là Nghĩ Tín Nhiên là tiểu đội trưởng Kình Thiên chiến đội.

– Đại sư, ta là Cảnh Hòa Đồng, là người ngưỡng mộ đại nhân từ lâu, thỉnh nhận ta làm hộ vệ của ngài.

– Đại sư, đại sư, ta là Trần Hạo Nam, van cầu đại sư, xin đại sư cho ta xách giày cho đại sư …

– Đại sư …

Một góc dưới tường thành lập tức trở nên ầm ĩ, đám người chen chúc, lớn tiếng báo lấy danh tự chính mình, hô hào muốn được người ta để ý, đến mức có kẻ còn thủ sẵn … xà phòng trên tay…..

Một gã cường giả Vũ Đế sau lưng La Thiên lộ ra bộ dáng cười khổ, loại tình huống này quá thông thường, trên người hắn phóng một tia khí tức ra ngoài, lập tức như là trời đông giá rét hàng lâm, đột nhiên tất cả mọi người hấp khẩu hơi lạnh, ngậm miệng lại không dám lên tiếng, nhưng vẻ cuồng nhiệt trong mắt lại không cách nào dập tắt, dốc sức liều mạng chen chúc.

Gã cường giả Vũ Đế thở dài, đưa tay điểm nhẹ, lập tức một đạo khe hở từ không trung rơi xuống, đẩy toàn bộ người bên ngoài vây quanh La Thiên và Lý Vân Tiêu ra xa hơn 10m.

Lý Vân Tiêu nhìn thấy La Thiên, năm đó là hảo hữu, hôm nay đã đầy tóc mai hoa râm, tuy nhiên thần quang trong mắt sáng láng nhưng cũng khó dấu được vết tích của năm tháng, nội tâm của hắn hơi than thở nhẹ một tiếng, nói:

– Sớm muộn sẽ có một ngày nhận thức.

– ‘Rầm Ào Ào’

Lời hắn đáp lập tức khiến cho bốn phía sôi trào, xung quanh đều vang lên tiếng chửi bới.

– Đáng chết ah, La Thiên đại sư tự mình muốn kết bạn với hắn, vậy mà hắn lại cự tuyệt.

– Mịa, không biết tốt xấu, vậy nhường cơ hội cho ta đi La Thiên, ta gọi là Soái ca (anh đẹp trai)

– Tiểu tử này tuyệt đối là nhân vật đứng đầu thập đại ‘trang Bức’ thiên võ giới năm nay, đáng chém ngàn đao.

Tất cả mọi người đều cảm thấy căm phẫn, tiếng mắng chửi vang lên còn muốn hung ác hơn so với lúc mắng chửi những tên Hải tộc, thậm chí không ngừng dùng nắm đấm oanh kích khe hở ngăn cách họ ở bên ngoài, muốn xông tới chém chết Lý Vân Tiêu.

La Thiên cũng thoáng sững sờ một chút, Lý Vân Tiêu đáp lại hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của hắn, hai gã Vũ Đế sau lưng càng là chấn động, hai người liếc nhìn nhau, sắc mặt có chút ngốc trệ, có thể cự tuyệt thịnh tình La Thiên đại sư, bọn hắn làm hộ vệ vài chục năm, mới nhìn thấy lần đầu tiên.

Dù sao La Thiên cũng là đại nhân vật, rất nhanh liền phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng cười cười, nói:

– Dù vậy, ta cũng rất chờ mong đến ngày đó đây.

Hắn nói xong, liền quay người rời đi.

Cơ bản La Thiên còn định nói về chuyện thi thể trời sinh trận thể tuy nhiên lúc này toàn bộ ý niệm trong đầu đều tiêu tán, trong lòng hắn lại càng cảm thấy hiếu kỳ hơn với bản thân Lý Vân Tiêu.

Ba người dần dần từng bước đi đến, một gã hộ vệ Vũ Đế rốt cục nhịn không được nói:

– La Thiên đại sư, tiểu tử kia quá không biết thân biết phận, ta thực rất muốn đánh cho hắn một trận.

Trên mặt La Thiên hiện ra vẻ tươi cười nói:

– Nói thật, ta cũng rất muốn đánh nhau với hắn lâu rồi, nhưng sự hiếu kỳ lại còn lớn hơn nữa.

– Đại sư đã hiếu kỳ đối với hắn như vậy, vì sao không chộp tới hỏi cẩn thận minh bạch?

Một gã cường giả Vũ Đế khác hỏi.

La Thiên lạnh nhạt nói:

– Không cần, nếu như đúng thật là hắn muốn như vậy, cuối cùng có một ngày chúng ta còn có thể gặp lại.

Trong mắt của hắn hiện lên một tia tinh mang lại cười nói:

– Khi đó có lẽ là trên con đường võ đạo đỉnh phong.

Hai gã Vũ Đế đều giật mình, hoảng sợ liếc nhìn nhau, bọn hắn ở cùng La Thiên mấy chục năm, chưa bao giờ thấy qua hắn bình phán một người như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.