Tiểu Bảo Bảo Là Của Tôi, Em Cũng Là Của Tôi!

Chương 51




Mà hai người trên giường, bởi vì một tiếng hét này của Sở Tùy Phong mà bắt đầu tìm lại lý trí, nhất là Sở Lâm Uyên, ban nãy hắn cũng đang cố gắng ý thức được chuyện gì đang diễn ra thì chợt nghe được có tiếng bước chân xông vào, hơn nữa, người tới chính là người người mà trước nay hắn vẫn luôn e sợ nhất - Sở Tùy Phong, bị một tiếng rống thê lương kia cắt ngang, pha lẫn sự đau đớn, đột nhiên "Hự", một ngụm máu tươi toàn bộ phun và trên người nữ tử.

Nhưng, người con gái trên giường, bởi vì trúng mị dược mà vẫn chưa tỉnh táo lại, hai cánh tay không ngừng ôm chặt lấy Sở Lâm Uyên.

Bạch Lộng Ảnh cũng không tin, vội vàng tiến lên từng bước, xốc màn che lên, trong mắt nổi lên một tia khó hiểu vô cùng, nhưng cũng hiểu được ý tứ của Sở Tùy Phong, chạy theo hắn rời khỏi sân.

Nhưng ngay thời điểm hắn ra khỏi phòng thì Sở Tùy Phong lại không có ở đó, chỉ để lại một mình Tề Cần đứng trong viện, ánh mắt Tề Cần dường như bị bao phủ bởi một màn sương mù mờ mịt, hốc mắt cũng đỏ ửng, có vẻ là vừa mới khóc.

Bạch Lộng Ảnh đi qua đi, vỗ vào vai hắn, nói:"Yên tâm, không có việc gì đâu!"

Tề Cần gật gật đầu, nhưng cũng không nói gì thêm, ngược lại dùng tay áo mình lau đi giọt lệ đang chực trào.

Bạch Lộng Ảnh thở dài, trong lòng vẫn ẩn ẩn đau nhói như vậy, vì thế chỉ mang theo một tia tức giận trở về mao lư Nhược Nhiên.

Tề Cần nhìn Sở Tùy Phong rời đi, trong lòng thầm nghĩ: Vương gia đến rồi, Vân cô nương sẽ không có chuyện gì.

Nhưng hắn biết bây giờ không phải là lúc ngu ngốc đứng nghệt ở đây, hắn còn có việc quan trọng hơn cần phải làm. Trong khi chờ đợi vương gia tìm được vương phi, hắn phải nhanh chóng bắt được thủ phạm hãm hại Vân cô nương, báo thù cho nàng.

Hắn mang bộ mặt lạnh lẽo rời khỏi viện, lập tức đi tìm Tư Lăng Thanh – cái người mà đến tận bây giờ vẫn không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.

"Từ giờ trở đi, tất cả mọi người có mặt ở phủ Thừa Tướng, không có lệnh của vương gia, không được phép tự tiện rời khỏi phủ nửa bước, nếu không giết không tha!" Quét đôi mắt sắc bén về đám người Liễu Thục Mi và Mộ Vũ.

Liễu Thục Mi bị ánh mắt lãnh băng của hắn dọa cho khiếp sợ, cả người không nhịn được run lên, nhưng vẫn cố đứng thẳng người, ngẩng đầu đoan trang.

Mộ Vũ lại là người sợ hãi hơn bao giờ hết, nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có người nọ ở đây, nàng lập tức trốn mình đứng phía sau Liễu Thục Mi.

Nhưng đột nhiên có một tiểu nha hoàn từ đâu nghiêng ngả lảo đảo chạy vào:"Phu nhân, không hay rồi, tiểu thư không thấy......"

Liễu Thục Mi nghe vậy sợ hãi vô cùng, nha hoàn kia, không ai khác chính là tỳ nữ bên cạnh Tư Lăng Uyển, Tử Lăng.

"Cái gì? Tiểu thư đi đâu?"

Tử Lăng gấp đến độ sắp khóc:"Sau khi Tiểu thư đến Toái Ngọc Các thì vẫn chưa thấy trở về, ô ô..Nhất định là Mạch Trục Vân......"

Tề Cần đứng một bên nghe vậy bèn hừ lạnh một tiếng:"Nếu trong lòng có quỷ thì hậu quả gánh không nổi đâu."

Nhìn thấy bộ dáng trấn tĩnh của Tề Cần, trong lòng Liễu Thục Mi đột nhiên sinh ra dự cảm không tốt: Vì sao Phong vương không hề giận dữ, chẳng lẽ hắn có thể nhịn được nhục nhã này, mặc cho người phụ nữ mình yêu tằng tịu với nam nhân khác? Mà người này, lại không ai khác là ca ca của hắn?

Còn nữa, không phải Uyển nhi nói với bà rằng Mạch Trục Vân đang mang thai sao? Nhưng ngửi xạ hương một thời gian dài rồi, xảy ra cả chuyện hôm nay nữa, vì sao con của ả vẫn chưa chết?

Tề Cần là hộ vệ bên cạnh Phong vương, thấy vương phi tương lai của mình chăn gối cá nước với đương kim hoàng thượng, còn có thể bình tĩnh đến vậy sao?

Còn về phần Tử Lăng, bà đột nhiên ngẩng mạnh đầu lên.

"Uyển nhi...." Dường như cảm thấy có gì đó không hợp lý, bà thất thanh hét to một tiếng, xông thẳng vào phòng.

Tề Cần cũng không hề có ý định ngăn cản người, có lẽ, cũng nên để cho bà ta xem một chút, kết cục của việc hãm hại người, là như thế nào.

Kỳ thật, người bọn họ muốn hãm hại chính là Tề Cần hắn và Vân cô nương, nào ngờ, có một vị không khéo đến đây - Sở Lâm Uyên.

Cũng may là Vân cô nương đã có cảnh giác nếu không sẽ mắc vào bẫy của bọn chúng.

Tư Lăng Thanh hình như cũng phát hiện ra điều gì, vừa rồi vì hắn không ngăn cản được Sở Lâm Uyên đi vào tìm Vân nhi mà trong lòng áy náy, không ý đến chuyện hậu viện. Nhưng chỉ cho đến khi ông nhìn thấy Bạch Lộng Ảnh mang theo một thân tức giận rời khỏi phủ, lại không thấy bóng dáng của Phong vương rời đi, và chỉ sau khi Tề Cần mang người đến phong tỏa cả Tướng phủ, hắn cũng nóng nảy tự hỏi: lẽ nào Vân nhi đã xảy ra chuyện?

Hoàng thượng thật sự dám ra tay với Vân Nhi trong ngày Phong vương trở về?

Cảm thấy toàn bộ dây thần kinh bắt đầu căng thẳng, ông sải bước đi thẳng đến Toái Ngọc Các.

Người trong tướng phủ cũng nối gót theo sau, Tề Cần vẫn đứng yên đó, không hề ngăn cản, chỉ lẳng lặng nhìn Mộ Vũ đứng phía sau, nhìn chằm chằm mọi nhất cử nhất động của nàng.

"Mộ Vũ, Vân cô nương đối xử tốt với ngươi như vậy, vì sao lại muốn hại nàng?"

Mộ Vũ không dám mở miệng, chạy nhanh vào đám người ẩn nấp, nàng sợ Tề Cần sẽ giết nàng ngay tại đây.

Đương nhiên Tề Cần sẽ không ra tay với nàng, nếu dám hãm hại Vân cô nương, thì tự Vân cô nương sẽ có cách đối phó với kẻ đó.

Sau khi Bạch Lộng Ảnh rời khỏi Toái Ngọc Các, cũng không có người canh gác ở tướng phủ nên mọi người bắt đầu ùa vào sân, họ có thể nghe rõ ràng được âm thanh đầy kích tình bên trong.

Trên gương mặt già nua của Tư Lăng Thanh thoáng đỏ lên, cũng bất chấp mọi cái nhìn xung quanh, hắn nghĩ người bên trong là Mạch Trục Vân nên vội vàng chạy vào......

Điều mà Liễu Thục Mi lo lắng rốt cục đã xảy ra, bà đi theo sau Tư Lăng Thanh, nhưng còn chưa đi đến mép giường thì trong nháy mắt bà liền nhận ra chủ nhân của bộ y phục vứt lộn xộn trên sàn, ngoại trừ bộ long bào màu vàng chói lóa thì bộ y phục đã bị xé thành từng mảnh nhỏ kia, không phải của con gái Tư Lăng Uyển của bà thì là ai?

"Vân nhi!"

"Uyển nhi!"

Tư Lăng Thanh và Liễu Thục Mi đồng thời thét to lên, nhưng ngay khi Tư Lăng Thanh nghe được tiếng thét của phu nhân thì sắc mặt chợt biến, người trên giường, là Uyển nhi?

"Hộc..." Lại có người xông tới đánh gãy chuyện tốt, Sở Lâm Uyên khó thở, tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi, thiên hạ dưới thân mình sớm đã bị máu tươi và mồ hôi làm cho ướt đẫm, hắn không thấy rõ được gương mặt thật sự của đối phương bây giờ.

Thần trí của nàng cũng bị một ngụm máu này mà trở nên tỉnh táo không ít.

Nàng có chút mê mang, mờ mịt nhận ra có nam nhân nào đó đang đè lên người mình, nàng lập tức hiểu ra hết thảy.

Tư Lăng Uyển vừa thẹn vừa giận, như một kẻ bị tâm thần hét to một tiếng:"Mạch Trục Vân, ta muốn giết ngươi!"

Đám hạ nhân trong phòng cảm thấy có chút khó hiểu: Chẳng phải phu nhân bảo bọn họ tới đây chứng kiến cảnh Phong vương tự mình bắt kẻ thông dâm sao? Nhưng, vì sao người bị bắt lại là Nhị tiểu thư, mà không phải Vân cô nương?

......

Sở Tùy Phong cảm thấy lý trí của bản thân đang bị sự lo lắng và sợ hãi dần dần ăn mòn, như một kẻ điên phi thân chạy về Li Tâm Cư.

Sau khi hắn nghe được âm thanh ái muội ở Toái Ngọc các, tâm can gần như vỡ nát thành từng mảng. Chỉ sau khi nghe được Bạch Lộng Ảnh cẩn thận nói đó là mị dược, lúc đó hắn mới hận bản thân mình không thể giết chết đám người trong phủ Tư Lăng, nhưng khi hắn vọt vào phòng, mới phát hiện ra, y phục đó, không phải là Vân nhi, không phải Vân nhi.

Hét lớn một tiếng, lao ra khỏi Toái Ngọc Các thì gặp được Tề Cần.

"Vương gia, cầu xin ngài hãy nhanh nhanh đi cứu Vân cô nương... Nàng bị trúng mị dược..."

"Nàng đâu?" Sở Tùy Phong cảm thấy mình sắp hóa điên rồi, Vân nhi, ta về rồi, ta trở về rồi, đợi ta, chờ ta!

Tề Cần gần như gấp đến độ khóc không thành tiếng:"Vân cô nương không cho ta đi theo nàng, nàng nói vương gia sẽ biết nàng đang ở đâu......"

Còn chưa nghe Tề Cần nói xong, hắn trực tiếp trèo tường phi triển khinh công vọt vào Vương phủ, Vân nhi, nhất định là nàng đang ở Li Tâm Cư chờ ta, có đúng không?

Quả nhiên, dọc đường đi hắn nhìn thấy có không ít vết máu, trong lòng hắn, dường như cũng muốn rỉ máu theo từng cơn đau đớn mà nàng đang phải chịu đựng.

Có lẽ là do tác dụng của mị dược, nhưng thời gian đã lâu vậy rồi, tác dụng của mị dược cũng không phải nhỏ, nhất định Vân nhi rất khó chịu và đau đớn, chắc chắn nàng đã sự dụng hết nội lực của mình ở mức tối đa để áp chế không cho nó phát tác...nên mới hộc máu.

Không thấy thủ vệ ở Li Tâm Cư, Sở Tùy Phong xông thẳng vào phòng mình, nhưng không nhìn thấy người đâu, hắn không có thời gian để tự hỏi bản thân, hoàn toàn chỉ làm theo bản năng và lý trí, vọt vào phòng tắm.

Quả nhiên, bên trong bể tắm có người.

Thế nhưng, khi hắn nhìn thấy một màn trước mắt, trong lòng không khỏi chua xót: Vân nhi, ta trở về rồi.

Trong bồn tắm, sương mù lượn lờ mờ nhạt, hắn biết, đây là hơi lạnh.

Hơi lạnh len lỏi vào tim hắn, đóng thành băng.

Mạch Trục Vân khép hờ hai mắt, ngồi trong bể tắm, lưng tựa lên tường thạch ngọc bích phía sau, hai tay không ngừng run rẩy ôm chặt lấy thân mình, hàng lông mi dài khẽ động, nàng ngồi lặng lẽ ở đó, không dám cử động mạnh.

Sắc mặt đã dần mất đi sức sống, khóe miệng vẫn còn lưu lại vài vệt máu đỏ tươi, ẩn hiện sau làn nước lạnh cóng như muốn thấu tận xương.

"Không thể làm chuyện có lỗi với Phong, không thể làm chuyện có lỗi với Phong..." Nàng hoàn toàn bị mất ý thức, nhưng vẫn không ngừng lặp lại hai câu:"Không thể làm chuyện có lỗi với Phong, không thể làm chuyện có lỗi với Phong..."

Sở Tùy Phong trực tiếp nhảy vào, một dòng nước lạnh lẽo bắt đầu cuốn lấy cơ thể hắn, hai chân vì thế mà có chút đau đớn, nhưng hắn hoàn toàn không cảm nhận được nỗi đau đó, chỉ hoảng hốt vươn hai tay ôm chặt lấy gương mặt đang run rẩy của nàng:"Vân nhi, ta trở về rồi, ta đã trở về rồi, không sao nữa rồi!"

Ôm chặt lấy cơ thể lạnh như băng của nàng vào trong ngực, cả trái tim hắn đều như vỡ vụn, rất đau, một tay vòng qua sau lưng nàng giữ chặt, dùng nội lực giúp nàng làm nóng người, sau đó bế nàng rời khỏi bể nước lạnh, chuyển sang thùng nước ấm gần bên.

Hắn ngồi sau người nàng, vận công giúp nàng điều khí tức, đẩy hàn khí ra khỏi người.

Không bao lâu, từng đợt hàn khí bắt đầu nhè nhẹ tản ra khỏi cơ thể, nội lực cuồn cuộn không ngừng truyền vào người nàng, Mạch Trục Vân dần dần thanh tỉnh.

Nhưng một khi khí lạnh tan đi chính là lúc mà dược tính của mị dược phát tác, cả người nàng lại bắt đầu nóng lên, sắc mặt vốn đang tái nhợt thì đột nhiên ửng hồng.

"Phong, ta nóng quá......" Mạch Trục Vân chậm rãi mở mắt, thấp giọng lẩm bẩm, hơn nữa còn không an phận cởi bỏ lớp y phục. Khe rãnh ngực mê người lập tức lộ ra ngoài không khí, vô cùng mê người.

Sở Tùy Phong vội vàng thu hồi nội lực, ôm chặt nàng vào lòng, thấp giọng trấn an:"Vân nhi, không sao rồi, ta ở trong này!"

Cảm nhận được sự ấm áp từ phía sau, Mạch Trục Vân chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị lửa đốt, trong lòng không khỏi ngứa ngáy, muốn ôm lấy người đã truyền cho nàng hơi ấm đó.

Sở Tùy Phong bế nàng ra khỏi bể.

Mạch Trục Vân mở mắt nhìn hắn, xác định người trước mắt chính là người đàn ông mà mình ngày đêm nhung nhớ, là Phong của nàng, cuối cùng cũng không cần kiêng kị, không cần kiềm chế bản thân mình nữa, nhẹ thở phào một hơi, vươn tay vỗ về lên gương mặt điển trai tuấn tú, gợi cảm làm một đường xuống phía dưới. Hai tay không ngừng vuốt ve trước người hắn, dường như muốn làm giảm đi lửa nóng đang lấp đầy cơ thể nàng.

Nàng chỉ ý thức được, bản thân mình đang rất nóng, mà người hắn lại rất lạnh, cảm giác rất tuyệt, rất thoải mái, cho nên nàng không ngừng tìm mọi cách tiếp xúc với da thịt hắn.

"Vân nhi......" Sở Tùy Phong có chút ngây người, nhịn không được gọi tên nàng.

"Ân!" Mạch Trục Vân hoàn toàn bị mị dược làm cho thần trí mông lung, từ ánh mắt cho tới lòng bàn tay, chỗ nào cũng nóng, chỗ nào cũng như muốn nổi lửa, nàng bắt đầu xé lấy bộ y phục trên người hắn, cả người không ngừng lắc lư vặn vẹo trong lòng Sở Tùy Phong.

Thấy cả người nàng nóng một cách dữ dội, Sở Tùy Phong không khỏi đau lòng nhìn vẻ mặt ửng đỏ của nàng, từ trên trán cho đến chóp mũi, mồ hôi lạnh hoàn toàn bao phủ. Sở Tùy Phong hận không thể chém kẻ dám đầu độc nàng thành trăm ngàn mảnh, hắn biết, Vân nhi của hắn là người luôn luôn ngượng ngùng, làm sao có những loại hành động lớn mật như vậy, tuy hắn cảm thấy bản thân cũng không bị mất mát gì, thậm chí là rất thoải mái khi bị nàng trêu chọc nhưng dùng cách này thì hắn không muốn.

Bây giờ việc quan trọng nhất chính là giúp nàng giải độc.

Bước chân càng lúc càng nhanh, hắn không ngừng đặt tay lên lưng nàng mà truyền nội lực, giúp nàng hong khô quần áo, nhưng nàng lại không ngừng vặn vẹo khiến hắn bao lần mất tập trung, thiếu chút nữa là khiến nàng bị thương. Hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nên sau khi vọt vào phòng, hắn lập tức cởi toàn bộ mớ y phục ướt sũng trên người nàng, và cả y phục của hắn, tất cả hóa thành mảnh nhỏ tung bay giữa không trung.

Tấm màn buông xuống, che khuất màn xuân sắc bên trong...

......

Sau khi Ca Thư Nhược Ly từ bên ngoài trở về, liền lập tức đi đến tẩm cung của Ca Thư Hàm Tuyết.

"Thái tử điện hạ giá lâm!" Đám cung tỳ đồng thanh hô lên một tiếng.

"Tham kiến thái tử điện hạ!".

Ca Thư Nhược Ly mặc một thân nhung trang, áo giáp trên người còn chưa kịp đổi, hắn kiềm nén giận dữ lên tiếng hỏi: "Công chúa đâu?"

"Điện hạ, công chúa đang ở bên trong điện nghỉ ngơi......" Mai Hương trả lời.

Ca Thư Nhược Ly trực tiếp đi vào, thấy nàng đang nằm trên giường bèn đứng một bên lớn tiếng chất vấn:"Tuyết Nhi, muội biến thành cái dạng này từ khi nào hả?"

Ca Thư Hàm Tuyết bị thái độ của hắn mà dọa đến hoảng sợ, nàng vội vã ngồi dậy, căng thẳng nhìn hắn:"Hoàng huynh....huynh, huynh trở về rồi?"

"Trở về? Xảy ra chuyện lớn như vậy, muội cũng không chịu báo cho ta biết, muội có còn coi ta là hoàng huynh nữa không?" Hắn giận dữ, tiến tới kéo nàng đứng lên hỏi tội:"Nói, muội đã âm thầm làm giao dịch gì với Sở Lâm Uyên?"

Hai giọt lệ lặng thầm rơi xuống, Ca Thư Hàm Tuyết dường như không tin vào mắt mình nhìn hắn:"Vì chuyện này mà huynh mắng muội? Vậy có khi nào huynh coi muội là hoàng muội của huynh chưa? Huynh ra tay giúp đỡ cái đồ tiện nhân Mạch Trục Vân kia, hủy hoại thanh danh muội. Huynh có bao giờ nghĩ đến muội không.... Nực cười, đường đường là công chúa của một nước, thế nhưng lại không biết tấm thân mình có còn trong sạch hay không, phải để một ma ma già đến giúp muội nghiệm thân, loại sỉ nhục này, đều là lỗi của huynh và cái đồ tiện nhân kia, muội hận hai người...."

"Ba", Ca Thư Nhược Ly tức giận đến điên rồi, nghe nàng nói vậy bèn vung tay tát nàng một cái.

"Nàng ấy không phải tiện nhân!" Hắn nhìn muội muội máu mủ của mình bị ăn tát, trong lòng tức giận cũng tiêu tán một ít, thậm chí là có chút áy náy.

Đúng là chuyện đó, hắn là người có lỗi, hắn thực sự xin lỗi nàng, nhưng sau khi biết nàng đang âm thầm làm giao dịch với Sở Lâm Uyên, bí mật chuẩn bị một âm mưu hoàn hảo nhằm hãm hại Mạch Trục Vân, hắn thật sự bị chọc giận đến phát rồ rồi.

Thì ra sự dịu dàng ngoan ngoãn thường ngày của nàng là giả, đều là giả vờ cho hắn xem, nói cái gì mà đồng ý cho hắn với vị cô nương kia sống cùng nhau trọn đời, khuyên hắn bảo phụ hoàng cùng Nam Ninh làm đám cưới, khuyên hắn nên vì tình yêu của mình mà đoạt nàng về, thì ra, tất cả chỉ là nàng đang lợi dụng hắn, để trả thù Mạch Trục Vân.

Ha ha, tự khi nào, muội muội mình đã biến thành một con người tâm cơ hiểm ác đến thế? Còn hắn, thân làm hoàng huynh, thế nhưng lại không nhận ra, còn sinh cảm giác áy náy với nàng.

Ca Thư Hàm Tuyết ngồi đó, chậm rãi lau nước mắt cùng với vết máu nơi khóe môi, chậm rãi đứng lên, căm tức quát hắn:"Hay lắm, huynh vì ả tiện nhân kia mà tát muội? Từ nay về sau, muội không muốn huynh làm hoàng huynh của muội nữa, huynh không xứng, huynh chỉ biết vì lợi ích của bản thân mà lừa gạt muội."

Trái tim Ca Thư Nhược Ly đột nhiên co thắt đến đau đớn, những lời muội ấy nói không sai, ngay từ đầu, hắn chỉ vì bản thân hắn, cho tới tận bây giờ hắn vẫn chưa để ý đến cảm nhận của nàng.

Ca Thư Hàm Tuyết tiếp tục nói, nhưng là không hề đánh rơi thêm bất kỳ giọt nước mắt nào, nàng đã không còn là một tiểu công chúa ngây thơ, muốn bị các người lừa gạt, đùa bỡn thế nào thì thế ấy." Huynh đã sớm nhận ra nàng là nữ nhân, nhưng chỉ vì muốn cưới nàng mà huynh không từ mọi thủ đoạn khiến muội tin rằng muội đã thất thân, sau đó huynh còn hủy hôn ước giữa muội với Phong vương, để Nam Ninh đồng ý cho huynh cùng với ả tiện nhân kia làm đám cưới..."

Ca Thư Nhược Ly khiếp sợ nhìn nàng:"Muội biết chuyện đó từ khi nào? Là ai nói cho muội biết?"

"Ha ha a, huynh sợ sao?" Ca Thư Hàm Tuyết cười nhạt vài tiếng:"Cho dù muội không giết ả thì Nam Ninh cũng sẽ có người đang rất khẩn trương muốn hủy hoại ả ta ngay tức khắc, nói cho huynh biết, chuyện này là do mật thám của Nam Ninh viết thư báo tin cho muội, cho nên mới nói, ả tiện nhân kia đắc tội với nhiều người lắm, người nào cũng muốn đưa ả vào chỗ chết, ngay từ cái lần ả ta thoát chết ở lăng mộ thì đã không có biết bao nhiêu kẻ muốn mạng ả rồi...Ha ha ha, muội muốn xem xem, hoàng huynh đáng kính của muội, bảo vệ ả được bao lâu?"

Nước mắt chậm rãi tuôn rơi, nhưng lòng của nàng lại dâng lên một thứ cảm giác thỏa mãn vì thù đã được báo, Mạch Trục Vân, cho dù ta không tự tay giết ngươi, nhưng ngươi đừng mong cả đời này sẽ có được hạnh phúc.

"Người kia là ai?" Hắn vươn tay nắm chặt lấy cổ tay nàng, ép buộc hỏi.

Nàng cười khinh miệt đẩy tay hắn ra:"Ha ha ha, vô dụng thôi, hoàng huynh, người kia biết rất rõ mọi chuyện có liên quan đến Mạch Trục Vân, nhất định là so với muội thì kẻ đó còn hận ả ta hơn, nếu muội không báo thù thành công thì kẻ đó nhất định sẽ thành công."

Ca Thư Nhược Ly vung mạnh tay áo quát một câu:"Tuyết Nhi, muội điên rồi sao? Đường đường là công chúa, làm sao muội có thể biến thành dạng này?"

Bây giờ, dáng vẻ hiền hòa, thục nữ đã không còn hiện hữu trên người nàng nữa, cừu hận giờ đã hoàn toàn che mắt nàng, nàng đã biến thành một nữ nhân không còn tính người.

"Ha ha ha, đúng, muội điên rồi đấy, cũng là do hai người ép muội, Sở Tùy Phong không cần muội, cho dù hắn biết tấm thân của ta vẫn còn trong sạch, nhưng hắn vẫn không cần muội ; Mạch Trục Vân hại muội, ả ta hại muội bệnh nặng nằm liệt giường, suýt chút nữa mất mạng, hại muội không biết mình có còn trong sạch nữa hay không, mỗi ngày đều bị cảm giác bẩn thiểu đó dày vò đến chết đi sống lại; Bây giờ ngay cả huynh cũng không cần muội, huynh vì ả ta mà đánh muội, huynh đánh muội, mắng muội....Đúng đó, muội điên rồi, nhưng muội sẽ không bao giờ để hai người có được hạnh phúc, không ai được có quyền hạnh phúc!"

Ca Thư Nhược Ly không thèm để ý đến bộ dáng điên rồ của nàng, chỉ sải bước đi nhanh rời khỏi điện, ra lệnh cho đám thủ vệ trước cửa:"Người đâu, canh chừng công chúa, không có lệnh của bản cung, ngoại trừ hoàng thượng, bất luận kẻ nào cũng không được phép gặp nàng!"

......

Đến khi sắc trời đã tối, Tề Cần mới trở về từ phủ Thừa Tướng.

Lần này bệnh của Sở Lâm Uyên không hề nhẹ, nôn ra không biết bao nhiêu là máu, dường như đang sắp hấp hối, phải nhờ người dìu về cung. Về phần Tư Lăng Uyển, nàng không còn mặt mũi nào gặp người nữa, chỉ biết ngơ ngác ngồi khóc, trong miệng không ngừng nguyền rủa:"Mạch Trục Vân, ta muốn giết ngươi!"

Liễu Thục Mi ôm nàng khóc rống, nhưng nói gì được sao, nếu Vân cô nương gặp phải chuyện này, liệu nàng có đau khổ, có thương tâm không?

Quản gia và Tề Ân đã sớm phát hiện Li Tâm Cư có gì đó khác thường, chỉ biết rằng vương gia và Vân cô nương đang ở bên trong, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám đi vào quấy rầy, ngay cả bữa tối cũng không dám mở miệng hỏi.

Thấy Tề Cần quay về, hai người chủ động lên tiếng hỏi:"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Quản gia nghe chút ít thông tin từ thủ vệ, nghe nói Tề Cần rời đi là vì có người đến báo, Vân cô nương đẻ non...... Nhưng hắn biết, chuyện này không phải sự thật, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng không biết rõ.

"Vương gia còn chưa đi ra à?" Tề Cần kinh ngạc nhìn thấy nến đỏ trong phòng vẫn còn lay động, hỏi một câu.

"Vẫn chưa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đệ mau nói đi?" Tề Ân thúc giục hắn.

Mỗi lần hồi kinh, đều là vương gia đi trước hắn, còn mình hắn thì dẫn theo một đám quân binh theo sau. Thế nhưng hôm nay, ở cửa thành, hắn lại gặp được bọn Tề Cần.

Hai người chào hỏi vào câu thì mới biết, vương gia đã muốn vào thành thẳng đến Tướng phủ.

Nhưng Tề Ân còn chưa kịp mở miệng hỏi tình huống thì Tề Cần đã lập tức cưỡi ngựa, quay đầu phi như bay về Tướng phủ.

Tề Ân biết, nhất định đã có chuyện gì khủng khiếp xảy ra, nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn chưa rõ.

"Trong phủ Thừa Tướng có người hãm hại Vân cô nương, bọn họ cho rằng nàng mang thai con của vương gia nên bình thường họ bỏ thêm xạ hương vào lư hương để đầu độc. Hôm nay, biết vương gia trở về, bọn họ lại đem xạ hương đổi thành mị dược, có người đến nói với ta Vân cô nương xảy ra chuyện nên ta mới đi qua xem nàng thế nào...."

Chỉ là vừa may, trong khi hắn chạy như điên đến Toái Ngọc Các thì Mạch Trục Vân đúng lúc vật vã đi ra khỏi viện.

"Vân cô nương, ngươi không sao chứ?!" Nhìn thấy bước chân của nàng có chút loạng choạng, hắn vốn định tiến lên đỡ lấy nàng, nhưng không ngờ nàng lại ngăn cản hắn.

"Không được lại đây......" Vừa mở miệng thì miệng lập tức hộc ra máu tươi.

Tề Cần có chút nóng nảy quát lên:"Ngươi làm sao thế?"

Mạch Trục Vân không thèm để tâm đến câu hỏi han của hắn, chỉ mạnh mẽ giữ lấy chút lý trí chống đỡ thân mình, nàng biết, chỉ cần vượt qua chỗ tường này, nàng có thể thẳng tiến về Phong vương phủ.

Nhưng vì Tề Cần lo lắng cho tình trạng sức khỏe của nàng nên dọc đường đi, hắn luôn theo sát bên nàng, nhưng đột nhiên Mạch Trục Vân lại quay đầu lại, trong mắt nàng dường như ánh lên một thứ cảm xúc khác thường, nhưng một giây sau đã được nàng áp chế xuống.

"Tề Cần, ngươi đừng đi theo ta, ta trúng mị dược......"

"Cái gì?" Tề Cần kinh hãi thốt lên, đang chuẩn bị chạy đến thì thấy khóe miệng nàng lại tiếp xúc tuôn trào máu lạnh nên có muốn động hắn cũng không dám.

"Nếu ngươi không muốn ta làm ra chuyện có lỗi với vương gia nhà ngươi thì làm ơn, chạy đến cửa thành, gọi chàng ấy tự mình tìm ta, ngươi đừng đi theo ta nữa, ta sợ bản thân mình không biết sẽ làm gì tiếp theo, có khi ta sẽ giết ngươi......" Nói xong, đi được hai bước lại xoay người hỏi hắn:"Đúng rồi, làm sao ngươi biết được mà đến đây?"

"Là Mộ Vũ thông báo cho ta, nàng nói ngươi đẻ non, ta lo là ngươi......" Còn chưa nói xong đã giơ ngọc bội lên nàng xem.

Mạch Trục Vân vốn muốn nhận lấy ngọc bội, nhưng vừa tiến lên một bước thì cảm giác khô nóng, ngứa ngáy bắt đầu bùng phát nên đành phải đứng lại:"Ha ha, Mộ Vũ, thì ra ta nhìn sai người rồi, cũng hoài nghi sai người rồi..."

Máu nóng chậm rãi từ nụ cười khinh miệt nơi khóe miệng, lặng lẽ rơi xuống nền đất, nàng cũng không thèm vươn tay lau đi, chỉ bỏ lại cho Tề Cần một câu:"Mộ Tuyết bị ta đả thương, ngươi tìm đại phu đến xem cho nàng đi, là ta đánh oan nàng rồi."

"Còn ngươi......"

"Gọi Phong đến đây là được..." Nói xong, mạnh mẽ đè nén thứ cảm xúc ghê tởm đang cuồn cuộn trong cơ thể, chui qua tường rời khỏi Tướng phủ.

Tề Cần quét mắt nhìn xung quanh, phát hiện Mộ Tuyết thực sự đang nằm trong viện, hôn mê bất tỉnh, nàng bị thương rất nặng, nhưng cũng may vì Vân cô nương chưa dùng hết sức lực nên vẫn bảo toàn mạng cho Mộ Tuyết.

Vừa mang nàng rời đi thì đúng lúc nghe được tiếng bước chân bên ngoài truyền vào.

Thấy Sở Lâm Uyên đang được tiểu nha hoàn Mộ Vũ dẫn vào sân, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra hận ý: Vân cô nương nói nàng hoài nghi lầm người, có lẽ là đang ám chỉ Mộ Vũ và Mộ Tuyết.

Nếu không phải vì còn nhiệm vụ quan trọng đang gánh vác thì nói không chừng hắn sẽ giết Mộ Vũ ngay tại đây. Còn Sở Lâm Uyên, lần trước Vân cô nương tiến cung, bị hắn ức hiếp, nàng còn chưa kịp tính sổ đã...

"Chuyện sau đó thì các ngươi cũng biết đấy, ta đến cửa thành chờ vương gia, nhưng lại biết được, hắn đã sớm đến tướng phủ....Ta vừa đuổi kịp tới nơi thì vương gia lại bay ra khỏi Toái Ngọc Các, lúc đó ngài ấy cũng điên đến phát cuồng bạo rồi."

Tề Cần vừa dứt lời thì khóe mắt đã hơi ươn ướt.

"Ba!" Tề Ân phẫn nộ đập bàn, đứng lên:"Ta đi báo thù Vân cô nương đây!"

Quản gia và Tề Cần vội vã giữ chặt lấy hắn:"Việc này tốt nhất vẫn nên giao cho vương gia và Vân cô nương đi, nhiệm vụ của chúng ta chính là không để cho kẻ đã hãm hại Vân cô nương còn sống rời khỏi phủ Thừa Tướng."

"Kẻ hãm hại Vân cô nương, nhất định sẽ phải trả giá đắt, huynh yên tâm, đợi đến khi Vân cô nương và vương gia đi ra, nhất định sẽ không tha thứ cho những kẻ đó!"

Đêm đó, Phong vương phủ và phủ Thừa Tướng đều trằn trọc thức suốt đêm.

Gần đến bình minh, Bạch Lộng Ảnh lo lắng đến Phong vương phủ.

Hắn có chút đau lòng nhìn Ly Tâm Cư, thắc mắc hỏi bọn hắn:"Vẫn còn chưa ra?"

Nhìn quả đầu bạc của Bạch Lộng Ảnh, Tề Cần càng cảm thấy đau khổ hơn, chỉ lặng lẽ gật đầu, không nói gì.

"Đúng là thuốc này rất lợi hại, có điều, ta đã giúp nàng sắc đan kháng độc, từ nay về sau, nàng sẽ không bị trúng độc nữa." Hắn nặng nề thở dài, nếu như sớm sắc cho nàng thuốc kháng độc thì bây giờ đâu phải xảy ra tình trạng này, suýt chút nữa nàng đã bị người khác hãm hại.

Mạch Trục Vân tỉnh lại là lúc mặt trời đã lên đỉnh đầu.

Cảm giác bị ai đó ôm chặt vào lồng ngực, nàng hốt hoảng trợn mắt, nhận ra gương mặt quen thuộc kia, nàng mới liếc mắt nhìn bộ dạng lõa thể của mình, nơi nơi đầy dấu vết của việc hoan ái, trong lòng thoải mái vô cùng, miệng không khỏi vui mừng cong lên ý cười, thích thú dùng tay trêu chọc từng đường nét góc cạnh chết người của hắn.

Trên người hắn, cũng không lành lặn hơn nàng là mấy, nào là vết móng tay, nào là vết siết, nào là vết cắn. Có nơi còn đọng máu, có lẽ trong lúc phóng túng, nàng đã dùng sức quá mức.

"Tỉnh rồi?" Sở Tùy Phong cũng mở mắt ra, đau lòng nhìn nàng hỏi han.

"Phong......" Thanh âm hơi khàn đặc, mang theo một chút uất ức.

Sở Tùy Phong ôm chặt nàng vào lòng an ủi: "Không có việc gì, có ta ở đây rồi. Từ nay về sau sẽ không ai dám bắt nạt nàng nữa!"

"Ừm, ta sợ lắm, lúc đó, ta sợ bản thân mình không khống chế được, rồi sẽ làm chuyện có lỗi với chàng, hức......" Nàng chui đầu vào ngực hắn, òa lên khóc.

Sở Tùy Phong nhẹ nhàng vỗ lưng nàng trấn an:" Sao nàng ngốc vậy, cho dù nàng.... Ta cũng sẽ không trách nàng."

"Thật sao?" Mạch Trục Vân ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút phiếm hồng đã phai đi, nhưng nước mắt vẫn còn đọng nơi khóe mắt.

Sở Tùy Phong gật đầu, làm sao hắn có thể ghét bỏ nàng được?

"Sớm biết thế ta đã không nhịn tới mức nội thương rồi, tìm đại ai đó giải quyết..." Nàng thoải mái tuôn tràn một hơi.

Mặt Sở Tùy Phong nhất thời trầm xuống:"Nàng dám!"

"Ơ... A" Cổ họng rên rỉ một tiếng:"Ta nào dám, trừ chàng ra thì những kẻ khác đừng hòng chạm vào người ta, nếu kẻ nào dám, giết không tha."

Hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng, trong lòng có chút thương xót, thật may là hắn về kịp, hắn không muốn để nàng vì chịu đựng mà đến nội thương, nhưng mặt khác, hắn càng không muốn để nam nhân khác có được nàng.

"Phong, ta mệt quá, chàng có thể...." Mạch Trục Vân ngượng ngùng mở miệng.

Biết nàng khó chịu, nên bỏ qua cho nàng.

"Nàng nghỉ chút đi!" Nhẹ vỗ lưng nàng, giống như đang vỗ về đứa bé đi vào giấc ngủ. Hắn biết, nàng mệt đến độ nào, tối hôm qua điên cuồng quấn lấy hắn bây giờ vất vả lắm tác dụng của thuốc mới tan đi.

Nàng thật sự nhắm mắt lại, dựa vào lòng hắn, cảm thấy an toàn và yên tâm lạ lùng.

Cũng không biết ngủ đã bao lâu, cảm thấy khắp người đều khó chịu nên mới lười biếng mở mắt. Còn có rất nhiều chuyện chưa được giải quyết êm xuôi.

"Phong, có phải chàng đã ghé qua phủ Thừa Tướng đúng không? Có thấy một màn trong phòng kia không?" Chàng đến trễ hay là vừa đúng lúc kịch lên sàn. Nhìn thấy một màn kia, liệu chàng có đau lòng không nhỉ?

"Vân nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ở trong phòng đó, lại là người khác?" Hắn vẫn muốn biết rõ sự tình.

"Chàng thấy thân thể người ta rồi?" Trong lòng nhất thời bốc lên lửa ghen, hừ, dám tính kế nàng à....

Biết tâm tư của nàng nên hắn thành thực lắc đầu:"Biết không phải là nàng nên ta không có nhìn thấy!"

Lúc này Mạch Trục Vân mới kể lại cho hắn nghe từng chút một sự tình đã diễn ra, từ chuyện Tướng phủ xảy ra vụ trộm cắp, Mộ Tuyết đứng ra bảo vệ nàng, rồi bị nàng hoài nghi. Rồi đến chuyện, Tư Lăng Uyển đi vào phòng, cùng nàng nói chuyện phiếm, nhưng lại mang ý đồ khác.

Sở Tùy Phong nghe xong toàn bộ mọi chuyện, trong lòng không khỏi lạnh đi vài phần, đáy mắt ánh lên một tia sát khí sắc bén, đúng vậy, hắn thật sự muốn giết người.

"Người trên giường thật sự là Tư Lăng Uyển? Chẳng phải nàng ta đã rời đi rồi sao?" Lúc ấy hắn nhận ra y phục dưới sàn không phải của nàng nên mới biết nàng đã thoát khỏi bị khống chế, vì vậy, hắn mới không tiến lên điều tra mà trực tiếp xông ra ngoài.

Mạch Trục Vân khẽ cười:"Lúc ấy đúng là nàng ta sắp rời khỏi đó, chỉ là ta cảm thấy có gì đó không ổn, nên mới bắt đầu hoài nghi nàng ta."

Lúc đó nàng cảm thấy toàn thân mình trở nên khô nóng khác thường, cảm giác như bị trúng mị dược, bởi vậy mới cảnh giác đứng lên, nhận ra mục đích thật sự của Tư Lăng Uyển, có lẽ vì sợ Liễu Thục Mi cũng trúng dược phá hủy kế hoạch nên mới vội vàng chạy đến ngăn cản, đuổi người đi.

Mà khi đó, vừa hay Sở Lâm Uyên đến đây, nàng lại càng có lý do để đuổi khéo mẹ mình, sau khi bỏ được mối lo toan kia, Tư Lăng Uyển Tâm mới khéo léo lấy cớ ngồi với nàng nói chuyện phiếm.

Sau đó, có lẽ vì cảm giác được dược tính đã bắt đầu bộc phát, nên mới lấy cớ rời đi.

Ý thức được điều này, khi nhìn thấy thân ảnh của Tư Lăng Uyển dần dần khuất sau góc tường, nàng lập tức đạp lư hương thẳng đến chỗ người đang có ý định chạy trốn kia, hòng bắt thủ phạm không được rời khỏi hiện trường.

"Vân cô nương, ngươi làm cái gì vậy?" Trên mặt Tư Lăng Uyển Tâm không hề biến sắc, càng không có chút bối rối lên tiếng hỏi.

Mạch Trục Vân dùng nội lực áp chế cảm giác ngứa ngáy trong người, nhìn nàng cười nhạt đáp:"Ngươi đoán xem ta muốn làm gì? Là ngươi hạ dược?"

"Vân cô nương, ta không biết ngươi đang nói cái gì, không phải mới vừa rồi chúng ta vẫn còn đang nói chuyện rất vui vẻ với nhau sao? Vì sao đột ngột thay đổi thái độ vậy?"

Mạch Trục Vân bật cười, giả ngu sao, vậy nàng cũng phối hợp thôi!

"Đúng vậy, trò chuyện rất vui, cho nên ta còn muốn ngươi ở lại cùng ta tán ngẫu thêm chốc lát!"

Thần sắc của nàng lúc này mới có chút biến hóa:"Xin lỗi, ta cảm thấy khó chịu trong người, muốn về phòng nghỉ ngơi, hay là để ngày mai được không?"

"Làm gì đợi đến ngày mai chứ? Không thoải mái à? Chỗ ta có giường, ngươi ở đây nghỉ ngơi luôn đi."

Quả nhiên, Tư Lăng Uyển vừa nghe xong thì trên trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng dần có sự biến hóa:"Vân cô nương, nghe có vẻ không tiện lắm, ta thật sự phải về..."

Mạch Trục Vân cười thân thiện nói:"Không sao, chúng ta đều là nữ tử, nếu ngươi không khỏe thì cứ tạm nghỉ ngơi trên giường của ta ấy, đừng ngại!"

Dược tính phát tác thật nhanh, chóp mũi nàng cũng không ngăn được tiết mồ hôi, nhưng vì sợ Mạch Trục Vân dùng võ công áp chế nên nàng sẽ không có đường thoát thân, Tư Lăng Uyển sợ hãi lên tiếng từ chối:"Vân cô nương, phòng của ngươi hơi nóng, ta muốn ra ngoài hít thở không khí." Nói xong, liền chuẩn bị rời đi.

Mạch Trục Vân đoán, nàng ta đang muốn trở về phòng, uống thuốc giải.

Dùng khinh công điểm huyệt nàng, hơn nữa còn lớn tiếng gọi Mộ Tuyết vào.

"Mộ Tuyết!"

"Tiểu thư, có chuyện gì ạ?" Mộ Tuyết vội vội vàng vàng vào phòng nghe phân phó, nàng không biết đã có chuyện gì xảy ra trong phòng.

Mạch Trục Vân không hề cho nàng cơ hội giải thích, chỉ dùng tay bóp chặt cổ nàng, trừng mắt gằn giọng hỏi:"Nói, vì sao ngươi lại muốn hại ta?"

Nàng không rõ, rõ ràng nàng nhờ Mộ Vũ đổi lư hương, sao tiểu thư có thể trúng mị dược được?

Hốc mắt Mộ Tuyết nhất thời đỏ lên, sắc mặt cũng thay đổi không ít:"Tiểu thư.... Khụ khụ khụ, nô tỳ không có......"

"Chuyện lư hương bị đổi thuốc, ngươi không biết?" Nàng liếc mắt nhìn Tư Lăng Uyển, tra khảo:"Có phải nàng ta sai khiến ngươi không?"

Mộ Tuyết liều mạng lắc đầu:"Tiểu thư, nô tỳ thật sự không có......"

"Còn giả vờ? Lư hương này, chẳng lẽ ngươi không động tay động chân?" Mạch Trục Vân nâng tay lên, vốn định tung một chưởng đánh chết nàng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Mộ Tuyết, nhớ lại ngày đó nàng đã quỳ gối trước mặt bao người, gánh tội cho mình, Mạch Trục Vân vẫn không đành lòng, buông thỏng tay, quăng nàng ra khỏi viện.

Không có võ công phòng thân, Mộ Tuyết bị một cái nhấc tay của Mạch Trục Vân mà đả thương nên nôn ra máu, bất tỉnh nhân sự.

Giờ phút này, sắc mặt Tư Lăng Uyển đang dần dần trở nên khác thường, nhưng vì bị điểm huyệt nên nàng không thể động đậy, chỉ chịu đựng cảm giác khó chịu đang bủa vây khắp người. Cả người vô cùng khô nóng, thân thể dần trở nên mẫn cảm hơn, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi tới, nàng đã cảm thấy thoải mái vô cùng....

Mạch Trục Vân chậm rãi tới gần nàng, nhìn thấy vẻ mặt nàng có chút kinh hoảng, bèn cười nhạo hỏi:"Nhị tiểu thư, từ đây đến giữa trưa còn những một canh giờ, ta không tin là ngươi đang giúp ta với Phong, nói, có phải ngươi đã chuẩn bị tên nam nhân nào khác, phải không?"

Bị đoán trúng tâm tư, Tư Lăng Uyển sửng sốt một hồi, sau đó cả người nhẹ run, dường như đang muốn chối bỏ sự thật trước mặt:"Ngươi hiểu lầm rồi, ta không có, không phải ta......"

"Hừ, còn nói dối, nha đầu Mộ Tuyết kia, là ngươi cố tình sắp đặt hầu hạ bên cạnh ta, đúng chứ? Chả trách một lần mẹ ngươi ra tay hãm hại ta, ngươi và nàng ta đều đứng ra giải vây cho ta, thì ra là đang lợi dụng lòng tín nhiệm của ta, sau đó chờ đến ngày thu hoạch, là ngày hôm nay, đúng không?" Nàng hoài nghi Mộ Tuyết, nhưng cũng vẫn không nới lòng phòng bị với Tư Lăng Uyển. Ấy thế, có lẽ nàng đã quá xem nhẹ mức độ tàn nhẫn của hai người này, nhiều lắm, nàng nghĩ hai ả chỉ dùng xạ hương, ai ngờ lại còn dùng đến cả mị dược.

Nàng luôn nghĩ Mộ Tuyết là người của Liễu Thục Mi, không ngờ nằm ngoài dự đoán, thì ra là người của Tư Lăng Uyển. Nhìn thì giống một Nhị tiểu thư vô hại, ai ngờ cũng độc địa ra trò.

"Vân cô nương, ngươi hiểu lầm rồi, ta không hề, xin ngươi hãy tin ta, chỉ từ cái lần chúng ta xích mức mở hoàng cung, ta mới biết ngươi là nữ tử..." Dường như có chút nóng nảy, cộng cả gấp gáp, Tư Lăng Uyển càng bào chữa càng lộ ra chân tướng.

"Lời bào chữa giả dối của ngươi ngược lại khiến ta nhớ đến một chuyện, có lần Phong nói với ta, chuyện xích mích ở hoàng cung lần đó, thật sự quá trùng hợp, ta vừa tát ngươi một cái, ngay lập tức bị hoàng hậu thấy, ngươi nói xem, liệu có phải ngươi đã dàn xếp trước màn kịch đó? Còn nữa, trên đường ta cùng Phong hồi kinh, người của Tam Tuyệt Đường đột nhiên xông ra ám sát ta, bây giờ ngẫm lại, chắc mọi chuyện cũng là người an bài."

"Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do? Nếu Vân cô nương đã cho là vậy, ta cũng không cần nhiều lời nữa." Nàng thở dốc mấy hơi:"Phong vương không phải sắp trở về sao? Lẽ nào ngươi muốn để chàng thấy ta ở đây?"

Nói đi nói lại, tốt nhất phải rời khỏi đây trước.

"Không sao, có lẽ Phong cũng rất vui nếu nhìn thấy ngươi ở đây. Ngươi đã không chịu thừa nhận, vậy thì ở lại đây một lát, xem người đến là ai!"

Qua một thời gian dài tầm mười lăm phút. Vẫn chưa thấy qua ghé qua, Mạch Trục Vân đã không thể khống chế ham muốn chết tiệt trong cơ thể mình, nàng bèn đứng dậy, giải huyệt cho người đang vật vả chịu đựng dược tính phát tác, dùng khinh công đi ra ngoài.

Xuyên qua cánh cửa ấy, bên trong chính là Tư Lăng Uyển với lý trí đã hoàn toàn bị mị dược cắn nuốt, nghe được âm thanh ái muội đơn độc ngâm vang, trong lòng Mạch Trục Vân không khỏi sảng khoái, Nếu người đã chuẩn bị rồi thì để lại cho ả hưởng thụ đi.

Đột nhiên nàng chợt nhớ ra hình như Sở Lâm Uyên có đến đây, nếu như hắn muốn tìm nàng, vậy tốt lắm, Tư Lăng gia có hai đứa con gái, một đã gả cho hoàng thượng, một sẽ làm hoàng phi, đây có lẽ là chuyện mà Liễu Thục Mi mong ước.

Chỉ là, không ngờ rằng vừa mới ra khỏi cửa, nàng bất ngờ gặp được Tề Cần.

Hơn nữa, Tề Cần còn nói với nàng, là Mộ Vũ gọi hắn tới, cuối cùng nàng mới nhận ra: Thì ra từ đầu đến cuối nàng đã hoài nghi lầm người, Mộ Tuyết một lòng thật tâm đối xử tối với mình, còn Mộ Vũ, mới chính là hung thủ thật sự.

Kế hoạch của Tư Lăng Uyển, có lẽ đã được dàn dựng trước khi Phong trở về, ban đầu là để nàng trúng mị dược, sau đó cùng Tề Cần phát sinh quan hệ, hơn nữa, lúc trước nàng còn ngửi rất nhiều xạ hương nên nếu Phong đến đây, có lẽ chàng sẽ chứng kiến cảnh nàng bị hư thai.

Nữ nhân mình yêu tằng tịu với thuộc hạ thân cận của mình, đã thế lại mất đứa trẻ còn chưa được nhìn thấy mặt trời. Có nam nhân nào mà chịu nổi cảnh tượng đó, đến lúc ấy, nói không chừng giống như kế hoạch của ả, Sở Tùy Phong sẽ nổi giận giết nàng và Tề Cần, sau đó đau khổ cả đời.

Nhận ra tâm địa độc ác của Tư Lăng Uyển, Mạch Trục Vân rốt cuộc đã không còn chút thương tiếc gì với người đàn bà đó cả, trước kia đúng là nàng tin sai người, còn so sánh trái tim của nàng với Bạch Lộng Ảnh cao thượng và vĩ đại như nhau, bây giờ Mạch Trục Vân chỉ cảm thấy, ý nghĩ của mình, đúng là một sự sĩ nhục lớn về Bạch Lộng Ảnh.

Vậy nếu Sở Lâm Uyên cũng có ý định hãm hại mình, vậy thôi để hắn nhận ưu đãi trước, dù gì Tư Lăng Uyển cũng là đệ nhất mỹ nhân ở Nam Ninh, gương mặt đẹp thế kia, chắc không có bạc đãi con mắt của hắn.

"Cho nên cuối cùng, người ở trong phòng, là Tư Lăng Uyển và Sở Lâm Uyên!"

Sở Tùy Phong vừa nghe xong toàn bộ câu chuyện, ngược lại không phản ứng gì nhiều, có thể nói trên mặt hắn không một chút biểu tình gì ngạc nhiên hay kinh hoảng.

Giỏi, giỏi lắm, dám đụng đến nữ nhân của hắn, còn muốn hại con của hắn!

May là Vân nhi có sự chuẩn bị và tính cảnh giác cao, nếu không, chỉ sợ đã lọt vô bẫy bọn họ giăng rồi.

Nghĩ đến chuyện suýt nữa hắn đã mất đi nàng, Sở Tùy Phong siết chặt vòng tay quanh người nàng, dường như muốn khảm nàng vào cơ thể hắn.

"Phong, chàng không sao chứ!" Mạch Trục Vân lo lắng hỏi một câu đánh gãy sự phẫn nộ trong lòng hắn.

"Không sao!"

"Phong, để ta giải quyết đi, ta sẽ không tha cho ả đâu!" Mạch Trục Vân cũng trầm mặc nói, thù lớn vậy, không báo thì chẳng phải quá nhân từ với ả sao?

"Ta với nàng!"

"Đợi đã, vì sao Sở Lâm Uyên lại đến tướng phủ tìm nàng?"

Mạch Trục Vân không tự giác rũ mắt:"Hắn muốn trước khi chàng về, bắt cóc ta, sau đó lấy ta ra uy hiếp chàng!"

"Nói thật!"

"Hắn ta.... Lần trước ở trước đại điện chúng ta uy hiếp hắn phải ban hôn cho chúng ta, đó, lần đó hại hắn nội thương hộc máu rồi bệnh nặng một thời gian, hắn muốn trả thù ta. Lần trước ta tiến cung, hắn muốn giết ta, chắc là vì hắn sợ chàng trở về, ta sẽ mách chuyện này với chàng nên hắn mới nghĩ đến chuyện giết ta trước." Lúc này, nàng ngoan ngoãn tựa mèo con, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói dối trắng trợn.

"Chỉ vậy?" Sở Tùy Phong dường như không tin.

"Vậy thôi!" Mạch Trục Vân còn vờ chân thành gật đầu.

Nếu nàng nói với hắn, suýt chút nữa Sở Lâm Uyên làm bẩn nàng, chỉ sợ Phong sẽ lập tức xông vào hoàng cung giết đối phương mất.

Hơn nữa, nàng đã hứa với Sở Quân Lạc, sẽ không vì chuyện này mà trả thù Sở Lâm Uyên, một khi đã hứa, nàng sẽ giữ lời hứa.

Thấy nàng không có vẻ như đang nói dối nên Sở Tùy Phong đành tin một lần, ôm nàng đi tắm rửa một lần nữa, mặc quần áo cho nàng, ổn thỏa xong mới chịu đi ra.

"Vương gia, Vân cô nương......" Ba người vừa nhìn thấy bọn họ cuối cùng cũng đã rời khỏi phòng, bèn lập tức đứng dậy.

Lúc này, Bạch Lộng Ảnh đã đến, nhưng vì đang chờ ở đại sảnh nên Mạch Trục Vân vẫn chưa được gặp hắn.

Nhưng sau khi nàng nhìn thấy Tề Cần, câu hỏi đầu tiên của nàng liên quan đến tình hình vết thương của Mộ Tuyết:"Tề Cần, Mộ Tuyết thế nào rồi?"

Tề Cần đáp:"Ta đã đưa nàng đến một tiểu viện nhỏ ở gần Vương phủ, hơn nữa đã mời đại phu, nàng không sao nữa rồi."

"Là ta quá lỗ mãng, cứ ngỡ chính nàng ấy đã hạ dược, nào ngờ lại ra tay đánh nàng, nàng đã tỉnh lại chưa?" Bây giờ ngẫm lại, trước giờ Mộ Tuyết đối xử với nàng rất tốt, đều xuất phát từ trái tim mà quan tâm nàng, còn Mộ Vũ, có lẽ là sợ kế hoạch thất bại nên mới e dè vậy.

Tề Cần thấp giọng chắc nịch đáp:"Vân cô nương, đừng quá lo lắng, nha đầu Mộ Tuyết kia, vừa tỉnh dậy đã hỏi tình hình của ngươi thế nào, nàng không hề trách ngươi!"

"Ừm, cứ phái người chăm sóc cho nàng chu đáo đi, đợi ta giải quyết xong mọi chuyện, sẽ đến thăm nàng sau."

"Vâng!"

Quản gia theo lệnh của Sở Tùy Phong, phân phó hạ nhân chuẩn bị đồ ăn sáng.

Tề Ân vừa đến cầm lấy thuốc Bạch Lộng Ảnh đưa tới cho Mạch Trục Vân:"Vân cô nương, đây là do Bạch công tử đưa tới."

Mạch Trục Vân vươn tay tiếp nhận hỏi Sở Tùy Phong:"Huynh ấy trở về cùng chàng à?"

Sau khi đánh giá bình ngọc màu trắng nhỏ trong tay mình một hồi, nàng vô cùng tò mò hỏi:"Thuốc lần này, không biết có tên là gì nhỉ?"

Nàng còn nhớ rõ, lần đầu tiên đến tiệm thuốc Bạch Lộng Ảnh, nhìn các nhãn hiệu trên lọ thuốc, toàn bộ đều được đặt vô số cái tên kỳ quái: nào là thuốc rắn quấn dạ dày, hay là tương tư dẫn, hay là say hồng trần,...

Sở Tùy Phong không lên tiếng trả lời, chỉ mở miệng phân phó Tề Ân:"Mời hắn qua đây!"

Ôm nàng ngồi xuống bàn nhắc nhở:"Ăn chút đồ ăn nhẹ đi, hắn sẽ đến ngay thôi."

Nhưng Mạch Trục Vân lại lắc đầu, nắm chặt chiếc bình trong tay:"Phong, ta ăn không vô."

Hắn vì nàng mà bảy ngày đầu bạc, nghĩ đến cảnh gặp hắn trong bộ dạng trắng bạch từ đầu đến chân, trong lòng nàng không chút nào an tâm.

Sở Tùy Phong vẫn kiên nhẫn đưa một muỗng cháo lên miệng nàng:"Bộ dạng nàng thế này, sao gặp hắn được?"

Hắn lo lắng nếu nàng không chịu hắn, đợi đến khi gặp được Bạch Lộng Ảnh, ngay cả sức lực cũng không còn. Tối hôm qua điên cuồng thế nào, bây giờ không ăn thì cơ thể chịu sao được?

"Chàng không đi cùng ta?"

"Ta còn có việc!" Thực ra là vì biết bọn họ nhất định có rất nhiều lời muốn nói nên cố tình tránh mặt.

"Ừm!" Yên lặng ăn đồ ăn hắn mớm xong, trong tay vẫn không ngừng run rẫy nắm chặt bình ngọc – mà thứ bên trong nó chính là thứ gọi là dược.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.