Tiểu Bảo Bảo Là Của Tôi, Em Cũng Là Của Tôi!

Chương 25




Beta: Na già

Đi vào là An mỹ nhân, đương nhiên còn có người đi theo sau là Lý giám đốc nữa. Lúc nhìn thấy người thiếu niên, đầu tiên là dừng lại một chút, lập tức cười lộ ra hai cái răng khểnh kêu: "Phó Cửu? Con tới chơi sao không nói với dì một tiếng?”

Phó Cửu lễ phép đứng lên, cười nói: "Mạc ca uống có hơi nhiều nên con đưa anh về nhà.”

“ Uống hơi nhiều?” Nghe được lý do này, An mỹ nhân nghi hoặc quay đầu lại nhìn Lý giám đốc liếc mắt một cái, tiểu tử kia là đang nói con trai của nàng uống nhiều quá sao?

Lý giám đốc như là gặp được việc lớn, bình tĩnh kêu Tần Mạc một tiếng: “Thiếu gia, Phó thiếu” rồi liền im lặng đứng bên cạnh, hắn thực sự không nghĩ là sẽ nói, thiếu gia chịu đựng huấn luyện rất đặc thù, đến tam bình ngũ lương đều không đánh gục được Tần Mạc.

An mỹ nhân cũng không quản nhiều, dù sao thì cũng thích người thiếu niên, liền tiếp đón Phó Cửu đưa đi thử bộ quần áo đã nói trước kia. Phó Cửu tất nhiên sẽ không đáp ứng, cười nhạt nói: "Dì... hôm nào con sẽ quay lại thử, vừa vặn dì đã quay về có thể chăm sóc được Mạc ca. Dạ dày Mạc ca đang không thoải mái, con bên này còn có chút chuyện, thời gian cũng đã muộn con xin phép phải đi trước.”

An mỹ nhân là người thấu tình đạt lý, cười nói: "Vậy được rồi, hẹn con khi khác.”

Ai cũng không chú ý, lúc hai người đang nói chuyện. Tần Mạc ngồi ở một bên ăn cháo, cặp mắt cũng đã thay đổi.

Phó Cửu cũng không có nói thêm cái gì, đem áo khoác đen mặc vào, hướng về phía Tần Mạc ra hiệu chào tạm biệt. Chỉ là không biết có phải đại thần không nhìn thấy nên mới không chú ý đến nàng.

Cứ cho là bởi vì đang ăn cháo đi. Không còn thời gian nghĩ nhiều, có lẽ Dao Dao bên kia đã sốt ruột chờ đợi.

Phó Cửu nghĩ đến đây, bước chân cũng nhanh hơn. Nàng cũng không có quay đầu nhìn lại. Nhưng mà chỉ cần nàng quay đầu lại sẽ phát hiện Tần Mạc tay đang cầm thìa gỗ, sau khi nàng vừa đi ra đã thả mạnh thìa xuống...

Tần Mạc lại ăn thêm hai thìa cháo, phát hiện hương vị cũng không giống như trước, một chút cũng không ngon. Cuối cùng cũng dứt khoát bỏ chén cháo xuống, nghiêng người với tay lấy cái áo khoác đen trên nghế.

An mỹ nhân nhìn hắn: "Mạc nhi, con định đi đâu? Không phải nói là đang đau dạ dày sao?”

“ Đã khỏe ” Tần Mạc nói một tiếng đạm bạc, dáng đi cũng không giống người đang đau dạ dày.

Vừa mới đau mà đã khỏe được. Cái này cũng thật thần kì... An mỹ nhân nhìn con trai biến mất sau cánh cửa rồi lẩm bẩm. Hơn nữa trong nhà sao lại không có một người nào? Người giúp việc đâu hết rồi?

Thông thường vào tầm này không phải vẫn đang ở đây sao? An mỹ nhân bên này lại đang tự hỏi mình.

Tần Mạc sau khi ra ngoài liền đi tìm người. Nhưng nửa ngày cũng không nhìn thấy tung tích của thiếu niên đâu, chắc là đã lên xe đi rồi. Tần Mạc cứ đứng trầm mặt nhìn về phía trước, động tác rất chậm, cũng thật ưu nhã, nhìn qua cũng không giống ngày thường chút nào. Chỉ là đôi tay mang bao tay đã dùng sức nắm chặt vào.

Vẻ mặt vô cảm nhìn về khoảng trống phía trước, lặng im đứng tại chỗ, dần dần, gió lạnh đã nhiễm vào toàn thân hắn...

Không biết như thế nào, lồng ngực lại có chút khó chịu. Cái loại cảm giác giống như một người coi trọng thứ gì đó mà bị mất đi. Chỉ muốn chiếm cho riêng mình mà không tiếc thủ đoạn... Nhưng cuối cùng, trước sau đều không có được đối phương..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.