Tiểu Bạch Thần Y

Chương 7




Sau khi cáo từ Đan Lăng, ta ôm năm vòng tay bạc rời khỏi phòng Nhất phẩm. Ta vẫn rời đi từ cửa sau như cũ, nhưng lần này lại không được may mắn cho lắm. Ta vừa mới bước ra khỏi cánh cửa, còn chưa kịp đóng cửa sau lại, thì có một con dao cứa vào cổ, ta chỉ thấy cổ đau, rồi trước mắt tối sầm lại, cả người đã lập tức mất đi ý thức.

Chờ ta khôi phục được ý thức, thì xung quanh đã là một màu đen u tối, đưa tay lên cũng không thấy năm ngón. Ta động đậy theo bản năng, trên người đã bị dây thừng thô to trói lại, nhưng trói hơi lỏng nên dễ bị tháo ra, trọng miệng cũng bị nhét cái gì đó tròn tròn.

Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, tính thêm lần này thì ta đã bị người bắt hai lần.

Lần đầu tiên là Tư Mã Cẩn Du, lần thứ hai là... Trước mắt xem ra, ta cũng không biết ai bắt mình. Nhưng nhìn từ đãi ngộ tệ thế này, thì có lẽ không phải Tư Mã Cẩn Du rồi.

Vậy là ai?

Ta vắt hết óc suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra cái gì. Qua một hồi lâu, ta bỗng nhiên nghe thấy vài tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó là tiếng mở cửa “cót két” khe khẽ, ta vội nhắm hai mắt lại làm bộ như chưa tỉnh.

Tiếng bước chân dừng ngay trước người ta.

Có người đá đá chân của ta, không mạnh lắm, nhưng hơi đau, ta cố chịu đựng không phát ra tiếng.

Lúc này, ta nghe thấy có người nói: “Này, dù sao người ta cũng là Quận chúa, ngươi cũng nên thương hoa tiếc ngọc một chút chứ.”

Lại có người hừ một tiếng, “Sắp chết rồi thì thương hoa tiếc ngọc làm gì?”

Ta ngạc nhiên, có người muốn đẩy ta vào chỗ chết?

“Muốn trách thì trách cô ta được Đại hoàng tử coi trọng, nếu không phải cô ta, thì sao Đại hoàng tử phải lưu lạc đến nước này?”

“Còn chưa tỉnh lại, đi bẩm báo đại nhân trước đi.” Ta nghe thấy lại có người hừ một tiếng, “Cơ thể Quận chúa cũng quá mảnh mai mà, lâu vậy mà vẫn chưa tỉnh lại.”

Khi nghe thấy tiếng bước chân lại vang lên, ta mới lén mở hí mắt, chung quanh đến cái cửa sổ cũng không có, mặt đất rất ẩm ướt, ta đầu tiên phán đoán hiện tại mình đang ở trong mật thất dưới lòng đất. Mới vừa nghe người nọ nói muốn bẩm báo đại nhân, thì nơi này chắc là phủ đệ của một vị quan viên.

Sau khi cửa đóng lại, trong mật thất lại khôi phục màu đen u tối.

Ta nghiền ngẫm từng câu mấy người kia vừa mới nói, bọn họ vừa nhắc tới Tư Mã Cẩn Du. Ta bỗng dưng nhớ tới đám quan viên ta đã gặp vài ngày trước ở phủ Thái tử, bọn họ đã nói ta là hồng nhan họa thủy.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, sẽ không phải đám người ở Thái tử đảng cảm thấy ta đã trở ngại con đường của Tư Mã Cẩn Du, nên bây giờ mới bắt ta để giết người diệt khẩu?

Ta rùng mình một cái.

Ta vội bình tĩnh lại, lúc này không thể hoảng sợ. Nếu thật sự có người muốn giết ta diệt khẩu, thì bây giờ ta cần phải thoát khỏi mật thất. Lúc ta đi gặp Đan Lăng, thì A Phù cũng đi theo. Vậy khi ta bị người đánh ngất thì A Phù cũng đã thấy.

Nói cách khác, A Phù đã biết tin ta bị bắt cóc.

Như vậy, chỉ cần có thể kéo dài thời gian, thì chắc chắn sẽ có người trong Vương phủ tới cứu ta. Vả lại dù sao ở đây cũng không quen ai, mà hiện tại chỉ bằng sức lực của một thiếu nữ thì ta tuyệt đối khó mà trốn khỏi.

Dây thừng buộc trên người không chặt, ta xoay vài cái đã tuột ra, phun cái thứ gì đó trong miệng ra, rồi thở ra một hơi. Sau đó sờ sờ cây trâm trên búi tóc và bảo thạch cài trên vành tai, may mắn hai thứ đó vẫn còn.

Nhưng năm vòng tay tân sư thúc mới cho ta thì không thấy đâu.

Nghĩ đến việc phải dùng khuôn mặt tươi cười hầu lâu như vậy, còn bởi vì đi gặp Đan Lăng mà bị người bắt cóc, làm ta hơi thấy căm phẫn trong lòng. Ta thầm nghĩ: Lần sau gặp lại Đan Lăng, nhất định phải đòi hắn quà bồi thường mới được! Năm vòng tay bạc quá lỗ vốn mà!

Bỗng nhiên, lại có tiếng bước chân vang lên, còn kèm theo vài tiếng nói khẽ, cửa bị đóng nên ta không nghe rõ lắm. Ta cảnh giác dựa vào bức tường lạnh như băng, trong tay cầm một bao bột phấn, chỉ cần đợi lát nữa bọn họ có ác ý gì với ta, ta sẽ không chút do dự mà tung bột phấn ra.

Cửa bị mở ra.

Ánh sáng chiếu vào mắt làm ta híp mắt lại theo phản xạ. Đợi ta thích ứng được ánh sáng, thì cũng thấy rõ mấy người trước mắt. Quả thực như ta suy đoán, người bắt ta lần này, là quan viên đầu tiên ta nhìn thấy ở chỗ Tư Mã Cẩn Du lần trước.

Hắn mặc thường phục, ta cũng không thể đoán chức quan của hắn là gì, đành phải mở miệng cười, “Cách đại nhân mời Bình Nguyệt làm khách rất đặc biệt, thật làm cho Bình Nguyệt được sủng ái mà lo sợ...”

Hắn cười lạnh một tiếng, “Ta không phải Thái tử điện hạ, không chịu nổi lời ngon tiếng ngọt này của ngươi đâu.”

Ta khẽ ho một tiếng, “Chắc đại nhân hơi hiểu lầm Bình Nguyệt...”

“Hiểu lầm cái gì? Thái tử điện hạ hùng tài vĩ lược, nếu không phải mọi tâm tư đều đặt lên người ngươi, thì bây giờ Tam hoàng tử làm gì có cơ hội rêu rao chứ?”

Từ xưa đã có Đát Kỷ Bao Tự họa quốc, người đời chỉ nói hồng nhan họa thủy, nhưng sao không có ai nghĩ các nàng vô tội biết bao! Chỉ là một người con gái, sao có thể lật đổ một quốc gia cơ chứ? Nếu Quân vương sáng suốt, có thể phân biệt đúng sai, có thể cưỡng lại mê hoặc của mỹ nhân, thì đây mới là hùng tài vĩ lược chân chính! Vả lại, ta căn bản cũng không muốn, lúc này lại quy tội lên đầu ta, đúng là quá oan uổng mà!

Chẳng qua ta biết lúc này không thể tranh cãi với hắn, hắn đã cho rằng đây là lỗi của ta, thì dù có nói thế nào thì hắn cũng cho rằng ta đang nguỵ biện, nếu nhất thời không khống chế được lời nói thì sẽ chọc giận hắn mất.

Ta bình tĩnh đếm số người, có sáu người, trừ vị quan gầy yếu trước mắt này ra, thì năm người còn lại đều có dáng người to lớn, một nắm đấm có thể phá hủy gương mặt ta. Hay nói cách khác, một bãi miếng bọn họ phun ra cũng có thể làm ta chết đuối...

Ta đang bị yếu thế.

Ta nói: “Đại nhân nói đùa, Bình Nguyệt không tài không đức, sao Thái tử điện hạ lại đặt tâm tư lên người Bình Nguyệt chứ? Vả lại huynh trưởng của Bình Nguyệt vẫn luôn ở phe Thái tử điện hạ...” Dừng một chút, ta lại nói: “Tuy bây giờ bệ hạ thay đổi Thái tử, nhưng bệ hạ có thể đổi một lần, thì cũng có thể có lần thứ hai. Bình Nguyệt và huynh trưởng đã sớm khuyên cha đứng về bên Thái tử điện hạ nhiều lần, nay cha cũng hơi buông lỏng. Nếu đại nhân giết ta, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ chuyện. Cha ta nếu biết con gái của mình chết vào tay người dưới trướng của Thái tử điện hạ, thì cả đời này tuyệt đối sẽ không ra sức vì Thái tử. Thái tử điện hạ làm Chư quân nhiều năm, trong dân gian cũng có danh vọng, Tam hoàng tử cũng chỉ mới làm Chư quân, sao có thể theo kịp danh vọng của Thái tử chứ?”

Ta nói nhỏ nhẹ: “Mong đại nhân suy nghĩ lại, chớ vì nhất thời xúc động mà lầm lỡ nghiệp lớn của Thái tử điện hạ.”

“Ngươi thế mà vẫn còn nhanh mồm nhanh miệng được!” Tuy hắn nói thế, nhưng ta lại cảm giác hắn hơi buông lỏng.

Ta không ngừng cố gắng, “Chúng ta đều là người của Thái tử, đều cùng trên một con thuyền. Bình Nguyệt cũng biết đại nhân trung thành và tận tâm, làm những chuyện này cũng vì Thái tử điện hạ. Nay tình hình nguy cấp, Thái tử nên dùng toàn lực đối phó Tam hoàng tử, mà ta lại bị đại nhân mời làm khách, nói vậy lát nữa Thái tử cũng sẽ biết tin. Đến lúc đó Thái tử sẽ bị phân tâm, không bằng đại nhân thả Bình Nguyệt ra, rồi coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả.”

Hắn hơi do dự.

Tim ta đập “thình thịch”, cũng không biết lời này có hiệu quả không nữa.

Giây lát sau, sắc mặt của hắn hơi bình thường lại, nhưng cũng không thả ta ra, mà chỉ sai hạ nhân đưa đồ ăn và cây đèn tới cho ta. Ta hơi thở phào nhẹ nhõm, xem ra hắn cũng lo lắng lời của ta.

Chỉ cần có thể kéo dài một hai ngày, thì mặc kệ hắn thả hay không, ta vẫn có thể được cứu.



Nhưng tốc độ được cứu còn nhanh hơn ta đã dự đoán. Ta dùng xong bữa ăn không lâu, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào náo động, đủ tiếng bước chân hỗn độn hấp tấp vang tới. Ta thậm chí còn nghe thấy giọng của Bích Dung và Lê Tâm ——

“Quận chúa! Quận chúa! Quận chúa!”

Dám quang minh chính đại kêu to như vậy, xem ra A Phù đã mang theo không ít viện binh.

Ta lớn tiếng đáp lại một câu: “Ta ở trong này!”

“A, Quận chúa ở bên trong!” Không rõ là giọng của Bích Dung hay của Lê Tâm, ngay sau đó cửa liền “ầm ầm” sập xuống. Ta vốn tưởng rằng người đầu tiên mình nhìn thấy sẽ hai đứa nha hoàn kia, không ngờ đập vào mắt ta đầu tiên lại là Thẩm Hoành và Tư Mã Cẩn Du.

Hai người bọn họ gần như đứng kề vai nhau, chỉ là ở giữa có khoảng cách.

Trừ lần đầu tiên gặp Tư Mã Cẩn Du, còn ngoài ra ta chưa thấy Thẩm Hoành và Tư Mã Cẩn Du cùng một lúc. Một người ôn nhu nhã nhặn, một người tuấn mỹ tú dật, đứng cạnh nhau thật sự rất đẹp mắt, nếu không phải tình huống hiện tại không thích hợp, thì ta rất muốn chiêm ngắm thưởng thức một phen.

Chỉ có điều ta biết hai người này có vấn đề ở chỗ nào. Không bàn đến vướng mắc kiếp trước, chỉ cần kiếp này thì lập trường cũng đã không giống nhau rồi. Nếu Tư Mã Cẩn Du biết Thẩm Hoành giúp cha giành lấy ngôi vị Hoàng đế vốn thuộc về hắn, thì giờ phút này hai người chắc chắn sẽ thủy hỏa bất dung rồi.

Ta đứng dậy từ trên mặt đất, rồi nở nụ cười gượng gạo với bọn họ.

Hai người gần như cùng bước vào, nhưng tiếc rằng cửa quá nhỏ, chỉ có thể để một người vào. Nhưng hai người lai khăng khăng không chịu nhường, mà cùng chắn ở trước cửa. Trong lúc nhất thời, Tư Mã Cẩn Du và Thẩm Hoành cùng quay đầu nhìn đối phương.

Nhìn bộ dáng của Tư Mã Cẩn Du như chỉ hận không thể cầm dao đâm xuyên tim Thẩm Hoành.

Thường ngày Thẩm Hoành vẫn đều xử sự cực kỳ ôn hòa, nhưng hôm nay đối mặt Tư Mã Cẩn Du, thì phần ôn hòa kia đã đổi thành mưa đao bay đầy trời, sắc bén mà mạnh mẽ.

Ta nuốt nuốt nước miếng, nói: “Ta...”

Hai người đồng thời quay đầu lại, cùng mở miệng ——

“A Uyển, có bị thương không?”

“A Uyển, có thấy khó chịu không?”

Ta nhìn Tư Mã Cẩn Du, lại nhìn Thẩm Hoành, sau đó lắc đầu, “Ta không sao.” Ta thấy hai người họ đều không có ý lui bước, đành tự mình đi tới, “Xin nhường một chút, ta đi ra ngoài, trong này khó chịu lắm.”

Hai người đều lui một bước, ta cuối cùng cũng thoát khỏi mật thất này. Người bên ngoài đông nghẹt, nhưng ta vẫn nhìn ra một bên là người Vương phủ, bên còn lại là người của Tư Mã Cẩn Du. Bọn họ đều cúi đầu xuống, cũng khá yên tĩnh.

Tư Mã Cẩn Du nói: “A Uyển, chuyện này ta sẽ cho nàng một lời giải thích. Nàng là thê tử chưa cưới của ta, ta tuyệt đối sẽ không để nàng chịu uất ức, cũng sẽ không để nàng chết oan uổng.”

Lời này nghe thế nào cũng như đang châm biếm Thẩm Hoành...

Ta nhìn Thẩm Hoành, sắc mặt Thẩm Hoành quả thực hơi tái nhợt. Chắc hắn đang nhớ lại chuyện kiếp trước.

Ta cũng không nói thêm điều gì, chuyện vướng mắc tình yêu của bọn họ ở kiếp trước ra sao thì kệ bọn họ, bây giờ ta chỉ muốn về phủ nghỉ ngơi thôi. Ta gật đầu nói:

“Được.”

Sau đó Tư Mã Cẩn Du tự mình đưa ta về Tây Lăng vương phủ, khi xuống xe ngựa, ta thấy Thẩm Hoành cũng đi xuống từ xe ngựa của Vương phủ, trời rất tối, ta không thấy rõ nét mặt của Thẩm Hoành, nhưng thấy hắn đứng một mình cạnh xe ngựa, bóng dáng ấy rất cô đơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.