Tiểu Bạch Thần Y

Chương 2: Chạm mặt hoàng hậu




Sau khi biết được dã tâm của cha, khi ta gặp cha, ánh mắt cũng tự nhiên hàm chứa vài phần đánh giá.

Nếu không phải trong lúc vô ý nhìn thấy Tam hoàng tử thật bị nhốt, thì hiện tại ta chắc cũng không thể nhìn thấu được người cha ngày thường giấu giếm thanh sắc lại ẩn giấu tâm tư như vậy. Ta còn tưởng cha là trung thần, nhưng xem ra ta đã lầm rồi.

Kỳ thật ngẫm nghĩ lại, thường ngày ngôn hành cử chỉ của cha mẹ thỉnh thoảng cũng để lộ sự khinh thường với Tư Mã gia.

Nhưng ta hiểu được một chuyện, dù cha là trung thần cũng thế hay gian thần cũng vậy, ta đều mang họ Tiêu, vinh nhục của Tiêu gia cũng là vinh nhục của Tiêu Uyển ta. Vả lại Tam hoàng tử đã bị hủy thành như vậy, nếu hắn trốn được ra ngoài, thì nghênh đón Tiêu gia chúng ta chính là kết cục giết chóc tai ương.

Vậy nên, cha là trung thần, thì ta là con gái của trung thần. Cha là gian thần, thì ta sẽ thành con gái của gian thần!

“A Uyển, hôm nay con bị sao vậy?” Cha hiền hoà gắp đồ ăn cho ta.

Mẹ cũng dịu dàng cười hỏi: “Đúng đó, sao cứ nhìn cha con chằm chằm vậy?”

Ta vốn muốn nói với cha chuyện gặp ám sát đêm qua, nhưng phút chốc nghĩ lại, nếu ta nói với cha, khó tránh khỏi sẽ dính đến việc ta vào mật đạo rồi lỡ phát hiện ra dã tâm của cha. Vả lại huynh trưởng đã dặn ta hết lần này đến lần khác, cũng muốn ta không bị dính vào cuộc chiến giành ngôi vị Hoàng đế, mà cha chắc cũng có ý như vậy.

Ta nhỏ giọng nói: “A Uyển chỉ là lâu rồi không dùng bữa với cha mẹ ạ.”

Mẹ che miệng cười, “A Uyển ngốc, con đã thành thiếu nữ rồi, chờ sau này con lấy chồng xa, chẳng phải là...”

Cha ho khụ một tiếng.

Mẹ ngậm miệng không nói gì, như ý thức được cái gì đó mà sắc mặt của mẹ thay đổi, rồi lại khẽ cười nói:

“Cha của con ấy, nghe được con sau này phải lập gia đình thì sắc mặt liền khó coi hẳn.”

Sống chung với cha mẹ đã lâu, ta rất dễ dàng phát hiện lời mẹ vừa nói có vấn đề, vả lại nhìn tình hình trước mắt, cha mẹ quả thật chưa từng để ý đến chuyện tứ hôn.

Ta mếu máo nói: “Cha mẹ ơi, A Uyển không muốn lập gia đình đâu!” Mắt vừa chuyển, ta lại nói: “Con cũng không muốn lấy chồng xa, nếu phải lập gia đình thì cha ơi, A Uyển gả cho Lý tổng quản có được không?”

Lý tổng quản đứng phía sau cha ho sặc sụa, khuôn mặt vội đổi thành màu gan heo. Hắn kinh sợ nói:

“Quận chúa đừng lấy lão nô để nói đùa, Quận chúa là Chuẩn thái tử phi, lão nô thân phận thấp hèn sao dám trèo cao ạ.”

Ta cười hì hì, “Nói đùa thôi mà.”

Cha lườm ta, “Sau này không được đùa như vậy nữa.”

“Dạ.” Ta hậm hực nói.

Sau đó, mẹ lại hỏi ta chuyện của Thẩm Hoành, mẹ hỏi rất kỹ, kỹ đến mức Thẩm Hoành nói gì với ta, tặng gì cho ta, thậm chí đến Thẩm Hoành nấu món gì cho ta cũng hỏi.

Ta bị hỏi đến mất kiên nhẫn, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nại trả lời. Sau khi mẹ nghe xong, mặt mày rạng rỡ hẳn, “A Hoành đúng là rất tốt với con.”

Cha cười cười vuốt vuốt bộ râu ngắn, “A Hoành là rồng phượng trong loài người, tốt với A Uyển cũng không nói ra ngoài.”

Ta vô cùng kinh ngạc, lúc trước mẹ còn gọi Thẩm Hoành là Thẩm công tử, nay đã thân đến mức gọi A Hoành rồi. Ta nhìn kỹ vẻ mặt của cha mẹ, không khỏi suy đoán hay Thẩm Hoành đúng là quá xuất sắc, khiến cha mẹ có ý định nhận hắn làm con nuôi? Nên bây giờ mới gọi thân mật như thế?

Cha quay qua nói với ta: “Sau này con phải nghe lời A Hoành, những lời vớ vẩn như muốn gả cho Lý tổng quản lúc nãy cũng không được nói nữa.”

Mẹ phụ họa nói: “Cô nương nhà gia giáo không nên nói những lời này.”

Ta gật gật đầu.



Ta vừa trở lại viện của mình, còn chưa vào đến cửa thì Bích Dung đã hạ giọng xuống: “Quận chúa, Thẩm công tử đến đây ạ.” Hơi dừng lại, “Thẩm công tử đang ngủ gục trên bàn ạ.”

Ta ngẩn ra, hỏi: “Sư phụ đến lâu chưa?”

“Hơn nửa canh giờ rồi ạ.”

Ta bước vào phòng, vừa ngước mắt đã thấy Thẩm Hoành đang nhắm mắt lại, khuỷu tay chống lên bàn, đầu hơi nghiêng, không giấu được vẻ mệt mỏi. A Thanh nói nhỏ bên người ta:

“Quận chúa, Thẩm công tử mấy ngày nay chưa được ngủ ngon giấc ạ.”

Sau khi biết cha có tình ý với giang sơn Nam triều này, ta cũng một lần nữa xem kỹ Thẩm Hoành. Có lẽ cha coi trọng Thẩm Hoành, một nửa vì y thuật của Thẩm Hoành rất cao, hơn nửa còn lại là Thẩm Hoành có năng lực để cha sử dụng.

Phàm là người thành công thì bên người luôn có nhiều phụ tá.

Lúc trước vào cung dự tiệc sinh thần của Hoàng hậu, cha đã nói trước Tiết Lập xuân[1] năm sau, cuộc chiến giành ngôi vị Hoàng đế sẽ kết thúc. Bây giờ đã đầu tháng Mười hai rồi, cách đầu xuân cũng không xa nữa, chắc tình hình hiện tại đang hết sức căng thẳng. Mà Thẩm Hoành thân là phụ tá của cha, lại còn là sư phụ của ta, một người hai chức, sao có thể không mệt cơ chứ?

[1] Tiết Lập xuân hay gọi là vào xuân, đầu xuân, sang xuân: là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam... Chỉ khoảng thời gian trước sau tháng giêng Âm Lịch. Ngày Lập xuân được coi là ngày bắt đầu mùa xuân ở Việt Nam, Trung Quốc…

Ta bước tới gần người đang nằm sấp kia, muốn rút quyển sách trong tay Thẩm Hoành ra. Không ngờ vừa mới tới gần, Thẩm Hoành đã mở mắt ra, hai mắt đỏ ngầu ngóng nhìn ta. Ta mở miệng gọi:

“Sư phụ.”

Hai mắt Thẩm Hoành đẫm lệ, hắn bỗng nhiên ôm ta, rất nhẹ nhàng, như ta chỉ cần chạm vào là có thể tan vỡ thành bọt biển. Hắn như đang nói mớ:

“A Uyển, ta mơ thấy nàng đã chết, con của chúng ta cũng chết rồi, là một bé gái đấy.”

Ta nhìn thấy Lê Tâm và A Thanh đang trợn mắt há hốc miệng cách đó mười bước, bèn dùng ánh mắt ra hiệu Bích Dung. Bích Dung hơi gật đầu với ta, rồi kéo những người trong phòng ra ngoài. Cửa nhẹ nhàng đóng lại, ta bình tĩnh nói:

“Sư phụ, người ngủ đến mơ hồ luôn rồi, con là Tiêu Uyển.”

Người Thẩm Hoành đột nhiên run lên.

Ta đẩy Thẩm Hoành ra, lui về sau mấy bước, ta yên lặng nhìn vào mắt hắn, “Sư phụ, những chuyện trước kia đã qua rồi, người cũng nên quên đi.”

Thẩm Hoành cụp mắt xuống, rất lâu sau, hắn mới nâng mắt lên. Lần này, trên mặt thêm vài phần kiên định, nước mắt cũng không còn, nhưng trong mắt vẫn có không ít tơ máu.

“A Uyển nói phải, lúc nãy đúng là vi sư ngủ đến mơ hồ rồi, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.” Hắn cười ôn hòa, “Ta qua đây là có chút chuyện muốn nói với con.”

Thẩm Hoành xê dịch chỗ ngồi, ý bảo ta cũng qua ngồi.

Ta quan sát Thẩm Hoành, thấy sắc mặt của hắn đã bình thường lại, liền biết hắn đã khôi phục lại bình thường, nên cũng yên tâm qua ngồi. Vừa mới ngồi xuống, Thẩm Hoành đã xoè tay ra, trong lòng bàn tay có hai mảnh vòng tay.

Là vòng tay bạc đêm qua ta ném ra hù tên áo đen!

Ta kinh ngạc nói: “Này...”

“Con đã thấy hắn.”

Thẩm Hoành nói câu này không có ý nghi vấn nào cả, mà rất chắc chắn. Ta biết không thể giấu Thẩm Hoành, mà ta cũng không muốn giấu hắn, nên đã kể hết những việc đêm qua ra.

Thẩm Hoành nghe xong, hỏi ta: “Con tính làm gì?”

Ta nháy mắt mấy cái, “Con còn có lựa chọn khác sao?” Ta họ Tiêu, dù cha có mưu phản thành công hay không, thì chúng ta đều ngồi chung một con thuyền, Tiêu gia còn, ta sống, Tiêu gia vong, ta chết.

Thẩm Hoành nhẹ giọng nói: “Còn nhớ rõ những lời ta đã từng nói với con không? Rời Nam triều, tìm một chỗ...”

Ta ngắt lời Thẩm Hoành, “Con không muốn.”

Lúc trước đã không muốn đi ẩn cư với Thẩm Hoành, nay biết Thẩm Hoành có liên quan tới kiếp trước của ta, ta càng không thể đi ẩn cư với hắn. Huống hồ, Thẩm Hoành còn phải ở lại để giúp cha một tay.

“Được, A Uyển không muốn thì thôi, ta không ép con.”

Ta nói: “Huynh trưởng cũng biết chuyện này à.” Ta nối mọi chuyện lại, đột nhiên hỏi: “Huynh trưởng là mật thám cha cố ý cài bên người Thái tử?”

Thẩm Hoành gật đầu.

Ta nhỏ giọng lại, hỏi: “Tam hoàng tử bị đổi khi nào?”

“Hôm Hạ yến.”

Ta nhớ tới hôm Hạ yến, khi ở trong cung nhìn thấy Dịch Phong gặp người của Tam hoàng tử, sau đó ở Nam Phong Quán chẳng biết tại sao lại muốn tuyệt giao với ta, có lẽ cũng liên quan tới Tam hoàng tử.

Ta nhìn mảnh vòng tay trong tay Thẩm Hoành, “Người đêm qua cũng gặp tên áo đen? Có biết bọn chúng được ai phái tới không?”

“Ừ, sau khi con trốn vào mật đạo thì ta liền chạy tới. Tên áo đen kia đã bị ta giết. Còn người phái tới, ta đoán là Thái tử.”

Ta bất ngờ, “Thái tử?”

Thẩm Hoành gật đầu, “Gần đây Thái tử bị Tam hoàng tử chèn ép gay gắt, nếu ta không tính sai thì vài ngày tới hắn sẽ có hành động.”



Rất nhanh chóng, bên ngoài đã truyền tin Thái tử được bỏ lệnh cấm. Nghe tin Tư Mã Cẩn Du được bỏ lệnh cấm, ta hận không thể nửa đêm báo mộng cho Hoàng đế để ngài lại phạt thêm vài tháng nữa. Thằng nhãi Tư Mã Cẩn Du bị nhốt trong phủ Thái tử suy nghĩ lỗi lầm mà còn có thể kiếm chuyện với ta. Hiện giờ hắn đã được bỏ lệnh cấm, mà ta lại có thân phận là Chuẩn thái tử phi, có thể thấy được tương lai của ta không tốt cho lắm.

Nhớ tới lời của Thẩm Hoành, ta hỏi: “Sao Thái tử được bỏ lệnh cấm?” Rõ ràng còn một thời gian dài nữa mới đủ ba tháng mà.

Bích Dung đáp: “Nghe nói bệ hạ cảm động vì lòng hiếu thảo của Thái tử điện hạ. Những ngày suy nghĩ lỗi lầm, Thái tử đều rất thành tâm sao chép kinh văn vì bệ hạ. Mà Hoàng hậu nương nương và Văn Dương công chúa cũng hay cầu tình cho Thái tử điện hạ ạ.”

Ta liếc Bích Dung, “Bên ngoài đều đồn như vậy?”

Bích Dung trả lời: “Dạ vâng, toàn thành Kiến Khang đều đang khen Thái tử hiếu thảo ạ.”

Xem ra Tư Mã Cẩn Du còn là một tay biết chế tạo dư luận. Ừm, nhưng Tư Mã Cẩn Du đang bị Tam hoàng tử chèn ép gay gắt, hẳn là hắn không có thời gian tới tìm ta mới phải.

Ta hơi thả lỏng người.

Chỉ tiếc là ta vẫn còn xem nhẹ sự cố chấp Tư Mã Cẩn Du dành cho Tạ Uyển, tin bỏ lệnh cấm vừa truyền đến, thiệp mời của Tư Mã Cẩn Du đã tới ngay sau đó, muốn ta tới phủ Thái tử ngắm mai nghe cầm.

Ta nhìn thiệp mời mà chỉ muốn ném nó vào mặt Tư Mã Cẩn Du.

Ngắm mai ngắm mai, ta mới là cái người bị ngắm thì có!

Thôi vậy, dù sao cha cũng sắp thành nghịch tặc đoạt giang sơn của người ta rồi, ta thuận tiện đi phủ Thái tử xin lỗi Tư Mã Cẩn Du vậy.

Ta bảo Lê Tâm qua nói cho mẹ biết, rồi dẫn Bích Dung đi phủ Thái tử. Vừa xuống xe ngựa đã có người ra đón, ta nhìn kỹ, đúng là Dịch Phong.

Hắn nhìn ta, cũng không cho ta nét mặt hoà nhã nào.

Bích Dung bất mãn oán giận, “Chỉ là nam sủng của Thái tử thì có tư cách gì lên mặt với Quận chúa chứ. Dù sao Quận chúa cũng là Thái tử phi tương lai đó.”

Ta rất rõ ràng nhìn thấy người Dịch Phong cứng đờ, nhưng hắn không quay đầu lại, cũng không nói thêm điều gì, vẫn đi trước dẫn đường như cũ, bóng dáng thoạt nhìn hơi yếu ớt.

Ta khiển trách Bích Dung một tiếng, rồi nói với Dịch Phong: “Là nha hoàn của ta vô lễ, ngươi chớ nên trách tội. Bích Dung, mau xin lỗi Dịch Phong công tử.”

Dịch Phong lạnh giọng: “Không cần. Giống như lời nha hoàn của Quận chúa, ta chỉ là một nam sủng mà thôi, không nhận nổi lời xin lỗi này.”

Nói xong, Dịch Phong đi nhanh hơn, rất nhanh đã cách ta và Bích Dung một khoảng xa.

Bích Dung nói: “Quận chúa, hắn... hắn...”

Ta khoát tay, ý bảo Bích Dung không cần nhiều lời.

Nói đến cũng lạ, tuy không biết kiếp trước Dịch Phong có quan hệ gì với ta, nhưng ta lại không chán ghét hắn được, cứ thấy hắn là có cảm giác thân thiết khó hiểu, cảm giác đó bắt đầu tồn tại từ khi ta vô tình gặp hắn ở Nam Phong Quán vào tuổi cập kê.

Mà ta chưa từng có cảm giác này với Thẩm Hoành và Tư Mã Cẩn Du bao giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.