Tiểu Bạch Kiếm

Chương 2: Ấm áp từ tình thương




Đối phương không phải là kẻ am hiểu điều khiển dã thú sao? Niềm tin vững chắc bỗng chốc tan vỡ, khiến cho kẻ có ý chí kiên định hơn người như Cận Âm cũng không khỏi cảm thấy hoảng hốt.

Tốc độ của đối phương nhanh thật.

Cận Âm không kịp có bất kỳ hành động phản kích nào, chỉ có thể liều mạng né tránh, hơn nữa mỗi khi tốc độ hơi chậm thì một tia hàn ý lạnh như băng lại sượt qua như nhắc nhở hắn rằng tử vong đang ở rất gần.

Cận Âm chưa bao giờ nghĩ rằng ở phương diện cận chiến mà hắn thành danh, bỗng dưng có một ngày hắn ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có. Mối nguy hiểm mãnh liệt đến nỗi làm cho tóc gáy hắn dựng đứng lên, đầu muốn nổ tung.

Nếu nhìn từ trên trời xuống sẽ phát hiện động tác của Cận Âm quái dị cỡ nào. Giữa không trung, trước ngực hắn tựa như bị một cỗ lực lượng vô hình đưa đẩy, thân hình mạnh mẽ lui về phía sau. Không cần chạm đất, thân hình không hề có dấu hiệu gì lại bắn ngang sang bên.

Nếu như có tạp tu nào nhìn thấy cảnh tượng trước mắt nhất định sẽ không nhịn được mà phải phát ra tiếng than thở sợ hãi. Kỹ xảo tránh né thật là cực kỳ cao minh.

Cả người Cận Âm dính tuyết đọng, nhìn qua bộ dáng chật vật không chịu nổi. Nhưng đây chính là lúc hắn đem những kỹ xảo tránh né nhìn tưởng như bình thường nhưng lại phát huy được tác dụng bất ngờ. Rất nhiều động tác không khó, nhưng không ai ngờ nếu tổ hợp chúng lại sẽ tạo nên những động tác tràn ngập tính bất ngờ, mà động tác nối động tác, lúc chuyển tiếp liền lạc lưu loát tự nhiên vô cùng.

Trong lòng Trần Mộ thầm than thở. Lần giao chiến này đích thực có thể nói mình chiếm hết tiện nghi. Không nghĩ tới đối phương càng khó chơi hơn so với sự tưởng tượng của mình. Chiến đấu kiểu này khiến cho cảm giác hắn có thể phát huy tối đa, bóng tối đối với hắn không có gì ảnh hưởng. Rõ ràng đã bị bóng tối kiềm chế, nhưng cả mấy lần hắn tưởng có thể kết thúc, đối phương đều trốn thoát chỉ trong gang tấc.

Động tác của song phương quả thực là nhanh đến mức tận cùng, như điện quang hỏa thạch. Lúc này song phương biến hướng đã mấy chục lần, tần suất công kích như vậy trong giới tạp tu cũng cực kỳ hiếm thấy.

Trần Mộ không biết sự hoảng sợ trong lòng Cận Âm chẳng hề thua kém hắn. Cận Âm đối với kỹ năng sử dụng khí lưu tạp có niềm tin cực kỳ vững chắc. Nhưng mà cái tên đang tấn công từ phía sau kia bám dai như đỉa, vô luận hắn có cố gắng tránh né thế nào thì cũng không cắt đuôi được. Hiện tại hắn chỉ cần một chút thời gian, chỉ là một giây thôi để hắn có cơ hội phát động phản kích.

Song rõ ràng là đối phương không cho hắn có cơ hội. Những kỹ xảo tránh né chưa từng thất thủ của hắn trong lần hiếm hoi này đã mất đi tác dụng. Động tác của đối phương linh hoạt hơn, nhanh hơn hắn.

Đây là điểu không thể!

Đầu óc Cận Âm có chút bấn loạn. Trình độ khống chế khí lưu tạp của hắn đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh, trong Thiên Vân hắn chỉ kém Văn lão đại, khống chế khí lưu tạp thì Úy Trì đội trưởng cũng không thể cùng hắn so sánh.

Đây là lần đầu tiên trên phương diện khí lưu tạp hắn bị thất bại.

Hắc tuyến tinh bảng đã từng đánh giá về hắn: mạnh nhất là khống chế khí lưu tạp, năng lực chiến đấu chỉ đứng hạng nhì.

Đối với sự đánh giá này hắn cũng không cảm thấy điều gì bất công, ngược lại thấy xác đáng vô cùng, khống chế khí lưu tạp là điều mà hắn tự hào nhất. Năm đó Văn thủ lĩnh chính là bằng vào phương diện khống chế khí lưu tạp đường đường chính chính đánh bại hắn, mới có thể thu phục được vị tạp tu kiệt ngạo này.

Nhưng mà hôm nay hắn lại nhận ra rằng, đối thủ khống chế khí lưu tạp không thua kém gì hắn.

Tính hiếu thắng của Cận Âm nổi lên, bao nhiêu ý niệm tán loạn trong đầu lập tức tiêu tán, chỉ còn lại duy nhất một ý niệm: hắn phải thắng.

Ngay lập tức Trần Mộ phát hiện ra động tác của đối phương trở nên nhanh hơn, khó nắm bắt hơn. Trong lòng hắn thầm than thở, nếu như đơn thuần nói về điều khiển khí lưu tạp thì trình độ của hắn so với đối phương có một chênh lệch nhất định, đối phương vận dụng điều khiển khí lưu tạp đã tới mức không thể tưởng tượng nổi. Rất nhiều động tác cùng cách sử dụng hắn ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua, cho tới tận khi chứng kiến từng động tác của đối phương hắn mới biết, a, nguyên lai động tác này còn có thể dùng được như vậy.

Nhưng, truy đuổi cùng né tránh trong chiến đấu cũng không chỉ vận dụng riêng sự điều khiển khí lưu tạp. Có lẽ đối với tạp tu mà nói thì đây chính là sự lý giải của bọn họ, nhưng đó lại không phải là sự lý giải của Trần Mộ. Lúc này Trần Mộ chỉ cần xem xét sao cho đạt được mục đích, có thể sử dụng bất cứ kỹ xảo gì.

Kỹ thuật tá lực của vô tạp lưu kết hợp cùng khí lưu tạp, Trần Mộ khó khăn đuổi theo bóng dáng của đối thủ, kiệt lực đem đối phương khống chế trong phạm vi công kích của mình. Từ nữ ma quỷ và Duy A, hắn đã học được kỹ xảo vô tạp lưu khiến cho thân thể hắn mềm mại đến kinh người.

Cận Âm có chút giật mình. Nhãn lực của hắn tự nhiên là cao siêu, Trần Mộ sử dụng rất nhiều biện pháp đều là kỹ xảo của vô tạp lưu. Hắn chưa từng nhìn thấy, cũng không có nghĩ đến rằng nguyên lai vô tạp lưu có thể sử dụng cùng với khí lưu tạp kín kẽ đến mức thế.

Ngoài sự bội phục, chiến ý trong lòng hắn càng dâng cao hơn nữa. Vẻ mặt âm lãnh nhưng trong lòng hắn lại giống như một bó đuốc đang bốc cháy hừng hực.

Lúc này rốt cuộc thì vẻ mặt âm lãnh của Cận Âm cũng tan đi, lộ ra nét chăm chú nghiêm cẩn. Khuôn mặt tối tăm giờ lại hơi có chút tuấn dật bất phàm. Cận Âm tăng tốc, tâm vô tạp niệm, tập trung hoàn toàn vào trận chiến, hắn phát huy ra thực lực trước nay chưa từng có.

Chỉ thấy thân mình hắn tựa như một tia chớp, lấy tốc độ kinh người không ngừng chạy ngoằn ngoèo. Tốc độ cực nhanh, không nhìn kịp.

Đối phương có biến hóa, Trần Mộ ngay lập tức cảm nhận được. Ánh mắt hắn ngưng trọng, hít vào một hơi thật sâu, các đốt ngón tay bấm vào nhau kêu lách cách như rang đậu.

Ánh mắt hắn đột nhiên lạnh đi, sát khí bùng nổ.

Phanh!

Giữa không trung, tựa như quỷ ảnh phiêu lãng, đùi phải Trần Mộ đạp lên thân cây phát ra 1 âm thanh trầm nặng. Cả đùi phải lấy đầu gối làm điểm tựa, cong thành góc 90 độ, trên mặt hắn thoáng hiện nét ửng hồng, đôi mắt trợn tròn nhưng không có chút nào dao động, vững vàng như chim ưng nhìn chằm chằm vào Cận Âm.

Vù!

Đùi phải bộc phát ra lực lượng kinh người, Trần Mộ tựa như một viên đạn nhằm thẳng đối phương lao đến.

Chiêu này Trần Mộ sử dụng cực ít, đây là kỹ xảo điển hình của vô tạp lưu nhưng lại không phải là kỹ xảo hạ cấp. Nó có thể trong khoảng thời gian ngắn đề cao sức bộc phát của người. Nhưng mà kỹ xảo này cũng tạo gánh nặng tương đối lớn đối với người sử dụng, chỉ có những vô tạp lưu có thân thể mạnh mẽ mới đủ sức chịu đựng tác dụng phụ của nó.

Trải qua sự chỉ điểm huấn luyện của Duy A, bản thân Trần Mộ cũng tự đúc kết được một vài kỹ xảo. Nhưng đối luyện với Duy A cho tới bây giờ, chiêu này của Trần Mộ cũng vẫn là vô dụng. Bởi vì cho dù hắn có lực bộc phát đề thăng tới mấy lần thì cũng không có cách nào đối với tốc độ cùng lực lượng của Duy A tạo thành chút phiền toái. Ngược lại, bởi hắn sử dụng chiêu này nên thời gian chống đỡ của hắn bị rút ngắn lại rất nhiều. Nhưng, đối mặt với Cận Âm thì hắn chỉ có thế tận sức dốc vốn.

Trên trận chiến, hắn đang chiếm thượng phong, lúc này hắn phải lựa chọn: Giết chết đối phương, hoặc thoát ly đào tẩu.

Cuối cùng Trần Mộ quyết định giết chết đối phương. Địch nhân trước mắt điều khiển khí lưu tạp đến mức xuất thần nhập hóa, nếu như bị truy kích thì thực sự là cơn ác mộng. Vậy nên không bằng thừa dịp này giết chết đối phương, mặc dù phí chút thời gian nhưng cơ hội chạy trốn sau này dễ dàng hơn nhiều. Dù sao thì hắn cũng đang nắm quyền chủ động, chiếm thế thượng phong. Nguyên nhân là vậy nên Trần Mộ mới không tiếc sức vận dụng chiêu này.

Tốc độ quá nhanh, Trần Mộ tựa như từ tinh không đột nhiên xuất hiện bên cạnh người Cận Âm, đầu ngón tay chớp động, một đạo thanh sắc mỏng manh hướng tới cổ đối phương vạch tới.

Chỉ chăm chú điều khiển khí lưu tạp khiến cho phản ứng của Cận Âm so với bình thường linh mẫn hơn nhiều lần. Một cỗ khí lưu đột nhiên từ dưới chân hắn đẩy về phía sau, thân thể hắn liền ngả về phía trước, mắt nhìn thấy tựa như sắp ngã sấp xuống.

Vừa thực hiện xong động tác phi thường này thì hắn phát hiện một kích trí mạng của Trần Mộ lao đến. Lập tức song chưởng của hắn ấn xuống phía dưới, chỉ thấy hai cỗ khí lưu từ bàn tay hắn phun ra mạnh mẽ, nhờ cỗ lực lượng này mà thân hình hắn trượt đi, hướng sang bên tạt ra. Tuy vẻ mặt vóc dáng Cận Âm nghiêm cẩn, nhưng trong cơ thể lại có một cảm giác cuồn cuộn muốn phun trào thật khó tả.

Một lần nữa đối phương thành công tránh né cũng không có ngoài dự liệu của Trần Mộ. Trình độ điều khiển khí lưu tạp của Cận Âm hắn cũng nhìn không thấu. Nhưng Trần Mộ cũng cực nhanh phản ứng, trên tay chợt hiện ra một dải năng lượng màu xanh, roi năng lượng đánh chết ong Tuyết Nghĩ lần trước lại một lần nữa xuất hiện.

Bách Biến, trăm hình trăm biến!

Roi năng lượng giống như linh xà, nhằm hướng sườn của Cận Âm vút tới.

Trong lòng Cận Âm giật mình, thủ đoạn của đối phương quả thực là tầng tầng lớp lớp, rất khó phòng bị. Mới vừa rồi là dùng đầu ngón tay chém ra đạo thanh mang, nay lại biến ra một cây roi năng lượng. Bất quá mặc dù giật mình nhưng hắn cũng không hề sợ hãi. Trong lòng hắn tràn ngập sự tự tin vượt xa người bình thường.. Hắn ý thức được khốn cảnh hiện đang ở trạng thái cao nhất, hắn tin tưởng rằng dù chịu thêm công kích sắc bén như vậy cũng không có cách nào vây khốn hắn.

Chỉ thấy giữa không trung, thân hình Cận Âm đột nhiên ngửa ra sau như một vòng cung ngược, hiểm tránh đạo roi năng lượng.

Động tác của song phương quả thực nhanh đến mức tận cùng, trong chớp mắt đã giao thủ mấy chục lượt.

Trần Mộ sử dụng Đại Nê Thu cùng Bách Biến đều tạo ra những sóng năng lượng cực kỳ yếu ớt, nhưng mà năng lượng từ khí lưu tạp của Cận Âm tỏa ra lại đánh động các tạp tu khác. Nhưng bởi vì chỉ có sóng năng lượng phát ra từ khí lưu tạp của Cận Âm nên các tạp tu đều có chút nghi hoặc không hiểu, cuối cùng chỉ có năm tên tạp tu chạy đến.

Mắt thấy tạp tu đối phương chạy đến trợ giúp, trong lòng Trần Mộ thầm lo lắng. Một khi bị vây chặt thì hôm nay chính là ngày chết của hắn.

Trần Mộ đột nhiên dừng thân.

Thấy Trần Mộ đột nhiên dừng lại, Cận Âm có chút nghi hoặc. Hắn cũng biết đồng bọn đang ở bên chạy tới, kỳ thật trong lòng hắn cũng không hy vọng những người kia chạy tới lúc này. Lúc này hắn đang ở trạng thái đỉnh cao nhất, hình như đang ngộ ra điều gì, hắn biết rằng mình rất có khả năng đột phá vào lúc mấu chốt.

Nếu như đối phương thấy tình thế không ổn bỏ trốn thì hắn cũng không thấy kỳ quái. Nhưng đối phương không chạy đi mà lại ngừng hành động, điều này sao không làm cho hắn nảy sinh lòng hiếu kỳ chứ?

Chẳng lẽ đối phương còn có sát chiêu?

Khó có khả năng! Trong lòng hắn lập tức chối bỏ ý tưởng này. Nếu như đối phương có thủ đoạn nào lợi hại hơn thì đã sớm dùng đến chứ sẽ không cùng mình chiến đấu dây dưa lâu đến như vậy.

Trong mắt hắn, cái tên xấu xí trước mặt này có chắp cánh cũng khó mà thoát. Hắn hết sức chờ mong Trần Mộ đem những chiêu thức lợi hại nhất ra sử dụng. Hắn cảm giác được mình đang ở bên bờ của sự đột phá, lúc này áp lực càng lớn thì khả năng càng khiến hắn phải phát xuất ra mọi tiềm năng ở mức cao nhất, như vậy thì hắn càng dễ dàng đột phá.

Luồng cảm giác thần kỳ trong cơ thể càng mãnh liệt hơn, tựa như chỉ còn một lớp giấy mong manh ngăn cản. Rất nhanh, có lẽ chỉ cần một chút nữa thôi mình sẽ đột phá được chướng ngại.

Đến đây đi.

Cận Âm đứng vững vàng nhìn Trần Mộ chằm chằm. Vẻ mặt nghiêm cẩn xen lẫn cuồng nhiệt vô cùng, ánh mắt tỏa sáng rừng rực như lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.