Tiểu Bạch Kiếm

Chương 77: Tôi và cô thân lắm sao?




Khi Trần Mộ tỉnh lại thì bị gió thổi vào mặt mũi, rất khó chịu. Hắn sửng sốt một lúc, rồi mới nhận ra mình đang được Duy A mang theo. Hiện tại cả người hắn mệt mỏi rã rời, đau nhức vô cùng, đừng nói là quay đầu, ngay cả sức động ngón tay cũng chẳng có.

Tuy nhiên…

Hắn nhìn thoáng qua phu nhân Pháp Á đang bị mình giữ chặt trong tay, lòng thầm vui mừng. Lần này mạo hiểm cũng đáng. Mặc dù Duy A và mình hơi thảm một chút, cả người vẫn còn ê ẩm nhưng tâm tình lại thoải mái rất nhiều. Hai tay đã cứng đờ như chết rồi, may là nhờ vậy Trần Mộ cũng không cần lo mình kiệt sức mà buông tay.

“Duy A, ngươi không sao chứ?” Trần Mộ bỗng nhớ tới bộ dáng thê thảm của Duy A lúc trước, liền quay đầu lại hỏi. Động tác bình thường này lại rất khó thực hiện, nên hắn không thể xem Duy A ở đằng sau ra sao.

“Ừm.” Giọng Duy A không khác bình thường, lúc này Trần Mộ mới an tâm.

Đây là lần đầu Trần Mộ thấy có người bức Duy A đến cảnh này, không khỏi than thở: “Người đeo mặt nạ xanh kia đúng là mạnh thật! Duy A, ngươi nghĩ hắn so với hiệu trưởng Tiêu Tư thì ai mạnh hơn?”

“Không biết.” Duy A trả lời…

“Cũng đúng a.” Trần Mộ tự chế giễu mình: “Ở trình độ này, nếu không giao thủ thì rất khó phân thắng bại.” Hắn chợt nghĩ tới một chủ đề thú vị: “Duy A, vừa rồi thì ai thắng vậy?”

“Không có.” Câu trả lời của Duy A vẫn bình thản như cũ. Hắn mang theo Trần Mộ và phu nhân Pháp Á chạy như bay. Nhờ màn đêm che giấu, nên trên đường không có ai phát hiện ra bọn họ.

“A, bất phân thắng bại. Tên kia đúng là mạnh!” Trần Mộ lộ ra vẻ đang suy nghĩ. Rốt cuộc người đeo mặt nạ xanh đến cỡ nào thì hắn không được cảm nhận trực tiếp, nhưng có thể bất phân thắng bại với Duy A thì chắc chắn là mạnh. Tuy nhiên, hắn lại hỏi tiếp: “Duy A, ngươi có thể đánh bại hắn không?”

“Không biết.” Duy A trả lời ngắn gọn.

Bất thình lình, hình như phu nhân Pháp Á trên tay Trần Mộ có dấu hiệu sắp tỉnh, thân thể bắt đầu cựa quậy. Trần Mộ giật mình: “Duy A, cô ta sắp tỉnh lại!” Hai tay của hắn đã không còn cảm giác, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn.

“À.” Lời còn chưa dứt, bàn tay của Duy A đã đánh vào gáy phu nhân Pháp Á. Cô ta tiếp tục hôn mê.

Tòa nhà – chiến trường vừa rồi đã thành một đống đổ nát. Không chỉ vậy, hai tòa nhà gần đó cũng bị ảnh hưởng.

Trước ngực người đeo mặt nạ xanh có một vết máu, nhưng hắn dường như không nhận ra, thất thần đứng giữa đống đổ nát.

Đã bao lâu rồi không có cảm giác này?

Gã lạnh lùng như đá kia, lực lượng thâm sâu khó lường, chiêu ‘Hư không kỹ’ thần kỳ! Tốc độ khiến hắn cố sức mới bắt kịp, gương mặt vĩnh viễn lạnh lùng, ánh mắt hờ hững, đều tạo nên ấn tượng khó phai.

Từ lúc nào liên bang lại có nhân vật lợi hại đến vậy? Mà mình lại chưa từng nghe nói qua.

Ban đầu, hắn nghi Kiều Nguyên là nhân vật bí mật do Mạc Doanh đào tạo. Việc Mạc Doanh âm thầm đào tạo vô tạp lưu rất kín kẽ, nhưng cũng không phải tin bất ngờ gì. Dù là Pháp Á hay năm nhà khác trong Lục Đại đều rất chú ý đến chuyện này. Khi chứng kiến Kiều Nguyên dùng ‘Hư không kỹ’ vào phút cuối trong trận chiến với Đảng Hàm, hắn rất giật mình.

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn lúc đó là ‘Chẳng lẽ Mạc Doanh đã đào tạo vô tạp lưu đến mức này rồi?’ Trong suy nghĩ của hắn, Kiều Nguyên là kiểu mẫu khá thành công, có kĩ xảo tạp tu xuất sắc, còn có thể thi triển kỹ xảo cao cấp của vô tạp lưu – ‘Hư không kỹ’!

Pháp Á đã sớm biết việc Mạc Doanh đào tạo vô tạp lưu. Bọn họ phỏng đoán, vô tạp lưu này không phải thuần chủng, mà là sự kết hợp giữa vô tạp lưu và tạp tu! Nói cách khác, là tạp tu biết một ít kỹ xảo của vô tạp lưu.

Phỏng đoán này được hầu hết mọi người tán đồng. Vô tạp lưu đã sớm bị đào thải, là do không đủ sức cạnh tranh!

So với tạp tu, vô tạp lưu có rất nhiều điểm bất lợi. Ví dụ như không thể bay, thiếu chiêu tấn công từ xa, không có khả năng phòng ngự…Quan trọng nhất, điểm cốt lõi của vô tạp lưu là cách vận dụng lực lượng cơ thể. Cơ thể con người luôn có giới hạn, đây là nguyên nhân căn bản mà vô tạp lưu bị đào thải. Đây là quan điểm phổ biến nhất, được nhiều người đồng tình nhất trong giới học giả ở liên bang.

Quan điểm này đã khắc sâu trong đầu, nhưng mọi chuyện xảy ra hôm nay lại phá vỡ tất cả nhận thức hắn. Vết thương còn chảy máu trước ngực như đang nhắc nhở cảnh tượng trong trận chiến vừa rồi cho hắn.

Cái tay kia, chỉ chút nữa thôi…

Tiểu thư…

Duy A mau chóng tìm được một nhà kho bị bỏ hoang, mang theo hai người vào trong. Hắn thả tay ra, Trần Mộ và phu nhân Pháp Á trong lòng liền ngã mạnh xuống đất.

“Ui da, Duy A. Chẳng lẽ ngươi đối xử với người bệnh như vậy sao?” Trần Mộ oán thán.

“Ngươi không bị thương.” Câu trả lời của Duy A rất thẳng thắn, hắn chẳng cần nhìn xem Trần Mộ thế nào.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cơ thể Trần Mộ cũng khôi phục được chút. Hai tay cứng đờ giờ đã hoạt động lại được, miễn cưỡng ngồi dậy.

Nhà kho không tối lắm, ánh sáng mờ nhạt từ vườn hoa từ cửa sổ chiếu vào. Thị lực của Trần Mộ rât tốt, ánh sáng yếu như vậy cũng đủ để hắn nhìn rõ. Khi hắn thấy dáng vẻ của Duy A thì giật bắn cả mình.

“Duy A, ngươi ổn chứ?” Hắn hơi căng thẳng hỏi. Mặt mày lẫn hai tay trần đều bị cháy đen, cùng rất nhiều vết thương nhỏ ngang dọc khá đáng sợ.

Duy A lắc đầu: “Không sao.”

Nhìn Duy A hồi lâu, thấy hắn không phải đang cố chịu đựng thì Trần Mộ mới an tâm. Hắn duỗi lưng, rên rỉ một cách dễ chịu: “Cảm giác còn sống thật là tốt.” Nhớ lại sự hung hiểm trong trận chiến tối nay, hắn không khỏi thầm sợ. Tuy nhiên, có thể bắt phu nhân Pháp Á làm tù binh giữa vòng vây kẻ thù đông như thế, cũng đủ để hắn tự hào.

Duy A cúi đầu im lặng, như đang suy nghĩ điều gì.

Tuy nhiên, khi Trần Mộ nhìn phu nhân Pháp Á đang hôn mê thì liền thấy đau đầu.

Tất nhiên phải bắt phu nhân Pháp Á về, nhưng xử lý ra sao lại là một vấn đề không dễ. Phu nhân Pháp Á đang bất tỉnh vẫn đeo mặt nạ như trước, che kín cả gương mặt. Mặt nạ được chia làm nửa trắng nửa đen, ở giữa là một mặt trời cũng được chia làm hai màu khác nhau.

Trần Mộ hết sức tò mò. Dưới tấm mặt nạ là dung nhan thế nào? Hắn cố gắng lại cạnh phu nhân Pháp Á, lấy tay gỡ mặt nạ ra. Tấm mặt nạ này rất mềm mại, hoàn toàn khác với mặt nạ mà Trần Mộ từng đeo, rõ ràng được chế từ nguyên liệu đặc biệt.

Một dung nhan tuyệt mỹ hiện ra trước mặt Trần Mộ.

Nếu không biết thân phận của cô ta, phu nhân Pháp Á giống như một công chức tiêu chuẩn. Mồ hôi che khuất cái trán trơn bóng, hai mắt đóng chặt như hai đường vòng cung. Mi mắt hơi run động, lông mày tự nhiên cau lại cho thấy cô ta như đang đau đớn. Mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng, còn có thể thấy vết xước rất nhỏ trên môi mà Trần Mộ lưu lại lần trước. Chiếc cằm trắng hơi nhọn, tạo ấn tượng rất sâu cho người khác.

Đúng lúc này, phu nhân Pháp Á đang hôn mê bỗng mở mắt. Bất kỳ ai cũng không thể liên hệ động tác vô lực, nhu nhược này với phu nhân Pháp Á cường thế được.

Cô ta mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt chạm đến Trần Mộ thì đột ngột co rút lại. Cô ta ngồi phắt dậy, hai mắt liền khôi phục vẻ tỉnh táo. Đến lúc này, cô mới thấy trên mặt lành lạnh, tiềm thức đưa tay sờ, chợt tái mặt.

“Ngươi gỡ mặt nạ xuống?” Cô ta lạnh lùng hỏi Trần Mộ. Cô ta như biến thành một người hoàn toàn khác với lúc hôn mê, ánh mắt hơi hẹp dài, lông mày hơi giãn đã cau lại, tạo cho người khác cảm giác sắc bén lẫn lạnh lùng. Nhất là ánh mắt vừa kiêu ngạo vừa băng hàn, mang theo vẻ cao cao tại thượng rất đậm.

Trần Mộ không thích ánh mắt này, bản thân không hề có chút cảm giác tốt lành nào với cô gái trước mặt. Từ bản chất mà nói, hắn không phải là người quá lãnh đạm. Dường như không lãnh đạm, không nhiệt tình mới là phong cách của hắn. Tuy nhiên, nếu hắn quá ghét đối phương thì nét lãnh đạm hiện khá rõ.

“Thì sao?” Hắn lạnh nhạt hỏi lại.

Phu nhân Pháp Á trầm mặt, nhìn thẳng vào Trần Mộ.

Trần Mộ chẳng hề sợ hãi. Nói thực, ở cùng Duy A lâu như vậy, loại ánh mắt này chẳng là gì đối với hắn. Ánh mắt của phu nhân Pháp Á rất kỳ lạ, vừa oán độc, cừu hận, kinh ngạc, còn có tâm tình mà Trần Mộ không hiểu. Nhưng hắn hoàn toàn chẳng để tâm là phu nhân Pháp Á nhìn mình thế nào. Lập trường của hai người đã quyết định bọn họ là kẻ thù, từ lúc Ngưỡng An chết trong tay cô ta cũng đồng nghĩa thù hận giữa bọn họ không thể hóa giải.

“Tên ngươi là gì?” Trần Mộ lạnh nhạt hỏi.

“Sao lại phải nói cho ngươi biết?” Phu nhân Pháp Á nhíu mày, lạnh lùng nói.

“Nếu ngươi muốn nếm thử vài thủ đoạn không hay.” Trần Mộ không hề tức giận, nhưng tâm tình thoải mái vừa rồi đã biến mất. Hắn chăm chú nhìn phu nhân Pháp Á, thản nhiên nói: “Mặc dù ta không hiểu rõ về mấy cách tra tấn, nhưng vẫn biết một ít cách đơn giản.”

Lúc Trần Mộ nói câu này, giọng không hề giận dữ mà lại rất lạnh nhạt. Nhưng loại lạnh nhạt này khiến phu nhân Pháp Á giật mình. Cô ta rất hiểu tâm lí người khác, việc hắn có thể bình tĩnh nói câu này đủ để thấy hắn hận mình đến tận xương tủy. Cô ta dám chắc chỉ cần mình không hợp tác thì đối phương ra tay tra tấn ngay lập tức.

“Cừu San Ngọc.” Cô ta nhanh chóng trả lời, hàn ý trên mặt cũng biến mất, cố gắng tỏ ra mềm yếu vô hại: “Hành vi của ta lúc trước thật sự vô lễ. Ta đồng ý bồi thường, đồng thời xin lỗi vì hành vi vô lễ của mình với ngài. Ta nghĩ, điều kiện này có thể làm ngài vừa lòng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.