Tiểu Bạch Kiếm

Chương 30: Chuyện trong phòng họp




Tâm tình của Đường Hàm Phái rất không ổn, hắn còn chưa kịp trở lại Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ thì Giải Yến Bạch không biết từ nơi nào xuất hiện, khiến cho hắn tức giận vô cùng. Cục diện mà hắn tốn bao nhiêu công sức mới thành lập nên bị Giải Yến Bạch phá cho tổn hao lớn.

Cái chết của Tống Thành Ngạn làm suy yếu nghiêm trọng lực lượng của hắn. Những chỉ huy ưu tú như Tống Thành Ngạn, chỉ cần một người cũng đủ ảnh hưởng đến cục diện phát triển của toàn liên bang. Nghìn quân dễ được, một tướng khó cầu, Đường Hàm Phái hiện tại phải đau đầu với việc đưa ai đến tiếp nhận đội ngũ do các thế lực tạo thành. Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn dừng lại ở đây. Sau khi Tống Thành Ngạn chết đi, ngoại trừ hắn, không ai có thể chế trụ được những người này.

Mệnh lệnh đuổi giết Giải Yến Bạch đã được truyền xuống, bất quá Giải Yến Bạch đột nhiên biến mất không có một chút tin tức, làm như thế nào cũng tìm không ra. Nếu như trong thời gian ngắn có thể tìm được Giải Yến Bạch, rồi đánh chết hắn, thì sự tổn thất danh tiếng của Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ sẽ được hạn chế. Làm cho Đường Hàm Phái cảm thấy tức giận nhất là hành động đuổi giết không biết như thế nào lại bị tiết lộ ra ngoài, hiện tại toàn liên bang đều biết chuyện này.

Nếu trong thời gian ngắn không thể giết chết Giải Yến Bạch thì những chuyện đã xảy ra chẳng khác gì một cái bạt tai, uy danh của Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ sẽ xuống tới cực điểm.

Đúng lúc này đột nhiên có người gõ cửa.

“Vào đi.” Vẻ mặt của Đường Hàm Phái khôi phục như thường, trên mặt lộ vẻ thản nhiên với nụ cười tự tin, phảng phất giống như không có điều gì có thể làm khó hắn.

Hai nam một nữ đi vào phòng làm việc, đồng thời hướng Đường Hàm Phái thi lễ. Ba người nhìn về Đường Hàm Phái với ánh mắt tràn ngập sùng bái và tôn kính. Bọn họ là một phần tử của Liên bang Tổng Hợp Học Phủ, không chỉ tình cảm đối với Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ hết sức thâm hậu, hơn nữa còn có lợi ích, hai bên, một bên vinh quang thì tất cả đều vinh quang, một bên có hại thì tất cả mọi người đều có hại. Đường Hàm Phái ngang trời xuất thế làm cho bọn họ đang tuyệt vọng tìm được chỗ dựa. Nhìn thấy vẻ mặt tự tin tươi cười của Đường Hàm Phái, trong lòng bọn họ cũng tràn ngập tin tưởng.

“Ngồi đi, nếu ở trường học còn có thể mời các ngươi uống trà, nhưng hiện tại ở tiền tuyến, chỗ ta cũng không có hàng dự trữ.” Đường Hàm Phái giống như nói chuyện với người trong nhà, giọng nói ôn hòa như gió xuân.

Vẻ mặt của ba người nhu hòa một chút, nhưng bọn họ vẫn ngồi thẳng tắp như cũ. Trong ba người, ở giữa là một người đàn ông ước chừng khoảng 40 tuổi, tóc uốn cong, râu mép rất rậm, ánh mắt sắc bén, ngồi ở đó giống như một tượng đá. Ở bên trái hắn là một mỹ nữ khí chất lạnh như băng, trên người mặc quân phục hiện ra vẻ mạnh mẽ. Ở bên phải hắn là một nam tử hơi gầy khoảng 30 tuổi, ánh mắt lạnh lùng, hắn ngồi ở đó phảng phất tỏa ra hàn khí.

Ba người này đều là quân nhân của quân đoàn 1. Bọn họ mỗi người ở trong quân đoàn 1 ít nhất cũng đã 3 năm, người lâu nhất là 7 năm. Đây là những người mà Đường Hàm Phái chọn lựa ra từ phía Vệ Nguyệt Thanh, bọn họ đều đã được xóa tên trong quân đoàn 1. Người ở giữa tên là Tư Đông Khấu, mỹ nữ gọi là Y Nhu, nam tử ánh mắt lạnh lùng tên là Phòng Hàn.

Cả ba người đều là cao thủ nổi danh ở quân đoàn 1, nhất là Tư Đông Khấu càng nằm trong danh sách những cao thủ đứng đầu. Còn Y Nhu và Phòng Hàn chính là những nhân vật nổi bật khi còn ở trường học, trải qua mấy năm rèn luyện ở quân đoàn, thực lực của bọn họ đã sớm xưa không bằng nay.

Đánh giá ba người ngồi ngay ngắn trước mặt, Đường Hàm Phái lộ ra vài phần hài lòng. Tạp tu từ trong quân đoàn đi ra quả nhiên khác biệt, các đệ tử trong trường học không thể nào so sánh được.

“Lần này gọi các ngươi đến là có một nhiệm vụ quan trọng giao cho các ngươi.” Ánh mắt của Đường Hàm Phái nhìn chằm chằm ba người.

Trong lòng ba người có chút khẩn trương, bất quá trên mặt vẫn thủy chung bảo trì sự trấn định. Tư Đông Khấu gật đầu, trầm giọng nói: “Chúng ta nhất định dốc hết sức lực, không dám trễ nải!”

Đường Hàm Phái cười cười, phất phất tay: “Không cần khẩn trương, trước tiên ta sẽ nói một chút, nhiệm vụ lần này mặc dù rất quan trọng, nhưng an toàn của các ngươi còn quan trọng hơn. Ta cho phép các ngươi tự do quyết định, khi cần thiết có thể buông tha cho nhiệm vụ.”

Ba người cảm thấy trong lòng ấm áp, nhưng đồng thời cũng cảm giác hào hùng. Độ khó của nhiệm vụ lần này chỉ sợ tương đối lớn, ngay cả Đường Hàm Phái đại nhân cũng không cho rằng bọn họ nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ.

“Nhiệm vụ lần này, các ngươi phải đi khu Thiên Đông Lý một chuyến.” Đường Hàm Phái thản nhiên nói.

Ba người nhìn nhau, bọn họ không nghĩ tới đại nhân dĩ nhiên lại phái bọn họ đi khu Thiên Đông Lý. Trên thực tế, tình huống ở nơi này cũng không tốt. Bọn họ mặc dù đánh bại Trung Đạt Thư Phủ, nhưng tùy thời có thể gặp phải phản công của Pháp Á. Trong tình huống cần người như hiện tại, không ngờ đại nhân lại phái ba người tới khu Thiên Đông Lý, điều này làm cho bọn họ cảm thấy có chút hồ đồ. Mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng ba người cũng không có mở miệng, bọn họ yên lặng chờ Đường Hàm Phái đại nhân nói tiếp.

“Sắp tới ở khu Thiên Đông Lý sẽ phát sinh một chuyện rất lớn, Sương Nguyệt Hàn Châu đang chuẩn bị xúc tiến một lần hội nghị, tất cả các thế lực lớn của khu Thiên Đông Lý đều được mời tới đó. Bọn họ muốn mượn cơ hội tập hợp tất cả lực lượng của khu Thiên Đông Lý. Một khi bọn họ hoàn thành chuyện này, chúng ta khó mà sống nổi. Hừ, đám người Mạc Doanh kia chỉ biết mỗi tranh đấu tàn nhẫn, hồn nhiên không biết nguy cơ đang đến gần. Nhiệm vụ của các ngươi lần này chính là đại biểu thân phận của ta, đi tham gia hội nghị, không được để cho bọn họ thành công liên minh với nhau.”

Vẻ mặt của Đường Hàm Phái âm trầm, hắn hiển nhiên hết sức kiêng kị kế hoạch đang được tiến hành của Sương Nguyệt Hàn Châu.

Chứng kiến vẻ mặt khó hiểu của ba người, Đường Hàm Phái than khẽ trong lòng, ba người này thực lực mạnh mẽ, nhưng khả năng nhìn xa trông rộng rất kém. Sự kiện lần này hết sức quan trọng, hắn không thể không cẩn thận giải thích: “Một khi Sương Nguyệt Hàn Châu hoàn thành việc liên minh, mấy nhà khác cũng sẽ noi theo, nhưng chúng ta lại không thể. Khác với năm nhà kia có được những khu vực rộng lớn, chúng ta chỉ có một địa phương nho nhỏ ở kinh đô, không thể nào so sánh với bọn họ về nhân số và tài nguyên thiên nhiên. Đến lúc đó người thứ nhất bị rơi rụng chính là Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ chúng ta."

Ba người đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

“Các ngươi sau khi đến đó cần phải nghĩ biện pháp ngăn cản chuyện này. Tình huống của trường học các ngươi cũng biết, không có cách nào đem tới quá nhiều trợ lực, nhưng các ngươi phải nhớ kỹ trong lòng, phía sau lưng các ngươi là Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ, là ta Đường Hàm Phái!” Đường Hàm Phái nói ra những lời này một cách hùng hồn khiến cho nhiệt huyết của ba người sôi trào.

“Các ngươi cần phải lợi dụng thật tốt ưu thế này, tận lực mượn sức các thế lực khác. Các ngươi đi lần này, ở bên kia sẽ có người tiếp ứng. Nếu ta đoán không sai thì Pháp Á và Mạc Doanh cũng sẽ phái người đến ngăn cản. Bọn họ cũng giống như chúng ta, không thể dễ dàng tha thứ cho Sương Nguyệt Hàn Châu đem các thế lực khu Thiên Đông Lý tập hợp lại. Nếu điều đó xảy ra, bọn họ sẽ hoàn toàn bị trục xuất khỏi khu Thiên Đông Lý. Các ngươi có thể lựa chọn cơ hội thích hợp mà kết thành đồng minh với bọn họ.”

Ba người đều lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

“Về phần công việc cụ thể như thế nào, các ngươi tùy ý hành động theo hoàn cảnh, ta cũng không thể cho các ngươi ý kiến có tính xây dựng nào cả.” Đường Hàm Phái ân cần dặn dò: “Bất quá mặc kệ thế nào, sự an toàn của các ngươi là trên hết, có các ngươi ta càng thêm tin tưởng vào tương lai!”

Trong lòng ba người cảm thấy ấm áp vô cùng, Y Nhu bỗng dưng thi lễ, nghiêm nét mặt nói: “Xin đại nhân yên tâm, chúng ta nhất định không phụ lòng mong đợi.”

Hai người khác cũng hành lễ, cùng nói: “Chúng ta nhất định không phụ lòng mong đợi!”

Đường Hàm Phái hài lòng gật đầu: “Ta rất tin tưởng năng lực của các ngươi, bằng không chuyện quan trọng như vậy ta cũng sẽ không giao. Được rồi, các ngươi đi lần này tiện thể dò hỏi tung tích của một người.”

Đường Hàm Phái lấy ra một tấm huyễn tạp để vào trong độ nghi của máy chiếu, trên màn hình lập tức hiện ra hình ảnh của một thanh niên.

“Người này là ai?” Phòng Hàn hỏi, lời nói của hắn âm u như rắn độc lè lưỡi, không có một chút nhiệt độ.

“Người này gọi là Tào Đông (1), hắn là người chế tạo dãy số tạp phiến.”

“A.” Y Nhu không nhịn được hét lên, mà vẻ mặt của hai người khác cũng cực kỳ hoảng sợ. Danh tiếng của dãy số tạp phiến rất lớn, trong thời gian này không gì có thể so sánh, mà người chế tạo ra chúng vẫn là một điều cực kỳ bí mật. Không ai biết vị chế tạp đại sư trong truyền thuyết này đến tột cùng là ai, những suy đoán về thân phận của hắn vẫn không ngừng lại. Làm cho người khác kỳ quái là sau một đoạn thời gian, nhân vật phong vân này đột nhiên biến mất không có tung tích.

“Thật trẻ tuổi, hắn thật sự là người chế tạo ra dãy số tạp phiến sao?” Ánh mắt của Y Nhu lộ vẻ không thể tin nổi. Người thanh niên trước mắt nhìn qua hết sức bình thường, trừ bỏ ánh mắt có chút thâm trầm, những đặc điểm khác không có gì nổi bật. Nhìn kỹ một lúc, Y Nhu liền nhìn ra một số nét đặc biệt, hắn khoảng hai mươi tuổi, trên mặt không sao che đậy được vẻ non nớt, nhưng trong vẻ non nớt thoáng hiện một chút thâm trầm làm cho nàng cảm thấy hết sức kỳ quái, dường như người thanh niên này đã trải qua không ít chuyện đau buồn, thăng trầm trong cuộc sống.

“Hắn gọi là Tào Đông, cũng là mục tiêu lần này của các ngươi. Hắn từng hợp tác với ta một lần ở thành phố La Dữu, dưới tay hắn có nhân tài có thể kiến tạo được Hải Tinh Bảo, đối với chúng ta mà nói điều này hết sức có giá trị. Về phần giá trị của hắn, ta nghĩ rằng cũng không cần phải nhiều lời. Nơi dừng chân đầu tiên của hắn sau khi đến khu Thiên Đông Lý là trấn Pha Đế Nhĩ Mạn, tiếp đến là trấn Tượng Thụ, sau đó liền biến mất. Người của chúng ta đã lục soát những vùng xung quanh hai địa phương này nhưng không thu hoạch được gì.”

Ánh mắt của Đường Hàm Phái trở nên thâm trầm, hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Lực lượng của chúng ta tại khu Thiên Đông Lý không mạnh lắm, hơn nữa ta cũng không muốn gây sự chú ý cho Sương Nguyệt Hàn Châu cho nên việc tìm kiếm bị hạn chế tại quy mô nhất định. Các ngươi đi lần này, cần lưu tâm một chút. Ta từng tiếp xúc với Tào Đông, hắn khẳng định sẽ không buông bỏ đám thủ hạ của mình. Những người đó nếu đến khu Thiên Đông Lý nhất định cần phải khuếch trương, các ngươi phải chú ý những nơi xa xôi, thế lực không lớn không nhỏ mới thành lập không lâu.”

Ba người không khỏi cảm thấy khiếp sợ trong lòng, Đường Hàm Phái đại nhân một hơi nói nhiều như vậy, chứng tỏ hắn coi trọng người thanh niên tên là Tào Đông này đến mức nào.

“Nếu có tin tức của hắn, mà tình huống chúng ta không thể thu nhận được hắn, thì các ngươi phải tìm tất cả biện pháp tiêu diệt hắn, ngàn vạn lần không được cho các thế lực khác lôi kéo, đặc biệt là Sương Nguyệt Hàn Châu.” Ánh mắt của hắn lạnh lùng đảo qua khuôn mặt trắng bệch của ba người, nói từng tiếng một: “Hắn là người có thể làm thay đổi sự cân bằng của Liên bang!”

“Rõ!” Chịu ánh mắt như sấm sét của Đường Hàm Phái, ba người phản ứng theo bản năng đứng lên hành lễ.

Đường Hàm Phái đột nhiên cười cười, vẻ ngưng trọng trên khuôn mặt tan thành mây khói, ba người lại cảm thấy không khí xung quanh phảng phất trở nên dễ chịu. Hẵn vẫy vẫy tay, tùy ý nói: “Các ngươi ngồi đi, cũng không biết có phải do ta mẫn cảm quá hay không, mặc dù chỉ gặp hắn một lần, nhưng hắn làm cho ta cảm giác không giống những người khác. Các ngươi đi lần này, quan trọng nhất là chuyện liên minh của Sương Nguyệt Hàn Châu, còn việc tìm người đành phải nhờ vào vận khí. Được rồi, các ngươi về chuẩn bị, nhanh chóng rời đi.”

“Rõ!” Ba người nghiêm nghị hành lễ.

(1) BTV: Ở đây nguyên văn là “Trần Mộ”, nhưng do ở chương sau tác giả đính chính là “Tào Đông” (đúng là phải dùng cái tên này!) nên có sửa lại. Đường Hàm Phái gặp và quen biết Trần Mộ khi Trần Mộ đang mang tên giả là Tào Đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.