Tiểu Bạch Kiếm

Chương 21: Cô muốn như thế nào




Lông mi cong như trong bức tranh tố nữ, da thịt trắng như tuyết, vô cùng mịn màng, khuôn mặt tinh tế khiến cho người khác ngỡ ngàng. Đặc biệt là con mắt của nàng, hai con ngươi nhẹ nhàng chuyển động, lơ đãng toát ra vẻ phong tình khiến cho tim người đối diện đập thình thịch.

Trần Mộ có chút sửng sốt, vẻ đẹp của A Tinh khiến cho hắn có chút giật mình. Khi nhìn thấy khuôn mặt của nàng, hắn mới hiểu vì sao A Tinh lúc nào cũng mang khăn che mặt, cũng hiểu vì sao Mâu Hiên lại tơ tưởng đến nàng.

Nếu chỉ nói về xinh đẹp thì Tô Lưu Triệt Nhu thua kém nàng một trời một vực. Đây là một loại vẻ đẹp hoàn mĩ, không có một chút tì vết, chỉ liếc mắt nhìn một chút thôi cũng khó mà dứt ra được.

Định lực của Trần Mộ đối với người đẹp hết sức mạnh mẽ, điều này liên quan đến những trải nghiệm khi còn bé của hắn. Sau này mặc dù người đẹp bên cạnh hắn cũng không nhiều, nhưng Lô Tiểu Như và Tô Lưu Triệt Nhu cũng có thể nói là những người đẹp hiếm có trên đời.

Khi hắn đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của A Tinh, cũng không tránh khỏi có chút ngây người. Có điều hắn mau chóng lấy lại bình tĩnh, trong lòng sợ hãi than thầm một câu, thật xinh đẹp!

Ánh mắt khôi phục bình thường, Trần Mộ than thở nói:

- A Tinh cô nương thật là xinh đẹp, khiến cho ta nhìn thấy cũng phải ngây người.

Đôi mắt xinh đẹp của A Tinh đột nhiên sáng lên, sự biến hóa trong ánh mắt của Trần Mộ lúc nãy không thoát khỏi ánh mắt của nàng. Nàng cảm thấy có chút thích thú nhưng trong lòng càng cảm thấy kinh ngạc.

Kiều Nguyên mặc dù tướng mạo xấu xí nhưng trong lòng thẳng thắn vô tư, ánh mắt trong suốt, dường như không giống với loại người tàn nhẫn ngang ngược.

A Tinh khẽ cười, hao lúm đồng tiền hiện ra:

- Có thể nhận được sự khen ngợi của Kiều tiên sinh, A Tinh thật là vinh hạnh. Phải thừa nhận là cởi khăn che mặt ra thật sự thoải mái rất nhiều a.

Nói xong le lưỡi cười:

- Nếu như không có Kiều tiên sinh ở đây, A Tinh cũng không dám đem khăn che mặt cởi ra.

Khuôn mặt tươi cười mang theo vài phần tinh nghịch, Chiếc lưỡi hồng hồng hơi lè ra một cách tinh nghịch của nàng làm cho hô hấp của những người khác cứng lại. Còn đôi mắt kia lại phảng phất như câu hồn nhiếp phách người ta. Nếu như là một người khác hẳn đã bị mê hoặc thần hồn điên đảo.

Trần Mộ lơ đễnh cười, hắn chưa bao giờ tin tưởng chính mình sẽ có sức cuốn hút như thế, vì vậy nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta đi hãng buôn Nam Tinh thôi.”

Giọng nói mặc dù nhẹ nhàng nhưng không nghĩ tới là cực kì tự nhiên.

A Tinh trong lòng cả kinh. Hiện tại nàng càng thêm cảm giác được Kiều Nguyên thật sự sâu không lường được. Trước kia nàng chỉ tưởng rằng Kiều Nguyên chỉ là một vị tạp tu thực lực xuất chúng, nhưng bây giờ lại có những phát hiện mới. Có thể khiến cho đệ tử của Sương Nguyệt Hàn Châu tới bái phỏng, như vậy không phải là việc bình thường chút nào.

Hơn nữa, nàng rất quen thuộc với khí thế toát ra từ câu nói kia. Đó là khí thế của những người có quyền lực! Chỉ có những người có thói quen nắm giữ những chức vụ lớn, hoặc là thống lĩnh một phương mới có loại khí chất này.

Nhưng hắn không phải chỉ là một tạp tu hay sao?

Trong con mắt của A Tinh, người đàn ông xấu xí này càng trở nên khó lòng phân biệt.

Trong lòng kinh nghi bất định, nhưng trên nét mặt của A Tinh không hề hiện ra bất cứ thay đổi nào. Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, thản nhiên cười:

- Vâng, A Tinh cũng nên đưa tiên sinh đi.

A Tinh và Trần Mộ hai người đang đi trên một con đường ở Trát Nhĩ Kiền, A Tinh giống như một thanh nam châm, những nơi nàng đi qua, ánh mắt của mọi người chăm chú dõi theo. A Tinh vốn xinh đẹp như tiên đi bên cạnh một kẻ xấu xí như Trần Mộ, càng khiến cho nàng trở nên rực rỡ vô cùng.

Trần Mộ thản nhiên như không, A Tinh đi bên cạnh duyên dáng nở nụ cười, thỉnh thoảng lại cùng hắn nói một vài điều gì đó.

Một màn như vậy hiện ra trong mắt của mọi người đi đường, rất nhiều người không khỏi thở dài thật sâu.

Đóa hoa nhài cắm bãi *** trâu, bọn họ nhìn về phía A Tinh, trong ánh mắt không khỏi mang theo vẻ tiếc hận. Bất quá trong đám người cũng có những kẻ có con mắt tinh đời, mấy ngày nay danh tiếng của Trần Mộ vang lừng khắp nơi, mà khuôn mặt xấu xí của hắn khiến cho người ta khó mà quên được.

Cho nên mặc dù thỉnh thoảng có người chỉ chỉ trỏ trỏ, thấp giọng bàn luận, nhưng không có ai dám lên tiếng. Rất nhiều người đang đoán thân phận của A Tinh.

Trần Mộ kì thật cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, bị nhiều người như vậy vây xem, hắn cảm giác chính mình giống như động vật trong vườn bách thú, trong lòng than khóc không thôi, sớm biết rằng sẽ phải chứng kiến quang cảnh như vậy thì hắn nhất định sẽ bảo A Tinh mang khăn che mặt trước khi đi ra ngoài.

Đột nhiên trên mặt của Trần Mộ hiện ra dị sắc, ánh mắt làm bộ lơ đãng liếc mắt nhìn vào đám người gần đó.

Có một vài kẻ đang chăm chú nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng.

Trong lòng Trần Mộ nhảy lên một cái, lại làm bộ thu hồi lại ánh mắt của mình. Những người này đều mặc trang phục chiến đấu, nhìn qua liền biết là tạp tu. Trên người bọn họ toát ra hơi thở chết chóc rất nặng, chắc chắn không phải là người lương thiện. Hơn nữa mặc dù đang ở trong đám người nhưng khoảng cách giữa ba người được duy trì cực kì hợp lí.

Ba Cách Nội Nhĩ vẫn thường nhấn mạnh tầm quan trọng cùa việc phối hợp đoàn đội cho nên loại kiến thức chiến thuật này trong con mắt của Trần Mộ không phải là điều gì xa lạ.

Đột nhiên hắn nghĩ tới lời nói của Duy A với mình mấy ngày trước. Duy A nói những ngày gần đây có rất nhiều người lai lịch không rõ đi tới Trát Nhĩ Kiền Thị. Có thể làm cho Duy A phải cảnh giác đã đủ nói lên thực lực của những người này.

Chẳng lẽ bọn họ vì mình mà tới?

Đây là ý nghĩ thứ nhất hiện lên trong đầu Trần Mộ, song bị hắn bác bỏ ngay. Hắn rất rõ chính mình có được bao nhiêu sức ảnh hưởng. Hắn đoán những người này chắc chắn là vì Sương Nguyệt Hàn Châu mà tới.

- Ngươi chính là Kiều Nguyên?

Đột nhiên một giọng nói trầm thấp khàn khàn truyền vào trong tai của Trần Mộ.

Đường phố bỗng nhiên yên tĩnh hẳn, mọi người tự giác tránh ra xa ngã tư đường, rất nhiều người trong ánh mắt toát ra vẻ hưng phấn.

Suy đoán vừa bị mình loại bỏ không ngờ lại trở thành sự thật, Trần Mộ có chút dở khóc dở cười, ánh mắt hướng về kẻ vừa nói.

Chỉ thấy một kẻ cao lêu nghêu đứng ở ngã tư đường, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn Trần Mộ. Mái tóc của hắn dài đến ngang thắt lưng, một cái vòng bạc buộc lấy mái tóc dưới ánh mặt trời hiện ra ánh sáng lấp lánh, trên tay hắn mang một cái độ nghi màu xanh nhạt, trên người mặc một bộ trang phục chiến đấu màu đen rất sạch sẽ.

Trần Mộ liếc mắt nhìn những kẻ mình mới chú ý hồi nãy một cái, bọn họ chỉ chăm chú nhìn hắn dường như không có ý định ra tay. Điều này khiến cho Trần Mộ cảm thấy yên tâm một chút, mấy người này thực lực không tầm thường, nếu như bọn họ có ý định tấn công thì hắn cũng chỉ có cách chạy trốn mà thôi.

Đối phương tìm đến với ý đồ không tốt, chỉ cần không phải là người mù là có thể nhận ra điều này một cách dễ dàng.

“Ngươi là ai?”

Khuôn mặt Trần Mộ không có chút thay đổi nào mà hỏi ngược lại.

“Ngươi giết Mặc Tháp?”

Đối phương không trả lời mà lại hỏi ngược lại.

Trần Mộ trong lòng chợt hiểu, thì ra vì Mặc Tháp mà đến, trong lòng hiểu được hôm nay chỉ sợ không phải là điều tốt lành nên cũng không muốn nói nhiều. Người này có lẽ là bạn của Mặc Tháp đến đây báo thù?

“Liên quan cái rắm chó gì đến ngươi.”

Hắn cảm giác chính mình phảng phất diễn xuất của mình càng ngày càng thành thạo, không thèm suy nghĩ, trực tiếp nói ra một câu. Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng cảm thấy khoan khoái vô cùng.

Trong đầu hắn đột nhiên toát ra một ý nghĩ cổ quái, chẳng lẽ chính mình còn có thiên phú trong việc diễn trò?

Những người xem náo nhiệt xung quanh lập tức càng thêm hưng phấn! Mọi người biết, chuyện này chắc chắn sẽ rất thú vị. Rất nhiều người còn mở miệng la hét, Kiêu ngạo, thật là kiêu ngạo!

Người đàn ông đứng đối diện sắc mặt bất thiện càng trở nên khó coi, lạnh lùng cười:

- Đừng tưởng rằng giết được Mặc Tháp là có thể kiêu ngạo, giao Hoàng kim ngôn tỏa ra đây, Đảng Hàm ta tha cho ngươi một mạng!

Lời vừa dứt, đám người trở nên ồn ào hẳn lên.

“Đảng Hàm! Thì ra hắn là Đảng Hàm!”

“Hắn chính là Đảng Hàm a! Xếp hạng 70 trên Hắc tinh tuyến bảng!” A, Kiều Nguyên không phải xếp hạng 72 hay sao? Thực lực của hai người này cũng không chênh lệch bao nhiêu a!”

“Ta thấy chưa chắc đâu, Kiều Nguyên mới lên Hắc tinh tuyến bảng tháng này mà Đảng Hàm đã ở trên bảng xếp hạng nhiều năm rồi. Phần thắng chắc chắn nghiêng về phía Đảng Hàm, người ta nổi tiếng từ lâu, còn Kiều Nguyên nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là một ẩn số mà thôi.”

Mấy tên kia đang ở trong đám đông khi nghe nói đến thân phận và đánh giá về thực lực của Đảng Hàm cũng không khỏi lộ ra vài phần hoảng sợ.

Trần Mộ không cảm thấy quá mức kinh ngạc, đối phương biết rõ về mình mà còn dám khiêu chiến, như thế nào lại không có điều gì để dựa dẫm.

Mục tiêu của đối phương là Hoàng kim ngôn tỏa, điều này thật ra nằm ngoài dự liệu của hắn. Một người xếp hạng 70 trên Hắc tinh tuyến bảng lại có hứng thú với tạp phiến của một kẻ xếp sau hắn mười chín bậc. Bất quá nếu như hắn thật sự cảm thấy hứng thú thì tại sao trước kia lại không động thủ?

Trần Mộ vốn là người thông minh, thoáng nghĩ qua một chút liền hiểu được, có lẽ Đảng Hàm trước kia kiêng kị Thiên Vân, hiện tại Hoàng kim ngôn tỏa rơi vào tay mình cho nên liền tìm cách cướp lấy.

Hắn lập tức hiểu được tình cảnh của chính mình. Chính mình đánh chết Mặc Tháp, leo lên Hắc tinh tuyến bảng, cùng với danh tiếng thì có một số phiền phức kéo tới là điều không thể tránh khỏi. Chính mình đã không có đường lui. Lúc đầu chỉ là một màn kịch, không ngờ bây giờ lại trở một màn kịch không có cách nào tránh thoát.

Nếu như mình bị thất bại, lần hành động này chẳng phải cũng chấm dứt trong thất bại hay sao.

Chính mình hiện tại bị vây trong hoàn cảnh rất nguy hiểm, chỉ cần sơ ý một chút thì không những uổng phí bao nhiêu công sức mà tính mạng cũng bị đe dọa. Đối phương mặc dù nói chỉ cần Hoàng kim ngôn tỏa, nhưng lời nói gió bay, làm sao có thể tin được? Những người này người nào không phải là kẻ giết người trong nháy mắt?

Cho dù có thể bảo vệ tính mạng, tiến hành kế hoạch thêm một lần nữa thì loại chuyện này vẫn như cũ không cách nào tránh khỏi.

Không thể buông tay!

Suy nghĩ thật rõ ràng mọi chuyện, Trần Mộ hít một hơi thật sâu, trong khoảnh khắc những tạp niệm trong lòng hắn liền tan biến.

Trận chiến này, chỉ có thể thắng, không thể thua!

Vẻ văn nhược bề ngoài trong tích tắc bị thay thế bởi bản năng. Cái gì gọi là biểu diễn liền bị hắn quên mất. Sự cương quyết và bướng bỉnh vốn vẫn bị hắn giấu đi, trong nguy cơ bỗng hiện ra đến mức tột cùng.

Cảm giác được phát ra không hề giấu diếm, một cái năng lượng xiềng xích màu vàng hiện ra trên tay của Trần Mộ, chuyển động lên xuống mãnh liệt.

- Đánh thì đánh, nói nhảm nhiều như thế làm gì?

Giọng nói lạnh lùng vang lên giống như sấm sét đánh ngang trời, hàm khí lẫm liệt phát ra hiện ra vẻ tự tin và kiên quyết. Dao động năng lượng cực kì mãnh liệt giống như bị gió bão kích thích, kịch liệt áp súc, vận chuyển, hiện ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.