Tiểu Bạch Kiếm

Chương 18: Gặp lại cô gái 2 năm trước




Tiền tuyến đại thắng!

Mỗi người trong Liên bang Tổng hợp học phủ ai cũng đều vui mừng, làm sao còn nhìn thấy vẻ đau thương trước đó không lâu? Liên bang Tổng hợp học phủ lần này trải qua một hồi đại thắng, khắp nơi đều nhìn về. Đường Hàm Phái đánh bại Trung Đạt thư phủ phủ chủ, danh tiếng của hắn lại một lần nữa được đẩy lên rất cao. Cùng với chiến thắng của Tống Thành Ngạn trong trận này, Đường Hàm Phái lại một lần nữa hướng về những người khác biểu diễn ra năng lực phi thường của hắn.

Tại Liên bang Tổng hợp học phủ hiện giờ chỉ có một thanh âm, thanh âm của Đường Hàm Phái. Có điều gì có thể so sánh với với sắc thái anh hùng trong lúc nguy cấp, bằng vào lực lượng của bản thân mà ngăn cơn sóng dữ? Danh tiếng của Đường Hàm Phái có thể nói như mặt trời ban trưa, hắn vừa mới đánh bại phủ chủ của Trung Đạt thư phủ, trong lòng mọi người hắn trở thành liên bang đệ nhất cao thủ! Hắn không chỉ là thần tượng được các đệ tử của Liên bang Tổng hợp học phủ sùng bái điên cuồng, mà hiện tại hắn không thể nghi ngờ là nhân vật có ảnh hưởng lớn nhất liên bang.

Hắn mới là người chiến thắng cuối cùng trong ván cờ này.

Toàn Liên bang Tổng hợp học phủ tràn ngập trong vui mừng, điều này cũng ảnh hưởng tới cả kinh đô. Trước kia, kinh đô ngoại trừ Liên bang Tổng hợp học phủ thì những nơi còn lại vẫn còn thuộc phạm vi quản lí của chính phủ, nhưng là theo sự sa sút của chính phủ, cùng với thực lực mạnh mẽ của lục đại, kinh đô hiện giờ trở thành địa bàn độc quyền của một mình Liên bang Tổng hợp học phủ.

Nhưng là sự vui mừng ở kinh đô tự nhiên thua kém so với Liên bang Tổng hợp học phủ rất nhiều. Liên bang Tổng hợp học phủ mặc dù hiện tại chính thức trở thành thế lực cầm quyền ở kinh đô, nhưng dân chúng còn cần thời gian để tạo thành thói quen.

Trong sân trường đông nghẹt, khắp nơi đều là tiếng hoan hô của các đệ tử. Hai tên đệ tử gặp nhau trong sân trường, sắc mặt cả hai đều vui mừng.

“Văn Nhược học trưởng. Tiền tuyến đại thắng! Chúng ta rốt cuộc thắng! Quá tuyệt vời!”

“Đúng vậy! Tống Thành Ngạn đại nhân quá lợi hại! Không hổ là thiên tài chiến thuật! Bất quá, công lao lớn nhất thuộc về Đường đại nhân! Nếu như không có Đường đại nhân, những kẻ kia đã sớm đem bán trường học!”

“ Ha Ha, học trưởng, cuộc sống đang cao hứng như vậy đề cập đến những kẻ phế vật đó làm chi. Dù sao lần này Đường Hàm Phái đại nhân trở về cũng sẽ không tha cho bọn họ! Chỉ là….”.

Hắn chần chờ một chút:” Đường Hàm Phái đại nhân lâu như vậy nhưng còn không có trở về, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn phải không?”

“Phỉ phui cái mồm! Làm sao có thể, Đường Hàm Phái đại nhân chính là liên bang đệ nhất cao thủ, ai có thể gây bất lợi cho ngài chứ?” Văn Nhược học trưởng trợn mắt nhìn kĩ.

“ Chỉ là nói thế thôi!” Tên đệ tử này le lưỡi, hắn cũng biết chính mình lỡ lời mất rồi.

“ Tối hôm nay có một buổi gặp mặt, mọi người chuẩn bị ăn mừng chiến thắng!”

“ Ở đâu ở đâu?” Ta cũng muốn đi! Học trưởng, huynh cũng không thể bỏ mặc ta một mình a!” Hắn nhìn Văn Nhược trên mặt hiện ra vẻ mong chờ, đáng thương.

Ngay lúc các đệ tử Liên bang Tổng hợp học phủ chuẩn bị vui chơi hết mình, đột nhiên một giọng nói truyền khắp sân trường.

“Giải Yến Bạch của Trung Đạt thư phủ xin lãnh giáo tuyệt học của Liên bang Tổng hợp học phủ! Có ai muốn xuất chiến hay không?”

Liên bang tổng hợp học phụ đang vây trong những lời chúc mừng đột nhiên yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người đồng thời hướng lên không trung. Chỉ thấy trên bầu trời, một thanh niên quần áo tả tơi đang chậm rãi đảo ánh mắt khắp sân trường, thân hình bất động ngạo nghễ mà đứng.

Người này điên rồi sao? Đây là ý niệm đầu tiên trong đầu mọi người. Qua vài giây, mọi người mới làm ra phản ứng, tiếng ồn ào vang lên cơ hồ tràn ngập khắp sân trường. Có người phẫn nộ, nhưng càng nhiều người buông ra những lời nhạo báng.

Giải Yến Bạch?

Các đệ tử của liên bang tổng hợp thật sự rất quen thuộc với người này. Danh tiếng của Giải Yến Bạch có có mối quan hệ với Liên bang Tổng hợp học phủ. Năm đó Giải Yến Bạch đột nhiên đến khiêu chiến với hiệu trưởng lúc đó của Liên bang Tổng hợp học phủ là Mạt Phu Sát Khoa, mặc dù bị thua nhưng nhận được sự tán thưởng của Mạt Phu Sát Khoa mà thành danh.

Người này không ngờ lại cuồng vọng và kiêu ngạo như thế! Hắn tưởng rằng hắn là Đường Hàm Phái đại nhân hay sao?

Lần khiêu chiến trước của Giải Yến Bạch bởi vì lúc ấy mâu thuẫn giữa hai bên không đến mức ác liệt như hiện tại cho nên mọi người còn có thể dễ dàng nói chuyện. Nhưng hiện tại thì Liên bang Tổng hợp học phủ và Trung Đạt thư phủ chính là kẻ thù sinh tử!

Bị một tên đệ tử của kẻ thù tới nhà khiêu chiến, đây là sỉ nhục!

Giải Yến Bạch vừa dứt lời, vô số bóng người ở bên dưới nhanh chóng tập hợp.

Trong khoảnh khắc, Các cao thủ trong đám đệ tử của Liên bang Tổng hợp học phủ đã tụ tập ở trước mặt Giải Yến Bạch! Đông nghịt một mảnh, Các tạp tu đằng đằng sát khí chăm chăm nhìn hắn, cảnh tượng quả thực làm cho người khác hít thở không thông.

Thần sắc của Giải Yến Bạch không có một chút biến hóa nào, khuôn mặt lạnh lùng.

“ Thật không ngờ là Giải huynh vẫn còn khỏe mạnh, thật sự làm cho người khác vui mừng a! Trước đây không lâu, nghe nói Giải huynh mất tích làm cho tiểu đệ âm thầm thương xót, tưởng rằng không có cách nào hướng Giải huynh lãnh giáo, nếu thật sự như thế thì thật là làm người khác tiếc nuối!”

Một giọng nói giống như của nữ nhân chợt vang lên mang theo vài phần trào phúng, cùng lúc đó một thanh niên thân hình rất cao từ trong đám người kia bước ra. Những đệ tử khác nhìn thấy thì vội vàng tránh ra nhường đường.

Hai con mắt hẹp dài, môi thâm đen, mũi cao thẳng. Mặc dù đang mỉm cười nhưng làm cho người ta không tự chủ được cảm thấy lạnh tóc gáy. Một bộ trang phục chiến đấu màu trắng, khóe miệng lộ ra vài phần tà ý, dáng vẻ ung dung.

Đậu Đậu, đệ tử cấp cao, một trong những tạp tu trẻ xuất sắc nhất của Liên bang Tổng hợp học phủ. Hắn từng giao thủ với Mễ Hạ Thanh, thắng hiểm. Mễ Hạ Thanh là đệ tử của phủ chủ Trung Đạt thư phủ, danh tiếng của hắn hơn xa Giải Yến Bạch. Đám đông thấy Đậu Đậu đi ra liền tự giác lựa chọn bàng quan.

Mặc dù trên mặt mọi người hiện ra vẻ tức giận nhưng hiện trường vẫn rất có trật tự, không có người nào dại dột đi vây công. Bởi vì tin tức đại thắng ở tiền tuyến mới đến nên có rất nhiều phóng viên đi tới Liên bang Tổng hợp học phủ. Ai biết có thể hay không đã có phóng viên chạy tới chỗ này, nếu như có chuyện gì không hay ho rơi vào tay họ thì Liên bang Tổng hợp học phủ liệu còn có mặt mũi.

Hơn nữa trong suy nghĩ của bọn họ thì Đậu Đậu thừa sức thắng Giải Yến Bạch. Hai người dù là danh tiếng hay thực lực đều không cùng một cấp bậc.

“ Nghe nói Yên chi hồng chỉ của Giải huynh trước kia từng được sử dụng bởi một người đàn bà, hôm nay nhìn thấy Giải huynh, ta còn tưởng là tuyệt học thành danh của một tên ăn mày cơ đấy.”

Đậu Đậu cười lớn thật lâu, đưa tới một cười vang. Lúc này Giải Yến Bạch áo trắng làm lũ, giống như một tên ăn mày, có thể nói là nhếch nhách không chịu nổi.

Lúc này Đậu Đậu mặc chiến đấu phục màu trắng, anh khí bức người, trên mặt thủy chung duy trì vẻ tươi cười, tuyệt đối có thể làm xiêu lòng bất cứ cô gái nào. Hai người hình thành nên một cảnh tượng cực kì trái ngược.

“Đánh thì đánh đi, đừng có nói nhảm.” Giải Yến Bạch thần sắc trang trọng, mặc dù quần áo rối bù nhưng đột nhiên phát ra khí thế cực kì mãnh liệt.

Các đệ tử của Liên bang Tổng hợp học phủ liền lặng ngắt như tờ, lộ ra vài phần hoảng sợ. Cảm giác! Cảm giác thật mạnh mẽ! Chỉ cần là tạp tu cũng có thể cảm nhận được cảm giác mà Giải Yến Bạch phát ra mạnh mẽ đến mức nào.

Vẻ cười nhạo châm chọc trên mặt Đậu Đậu nhanh chóng biến mất, híp lại hai mắt, chậm rãi mở miệng:” Khó trách Giải huynh dám một mình đi đến Liên bang Tổng hợp học phủ của chúng ta, thì ra là tu vi tăng cao nên trong mắt không còn ai.”

Giải Yến Bạch cũng không muốn tranh cãi dây dưa, trầm giọng quát:” Bắt đầu đi!”

Đường Hàm Phái kinh ngạc nhìn Tống Thành Ngạn sắc mặt tái nhợt, nằm ở trên giường bệnh, cũng không biết nên nói cái gì. Hắn sau khi hạ nhục Trung Đạt thư phủ, đang trên đường quay về thì nghe tin Tống Thành Ngạn đột nhiên hôn mê, lo lắng vô cùng nên vội vàng ngày đêm chạy về đây.

Trong lòng cảm thấy một chút áy náy, nhưng hắn khống chế được tâm trạng của mình rất nhanh, trên mặt hiện lên một nụ cười.

“Chiến sự tạm thời đã ngưng lại, ngươi cũng nên nghỉ ngơi cho tốt, không cần phải suy nghĩ điều gì cả.”

Đường Hàm Phái nhẹ nhàng nói, vẻ mặt ân cần và quan tâm.

Vệ Lan đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, trong mắt hiện lên một tia căm hận. Bất quá nàng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh Tống Thành Ngạn.

Tống Thành Ngạn mỉm cười một cách khó khắn, dường như khẽ động gò má cũng cực kì gian nan, hắn nói:

”Đường đại ca không cần lo lắng cho ta, ta chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ không sao. Ta còn chưa có chúc mừng Đường đại ca, lần này đánh bại Trung Đạt thư phủ phủ chủ, Đường đại ca có thể vững vàng ngồi trên hàng ghế đầu tiên của cả liên bang.”

Đường Hàm Phái không chút vui mừng, lắc đầu lạnh nhạt nói:

”Hư danh thôi, nếu như có thể đánh đổi điều đó lấy sự bình phục của Thành Ngạn, không chỉ là cái hư danh này, cho dù là mấy cái ta cũng sẽ vì ngươi mà làm.”

Không có một chút hùng hồn mà dường như là đang đề cập đến một chuyện bình thường nào đó, nhưng là trong lời nói hiện ra vẻ tự tin và kiên định vô cùng, dường như không gì ngăn cản được!

Nghe nói thế vẻ mặt của Vệ Lan thoáng trở nên nhẹ nhàng một chút.

Phía sau cặp kính đen, đôi mắt suy yếu trở nên linh động hơn một chút, chỉ là giọng nói dường như hụt hơi:

” Hư danh cũng có khi hữu dụng, trải qua chuyện này, đại thế của Đường đại ca đã thành, hơn nữa lại có sự trợ giúp của Vệ quân đoàn trưởng.”

Nói đến đây, hắn thoáng nhìn qua Vệ Lan, tiếp tục nói:

” Đường đại ca đã thực sự nắm giữ quyền lực.”

Đột nhiên hắn ho lên rất mãnh liệt, Vệ Lan đứng ở một bên luống cuống tay chân, vội vàng chạy đến bên cạnh hắn, ánh mắt khẩn trưởng vuốt nhẹ lồng ngực của hắn, nước mắt tuôn ra như mưa. Đường Hàm Phái cũng vội vàng nói:

”Khoan hãy nói, hãy nghỉ ngơi cho tốt đi đã!”

Tống Thành Ngạn ho một trận thật lâu rồi mới ngẩng đầu, trên khuôn mặt tái nhợt thoáng hiện ra một nét hồng nhuận. Đường Hàm Phái đột nhiên cảm thấy có một chút không ổn trong lòng.

“Trải qua chuyện này, vô luận là ai cũng không dám tấn công chúng ta. Đường đại ca sau khi trở về chỉ cần chỉnh đốn lại các thế lực trong trường học. Với uy thế còn lại, trong trường không ai đủ khả năng gây uy hiếp với Đường đại ca.”

Nhìn thấy vẻ hồng nhuận trên khuôn mặt của Tống Thành Ngạn càng đậm, Đường Hàm Phái cảm giác vô cùng hoảng sợ:

”Thành Ngạn, đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi. Không cần phải quan tâm bất cứ chuyện gì hết, nghỉ ngơi cho thật tốt. Ta còn muốn hai huynh đệ chúng ta cùng chinh chiến nữa mà!”

- Đường đại ca, để cho ta nói.

Tống Thành Ngạn lúc bình thường tính tình ôn hòa nhưng lúc này lại tỏ ra cực kì quật cường.

- Lần loạn lạc này, trước đây chưa từng có. Lục đại nếu như còn lại một nửa cũng đã là may mắn lắm rồi. Đường đại ca nhất định phải cẩn thận Tinh viện! Trong số các thế lực thì Tinh viện nguy hiểm nhất.

-Tại sao?

Đường Hàm Phái không nhịn nổi mà đặt câu hỏi.

“Hiện tại Lục đại và Pháp Á bảy thế lực lớn mỗi người chiếm cứ một phương. Pháp Á kì thực yếu kém nhất, nó bề ngoài nhìn rất cường đại nhưng trên thực tế căn cơ lại rất nông cạn, có thể giành được một số thắng lợi nhất thời nhưng cuối cùng thế nào cũng thất bại mà thôi! Mạc Doanh và Sương Nguyệt Hàn Châu kết thành thù oán rất sâu, hơn nữa hai bên tiếp giáp lẫn nhau, sau này nhất định kịch chiến không ngớt. Trung Đạt thư phủ nếu như không có người đủ bản lĩnh đứng ra lãnh đạo thì thất bại là không thể tránh khỏi, không sao vãn hồi được. Khổ Tịch tự mặc dù mạnh mẽ, căn cơ thâm hậu nhưng tính chất tôn giáo của nó không sao xóa bỏ được, đây là điểm trí mạng của bọn họ. Tính chất tôn giáo khiến cho không người nào có thể rung lay chuyển bọn họ tại khu Phạm A Tư, đồng thời lại là trở ngại khiến cho nó không thể khuếch trương. Chỉ có Tinh viện….”

Giọng nói của Tống Thành Ngạn đột nhiên ngừng lại.

oOo

Đêm.

Chủ tướng Tống Thành Ngạn của Liên bang Tổng hợp học phủ, người vừa giành được đại thắng bị bạo bệnh mà qua đời.

Liên bang chấn động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.