Tiểu Bạch Kiếm

Chương 132: -- CHÚNG TA CÙNG KẾT HÔN (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Tính cách của cô ấy tương đối thẳng thắn, nói chuyện nhanh mồm nhanh miệng, nên không thể tránh khỏi chuyện đắc tội với người khác.

Lê Hiểu Mạn là người bạn thân nhất của cô ấy, cũng là khuê mật duy nhất của cô ấy, hai cô còn thân nhau hơn cả họ hàng.

Mà ở trong lòng của cô ấy, cô ấy sớm đã coi Lê Hiểu Mạn là em gái ruột để đối đãi, vì vậy thời còn học đại học, cô ấy vẫn luôn bảo vệ cô.

Từ khi hai người quen biết nhau đến khi trở thành khuê mật tốt cũng đã được bao nhiêu năm rồi, tình cảm vẫn luôn rất tốt.

Lê Hiểu Mạn thấy cô ấy nói như vậy, thì cô hỏi: “Mạch Mạch, cậu nói thật cho mình biết đi, cậu đã từng thích Lăng Hàn Dạ hay không?”

Nghe cô nhắc tới Lăng Hàn Dạ, vẻ mặt của Lâm Mạch Mạch hơi ngừng trệ, rồi cô mỉm cười nhìn Lê Hiểu Mạn, vân đạm phong khinh nói: “Mạn Mạn, mặc kệ mình đã từng thích anh ta hay không, thì cũng là chuyện đã qua rồi, bây giờ mình chỉ muốn làm một người mẹ tốt, một người vợ tốt, Tử Đình đối xử với mình rất tốt, mình không muốn phụ lòng anh ấy.”

Thấy cô ấy nhắc tới Ngụy Tử Đình, trên mặt mang theo nụ cười, Lê Hiểu Mạn hơi cau mày lại, cô nhìn cô ấy thật sâu: “Mạch Mạch, cậu chung một chỗ với Ngụy Tử Đình thật sự hạnh phúc sao? Cậu thật sự yêu anh ta sao?”

Lần trước cô đã hỏi vấn đề này rồi, nhưng cô còn muốn hỏi thêm lần nữa cho chắc chắn.

Thấy cô hỏi tới vấn đề này lần nữa, Lâm Mạch Mạch cong môi cười, cô ấy đưa tay ra nắm lấy tay cô, đầy cảm kích nhìn cô: “Mạn Mạn, mình biết cậu đang lo lắng mình sẽ không hạnh phúc, nhưng cậu hãy tin tưởng mình, mình và Tử Đình rất hạnh phúc, anh ấy cho mình cuộc sống mà mình mong muốn, mình yêu anh ấy, rất yêu hắn.”

Lê Hiểu Mạn cầm ngược lại tay cô: “Mạch Mạch, nếu cậu yêu anh ta, anh ta cũng yêu cậu, cậu lại sinh một đứa con trai cho anh ta, tại sao đến bây giờ mà hai người còn chưa kết hôn?”

Lâm Mạch Mạch nâng mi mắt cười nói: “Đó là bởi vì trước đây mình còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng bây giờ mình đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, Tử Đình là một người đàn ông tốt đáng để mình phó thác cả đời, mình không muốn bỏ qua anh ấy.”

Lê Hiểu Mạn thấy Lâm Mạch Mạch kiên định nói như vậy, trong lòng cảm thấy bi ai và nuối tiếc thay cho Lăng Hàn Dạ.

Xem ra anh ta đã thua cuộc rồi.

Rốt cuộc thì năm năm trước bọn họ đã xảy ra chuyện gì, tại sao Mạch Mạch sẽ lại lặng lẽ rời đi lâu như vậy?

Cô cau mày lại, nhìn Lâm Mạch Mạch dò xét hỏi: “Mạch Mạch, cậu có thể nói cho mình biết tại sao năm năm trước cậu phải rời đi không? Rốt cuộc thì giữa cậu và Lăng Hàn Dạ đã xảy ra chuyện gì?”

Lâm Mạch Mạch nghe thấy cô nhắc tới chuyện năm năm trước, đôi mắt của cô ấy dần nhuốm đầy bi thương, cô rút bàn tay Lê Hiểu Mạn đang nắm về, âm thầm siết chặt hai tay.

Chỉ một lát sau cô dần che giấu tất cả ưu tư xuống, ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, mỗi người đều có một quá khứ bi thương, cũng không muốn nhắc lại chuyện đó nữa, bây giờ mình sống rất tốt, tất cả mọi chuyện năm năm trước đều đã qua cả rồi, mình thật sự không muốn nhắc tới nữa...”

Nói đến đây, cô cầm tay Lê Hiểu Mạn, trong mắt đầy áy này: “Mạn Mạn, thật xin lỗi, không có chuyện gì cậu không nói với mình mà mình lại giấu diếm cậu, mình biết mình làm vậy là không đúng nhưng mình không muốn nhắc lại chuyện năm năm trước nữa.”

Lê Hiểu Mạn thấy cô ấy áy náy trong lòng cũng hiểu, giày có thích hợp hay không chỉ có chân mới biết.

Nếu cuộc sống hiện tại của cô ấy rất tốt, thân là chị em tốt cô nên chúc phúc cho cô ấy mà không nên nhắc chuyện cô ấy không muốn nói.

Chỉ cần cô ấy cảm thấy hạnh phúc là được rồi.

Trong lòng cô cảm thấy có lỗi: “Mạch Mạch, mình không hỏi nữa, chỉ cần cậu cảm thấy hạnh phúc là được.”

Lâm Mạch Mạch nhìn cô cười gật đầu: “Mình biết Mạn Mạn nhà chúng ta là người thấu tình đạt lý nhất mà, chúng ta khó khăn lắm mới có thể đoàn tụ, vừa lúc mang con theo, không bằng đến công việc trò chơi đi?

Lê Hiểu Mạn cười nói: “Được.”

Dứt lời hai người đứng lên đi đến chỗ tiểu Nghiên Nghiên và Ngụy Vũ Bân đang ngồi.

“Nghiên nghiên, Bân Bân, chúng ta tới công viên trò chơi có được không?” Lâm Mạch Mạch cúi đầu dịu dàng nhìn tiểu Nghiên Nghiên và Ngụy Vũ Bân hỏi.

“Được ạ.” Tiểu Nghiên Nghiên sảng khoái đáp.

Lập tức bé cười nhìn Ngụy Vũ Bân:”Anh Vũ Bân, chúng ta đến công viên trò chơi chơi đi.

“Ừ.” Ngụy Vũ Bân nhìn tiểu Nghiên Nghiên cười gật đầu, lộ ra hàm răng trắng.

Lập tức hai đứa bé tay trong tay ra khỏi quán café.

Lê Hiểu Mạn nhìn một màn này sau đó lái xe đưa tiểu Nghiên Nghiên, Lâm Mạch Mạch và Ngụy Vũ Bân đến công viên trò chơi mà lần trước cô và Long Tư Hạo mang tiểu Nghiên Nghiên tới.

Đến nơi Lâm Mạch Mạch dành đi mua vé.

Vừa ra khỏi quán café là do Lê Hiểu Mạn trả tiền, cô không muốn Lê Hiểu Mạn phải tốn tiền nữa.

Tuy bây giờ đối với Lê Hiểu Mạn mà nói thứ không thiếu nhất chính là tiền, cô ấy còn có một ông chồng lắm tiền như Long Tư Hạo, nhưng Lâm Mạch Mạch thương cô không muốn cô bỏ một chút tiền.

!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.