Tiểu Bạch Kiếm

Chương 129: -- CÓ THAI (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Hàn Dạ thấy bé không muốn nói mẹ của bé là ai, anh ta cũng đành không hỏi thêm nữa, dắt bé đi lên tầng.

“Allen, cháu tạm thời ở căn phòng này nhé.”

Căn phòng mà Lăng Hàn Dạ dắt bé đi vào chính là căn phòng mà khoảng thời gian trước tiểu Nghiên Nghiên đã từng ở kia.

Trong phòng còn có các loại đồ chơi.

Tiểu Long Dập nhìn quanh phòng, rồi bé ngẩng đầu lên nhìn Lăng Hàn Dạ lễ phép nói cám ơn: “Cám ơn chú Lăng.”

Lăng Hàn Dạ nhìn tiểu Long Dập còn nhỏ mà đã vô cùng lễ phép, khí chất ưu nhã, anh cũng nở nụ cười ấm áp: “Allen, cháu không cần phải khách khí như vậy, cháu cứ coi nơi này là nhà của mình, có gì cần thì cứ nói với chú Lăng, không thì có thể nói với dì Lăng.”

“Vâng ạ!” Tiểu Long Dập nhìn Lăng Hàn Dạ rồi gật đầu với anh, bé lại nhìn quanh phòng lần nữa, thấy trong phòng đều là đồ chơi dành cho bé gái, bố cục của cả căn phòng đều là màu hồng, bé hơi cau mày lại.

Lăng Hàn Dạ thấy bé nhìn phòng rồi cau mày lại, anh ta lập tức hiểu ra mình mang bé tới phòng của tiểu Nghiên Nghiên đã từng ở qua, trong phòng đều là đồ chơi mà bé gái thích, lại là màu hồng, hẳn là con trai như bé sẽ không thích.

Sau đó anh ta cười nhìn bé: “Đoạn thời gian trước có một em gái nhỏ đã từng ở chỗ này, chú sẽ cho người bố trí lại nơi này lần nữa.”

Nói đến em gái nhỏ đó, Lăng Hàn Dạ lại cau mày, nếu bé là con riêng của Long thiếu, vậy bé không phải là anh của Nghiên Nghiên rồi.

Không suy nghĩ nhiều nữa, sau đó anh dặn người giúp việc trong nhà bố trí lại phòng lần nữa.

Hai ngày kế tiếp, tiểu Long Dập đều ở tại biệt thự Lăng gia, do Lăng Hàn Dạ và Lăng Dinah chiếu cố.

Hồng Hoa uyển!

Bởi vì hai ngày qua tiểu Long Dập không ở đây, nên Ngãi Na muốn lợi dụng bé cướp Long Tư Hạo đang rất gấp.

“Anh đã tìm được Allen chưa? Tư Hạo đã mang thằng bé đi đâu? Đã hai ngày rồi.” Ngãi Na ngồi ở trên ghế sa lon, mặt đầy cuống cuồng.

Hôm nay, cô ta đã không dùng mặt nạ da người để dịch dung, cũng không đội tóc giả, không đeo kính râm, đôi mắt màu nâu nhạt, lộ ra gương mặt mang hơi thở phương Tây, chính là Sophie.

Ngãi Na là tên giả mà cô ta dùng để vì che giấu thân phận thật, cô ta còn có một mục đích khác khi đổi tên là Esla, là để phòng ngừa bị Knox cha của cô ta tìm được.

Vì vậy, Ngãi Na chính là Sophie, Sophie chính là Ngãi Na.

Người thần bí liếc nhìn Sophie hôm nay không ăn mặc thành người khác nữa, anh ta lạnh như băng nói: “Tôi đã sớm dặn cô là đừng có mà hành động thiếu suy nghĩ nữa, nhưng cô lại vẫn tìm người hãm hại anh ta, cô cứ như vậy sẽ chỉ dẫn tới sự hoài nghi của anh ta mà thôi, anh ta sẽ không vô duyên vô cớ mang Allen đến Lăng gia, nhất định là anh ta đã hoài nghi cái gì đó, hoặc là anh ta đã đoán được cái gì đó.”

“Lăng gia?” Sophie híp mắt lại, cô ta kinh ngạc nhìn anh ta: “Anh nói Tư Hạo mang Allen đến Lăng gia? Lăng Hàn Dạ có thể phát hiện ra cái gì hay không? Không được, tôi phải nghĩ biện pháp mang Allen về.”

Dứt lời, cô ta liền đứng lên, dáng vẻ cực kỳ nóng nảy.

So sánh với sự lo lắng của cô ta, người thần bí kia bình tĩnh hơn so với cô ta rất nhiều, anh ta âm trầm nhìn cô ta: “Sớm biết có hôm nay cần gì phải làm chuyện lúc trước, nếu như cô không xung động muốn Tư Hạo biết đến sự tồn tại của Allen như vậy, thì cũng sẽ không có những chuyện này.”

Sophie thấy người thần bí kia lại quở trách mình, trong lòng cô ta cực kỳ tức giận, nhưng ngại vì cô ta còn muốn mượn tay anh ta cướp Long Tư Hạo lại, nên đành phải tạm thời đè nén tức giận trong lòng xuống.

Cô ta hối hận nhìn anh ta: “Tôi biết là do tôi bốc đồng, sẽ không có lần sau nữa, anh mau nghĩ biện pháp mang Allen ra khỏi Lăng gia đi.”

Người thần bí kia lạnh lùng nhìn cô ta, giọng nói lạnh như băng: “Không cần phải lo lắng.”

Bây giờ Sophie đang rất nóng vội, cô ta đã bị mất lá bài chủ chốt, tự nhiên là cô ta rất lo lắng.

Cô ta ngẩng đầu lên nhìn về phía người thần bí kia, nhíu chặt mày: “Sao tôi có thể không nóng vội cho được? Không có Allen, tôi phải cướp Tư Hạo từ trong tay Lê Hiểu Mạn thế nào đây? Phải làm thế nào chia rẽ anh ấy và Lê Hiểu Mạn?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.