Tiểu Bạch Kiếm

Chương 1: Định mệnh mang tên




Chớp mắt mười lăm ngày đã trôi qua. Trong mười lăm ngày này, Trần Mộ đem toàn bộ tâm tư đặt vào hai tấm tạp phiến trên tay. Mười lăm ngày thời gian không tính là dài, nhưng đem lại hiệu quả hết sức rõ ràng. Không biết là kiến thức hắn tăng lên nhiều, hay là do cảm giác khống chế năng lượng ngày càng mạnh, hay cũng có thể là do cả hai nguyên nhân, mà trong mười lăm ngày này hắn thu hoạch được rất nhiều.

Trọng điểm của hắn đặt vào Song Cực Lôi Cầu và Xà Kính, còn Hoàng Kim Ngôn Tỏa bởi lần thử nghiệm trước mà khiến hắn vẫn còn sợ hãi.

Xà Kính có huyễn tạp truyền thừa nên việc học tập nó trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng do thời gian quá ngắn nên khó khăn lắm hắn cũng chỉ có thể hiểu được một ít, muốn thuần thục thì phải thêm chút thời gian.

Song Cực Lôi Cầu độ phức tạp cao hơn nhiều, cũng may bởi chế tạp nên trước đây Trần Mộ nghiên cứu nó rất nhiều, đối chiếu trước sau khiến cho hắn nhanh chóng có đột phá.

Trong mười lăm ngày này, Trần Mộ đã thu được rất nhiều kinh nghiệm phong phú, hắn thậm chí còn định chưa rời khỏi khu rừng ngay. Nhưng màu xanh trên cánh tay tựa như có dấu hiệu biến hóa, những sợi tơ màu xanh biếc giờ đã chuyển sang màu xanh thẫm. Mặc dù trên thân thể không thấy có điều gì khác thường, nhưng Trần Mộ cũng cảm giác được đây không phải là biến hóa tốt.

Bởi vì sắc xanh đậm hơn nên hình đóa hoa cũng trở nên cực kỳ bắt mắt, từ xa đã có thể trông thấy. Cũng may là hình dáng của nó thật sự giống hình xăm nên không ai hoài nghi cả.

Do biến hóa của đóa lục hoa nên Trần Mộ hạ quyết tâm rời khỏi rừng.

Hắn phi hành về hướng Trát Nhĩ Kiền không bao lâu thì đột nhiên dừng lại. Phía trước phát hiện địch nhân. Xà Kính không hổ là tạp do thám cường đại, khoảng cách với địch nhân khá xa mà đã có phát hiện.

Hắn không lỗ mãng tiến lên phía trước, mà cẩn thận quan sát từng vị trí của đối phương.

Mỗi một tấm gương lục giác nhỏ trên bức tường năng lượng do Xà Kính tạo thành đều hiện ra hình ảnh. Trần Mộ chỉ cần chăm chú nhìn là thấy rõ diện mạo của đối phương. Vẻ mặt đối phương xem chừng có chút nôn nóng, điều này khiến trong lòng Trần Mộ thầm động, đây là một điểm có thể lợi dụng được. Hắn không muốn đi tới vì đoán rằng người đối phương nôn nóng muốn tìm chính là hắn. Bất kể là ai, ở trong vùng băng thiên tuyết địa như thế này để tìm người trong suốt mười lăm ngày thì cũng phải sốt ruột.

Đúng như hắn vừa nghĩ. Quả thực tâm tình của Cận Âm đã không thể dùng từ sốt ruột để hình dung. Hắn đối với Mặc Tháp thực ra rất không hợp tính. Hai người thực lực tương đương nhưng tính tình thì hoàn toàn trái ngược, tự nhiên là khó có hảo cảm. Nhưng khi chứng kiến cái chết thảm của Mặc Tháp, những mâu thuẫn thường ngày cũng đã tiêu tán hết.

Nỗi cừu oán vừa mất đi liền thay thế bằng sự thù hận đối với kẻ địch.

Nhưng hắn ở chỗ này tìm kiếm mười lăm ngày trời mà không hề có chút dấu vết. Úy Trì đội trưởng cũng đã phái người tới báo cho hắn rằng thủ lĩnh đã lên tiếng, nếu như chuyện này không có chút kết quả gì thì cuộc sống của bọn họ sau ngày trở về sẽ không dễ chịu.

Nghĩ đến đây, sự phiền muộn trong lòng Cận Âm càng nặng nề thêm. Bảo Lặc và Kiệt Lạp Mỗ đúng là hai tên tham lam, hại hắn đến thảm. Đối với thủ đoạn của thủ lĩnh, ngoại trừ Úy Trì đội trưởng, các đội trưởng khác đều cảm thấy sợ hãi. Quan hệ của Úy Trì đội trưởng với thủ lĩnh, các đội trưởng khác không thể so sánh được. Đột nhiên, thần sắc Cận Âm vừa động, trên mặt hiện lên nét vui mừng.

Sóng năng lượng! Mặc dù nguồn sóng năng lượng này gần như không thể thấy nhưng Cận Âm vẫn nhận ra được. Luồng sóng năng lượng này hắn cảm thấy hết sức quen thuộc, nó chính là của tấm tạp do thám của A Tinh!

A Tinh đã chết, Xà Kính tự nhiên là rơi vào tay gã tạp tu thần bí kia. Nếu như là A Tinh điều khiển Xà Kính thì chưa chắc hắn đã có thể phát hiện. Chỉ tiếc, mi sử dụng vẫn chưa thành thục a.

Khóe miệng Cận Âm khẽ nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo, hắn lặng lẽ đánh tay ra hiệu, tiếp theo đây là lúc thu hoạch a. Cận Âm mặc dù không hiếu chiến như Mặc Tháp, nhưng hắn vẫn không thể ức chế được chiến ý đang dâng trào.

Hắn đã cẩn thận quan sát mọi dấu vết trên thân thể Mặc Tháp, xác định rằng vị tạp tu thần bí kia am hiểu sử dụng dã thú. Mặc Tháp chính vì vậy mà bị đối phương giết chết. Đối phó với cao thủ như vậy cũng không phải không có cách. Chỉ cần tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, chỉ cần ngăn chặn tạp tu kia điều khiển dã thú, xác định được vị trí của đối phương liền cho một cú chí mạng. Loại tạp tu như thế này, điểm mạnh nhất của họ chính là ở khả năng điều khiển dã thú, sức chiến đấu của bản thân hắn đủ để uy hiếp bọn họ. Mà Cận Âm lại am hiểu cận chiến nhất.

Trần Mộ cẩn thận quan sát vị trí của đám tạp tu, đầu óc nhanh chóng tính toán. Đám tạp tu tạo thành hình quạt, chặn đứng hướng đi tới Trát Nhĩ Kiền của hắn. Nếu muốn vượt qua phòng tuyến này, hắn sẽ phải đi một đường vòng tránh rất dài, dài đến mức khả năng hắn bị mất phương hướng là rất lớn. Điểm chết người nhất là, không chỉ một hướng này có tạp tu, mà hai hướng khác cũng có hai nhóm tạp tu. Chẳng lẽ những người này đều đang tìm kiếm chính mình?

Ba nhóm, gần một trăm tạp tu tạo thành một cái võng lớn hình cánh cung vây trọn. Trần mộ trong lòng cười khổ, đối phương cũng nể mặt mình quá đi chứ.

Xem ra ba đội hoạt động rất ăn ý, bố trí cạm bẫy bao vây bí mật. Nhất là nhóm ở giữa, nhìn qua thì tưởng nơi đó là nơi đột phá tốt nhất, nhưng thực tế nếu đột phá hướng này lập tức sẽ bị vây chặt. Hắn không rõ làm sao mà đối phương biết mình sẽ đi tới hướng này? Nhưng lúc này chẳng phải là lúc đặt vấn đề, hắn phải tập trung tinh thần quan sát lưới vây bủa của đối phương để tìm ra giải pháp.

Cũng may, nhờ có trải qua huấn luyện của Ba Cách Nội Nhĩ, hắn đối với trò chơi chiến thuật kiểu này đã không còn là tay mơ hoàn toàn không biết tý gì cả.

Nghĩ ngợi chốc lát, Trần Mộ quyết định sẽ đột phá từ chính diện. Vòng vây có hình cánh cung, nên một khi hắn đột phá ở vị trí đỉnh cung thì sau đó sẽ là một vùng mênh mông. Những người khác có truy kích thì cũng sẽ bị hắn bỏ lại phía sau.

Mấu chốt của trận chiến này nằm ở chỗ làm sao giải quyết xong trong thời gian ngắn nhất. Nếu dây dưa lằng nhằng thì đám tạp tu xung quanh sẽ như một làn sóng thủy triều ào tới, hắn sẽ không còn có đến nửa phần cơ hội. Cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, thấy không bỏ sót chuyện gì Trần Mộ quyết định xuất kích.

Đứng xuống mặt đất, Trần Mộ không lập tức tiến lên, mà trước tiên kiểm tra một lần nữa tạp phiến trong độ nghi, thay mới thẻ năng lượng bốn sao hoàn toàn mới. Trận chiến này chỉ cần có chút thiếu cẩn thận thì mạng nhỏ ô hô ai tai. Nhiều tạp tu như vậy, mỗi người chỉ tùy tiện bắn một đạo năng lượng cũng đủ để biến hắn thành cái sàng.

Song, tuy Trần Mộ cẩn thận như vậy nhưng trong lòng lại không cảm thấy một chút khẩn trương nào. Tâm trạng hắn lúc này hoàn toàn vững vàng, tựa như một thợ săn lão luyện. Chuẩn bị mọi chuyện sẵn sàng, Trần Mộ ngẩng đầu liếc mắt nhìn sắc trời, bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi.

Luồng sóng năng lượng vẫn tồn tại, nhưng đối phương lại kì quái không có bất kỳ cử động, Cận Âm trong lòng thầm khen, đối thủ quả nhiên không phải loại đầu voi óc kiến. Tuy biết rõ đối phương ở ngay phụ cận, nhưng Cận Âm cũng không dám manh động.

Rứt dây động rừng, nếu như lúc này hắn hành động thì tâm huyết công sức bao vây bao ngày nay của bọn họ sẽ xuất hiện sơ hở, làm cho đối thủ có cơ hội. Bọn họ không chỉ không thể động mà còn phải giả bộ không biết gì nhằm dẫn dụ đối phương.

Địch nhân ngay vùng phụ cận, tin tức này bằng phương thức truyền tin đặc thù đã truyền tới mọi người, khiến cho hai tiểu tổ ở hai bên khác trút được bộ dạng ủ rũ, tinh thần phấn chấn hẳn lên. Bảo Lặc cùng Kiệt Lạp Mỗ đã hối hận từ lâu, bọn họ hiện tại đã không còn hy vọng gì động đến Xà Kính, chỉ mong lúc trở về không bị thủ lĩnh trách phạt.

Mỗi thành viên của Thiên Vân đều là thân kinh bách chiến, nên tự nhiên là biết lúc này phải làm thế nào. Thần sắc mỗi người bọn họ vẫn như thường, nhìn qua thì thờ ơ nhưng kỳ thực trong lòng bọn hắn rất sốt ruột.

Bọn họ không nghĩ tới đối phương cũng không chịu kém, thủy chung không chịu có hành động gì. Nhìn bóng đêm dần buông xuống, mọi người có chút mất kiên nhẫn, nhưng mà bọn họ vẫn như cũ không loạn động. Xà Kính đang ở trong tay đối phương, lợi hại của Xà Kính bọn họ rất rõ ràng. Chỉ cần bọn họ hơi sơ sểnh thì có thể đối phương đã chuồn mất.

Chẳng lẽ đối phương muốn thi kiên nhẫn?

Cận Âm, Bảo Lặc cùng Kiệt Mỗ đều nghĩ tới điều này. Chỉ từ chiêu thức ấy, bọn họ liền biết đối thủ thuộc dạng khó xơi. Bọn họ bây giờ có chút xấu hổ, bọn họ tựa như một cái bẫy được bố trí tinh tế và uy lực nhưng lại chỉ có thể ngồi chờ đối phương đến đánh.

Cũng may bọn họ đều là loại âm độc tàn nhẫn, đủ để bảo trì bình thản. Điều làm cho tâm trạng của bọn họ bình tĩnh nhất chính là luồng sóng năng lượng tuy rất nhỏ nhưng vẫn tồn tại, nói rõ rằng đối phương vẫn đang trốn ở vùng phụ cận. Bất quá bọn họ không bao giờ nghĩ được, Trần Mộ đang cách bọn họ chưa đầy ba trăm thước.

Nhìn sắc trời một lúc, ngầm hạ quyết tâm, Trần Mộ quyết định ra tay.

Hắn ghi nhớ phương hướng tấn công của mình và vị trí của các tạp tu trong lòng, đem từng bước từng bước tất cả kiểm tra lại một lần nữa.

Trời đã qua giai đoạn chạng vạng, bóng tối đã bao phủ vạt rừng, đưa tay ra đã không thấy ngón. Lấy thị lực kinh người của Trần Mộ cũng không có cách nào nhìn rõ địch nhân đang cách xa ba trăm thước. Nhưng hắn không cần nhìn cũng có thể biết rõ đối phương, vị trí của từng tạp tu đối phương đều được khắc sâu trong đầu hắn.

Đóng lại Xà Kính, lúc này đã không còn cần đến nó nữa. Trần Mộ tựa như u linh lặng lẽ không một tiếng động lao về phía đỉnh cánh cung.

Sóng năng lượng biến mất trong nháy mắt khiến Cận Âm giật mình. Đối phương hẳn là muốn ra tay.

Không chút do dự, trước tiên hắn đem tin tức truyền ra, cả vòng vây tựa như một dây lò xo đột nhiên bị ép chặt lại. Đám tạp tu mới vừa rồi còn buồn ngủ lơ mơ, giờ mỗi người đều đằng đằng sát khí như lâm đại địch.

Xung quanh đều là một mảnh tối đen như mực, không có bất cứ cái gì động tĩnh, không có chút gì âm thanh. Cảm giác giống như sóng nước phóng ra nhưng không phát hiện ra bất cứ dao động năng lượng nào cả.

Không năng lượng dao động, không dã thú, không âm thanh, không ánh sáng. Không chút dấu hiệu gì. Cận Âm trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ mình đã phán đoán sai lầm?

Không đợi hắn kịp hiểu, đột nhiên trong lòng sinh ra cảnh báo, một âm thanh xé gió truyền vào tai hắn.

Trong lòng hoảng sợ, hai chân Cận Âm đồng thời đạp, một cỗ khí lưu mạnh mẽ đẩy hắn sang một bên. Cố gắng khống chế thân hình, hắn tựa như một cái hồ lô lăn về một phương. Một tia sáng màu xanh mảnh như sợi tóc xẹt qua da đầu hắn mang theo một chùm tóc, luồng sát khí lạnh lẽo khiến hắn hồn phi phách tán.

Chó chết! Sao lại có thể như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.