Tiểu Anh

Chương 4: Mạt thế giáng xuống




Vạn Dục Ninh hoảng hốt, sao Hứa Tình Thâm lại ở đây? Không phải cô ta đã dọn ra ngoài rồi sao? Sao lúc này lại trở về?

Vạn Dục Ninh nhìn bóng dáng to lớn của Tưởng Viễn Chu, như hận không thể trốn sau lưng anh. Tưởng Viễn Chu ý bảo cô ta không cần sợ.

“Không ai có thể làm hại em, về nhà rồi.”

“Lầu ba đã được dọn dẹp xong. Em cũng đã xem thử, rất tốt, cô Vạn nhất định có thể ở đó nghỉ ngơi.”

Tưởng Viễn Chu kéo tay Vạn Dục Ninh qua: “Đi, anh đưa em đến đó.”

Hai bả vai Vạn Dục Ninh rúc lại, vừa nhìn đã thấy không được bình thường. Cô ta đi bên cạnh Tưởng Viễn Chu, liên tục cúi đầu. Lúc lên xuống cầu thang cũng không nói một lời.

Đi tới lầu ba, Tưởng Viễn Chu dẫn Vạn Dục Ninh vào phòng. Toàn bộ rèm cửa và giường nệm đều được thay mới. Vạn Dục Ninh bước tới, ngồi xuống mép giường không nhúc nhích. Trong đầu cô ta e rằng đã phân định rõ ràng giữa thích và không thích.

Tưởng Viễn Chu thấy Hứa Tình Thâm bước vào theo.

“Không phải sắp đến giờ đi làm rồi sao? Còn không mau đi thay quần áo.”

“Đợi lát nữa, hơn nữa đi xe của anh, càng không cần phải gấp.”

Tưởng Viễn Chu liếc nhìn Vạn Dục Ninh: “Nhà chòi bên kia anh đã bảo người dọn dẹp sửa sang lại. Khi ổn thỏa rồi anh sẽ để Dục Ninh trở lại bên đó.”

Vạn Dục Ninh đưa lưng về phía hai người, tất cả những gì họ nói với nhau từng câu từng chữ cô ta nghe được rất rõ ràng. Nắm tay nhỏ siết chặt lại khiến đầu ngón tay bấm vào da thịt.

“Bên đó âm trầm vắng vẻ như vậy nếu cô Vạn tiếp tục ở đó làm sao khỏi bệnh được?” Hứa Tình Thâm khẽ nói.

E rằng chỉ có mình cô biết khi nói ra những lời này thì có bao nhiêu giả dối bên trong.

Khu nhà chòi đó không khác gì nhà giam. Nói cách khác không riêng gì Vạn Dục Ninh, bất kì ai đặt chân vào chỗ đó thì nhất cử nhất động luôn có người theo dõi.

“Anh sẽ sắp xếp người canh giữ ở cửa.”

Hứa Tình Thâm nhìn bóng lưng của Vạn Dục Ninh.

“Nếu vậy giữa hai nơi cũng có khác gì nhau? Anh chỉ cần dặn dò bảo vệ canh chừng ở cổng chính là được. Cứ để cô ấy tự ý đi lại trong Cửu Long Thương.”

Hứa Tình Thâm nhìn thẳng vào mắt Tưởng Viễn Chu. Anh lại càng muốn nhìn cho kĩ trong đáy mắt cô đang cất giấu điều gì.

Có phải cô đã quá mức thiện lương rồi hay không?

Cô lập tức cúi đầu: “Nhưng mà anh nói cũng đúng. Bệnh của cô Vạn có thể bộc phát bất cứ lúc nào, cho người theo sát cô ấy cũng tốt.”

“Đừng, đừng, tôi không muốn…” Vạn Dục Ninh nghe vậy vội vàng xua tay. “Tôi muốn được tự do, tôi muốn chơi bóng nữa, đừng nhốt tôi.”

Hứa Tình Thâm vỗ nhẹ lên tay Tưởng Viễn Chu: “Em đi xuống trước.”

“Được.”

Hứa Tình Thâm thay quần áo xong đi xuống phòng ăn. Trên bàn đã dọn sẵn bữa sáng. Người giúp việc nhìn về phía cửa thang lầu.

“Cô Hứa, tôi thấy bệnh của cô Vạn ngày càng nghiêm trọng, cô cần phải cẩn thận.”

“Tôi cẩn thận cái gì?”

“Tôi chỉ sợ cô ấy phát bệnh rồi làm cô bị thương.”

Hứa Tình Thâm cười khẽ, không nói gì.



Buổi tối, Hứa Tình Thâm trở lại Cửu Long Thương, không thấy bóng dáng Tưởng Viễn Chu đâu, cô tắm rửa xong xuống lầu đã thấy Vạn Dục Ninh đang ngồi trên ghế sô pha. Trong tay cô ta ôm cái gối, vùi đầu lên đó.

Hứa Tình Thâm đi tới: “Cô Vạn, sao vậy?”

Vạn Dục Ninh dường như không nghe thấy tiếng cô gọi, không nói lời nào.

Hứa Tình Thâm ngồi vào chỗ đối diện cô ta, bật TV lên, bên trong đúng lúc đang phát lại chương trình của cô. Hứa Tình Thâm ngửi thấy mùi thức ăn, người giúp việc đon đả đi tới.

“Cô Hứa, cô không chỉ xinh đẹp mà còn tài giỏi nữa.”

Hứa Tình Thâm khẽ mỉm cười, nói câu cảm ơn.

Những lời này rơi vào tai Vạn Dục Ninh khiến cô ta cảm thấy vô cùng đau nhức, Hứa Tình Thâm kia một bước lên mây, từ nay về sau tiền đồ càng sáng lạn. Mà Vạn Dục Ninh cô thì sao? Chỉ có thể vùng vẫy trong vũng bùn, vĩnh viễn sống cuộc sống của một người điên.

“Tưởng tiên sinh đâu rồi? Có nói khi nào sẽ về không?”

“Lúc xế chiều Tưởng tiên sinh có gọi, nhưng chỉ dặn dò nhà bếp chuẩn bị thức ăn cho cô, bảo chúng tôi nhất định phải làm món cá mà cô thích nhất.”

Hứa Tình Thâm có chút giật mình: “Không cần làm phiền mọi người như vậy, thật sự tôi không kén ăn.”

“Cô đừng ngại, vốn dĩ vị đầu bếp kia được mời về cũng là vì cô mà.”

Hứa Tình Thâm nghe thế, tắt TV đứng dậy: “Khi nào Tưởng tiên sinh về thì gọi tôi xuống cùng ăn cơm. Tôi lên lầu ngủ một lát.”

“Vâng.”

Hứa Tình Thâm đi tới phòng ngủ chính, tiện tay đặt điện thoại xuống bên cạnh. Cô nằm dài trên giường, cũng lười biếng thay quần áo, thầm nghĩ không lâu nữa Tưởng Viễn Chu sẽ trở về rồi. Cô có chút mệt mỏi nên vừa nằm xuống đã ngủ ngay.

Lúc Vạn Dục Ninh lên lầu người giúp việc cũng không đế ý. Cô ta từng bước đi lên cầu thang, nhưng không đi thẳng lên lầu ba.

Cửa phòng ngủ chính đã đóng.

Vạn Dục Ninh đi tới trước cửa, đặt tay lên chốt cửa, khẽ xoay một cái, cánh cửa liền mở toang.

Bên trong yên tĩnh không một tiếng động. Vạn Dục Ninh dẫm lên thảm từ từ tiến vào, cố gắng đè nén tiếng bước chân càng thêm nhẹ. Cô ta nhìn thấy Hứa Tình Thâm đang nằm trên chiếc giường lớn. Vạn Dục Ninh bước nhanh tới bên giường, chậm rãi cúi người xuống.

Ánh mắt cô ta tràn đầy thù hận, nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp đang ngủ say. Hứa Tình Thâm dựa vào cái gì mà nằm ngủ ở đây, còn muốn ôm mộng đẹp nữa sao?

Nếu trên đời này không có Hứa Tình Thâm thì tất cả những thứ này đều thuộc về Vạn Dục Ninh cô!

Vạn Dục Ninh cắn chặt răng, chậm rãi đưa tay ra, bàn tay nhỏ nhắn nhanh chóng bắt lấy cái cổ mảnh khảnh của Hứa Tình Thâm.

Tính cảnh giác của Hứa Tình Thâm trước giờ rất cao. Cô giật mình tỉnh dậy ngay, cảm giác lạnh lẽo bên cần cổ truyền tới khiến Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm Vạn Dục Ninh không chớp mắt.

“Cô Vạn, hóa ra cô không điên.”

Vạn Dục Ninh không trả lời, siết nhẹ các ngón tay lại. Hứa Tình Thâm mím môi, nhưng cũng không có ý muốn phản kháng.

Cô ta càng dùng sức nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh. Dựa theo sức lực một mình cô ta thì không có năng bóp chết Hứa Tình Thâm ngay tại đây. Nhưng nếu cô ta thật sự ra tay thì Tưởng Viễn Chu chắc chắn sẽ lập tức đuổi cô ta ra khỏi nhà.

“Bắt con cọp, bắt con cọp ——” Vạn Dục Ninh buông tay ra, ngồi dậy.

Hứa Tình Thâm cũng ngồi dậy theo: “Cô Vạn, cuối cùng cô vẫn chọn cách giả ngây giả dại sao??”

Vạn Dục Ninh đi tới đi lui trong phòng, như là đang tìm cái gì đó, không thèm để ý tới Hứa Tình Thâm.

Hứa Tình Thâm cười lạnh. Cuối cùng Vạn Dục Ninh lủi thủi ra khỏi cửa. Cô ta đi ra không bao lâu liền đụng phải người giúp việc.

“Cô Vạn, sao cô lại ở đây? Tôi đưa cô trở về phòng.”

“Tôi đi tìm người, tìm người.”

“Tìm ai?”

Vạn Dục Ninh nghiêng đầu cười nói: “Ba tôi, ông ấy đang chơi trốn tìm với tôi đó.”

Người giúp việc thở dài: “Đi thôi.”

Hứa Tình Thâm ngồi trên giường, cô ta đúng là một quả bom hẹn giờ được cài sẵn bên người! Trong khoảng thời gian này cô nhất định phải hết sức đề phòng trong khoảng thời gian này. Hứa Tình Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống, không gian bên ngoài mông lung mờ mịt. Cô nghiêng người mở tủ ngăn kéo, lấy một lọ thuốc đỏ.

Lúc Tưởng Viễn Chu về đến thì Vạn Dục Ninh đã ngồi ngay ngắn trước bàn ăn. Người đàn ông đi tới hỏi người giúp việc: “Ăn cơm tối chưa?”

“Dạ chưa, cô Hứa nói phải đợi ngài trở về.”

“Cô ấy đâu?”

“Vừa nãy nói là muốn lên lầu ngủ một lát.” Người giúp việc nhìn sang phía Vạn Dục Ninh.

“Nãy giờ cô Vạn cũng đói bụng rồi, nhưng vẫn muốn đợi đủ người mới ăn.”

Tưởng Viễn Chu cười khẽ: “Dọn đồ ăn lên đi, tôi lên lầu một chút.”

Bước vào phòng, bên trong tối om không bật đèn. Tưởng Viễn Chu mò mẫm tìm đến bên giường. Hứa Tình Thâm vẫn còn đang ngủ. Người đàn ông rón ra rón rén ngồi xuống, cầm tay cô lên đặt bên môi mình khẽ hôn một cái. Sau đó anh tiếp tục cúi người xuống định hôn lên môn côi thì một mùi hương kì quái xông vào cánh mũi.

Tưởng Viễn Chu vội bật đèn ngủ ở đầu giường lên, vừa nhìn kĩ cảnh tượng trước mắt liền sợ hãi kêu lên: “Hứa Tình Thâm!”

Anh lắc mạnh hai bả vai cô, Hứa Tình Thâm cũng mau chóng tỉnh lại. Đôi mắt cô vẫn còn mơ mảng ngái ngủ.

“A, anh đã về rồi.”

Cô cụp mắt xuống liền nhìn thấy trên chăn đệm loang lổ một mảng màu đỏ hồng. Hứa Tình Thâm hoảng hốt ngồi bật dậy, lại phát hiện trên quần áo cô cũng có vết màu đỏ. Trong lòng Tưởng Viễn Chu vẫn còn chưa hết sợ, mới vừa rồi anh còn tưởng Hứa Tình Thâm đang nằm giữa một vũng máu. Trái tim anh đau đớn như muốn nhảy vọt ra ngoài.

Hứa Tình Thâm sờ lên cổ, rồi xem xét khắp tay chân cũng không có vết thương nào. Cô kéo một góc chăn lên ngửi thử.

“Là thuốc đỏ.”

“Ai làm!”

“Em cũng không biết, vừa rồi em ngủ say quá.”

Câu hỏi mà Tưởng Viễn Chu vừa thốt ra thì cũng gần như đồng thời trong lòng anh đã có đáp án. Anh nhìn Hứa Tình Thâm một cái, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Hứa Tình Thâm thấy thế cũng vén chăn lên rời khỏi giường. Người đàn ông sải bước trên hành lang, Hứa Tình Thâm vẫn đuổi theo phía sau anh.

“Quên đi, em cũng không sao mà.”

“Vậy còn nói không sao? Có phải khi nào thật sự nằm giữa một vũng máu thì em mới biết sợ?”

Tưởng Viễn Chu đi nhanh xuống phía dưới. Vạn Dục Ninh đang cầm đôi đũa trong tay, còn chưa kịp gắp thức ăn thì đã nghe tiếng bước chân dồn dập nện lên thang lầu. Sau đó lại nghe người giúp việc sợ hãi hô lên.

“Á, cô Hứa, cô bị làm sao vậy?”

Tưởng Viễn Chu hùng hổ bước nhanh tới trước mặt Vạn Dục Ninh: “Có phải em vừa làm chuyện xấu gì không?”

Vạn Dục Ninh nắm chặt đôi đũa trong tay, vô thức nhìn sang Hứa Tình Thâm. Cô ta hốt hoảng lắc đầu phủ nhận.

“Đừng đánh em, không phải em, em không biết gì hết.”

Người giúp việc đi tới bên cạnh Hứa Tình Thâm: “Cô Hứa, cô không sao chứ?”

“Không có việc gì, chỉ là thuốc đỏ mà thôi.”

“Ngoại trừ Vạn Dục Ninh em thì còn ai có gan làm chuyện này?”

Quả thực ngoài cô ta thì không ai có động cơ làm vậy. Vạn Dục Ninh đứng dậy, rụt vai lại không nhúc nhích. Cô ta nhìn chăm chú về phía Hứa Tình Thâm, rồi nhìn sang Tưởng Viễn Chu ở bên cạnh.

Ai bảo cô ta bây giờ đóng vai người điên, mà loại chuyện này đích thị chỉ có người điên mới làm. Thế nhưng trong lòng Vạn Dục Ninh lại hiểu rõ đây nhất định là âm mưu của Hứa Tình Thâm. Nhưng cô ta không có cách nào khác nói ra sự thật. Vả lại Tưởng Viễn Chu cũng sẽ không tin. Nói cách khác, lẽ nào bây giờ đầu óc cô ta ngơ ngẩn mà còn biết phân tích tình hình, chỉ tội Hứa Tình Thâm?

Viền mắt Vạn Dục Ninh đỏ bừng, ngoài khóc ra cô ta chẳng biết làm gì nữa.

Người giúp việc cũng bất bình lên tiếng: “Chính là cô Vạn làm! Lúc nãy chính mắt tôi nhìn thấy cô Vạn từ trong phòng ngủ chính đi ra. Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, không ngờ cô ấy lại làm ra chuyện như vậy.”

Tưởng Viễn Chu hít sâu một hơi: “Đưa cô ta lên lầu!”

Đôi đũa trong tay Vạn Dục Ninh rơi “cạch” một tiếng xuống bàn. Hứa Tình Thâm vội kéo tay Tưởng Viễn Chu qua: “Anh so đo với một người điên làm gì?”

Lời này chẳng khác nào một cái tát giáng thẳng xuống mặt Vạn Dục Ninh. Trước mặt nhiều người Vạn Dục Ninh cô lại bị mất đến như vậy!

Tưởng Viễn Chu chỉ nhìn chằm chằm vào Vạn Dục Ninh. Hứa Tình Thâm còn nói thêm: “Em tắm rửa thay bộ quần áo khác là được, không có gì đâu mà.”

“Dục Ninh, nếu em còn tiếp tục như vậy anh sẽ nhốt em lại!”

“Không, không, đừng mà!” Vạn Dục Ninh ngồi trở lại trên ghế, vội ôm lấy đầu.

Hứa Tình Thâm bảo người giúp việc xúc cơm mang lên, sau đó xoay người đi lên lầu. Không lâu sau, cô mặc bộ quần áo sạch sẽ đi xuống.

Vạn Dục Ninh đâu còn tâm trạng ăn uống nữa. Cô ta không ngờ ngay ngay đầu đối mặt đã bị Hứa Tình Thâm chơi một vố.

Mọi người ngồi trước bàn ăn, món cá thơm ngon được đặt ngay tay mặt của Hứa Tình Thâm. Tưởng Viễn Chu lại hầu như không động đũa, anh quay sang hỏi người giúp việc.

“Cô Vạn uống thuốc chưa?”

“Uống rồi.”

Sắc mặt Vạn Dục Ninh xanh xao, cô ta lững thững đứng dậy lên lầu. Ngày hôm nay bất quá cô ta cũng chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu mà thôi.

Lúc Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu trở lại phòng ngủ thì chăn đệm trên giường vẫn chưa đổi bộ mới.

“Để anh gọi người giúp việc lên thu dọn.”

“Đây là chuyện nhỏ thôi, không cần làm phiền người khác.”

Hứa Tình Thâm tự tay nhấc chăn đệm lên, thay bộ mới. Tưởng Viễn Chu quan sát từng động tác của cô, không khỏi nhếch miệng cười.

“Đến giờ anh vẫn có chút không tin được.”

“Không tin cái gì? Không tin em đã gạt bỏ xích mích với Vạn Dục Ninh sao?”

“Không phải. Là không tin em đã trở về.”

Hứa Tình Thâm ngừng động tác trong tay, nghiêng đầu nhìn anh.

“Em đã trở về rồi.”

Cô đi tới trước mặt Tưởng Viễn Chu: “Có một số việc em cũng không muốn giấu anh. Lúc em xem tin tức biết Vạn Hâm Tăng đã chết, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu em là: có phải Vạn Dục Ninh sẽ dọn đến ở Cửu Long Thương ngay không? Lúc đó em rất giận, em chỉ biết mình phải trở về.”

Hai đầu mày Tưởng Viễn Chu nhảy lên: “Đó là lý do?”

Hứa Tình Thâm cười đến gập cả người lại, nhìn vào mắt Tưởng Viễn Chu: “Em muốn về trước cô ta. Như vậy cô ta sẽ không có cách nào vào ở Cửu Long Thương.”

Người đàn ông dở khóc dở cười: “Anh đã nói rồi, em sẽ sắp xếp cho cô ấy ở nơi khác.”

“Hiện giờ Vạn Dục Ninh điên rồi, chuyện giữa em và cô ta xem như cho qua đi.” Hứa Tình Thâm hời hợt nói, cũng không muốn phải giải thích quá nhiều.

Cô bình tĩnh nhìn Tưởng Viễn Chu: “Ngày đầu tiên trở về, em biết mình làm vậy không phải vì anh mà là vì chính mình. Nếu như không phải áy náy vì chuyện bản báo cáo kiểm tra sức khỏe, em cũng sẽ không đi. Bây giờ chuyện của Phương Thành và Vạn Dục Ninh em không muốn nghĩ tới nữa. Sắp tới em còn có rất nhiều chuyện phải lo nghĩ, so với việc từng bước đi phải tính toán tỉ mỉ, chi bằng dứt khoát quyết định đi một bước lớn. Nếu như được cái kết viên mãn, đó là phúc của em. Nếu như không được như ý, thì đó cũng là phận của em.”

“Chỉ cần em ở lại đây với anh, anh sẽ không để trường hợp thứ hai xảy ra.”

Những lời vừa rồi của Hứa Tình Thâm, ngoại trừ vấn đề liên quan đến vạn Dục Ninh, còn lại tất cả đều là lời thật lòng.

Trong chuyện quay lại Cửu Long Thương này, cô không suy nghĩ quá nhiều. Có những việc không cần bận tâm đắn đo có thích hợp hay không, thời gian sẽ cho chúng ta câu trả lời thích đáng nhất.



Hôm sau.

Tưởng Viễn Chu sáng sớm đã ra ngoài. Vẫn còn đang nghỉ Tết, anh phải đi chúc Tết mấy vị trường bối thân thích.

Hứa Tình Thâm vừa rửa mặt xong thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Cô bước tới mở cửa ra, người giúp việc đứng bên ngoài nói: “Cô Hứa, có người tới gặp Cô Vạn.”

Lúc này còn có ai muốn gặp Vạn Dục Ninh?

“Là ai?”

“Nói là người nhà Lăng, tôi cũng không biết ai.”

“Người đang ở đâu?”

“Đã ngồi đợi ở phòng khách.”

Hứa Tình Thâm gật đầu: “Được, tôi xuống.”

Nếu bảo vệ bên ngoài cho vào chứng tỏ người này có địa vị không thể xem thường. Hứa Tình Thâm thay quần áo xong xuống lầu. Xa xa cô đã thấy một cô gái trẻ ngồi trong phòng khách. Cô gái khoác một chiếc áo lông màu hồng.

Hứa Tình Thâm lại ăn mặc đơn giản nhất có thể, áo len và quần jeans. Cô bước tới chào hỏi.

“Xin chào.”

Lăng Thời Ngâm quay đầu lại, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau. Hứa Tình Thâm thầm đánh giá cô gái, tuổi còn rất trẻ, nhiều lắm cũng chỉ mới hai mươi. Hứa Tình Thâm đi tới ghế sô pha ở đối diện, cô ghim tóc mái thật cao, có vài sợi lòa xòa rơi xuống trán, gương mặt xinh đẹp không thua kém gì một minh tinh nào, Lăng Thời Ngâm có chút ngẩn người, sau đó chậm rãi đứng dậy: “Xin chào.”

“Cô đến tìm cô Vạn?”

“À, vâng.” Lăng Thời Ngâm vẫn chăm chú quan sát Hứa Tình Thâm.

“Trước lễ mừng năm mới, tài xế của em ở bên ngoài Cửu Long Thương không cẩn thận đã đụng trúng chị ấy. Trong lòng em vẫn thấy áy náy.”

“Cô Vạn không có gì đáng ngại, đã bình phục rồi.”

“Chị là…?”

Người giúp việc bưng trà lên, cười khẽ: “Đây là bạn gái của Tưởng tiên sinh chúng tôi.”

“Tôi là Hứa Tình Thâm.”

“Thì ra chị chính là bạn gái của anh Viễn Chu sao?” Lăng Thời Ngâm không khỏi cao giọng hỏi. “Chị thật xinh đẹp.”

Hứa Tình Thâm mỉm cười: “Cô Vạn ở lầu ba, tuy nhiên hiện nay tinh thần cô ấy không được tốt cho lắm. Một mình cô không tiện răng riêng cô ấy.”

“Không sao, bảo người giúp việc ở bên ngoài đợi em là được rồi. “

Trên bàn cơm đã bày sẵn các món điểm tâm, vừa nhìn đã thấy hấp dẫn.

“Đúng rồi, anh Viễn Chu đâu?”

“Anh ấy đi chúc Tết rồi.”

“Hai nhà Lăng, Tưởng chúng em trước giờ luôn có giao tình rất tốt. Nhưng em nhỏ hơn anh Viễn Chu nhiều tuổi, cho nên bình thường anh ấy không thường dẫn em ra ngoài chơi. Hơn nữa em còn đang đi học, cho nên ngày thường ít khi xuất hiện.”

Hứa Tình Thâm không hề có hứng thú trò chuyện, hơn nữa vừa mới gặp lần đầu mà Lăng Thời Ngâm đã tỏ ra quá nhiệt tình, lúc nói chuyện luôn nhìn chằm chằm cô khiến cô cảm thấy rất không được tự nhiên.

“Tôi phải đi làm rồi. Để tôi bảo người giúp việc đưa cô Lăng lên lầu ba gặp cô Vạn nhé?”

“Được ạ.” Lăng Thời Ngâm đặt tay trên đùi.

“Sau này em có thể gọi chị là chị Hứa chứ?”

“Cô Lăng, xin đừng quá khách sáo.”

Không cần biết hai nhà Tưởng, Lăng có giao tình tốt đến đâu, chỉ sợ cô gái này cũng không khác Vạn Dục Ninh là mấy.

“Chị là bạn gái của anh Viễn Chu, vậy chính là chị của em.”

Hứa Tình Thâm cười cười, dặn dò người giúp việc: “Dẫn cô Lăng lên lầu đi.”

“Vâng.”

Lăng Thời Ngâm đứng dậy, vóc dáng cô gái không cao lắm nhưng trông có vẻ nhanh nhẹn, khéo léo. Cô ta thận trọng lén nhìn Hứa Tình Thâm một cái rồi cùng với người giúp việc lên lầu.

Vạn Dục Ninh chưa rời giường nhưng thật ra đã sớm thức dậy. Người giúp việc gõ cửa vài cái rồi trực tiếp đưa Lăng Thời Ngâm vào trong.

“Chị Vạn?”

Vạn Dục Ninh nghe thấy tiếng cô gái gọi thì vội ngồi dậy. Người giúp việc đứng chắn trước mặt Lăng Thời Ngâm.

“Cô Lăng, cô phải cẩn thận một chút.”

“Không sao, trước đây quan hệ giữa tôi với chị Vạn rất tốt. Chị ấy sẽ không gây tổn thương cho tôi đâu. Cô cứ đợi tôi ở bên ngoài là được. Nói xong tôi sẽ ra ngay.”

“Cô không biết đó thôi. Hôm qua cô Vạn đổ đầy thuốc đỏ lên người cô Hứa, hù chết Tưởng tiên sinh, cứ tưởng cô Hứa bị thương.”

“Tôi không có!” Vạn Dục Ninh gầm lên: “Cô ta hãm hại tôi. Cô ta hãm hại tôi!”

Lăng Thời Ngâm nháy mắt với người giúp việc: “Được rồi, ra ngoài đợi tôi.”

“Được, vậy cô cẩn thận.” Người giúp việc xoay người đi ra ngoài, lúc đóng cửa lại nghe được tiếng Lăng Thời Ngâm hỏi han tình trạng vết thương của Vạn Dục Ninh.

Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại hai người. Lăng Thời Ngâm liếc nhìn thần sắc của Vạn Dục Ninh.

“Tôi nghe bọn họ nói, chị điên rồi.”

Ánh mắt Vạn Dục Ninh đờ đẫn, chậm rãi nhìn về phía cô gái trẻ: “Ba tôi đã chết rồi, chuyện trước kia tôi nhờ cô giúp, cô đã làm được chưa?”

Lăng Thời Ngâm lắc đầu: “Tôi đã vận dụng hết mọi mối quan hệ, nhưng người còn chưa kịp vào dò hỏi thì đã nhận được tin dữ của bác Vạn.”

“Chị Vạn, tôi đã gặp bạn gái của anh Viễn Chu. Quả nhiên cô ta rất xinh đẹp, cũng rất biết lễ giáo…”

“Cô thì biết cái gì!” Vạn Dục Ninh quát lớn, cắt ngang lời Lăng Thời Ngâm. “Lòng dạ cô ta còn ác hơn rắn độc!”

Lăng Thời Ngâm nhíu mày: “Những gì người giúp việc nói chị cũng nghe rồi đấy. Tôi nghĩ bây giờ chị còn được ở Cửu Long Thương thì hãy an phận một chút. Anh Viễn Chu đối với chị như vậy cũng không quá tệ.”

“Vì sao không ai tin lời tôi nói chứ? Là Hứa Tình Thâm hãm hại tôi.”

“Chị không có chứng cứ, ngay cả tôi vừa nghe nghe xong cũng khẳng định chị Hứa là bị chị hãm hại, chớ nói chi là người ta tận mắt nhìn thấy.”

Vạn Dục Ninh giật mình, vẫn ngồi yên trên giường không nhúc nhích. Đúng vậy, việc gì cũng phải nói đến chứng cứ.

“Tôi thấy chị đã khỏe hơn nhiều rồi, tôi cũng yên tâm hơn. Tôi đi trước đây.”

“Chờ một chút —— “

Lăng Thời Ngâm dừng bước, quay đầu lại. Vạn Dục Ninh thận trọng hỏi: “Cô có thể giúp tôi một chuyện không?”

Lăng Thời Ngâm dứt khoát lắc đầu: “Chị Vạn, hiện giờ tinh thần của chị quá kém, nếu như chị muốn bảo tôi giúp chị hãm hại người khác, tôi không giúp được.”

Cô gái bước nhanh ra ngoài. Vạn Dục Ninh cũng không dám giữ lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lăng Thời Ngâm mở cửa rời khỏi phòng. Người giúp việc thò đầu vào trong phòng nhìn Vạn Dục Ninh một cái rồi cẩn thận đóng cửa lại.

Vạn Dục Ninh đi tới trước cửa sổ, rất nhanh cô ta liền thấy Hứa Tình Thâm và Lăng Thời Ngâm cùng nhau cười nói trước cổng chính. Tài xế của Lăng Thời Ngâm đang đợi trước cửa, cố gái trẻ vẫy tay tạm biệt với Hứa Tình Thâm sau đó lên xe.



Tiểu Quân sau khi trải qua ca phẫu thuật khó khăn thì cần nằm lại bệnh viện để theo dõi thêm một thời gian. Lúc Hứa Tình Thâm vào thăm cậu bé thì thấy cậu đã có thể xuống giường, vịn vào tay của ba mình đi lại vài bước.

“Cậu bé hồi phục rất nhanh, thật tốt quá.”

“Tiểu Quân nói nằm trên giường quá lâu, nó sợ mình quên cách đi đứng rồi.”

Hứa Tình Thâm nhìn cậu bé tập tễnh bước đi. Mẹ Tiểu Quân bước tới bên cạnh Hứa Tình Thâm.

“Bác sĩ Hứa, hôm qua có một người đại diện công ty lớn đến tìm chúng tôi, nói là đồng ý chi trả toàn bộ tiền thuốc men cùng chi phí cho những đợt trị liệu sau này của Tiểu Quân.”

Hứa Tình Thâm nghi hoặc hỏi: “Tiền thuốc men của Tiểu Quân Tinh Cảng đã miễn phí toàn bộ rồi mà. Đối phương có nói là đại diện cho công ty nào không?”

“Họ không nói nhiều, tôi cũng có nói Tinh Cảng đã miễn phí toàn bộ chi phí điều trị rồi. Nhưng người đó nói chờ sau khi Tiểu Quân xuất viện sẽ đến bàn chuyện tiếp. Chưa hết người đó còn nói sẽ giúp đỡ Tiểu Quân tiền học phí, sau đó sẽ tuyển dụng vào làm trong công ty họ.”

“Nếu quả thật là vậy thì đây cũng là chuyện tốt.” Hứa Tình Thâm cũng không nghĩ nhiều nữa.

“Tôi còn phải đi thăm khám các phòng khác, hai người chăm sóc Tiểu Quân nhé.”

“Được, bác sĩ Hứa đi thong thả.”

Sau khi tan việc, Hứa Tình Thâm tới nhà họ Phương. Phương Minh Khôn mở cửa cho cô: “Tình Thâm, con đã tới.”

“Cha nuôi.”

Cô thay dép đi vào. Trong nhà được quét dọn rất sạch sẽ. Phương Minh Khôn vào bếp pha trà. Hứa Tình Thâm theo ông vào bếp.

“Cha nuôi, để con làm cho.”

“Không sao, không sao.” Phương Minh Khôn bưng chén trà ra, đưa cho Hứa Tình Thâm.

“Con vừa tan việc phải không? Đợi cha một chút, cha làm vài món cùng ăn cơm.”

“Không cần đâu…”

“Nếu không con giúp cha chuẩn bị vài thứ?”

Hứa Tình Thâm gật đầu: “Vâng.”

Cô ngồi nghỉ một lúc rồi theo Phương Minh Không vào bếp. Hứa Tình Thâm thái thức ăn. Âm thanh lưỡi dao liên tục va vào mặt thớt gỗ tạo thành một chuỗi âm thanh đều đều vang vọng trong phòng bếp tĩnh lặng.

Phương Minh Khôn bật bếp, đổ dầu vào chảo: “Tình Thâm, dạo này con sao rồi?”

“Dạ rất tốt, còn cha thì sao?”

“Con cũng đừng lo lắng cho cha, cha rất khỏe. Hôm qua cha còn nằm mơ thấy Phương Thành.”

Động tác thái thức ăn của Hứa Tình Thâm khựng lại, cô ngẩng đầu lên đợi Phương Minh Khôn nói tiếp.

“Nó nói với cha là nó rất tốt, lần đầu tiên nó cảm thấy dễ chịu như vậy. Nó nói nó có thể nhìn thấy chúng ta làm gì, đi đâu mỗi ngày. Khi chúng ta không vui, nó sẽ buồn hơn gấp bội. Vì vậy, Tình Thâm à, con nhất định phải sống thật tốt.”

“Cha nuôi, con chỉ lo cho cha thôi.”

Cũng may là Hứa Tình Thâm thấy tinh thần của Phương Minh Khôn khá tốt, nhà cửa cũng được dọn dẹp ngăn nắp. Dẫu biết rằng trong lòng ông vẫn chưa hết thương tâm nên tốt nhất là đừng khơi lại chuyện đau lòng đó.

Ăn xong cơm tối, Hứa Tình Thâm trở về Cửu Long Thương.

Tưởng Viễn Chu vẫn chưa trở về, nghe nói Vạn Dục Ninh cả ngày hôm nay cũng không xuống lầu. Chuyện tối ngày hôm qua đoán chừng đã dạy cho cô ta biết cách an phận hơn.

Hứa Tình Thâm trở lại phòng ngủ. Mở cửa ra, cô chợt nghiêng đầu nhìn về dãy hành lang một chút, xác định không có ai Hứa Tình Thâm mới lấy hai bình thuốc từ trong túi xách ra. Cô vào toilet lấy một cái chậu, đổ hết thuốc trong bình vào đó, đeo bao tay vào rồi nhúng khăn vào chậu thuốc lau lên ván cửa.

Làm xong những việc đó, Hứa Tình Thâm đi tắm rửa.

Cô ngồi trong phòng ngủ xem TV. Không lâu sau, từ dưới nhà truyền đến tiếng còi ô tô.

Tưởng Viễn Chu đã ăn cơm tối ở nhà bác mình. Anh cũng có uống ít rượu nên khi vào phòng khách bước chân có phần lảo đảo. Lúc này người giúp việc vội vội vàng vàng từ trên lầu đi xuống.

“Tưởng tiên sinh, không xong rồi, cô Vạn tự sát trong phòng.”

Tưởng Viễn Chu giật mình, vội đi theo người giúp việc lên lầu. Cửa phòng ngủ chính mở ra, Hứa Tình Thâm nghe thấy tiếng bước chân dồn dập nhưng vẫn chưa thấy Tưởng Viễn Chu trở về phòng.

Cô đi ra ngoài, lên thẳng lầu ba.

Bên trong phòng của Vạn Dục Ninh truyền đến tiếng ồn ào. Lúc Tưởng Viễn Chu vào thì cô ta đang dùng đầu đập vào tường, trên trán loang lổ máu, ánh mắt vô hồn.

Tưởng Viễn Chu ôm lấy bả vai cô ta, nói với người giúp việc đứng gần đó: “Sao không ai cản cô ấy lại?”

“Cô Vạn nói đang tự mình chữa bệnh, trong đầu có một con quái vật, phải đâm chết nó.”

“Sau đó các người cứ để mặc cô ấy như vậy?”

“Không đúng, không đúng, chúng tôi ra sức ngăn cô Vạn lại nhưng cô ấy không nghe. Ngài vừa về tôi mới chạy xuống báo.”

Tưởng Viễn Chu đỡ tay trước trán Vạn Dục Ninh, dường như đọng tác này khiến cô ta bình tĩnh trở lại, rúc vào trong ngực anh. Trên người Tưởng Viễn Chu có mùi rượu, Vạn Dục Ninh hít vào một hơi rồi bỗng nhiên giang hai tay ra ôm lấy hông của anh.

Tưởng Viễn Chu kéo Vạn Dục Ninh đứng lên. Cô ta vẫn vùi đầu ở bả vai người đàn ông, hai tay gắt gao ôm chặt anh không chịu buông.

Hứa Tình Thâm bước vào phòng, Tưởng Viễn Chu vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy cô. Anh giật mình muốn đẩy Vạn Dục Ninh ra nhưng cô ta một mực không chịu buông tay. Hứa Tình Thâm vừa nhìn thấy một màn này thì lửa giận liền bốc lên ngùn ngụt.

“Cô Vạn, đây là thế nào?”

“Viễn Chu, đầu em đau quá, đau quá, có người muốn giết em —— “

Từ lúc Vạn Dục Ninh phát bệnh điên tới giờ thì chiêu này luôn luôn hữu dụng, bởi vì không ai tính toán với người điên bao giờ.

Hứa Tình Thâm đi tới chỗ người giúp việc, nói nhỏ vài câu gì đó. Người giúp việc nghe xong liền xoay người đi ra khỏi phòng.

“Cô Vạn phát bệnh phải không?” Hứa Tình Thâm đi tới.

“Cứ như vậy mãi không được, sẽ xảy ra chuyện.”

Hứa Tình Thâm dùng sức gỡ cánh tay Vạn Dục Ninh ra. Tưởng Viễn Chu phối hợp đẩy tay cô ta ra. Hứa Tình Thâm nói với anh: “Đưa cô ta lên giường đi.”

Bọn họ mỗi người một bên chế trụ bả vai Vạn Dục Ninh đẩy cô ta ngã nhào lên chiếc giường lớn. Người giúp việc vội vã mang một hòm thuốc trở lại. Hứa Tình Thâm bảo cô giữ chặt vai Vạn Dục Ninh.

Cô đi tới tủ đầu giường, mở hòm thuốc lấy ra một ống kim tiêm, thuần thục bơm thuốc vào.

“Lần sau nếu còn xảy ra chuyện như vậy nữa phải nói tôi biết. Tinh thần cô Vạn không chỉ là ổn định mà là không được bình thường. Một mũi liền có thể trấn tĩnh cô ta lại.”

Hứa Tình Thâm trở lại trước giường.

“Đừng, đừng, tôi không tiêm! Tôi không muốn!”

Tưởng Viễn Chu nhìn kim tiêm trong tay Hứa Tình Thâm: “Có an toàn không?”

“Cái này lấy từ trong bệnh viện ra, có thể không an toàn sao?” Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm Vạn Dục Ninh.

“Một mũi thôi, mọi phiền não của cô Vạn đều sẽ tan biến hết. Ngủ một giấc, ngày mai mặt trời lại mọc ấy mà.”

“Viễn Chu, cứu em, cứu em ——” Vạn Dục Ninh hoảng sợ hét lên.

Cô ta vốn không tin Hứa Tình Thâm tốt lành gì mà để mình ở lầu ba. Nhất định là vì muốn chờ thời cơ đối phó mình. Hứa Tình Thâm cười nhạt, cô biết Vạn Dục Ninh vốn không có bệnh. Người giúp việc ở bên cạnh nói: “Cô Vạn cả ngày hôm nay vẫn chưa ăn gì.”

Hứa Tình Thâm cũng chỉ định dọa cô ta một chút. Cô buông tay ra.

“Nếu vậy trước tiên mang thức ăn lên cho cô Vạn. Nếu như cô Vạn vẫn bị kích động thì chỉ còn cách tiêm thuốc mà thôi.”

Vạn Dục Ninh từ trên giường ngồi dậy, kéo ống tay áo Tưởng Viễn Chu qua, vừa muốn mở miệng thì nghe Hứa Tình Thâm giành nói trước: “Mệt quá, Viễn Chu, chúng ta trở về phòng thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.