Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 7: "Anh trai, anh biết không, thật ra...... Em rất cô đơn."




Hiển nhiên người của Vân Hoa tông cũng tỏ ra cẩn thận, phái một lão đầu âm thầm coi chừng bên ngoài. Thấy hai người cùng nhau trở lại, lão đầu từ trong góc tối xông ra cau mày quát lớn:

- Yến Bắc Hồng, ngươi không tuần sơn canh gác lại chạy trở về làm gì? Vạn nhất ma đầu Vân Phi Dương kia lại đuổi tới, đến lúc đó chúng ta chạy cũng không kịp.

- Sẽ trở về nhanh thôi!

Yến Bắc Hồng chắp tay, chỉ về phía Miêu Nghị bên cạnh nói:

- Miêu lão đệ mới tới đây, không quen chỗ nơi, ta dẫn hắn bái kiến nhất nhất chư vị, an trí địa phương đặt chân xong xuôi sẽ lập tức đi canh chừng, sẽ không lầm lỡ. Tới đây, lão đệ, vị này là Vương Bác Vương sư thúc ta, có tu vi Thanh Liên cửu phẩm, thực lực phi phàm!

- Ra mắt Vương tiền bối!

Miêu Nghị cười chắp tay thi lễ lão đầu kia.

Lão đầu kia hơi lộ vẻ kiêu căng gật đầu một cái coi như là chào hỏi, có vẻ không nhịn được quát lên với Yến Bắc Hồng:

- Nhanh lên một chút, chớ làm hỏng chuyện, nói không chừng ma đầu kia sẽ tới bất cứ lúc nào.

Yến Bắc Hồng chắp tay vâng dạ, dẫn Miêu Nghị bước nhanh vào bên trong sơn trại.

Hiện tại coi như Miêu Nghị cảm nhận được tại sao Yến Bắc Hồng không lưu tình chút nào, muốn ra tay hạ thủ với những người này. Bởi vì từ thái độ của những người này là có thể nhìn ra, bọn họ không coi Yến Bắc Hồng ra gì, đúng là không hề xem Yến Bắc Hồng là đồng môn. Nếu không bằng thân phận phủ chủ tôn sư của Yến Bắc Hồng, lại thêm là đồng môn, không tới nỗi không nể mặt như thế.

Rất nhanh hai người đi tới bên ngoài động quật Tống Trạch Minh ở, Yến Bắc Hồng ở bên ngoài kêu to:

- Tống sư thúc, Miêu Nghị mới tới, Yến Bắc Hồng dẫn hắn tới bái kiến!

- Vào đi!

Bên trong truyền ra thanh âm coi như khách sáo của Tống Trạch Minh. Dù sao trước đó Miêu Nghị cũng đã để lộ thực lực nhất định, lại thêm lại không biết rõ ràng lắm lá bài tẩy của Miêu Nghị, thân là người thủ lĩnh một đội nên nghĩ vì đại cục, coi như sáng suốt.

Hai người vào bên trong, chỉ thấy trên một cái giường đá treo màn trướng màu đen, thân hình Tống Trạch Minh ngồi ở trong đó như ẩn như hiện.

Vừa thấy người, Miêu Nghị chắp tay bái kiến liền muốn lấy ra Huyền Âm Bảo Kính động thủ, hắn cũng là một người quả quyết, nếu đã quyết định hạ thủ cũng không cần khách sáo, ai ngờ bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng Yến Bắc Hồng truyền âm:

- Không nên động thủ, y có đề phòng!

Miêu Nghị không biết Tống Trạch Minh đề phòng ở điểm nào, bất quá nếu Yến Bắc Hồng đã nói như vậy, hắn cũng lập tức kềm chế.

- Không biết Miêu huynh đệ ở Thìn lộ có thân phận bối cảnh gì, tu vi thế nào?

Tống Trạch Minh trong màn trướng cười hỏi.

Miêu Nghị xóa sạch Linh Ẩn Nê trên Mi Tâm, hiện ra Thanh Liên nhất phẩm, cười đáp:

- Sơn chủ Trấn Hải sơn Thìn lộ.

Thấy tu vi hắn mới Thanh Liên nhất phẩm, Tống Trạch Minh ít nhiều gì cũng có ngạc nhiên, cười nói:

- Tu vi Miêu huynh đệ chỉ mới Thanh Liên nhất phẩm lại có thể một mình hoành hành Tây Tinh hải, thật sự là làm Tống mỗ bội phục, nói vậy nhất định là Miêu huynh đệ có bảo bối tốt gì đó làm chỗ dựa!

Miêu Nghị cười khổ nói:

- Thật không dám giấu giếm, trước đó Miêu mỗ từng ra sức cho một đội nhân mã, sau đó gặp phải cường địch bị đánh tan, vì vậy một mực ẩn nấp không ra, cũng không phải là Miêu mỗ có bảo bối gì làm chỗ dựa. Tới đây cũng là nhìn thấy chỗ này trên bản đồ thuận tiện ẩn thân, chẳng qua là không nghĩ tới sẽ ngẫu nhiên gặp Yến Đại ca. May nhờ Tống tiền bối không chê chứa chấp, vãn bối vô cùng cảm kích!

- Ha ha, thì ra là như vậy!

Tống Trạch Minh cười có hơi gượng gạo, mặc dù lời của Miêu Nghị nằm trong tình lý, nhưng Tống Trạch Minh không dám tin hết. Chỉ có tu vi Thanh Liên nhất phẩm lại có thể sống đến bây giờ, chắc chắn sẽ không đơn giản như Miêu Nghị nói vậy.

Sau khi hai bên đối đáp một phen, Yến Bắc Hồng cùng Miêu Nghị cáo lui ra ngoài.

Ra khỏi động quật, Miêu Nghị âm thầm truyền âm hỏi:

- Cơ hội thật tốt, vì sao không cho đệ động thủ?

Yến Bắc Hồng truyền âm đáp:

- Ngươi không thấy y nấp trong màn trướng màu đen kia không ra sao? Hiển nhiên y không dám dễ dàng tin lão đệ, mà màn trướng màu đen kia chính là Lưu Vân Sát!

- Đó chính là Lưu Vân Sát ư?

Miêu Nghị ngạc nhiên nói:

- Món bảo vật này có thể có uy lực lớn như vậy sao?

- Lão đệ không nên xem thường, vật này linh xảo vô cùng, lúc ném ra mềm nhẹ như mây phiêu hốt không chừng, có thể chui vào bên trong thất khiếu địch nhân, đưa người vào chỗ chết. Lúc tụ lại có thể cứng rắn như đao thương, nước lửa bất xâm, tị hỏa tị thủy, có thể bao bọc người trốn xuống biển sâu nhanh chóng chạy thục mạng, đây cũng là nguyên nhân tại sao tiểu ma đầu Vân Phi Dương kia không đuổi kịp chúng ta. Nghe nói bảo này chính là Tử Dương tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh giới luyện bảo luyện chế, tinh diệu vô cùng, không thể khinh thường!

Yến Bắc Hồng trịnh trọng cho Miêu Nghị biết.

Tử Dương tiên sinh??? Miêu Nghị không biết nói gì, có phải thật vậy hay không, mình lại đối mặt bảo vật Yêu Nhược Tiên lão quỷ kia luyện chế!?

Miêu Nghị vừa bực mình vừa buồn cười, lão quỷ kia có thể luyện chế ra bảo vật như vậy cho người khác, suy nghĩ lại bảo vật luyện chế cho hắn không khỏi quá không công bình, uổng cho mình còn cho Thiên nhi và Tuyết nhi làm nghĩa nữ lão quỷ.

Bất quá suy nghĩ một chút cũng thấy bình thường, loại bảo vật này người bình thường không có được, cũng chỉ môn phái thế lực lớn dốc hết thực lực toàn phái mới có thể có được. Chỉ riêng tài liệu luyện chế không phải là Miêu Nghị hắn có thể chịu nổi, bản thân Yêu Nhược Tiên cũng không giàu có gì.

- Chẳng lẽ lão đệ không tin?

Yến Bắc Hồng thấy vẻ mặt hắn cổ quái, không khỏi hỏi.

- Không phải!

Miêu Nghị lắc đầu một cái:

- Chỉ là đang suy nghĩ kế tiếp nên làm thế nào, y đề phòng như vậy, chúng ta cũng không tiện tiếp tục ra tay động thủ với những người khác nữa. Nếu không theo lời huynh nói, một khi bại lộ, chỉ riêng Lưu Vân Sát trên tay Tống Trạch Minh là có thể làm cho hai ta vất vả, nhất định phải nghĩ ra biện pháp chu toàn khác… Nếu như có thể tụ tập bọn họ lại chung một chỗ giải quyết một lần thì hay quá, cũng đỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!

Yến Bắc Hồng lập tức hỏi:

- Tụ tập bọn họ chung một chỗ, lão đệ có thể nhất cử bắt lại toàn bộ ư?

Miêu Nghị gật đầu nói:

- Chỉ cần Tống Trạch Minh không đề phòng đệ giống mới vừa rồi, đánh lén dưới khoảng cách gần hẳn là mười phần chắc chín!

Yến Bắc Hồng sáng mắt lên, truyền âm nói:

- Chuyện này giao cho ta, ta tự có biện pháp, lão đệ chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng.

- Biện pháp gì?

Miêu Nghị hỏi.

- Hiện tại không thích hợp nói nhiều, trước hết mau mau nhất nhất bái phỏng hết thảy một lượt, tránh cho kéo dài làm bọn họ sinh nghi!

Yến Bắc Hồng nhắc nhở một tiếng.

Miêu Nghị gật đầu một cái, hai người tức thì lần lượt đi tới tất cả động quật, bái phỏng tất cả người của Vân Hoa tông một lần.

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.