Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 4: Gặp cha mẹ ruột




Sau khi nhìn rõ người tới, Miêu Nghị ngạc nhiên kêu lên:

- Yến Đại ca!

Không ai xa lạ, chính là Yến Bắc Hồng.

Thế nhưng tựa hồ Yến Bắc Hồng trở mặt không nhận người, sa sầm nét mặt, phóng ngựa vọt tới, vung đao mang theo kình phong bổ tới.

Miêu Nghị cả kinh, Hắc Thán nhanh chóng quay đầu, Nghịch Lân thương đâm mạnh ra. Keng một tiếng vang dội, mũi thương trượt đi theo thân đao, quét về phía cổ tay Yến Bắc Hồng.

Yến Bắc Hồng hồi đao né tránh chiêu này, lật đao lại điên cuồng bổ xuống đầu vai Miêu Nghị một lần nữa.

Miêu Nghị cũng bị Yến Bắc Hồng hùng hổ ép người chọc cho nổi giận, lập tức không khách sáo nữa, xuất thương như rồng điên cuồng đánh với Yến Bắc Hồng.

Chín người đứng ngoài xem cuộc chiến lộ vẻ kinh ngạc, nghe Miêu Nghị gọi Yến Bắc Hồng Yến Đại ca là có thể xác nhận hai người biết nhau, hơn nữa quan hệ cũng không tầm thường, nếu không hắn sẽ không gọi là Đại ca. Thế nhưng hiện tại hai người đánh nhau một mất một còn, đây là chuyện gì vậy???

Hai người thỉnh thoảng xung phong công kích, thỉnh thoảng đối mặt dùng đao thương chiến đấu kịch liệt.

Thương pháp Miêu Nghị vô cùng lợi hại, long câu nhanh, thương nhanh, toát ra khí thế tựa hồ có thể phá hủy hết thảy dễ dàng như bẻ cành khô.

Thanh đại đao của Yến Bắc Hồng cũng vô cùng dũng mãnh, tuy rằng đao đặc biệt lớn nhưng nằm trong tay y giống như sóng dữ xô bờ, khí thế cuồng bạo cả thiên địa, khí phách mười phần.

Trận chiến này của hai người giống như kỳ phùng địch thủ, đánh nhau sảng khoái mê ly, khiến cho chín người kia quan chiến kinh hãi không thôi.

Đây là lần đầu tiên chín người gặp nhân vật có bản lãnh tinh diệu tuyệt luân như vậy, bọn họ đã sớm biết đao pháp Yến Bắc Hồng, không nghĩ tới hôm nay xuất hiện một người có thương pháp tuyệt diệu không kém gì đao pháp Yến Bắc Hồng.

Tựa hồ ánh mắt của Yến Bắc Hồng nhìn về phía Miêu Nghị cũng lộ vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới Miêu Nghị lại có bản lãnh như thế, đao pháp mà y vẫn lấy làm kiêu ngạo lại không áp chế được Miêu Nghị.

Miêu Nghị âm thầm kinh hãi, từ khi xuất đạo tới nay, bàn về bản lãnh chiến đấu lấy cứng chọi cứng, có rất ít người có thể qua nổi hắn ba chiêu, không ngờ rằng Yến Bắc Hồng có thể đánh với hắn cả trăm chiêu mà không bại.

Miêu Nghị nhất thời hưng phấn lên, rốt cuộc tìm được đối thủ có thể làm cho mình thẳng tay đánh một trận, hắn cũng muốn xem thử Yến Bắc Hồng có thể tiếp được mình bao nhiêu chiêu.

Tốc độ xuất thủ Nghịch Lân thương càng lúc càng nhanh, bóng thương nhanh nhẹn mang theo tiếng long ngâm ong ong liên tục, độc, ổn, chuẩn, gần như chiêu nào cũng là tất sát.

Chín người xem cuộc chiến nhất thời thấy váng đầu hoa mắt.

Yến Bắc Hồng cũng lộ vẻ khiếp sợ, sau mười mấy chiêu dốc hết toàn lực tiếp đón, bóng thương chập chùng, rốt cục chỉ còn có thể đỡ đòn, bị ép tới nỗi luống cuống tay chân, trên người trúng liên tiếp mấy thương, Nếu không nhờ có bảo giáp phòng ngự, đã sớm bị Miêu Nghị giết chết.

Đâm cổ, chém cổ tay, đâm long câu… bóng thương nhanh nhẹn thấy sơ hở là lập tức công tới công kích vào bảo giáp Yến Bắc Hồng liên miên bất tuyệt.

Yến Bắc Hồng nhất thời bị đánh cho toát ra toàn thân mồ hôi lạnh, không nghĩ tới thiếu niên nho nhỏ năm xưa cần mình che chở hiện tại lại trưởng thành tới mức này. Nếu không nhờ đao của y khá lớn, diện tích phòng ngự cũng khá lớn, chỉ sợ vật cỡi của y đã trúng đòn.

Y cảm thấy tu vi của mình đã tăng lên rất nhanh, thế nhưng Miêu Nghị lại dám thẳng tay cứng chọi cứng với mình, chẳng phải là tu vi của tiểu tử này cũng đạt đến cảnh giới Thanh Liên rồi sao???

Bất quá hiển nhiên y cũng là lão thủ đã trải qua chém giết, rất nhanh phát hiện sơ hở của Miêu Nghị. Sơ hở nằm ở Nghịch Lân thương của Miêu Nghị, tốc độ hắn xuất thương thật sự là quá nhanh quá lợi hại, cũng không biết làm thế nào luyện được, cho nên nhất định phải chế trụ thương pháp lợi hại của Miêu Nghị mới có hy vọng thủ thắng, mà gai ngược trên mũi thương ba cạnh của hắn chính là sơ hở.

Mắt thấy Miêu Nghị đâm tới một thương nhắm ngay cổ họng, đại đao trong tay Yến Bắc Hồng đột nhiên nghiêng người thuận thế vuốt ra, trượt theo thân thương tới trước, nhanh chóng mắc vào gai ngược trên mũi thương ba cạnh của Miêu Nghị.

Được rồi! Yến Bắc Hồng nở một nụ cười quỷ quyệt, đang muốn chộp lấy cán thương đối phương, thình lình thấy đầu Nghịch Lân thương kêu rắc một tiếng, mũi thương ba cạnh đột nhiên xoay lại hợp nhất. Đại đao không còn điểm tựa trượt về phía trước, mưu đồ móc lấy mũi thương đối phương nháy mắt thất bại, khiến cho y luống cuống tay chân một phen.

Yến Bắc Hồng còn đang kinh hãi, Nghịch Lân thương trong tay Miêu Nghị đã thu hồi nhắm vào cổ y. Yến Bắc Hồng vội vàng nâng cánh tay lên, lợi dụng chiến giáp trên cánh tay cản lại.

Miêu Nghị chạy lướt ngang qua Yến Bắc Hồng thi triển hồi mã thương, mũi thương cuốn một cái thuận thế quấn lấy áo choàng màu đỏ sẫm sau lưng Yến Bắc Hồng. Soạt một tiếng vang lên, nháy mắt xé rách thành nhiều mảnh bay lả tả như bươm bướm, đồng thời mũi thương hắn như chuồn chuồn điểm nước điểm nhẹ vào mông vật cỡi Yến Bắc Hồng, lập tức xuất hiện một vệt máu nhỏ, nhưng Miêu Nghị không hạ sát thủ.

Hai người lướt qua nhau, chạy ra xa mấy chục thước ngừng lại, Yến Bắc Hồng cũng không xông tới đánh nữa, y biết mới vừa rồi Miêu Nghị đã hạ thủ lưu tình, mình đã thua.

- Yến Bắc Hồng, ngươi làm như vậy là ý gì?

Miêu Nghị vung thương chỉ quát lên.

Không nhắc tới còn đỡ, nhắc tới Yến Bắc Hồng lại nổi giận, vung đao chỉ hắn:

- Uổng cho ta xem ngươi là huynh đệ, giao Hồng Tụ, Hồng Phất cho ngươi, ngươi chạy tới Tinh Tú Hải làm chi?

Miêu Nghị sửng sốt, thì ra là vì chuyện này, trước đó hắn vẫn không hiểu vì sao đối phương lại đánh một trận với mình, lúc này tức giận hỏi lại:

- Ngươi cho rằng ta muốn tới địa phương quỷ quái này hay sao?

Yến Bắc Hồng ngẩn ra, suy nghĩ một chút cũng phải, nếu như có thể ai mà chịu tới đây, y bất ngờ thấy Miêu Nghị tới, bị cơn giận làm cho hồ đồ.

Y tự biết mình đuối lý, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha người:

- Nếu như Hồng Tụ, Hồng Phất có chuyện gì ngoài ý muốn, ta sẽ không tha cho ngươi!

Miêu Nghị đáp:

- Ngươi yên tâm, ta tự có sắp xếp, nếu chúng ta không thể còn sống trở về, tự nhiên có người đưa các nàng tới chỗ an toàn.

- Như vậy còn được, nếu không ta bổ ngươi một đao!

Yến Bắc Hồng hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại thu đao, lại nhìn vị Tống Trạch Minh kia chắp tay nói:

- Tống sư thúc, Miêu Nghị là tiểu huynh đệ của tiểu điệt, mới vừa rồi các ngươi cũng đã thấy bản lãnh của hắn, chúng ta đang lúc thiếu người, kính xin thu nhận hắn!

Thoạt nhìn Yến Bắc Hồng lớn tuổi hơn Tống Trạch Minh không ít, thế nhưng lại phải gọi người ta là sư thúc, bất quá giới tu hành từ trước đến giờ không thể phán đoán tuổi từ bề ngoài, huống chi còn có bối phận.

Tống Trạch Minh có vẻ trầm ngâm, bất quá chợt cười nói:

- Nếu là người mình, vậy thì đi chung với chúng ta đi, cũng tiện có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Sau đó vẫy tay ra hiệu cho những người khác:

- Là người mình, trở về đi thôi.

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.