Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 2: Gặp anh trai




Huống chi ngọn lửa bên trong mười hai bức điêu khắc kia đã tắt, tiến độ tu luyện đã không còn nhanh như trước, lúc này không đi còn đợi khi nào.

Đi thôi! Miêu Nghị quay đầu đi liền, không chút do dự lại ra khỏi cung điện, bay lên trên nóc. Sau đó hắn tung mình bay vút lên cao mấy chục thước, vung tay thật mạnh, một sợi dây xích bắn thẳng lên phía trên, xuyên qua biển lửa cuồn cuộn, đầu xích có một phi trảo cắm phập vào vách động.

Miêu Nghị bay lên không thuận tay kéo xích sắt rời ra khỏi vách, mượn lực bay lên cao một lần nữa. Lúc gần tới biển lửa cuồn cuộn lập tức lấy đầu tượng kỳ lân ra bao phủ mình lại, sau đó xông thẳng vào biển lửa.

Sợi xích vừa vào biển lửa đã bị đốt cho đỏ rực, hiển nhiên không bao lâu sau sẽ bị tan chảy.

Nhưng đối với Miêu Nghị tranh thủ được chút thời gian này đã là đủ rồi, không sợ xích sắt bị đốt cho tan chảy, chẳng qua cắm vào vách trên đường mượn lực phi thân lên trên cao một chút mà thôi. Năm ngón tay hắn như móc câu, chỉ cần có địa phương bám vào mượn lực là đủ, nấp trong đầu kỳ lân nhanh chóng leo lên trên miệng núi lửa.

Gần tới lối ra, Miêu Nghị vẫn còn sợ hãi đám rồng lửa kia, giảm chậm tốc độ từ từ leo lên, nếu có gì bất trắc sẽ lập tức nhảy xuống mâm tròn phía dưới.

Kết quả ấn chứng chuyện hắn đã cẩn thận thử nghiệm nhiều lần, rồng lửa không xuất hiện, mà biển lửa cuồn cuộn thủy chung vẫn giữ khoảng cách nhất định với đầu kỳ lân.

Miêu Nghị lập tức dán sát vách động giống như ốc sên cõng lớp vỏ ngoài, chậm rãi leo lên trên, nhìn qua giống như đang trèo tường ăn trộm.

Không trải qua không biết, trải qua mới biết biển lửa phong tỏa lối vào này lại dài đến ngàn thước, Miêu Nghị thật sự không cách nào tưởng tượng lúc trước mình ngã xuống làm thế nào sống sót.

Từ trên nhìn xuống có thể thấy có một cái đầu kỳ lân từ dưới biển lửa thò lên, mà biển lửa cuồn cuộn xung quanh không có cách nào tới gần được.

Thoát khỏi biển lửa Miêu Nghị nhất thời tăng nhanh tốc độ, chỉ chốc lát sau mang cả đầu tượng kỳ lân leo lên tới miệng núi lửa. Hắn tung mình nhảy lên trên, đứng ở đỉnh núi ngắm nhìn bốn phía, lộ vẻ hưng phấn hít sâu một hơi, rốt cục mình cũng đã sống sót ra được bên ngoài.

Sống ở Hỏa Cực cung nhìn biển lửa mấy năm, đột nhiên đầu thai làm người, dù là thiên địa trước mắt hoang vu hơn nữa, trong mắt của hắn lúc này cũng là cảnh đẹp vô hạn.

Hắn xoay người đang muốn ném đầu kỳ lân vào trong biển lửa, nhưng nghĩ lại đây chính là đồ tốt, nói không chừng sau này còn có thời điểm dùng tới, tức thì thu vào vòng tay trữ vật.

Nếu đã đi ra, như vậy nơi đây không thích hợp ở lâu. Miêu Nghị nhanh chóng ngắm nhìn bốn phía, nhắm chuẩn phương hướng, bay vút xuống núi, chuẩn bị xa cách nơi này trước hãy nói, tránh cho bị dính líu.

Hắn chỉ muốn thoát khỏi dính líu, không biết những người đứng trước tinh bàn ở Tây Tú Tinh cung không có hứng thú quan tâm một điểm trắng đơn độc. Cộng thêm địa hình hiển thị trên tinh bàn là thu gọn, nếu không cố ý phóng đại quan sát không cách nào phán đoán vị trí cụ thể của hắn. Bằng không hắn muốn thoát khỏi dính líu cũng không thể được.

-----------

Trên thảo nguyên, Hắc Thán đang nằm lim dim trong bụi cỏ rậm rạp trên gò đất, vẫy đuôi rất nhàn nhã, dưới gò đất là hơn vạn con long câu đang nhàn nhã dạo chơi.

Đột nhiên Hắc Thán mở hai mắt ra, thình lình đứng lên nhìn ra phương xa, bốn vó gấp gáp bất an, không ngừng khịt mũi.

Đám long câu phía dưới lục tục ngẩng đầu nhìn lại, không biết thủ lĩnh của chúng làm gì.

Hắc Thán đột nhiên cất vó mà đứng, tung tẩy hai vó trước lộ ra vẻ hưng phấn không thôi.

Vó trước rơi xuống đất, Hắc Thán quay đầu nhìn hơn vạn thủ hạ của mình, đột nhiên nhảy xuống gò đất, chạy tới trước mặt long câu thủ lĩnh đã từng bị mình đánh bại, khịt mũi với nó mấy tiếng, dẫn nó chạy tới gò đất mới vừa rời đi.

Gò đất nằm vô cùng thoải mái này đã trở thành vương tọa của Hắc Thán, bình thời không cho phép bất kỳ long câu nào khác chiếm dụng, lúc này lại chủ động dẫn vị long câu thủ lĩnh trước đây chạy tới gò đất.

Thân là long câu, tự nhiên Hắc Thán rõ ràng trao đổi giữa long câu là thế nào.

Hắc Thán đối mặt bầy long câu, cất vó lần nữa nhìn trời phát ra tiếng hí mãnh liệt.

Bốn vó vừa rơi xuống đất, nó lập tức uốn người tung vó cấp tốc chạy đi, giống như một con sói cô độc dong ruổi trên thảo nguyên, nó quả quyết từ bỏ đồng loại của nó, chạy đi như cơn gió.

Huyết mạch thần bí ngủ say của nó đã biến đổi thành sinh mạng lực mới, đã coi thường cuộc sống nguyên thủy nhất này.

Cuộc sống phơi mình nơi hoang dã, chịu mưa nắng giày vò làm một long câu hết sức tầm thường đã không thích hợp với nó, nó khao khát được nằm dưới mái hiên, làm bạn với tu sĩ cao cấp thông minh.

Ở hoang nguyên này, hưởng thụ hơn vạn đồng loại sùng bái không có bất kỳ ý nghĩa gì đối với nó. Nó khát vọng dong ruổi trên từng quan đạo ở đô thị phồn hoa, những phàm phu tục tử sẽ quỳ ở bên đường lễ lạy nó như thần linh.

Trên hoang nguyên này, chiến đấu với đồng loại, vật lộn với dã thú đã không cách nào thỏa mãn đối với nó. Nó khát vọng mặc chiến giáp vào dong ruổi tung hoành chém giết giữa sa trường pháp lực tuôn trào. Chiến trường chém giết như vậy lần nào cũng khiến cho nó cảm thấy máu nóng trào dâng, khiến cho nó cảm thấy mình có lực lượng vô biên.

Huyết mạch thần bí ngủ say của nó đã thức tỉnh, đã không cam lòng với hoàn cảnh bình thường, nó biết thứ gì có thể làm cho mình trở nên hùng mạnh hơn, ở hoang nguyên này không có yêu đan có thể cung cấp cho nó.

Nó khát vọng ganh đua cao thấp với linh thú hùng mạnh hơn long câu, khi nó phóng hết tốc độ ngay cả Bích Giáp Truy Phong Thú cũng không đuổi kịp. Nó không thể tìm được khoái cảm chinh phục như vậy trên thảo nguyên này, thậm chí ở đây không tìm được một đối thủ nào khiến cho nó phải cuồng hóa.

Nó cảm thấy đồng bạn và nó cùng nhau khoác chiến giáp xung phong hãm trận không ai có thể ngăn cản đã xuất hiện, nó đã chờ hắn thật ở chỗ này lâu, rốt cục hắn đã đi ra.

Nó khinh thường bị hạn chế trên hòn đảo nho nhỏ này, bởi vì tốc độ nó chạy nhanh hơn Bích Giáp Truy Phong Thú.

Mà đồng loại của nó cũng rất hưởng thụ cuộc sống bình thường này, cho nên nó không chút do dự từ bỏ đồng loại của mình, rời đi như cơn gió, bên ngoài có thiên địa rộng lớn hơn đang chờ nó.

Hơn vạn con long câu không ngừng khịt mũi, kinh ngạc nhìn bóng dáng thủ lĩnh của mình đơn độc rời đi. Bọn chúng hết sức nghi ngờ, không hiểu vì sao thủ lĩnh lại bỏ đi vương vị, đây là thứ mà vô số long câu vô cùng hâm mộ, tại sao thủ lĩnh lại từ bỏ cuộc sống thoải mái như vậy…

-----------

Miêu Nghị bay vút một mạch mà đi, lấy trong nhẫn trữ vật ra một cái đùi dê cầm trên tay, đùi dê lập tức kêu xèo xèo, từng giọt mỡ nhỏ xuống đất lập tức bốc khói.

Miêu Nghị đã cách xa Không Diễm sơn, nhưng còn chưa xông ra phạm vi Không Diễm sơn, mà nhiệt độ nơi này dùng để nướng đồ ăn thật sự là rất tốt. Không cần phải nhóm lửa, rất nhanh đã nướng cho đùi dê chín vàng thơm phức.

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.