Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 1: Xuyên Thư




Mạc Tử Kỳ tỉnh giấc vào buổi trưa, sau khi dùng xong bữa trưa, cung nữ của Thái Hậu tới, cho mời nàng tới Vạn Tường Cung ( Không chắc tên cung, xem lại.)

Mất hơn nửa canh giờ chỉnh phục sức, tóc tai, nàng mới ngồi lên kiệu, tới Vạn Tường Cung. Đi đường, cũng gặp không ít phi tần khác.

Không ngờ rằng, Hiền Phi cũng đang ngồi trên một chiếc kiệu khác, lại tới gần, bắt chuyện: “Tỷ tỷ mong sớm nén đau thương.”

Nàng thoáng liếc qua, khẽ ngạc nhiên, đáp ngắn gọn: “Ân.”

“Lần này trong cung xảy ra chuyện lớn vậy, cũng không biết là vị nào ngu xuẩn đi làm nữa. Nghi Phi dù gì cũng là công chúa hòa thân, vậy mà lại cả gan đi đốt cả cung điện.” Hiền Phi tiếp tục nói.

Mạc Tử Kỳ trong lòng thấy buồn cười. Trừ người trong cuộc ra, ai mà ngờ được, rằng, người đứng sau chuyện này là Hoàng Thượng, còn Nghi Phi, giờ này đã gặp được Dư Chỉ công tử, hai người vui vẻ nói chuyện bên nhau rồi.

Nàng thở dài: “Hồng nhan bạc mệnh.”

Thoáng chốc, đã tới Vạn Tường Cung.

“Hoàng Quý Phi nương nương giá đáo, Hiền Phi nương nương giá đáo.” 

Bên trong điện đã đầy ắp người. Chuyện lần này xảy ra, Thái Hậu mời luôn tất cả nữ nhân trong hậu cung này. Đi thỉnh an, thì cũng chỉ là từ Tần trở lên, mấy người Quý Nhân, Thường Tại, Đáp Ứng làm gì có được. Mấy vị này chỉ xuất hiện khi có đại tiệc gì đó, còn ngày thường ở mấy nơi công cộng kiểu này sẽ không thấy mặt.

Vậy mới nói, mấy cô nương con gái tri huyện hay nông dân gì đấy khó thăng tiến lắm. Khi vào cung, cùng lắm các nàng chỉ được phong Quý Nhân, nhận tháng sủng hai ngày là đã dài. Mấy người này còn chẳng được xuất hiện nhiều, Hoàng Thượng có nhìn thẻ tên cũng chẳng nhớ mặt, huống chi Hoàng Thượng có mấy khi lật thẻ tên? Đều là người nhớ ra ai đó thì đọc tên, chuyện sau đó công công tự sắp xếp mà thôi.

Đợi thêm một lúc nữa, mọi người đến đã đông đủ. Thái Hậu mới bắt đầu: “Mọi người ở đây cũng biết rồi, đêm qua, Tự Ly Cung của Nghi Phi bị cháy…”

Cả phòng ngồi im ngồi nghe.

“Dựa theo vài dấu vết, chuyện này rõ ràng là có kẻ tâm địa xấu xa phóng hỏa. Kẻ nào đã làm, lập tức đứng ra nhận tội, ai gia có thể xin giảm bớt tội trước mặt Hoàng Thượng cho ngươi.” Giọng Thái Hậu nghiêm nghị vô cùng. Cũng phải, chuyện này còn liên quan tới triều chính, liên quan tới đất nước, chứ đâu phải mỗi cái hậu cung này.

Nửa canh giờ tĩnh lặng trôi qua, không ai thốt một từ nào. Thái Hậu đột nhiên gọi: “Hoàng Quý Phi.”

“Có thần thiếp.”

“Ai gia tuổi cao sức yếu, không bằng sức người trẻ các ngươi. Vụ việc này, ta giao cho Hoàng Quý Phi xử lý!” Thái Hậu nói.

Mạc Tử Kỳ hoàn toàn sững người. Nàng không nghĩ tới Thái Hậu ghét nàng tới mức củ khoai lang nóng bỏng tay, mà không, nóng chết người lại đẩy sang nàng.

Điều tra được hung thủ? Hung thủ là ai? Lại là cái vị cao cao tại thượng kia, ai dám vạch trần?

Điều tra không ra? Một trận quở mắng, nói nàng thất trách, lần nữa hạ vị, lúc đó, cho dù là Hoàng Thượng, cũng khó lòng lần nữa phục vị cho nàng. 

Giữa lúc khó xử, Hoàng Thượng giá đáo.

“Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng. Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Lúc này, Mạc Tử Kỳ mừng không kể xiết. Hoàng Thượng, người đến thật đúng lúc.

Mọi chuyện tiếp theo xảy ra, cũng chính là Hoàng Thượng nói sự việc Nghi Phi lần này nặng nề, trách nhiệm nàng gánh không được, nên Hoàng Thượng sẽ đích thân điều tra.

Lòng tất cả mọi người ở đây xáo động. Ai cũng hiểu bản thân không phải hung thủ, nhưng họ sợ, chủ nhân đằng sau việc này chính là chỗ dựa của họ. Hoàng Thượng điều tra, há là chuyện có thể đùa cợt.

Tiếp đó, chính là giải tán. Hoàng Thượng đi tới bên cạnh Hiền Phi, lòng nàng có chút buồn, nhưng nhanh chóng bỏ qua. Người ta mang long thai đã bảy tháng, Hoàng Thượng không có chút chăm chút, săn sóc nào mới là chuyện lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.