Tiếng Vọng Bên Tai

Chương 4




Cung Kiệt nói: "Chị, chị có biết không? Nhà họ Cung và nhà họ Mộ là kẻ thù truyền kiếp? Nếu không phải vì Mộ Thịnh, ngày đó mẹ đã không bị chôn thây giữa biển lửa! Ông ta là người tàn ác nhất, là kẻ đã hại chết mẹ, cũng gián tiếp hại chị phải lưu lạc khắp nơi, hại chị em chúng ta phải xa cách nhau 15 năm!"

Anh bỗng nhiên ra sức nắm lấy cổ tay cô, đừng thấy anh lúc nào cũng tao nhã và quý phái, lúc nắm cổ tay cô cũng có sức lực vô cùng đáng sợ.

Vân Thi Thi cũng quên mất phải né tránh hay vùng vẫy, chỉ kinh ngạc nhìn anh.

"15 năm! Đời người có mấy lần 15 năm, chúng ta vốn nên ở cạnh nhau, vĩnh viễn không chia lìa! Đều là do ông ta làm hại, ông ta chính là kẻ đầu sỏ gây ra những chuyện này! Chẳng lẽ chị không hận ông ta sao?"

Vân Thi Thi thốt lên mấy tiếng: "Chị hận!"

"Chị hận?"

"Đương nhiên là chị hận!" Giọng của Vân Thi Thi hơi kích động: "Đương nhiên chị biết rõ, cái chết của mẹ là do ông ta là kẻ đầu sỏ gây ra! Cho dù tự khuyên nhủ chính mình như thế nào, chị cũng không cách nào tha thứ được cho ông ta! Cả đời này, chị cũng sẽ không tha thứ cho ông ta!"

Dừng một chút, cô bỗng nhiên thở dài một tiếng, giọng nói có phần mệt mỏi, cô vỗ trán, ánh mắt chán nản: "Nhưng mà đây đã là ân oán của thế hệ trước rồi! Chẳng lẽ chị cứ phải níu chặt không buông sao?"

Cung Kiệt có vẻ muốn gây sự: "Chị không đồng ý thừa nhận huyết thống nhà họ Cung của mình, lúc đó không phải là cũng níu chặt không buông sao? Em muốn đưa chị trở về nhà họ Cung, nhưng mà chị không chịu, rốt cuộc là tại sao?"

Trong mắt Vân Thi Thi có vẻ kiên định: "Chị không phải người nhà họ Cung!"

"Chị phải!" Cung Kiệt có phần phẫn nộ với thái độ của cô: "Trong người chị đang chảy dòng máu nhà họ Cung! Chị là con cháu nhà họ Cung, em không cần biết chị lưu lạc bên ngoài bao lâu, nhưng chị vĩnh viễn cũng không thay đổi được sự thật này!"

"Tiểu Kiệt..."

"Vậy chị cho em một lý do, nói cho em biết, vì sao chị lại không chịu quay về nhà họ Cung?"

Vân Thi Thi vừa giận vừa sợ, cô chưa từng nhìn thấy Cung Kiệt đáng sợ như vậy, cứ nắm lấy tay cô không chịu buông, lời nói của anh cũng rất sắc bén: "Chị nói đi! Cha vẫn luôn hy vọng tìm được chị, bây giờ tìm được rồi, tại sao chị lại không chịu nhận cha?"

"Nếu như em nói, nhà họ Cung và nhà họ Mộ là kẻ thù truyền kiếp, vậy nếu để cho chị nhận cha, ông ấy chắc chắn sẽ không để cho chị ở cùng Mộ Nhã Triết! Chị sợ, cho nên mới không muốn nhận ông ấy."

Cô bỗng nhiên bật khóc thành tiếng.

Cung Kiệt mấp máy môi, lúc này lại không biết phải nói gì.

"Nhưng mà... Nhà họ Cung và nhà họ Mộ có mối thù sâu đậm thì có liên quan gì đến anh ấy? Chị yêu anh ấy, anh ấy chưa từng làm sai điều gì, anh ấy bảo vệ chị, yêu thương chị, khiến cho chị cảm nhận được, trên thế giới này, chị không chỉ cô độc một mình! Anh ấy luôn xuất hiện vào lúc chị cần nhất để bảo vệ chị, cho dù chị làm loạn hay tùy hứng như thế nào, không hiểu chuyện như thế nào thì anh ấy cũng luôn bao dung chị."

Vân Thi Thi hít sâu một hơi, lại nói: "Chị yêu anh ấy, nhưng chị cũng biết, nếu chị và cha nhận nhau thì anh ấy không thể thờ ơ mặc kệ được!"

"Nhưng ông ấy là cha của chúng ta, chị không nên vì một người đàn ông mà chối bỏ quan hệ với cha!"

"Tiểu Kiệt, chị và em không giống nhau, chị không có tình cảm với ông ấy. Từ khi sinh ra, ngay cả một cái liếc mắt chị cũng chưa từng nhìn thấy ông ấy, thậm chí dáng vẻ ông ấy thế nào chị cũng không biết! Em nói xem chị phải làm thế nào để thừa nhận một người cha mà chị không có tình cảm?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.