Tiếng Thời Gian Du Dương

Chương 30




Sau khi rời khỏi Kim Hương Lâu, Nhược Lam cấp tốc trở về Phong Linh Các.

Vừa đặt chân vào Tiền sảnh, Nhược Lam liền nhíu mày nhìn thần sắc nghiêm trọng của Nam Phong Dịch Thiên và Mặc Tuyết Phong.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Dương Châu xảy ra án mạng, nạn nhân là nhị tiểu thư Hạo Nguyệt Chi, ái nữ của đại thương gia Hạo Thế Vĩnh. Người ta phát hiện ra nàng vào rạng sáng hôm nay, tại chính khuê phòng của nàng”. Nam Phong Dịch Thiên trầm giọng trả lời.

“Ngũ ca, huynh là Thượng Thư Bộ Hình còn gì. Chuyện này huynh xử lí đi a”. Mạc Tuyết Phong nhanh nhảu nói.

“Đúng vậy a! Huynh còn ngồi đó làm gì, chúng ta đi thôi!” Nhược Lam hào hứng nói chen vào.

Lời vừa nói ra, cổ tay Nhược Lam liền bị một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt, tiếp đó là một thanh âm cực kỳ trầm thấp:

“Đi đâu? Muội lại tính gây loạn?”

“Dĩ nhiên là tới hiện trường vụ án rồi. Mà muội làm loạn bao giờ, huynh vu khống!” Nhược Lam bĩu môi trả lời.

“Hai tháng nay trong thành Dương Châu liên tục xảy ra án mạng, nạn nhân là những nữ nhân không xinh đẹp thoát tục cũng thanh tú diễm lệ. Tất cả bọn họ trước khi chết đều bị cưỡng hiếp”. Mộ Dung Phi Tuyết nhướng mày liếc Nhược Lam một cái, sau đó nhàn nhạt nói.

“Nha? Vậy thì ngũ ca càng có thêm chuyện để làm rồi nha.” Nhược Lam chớp chớp mắt nhìn về phía Nam Phong Dịch Thiên.

“Haixx bổn vương còn muốn nghỉ ngơi mà! Thật là…Chúng ta đến Hạo phủ!”

Phủ Hạo gia- Khuê phòng của Hạo Nguyệt Chi

Hiện tại binh lính đã bao vây toàn bộ hiện trường, nếu là ngoại nhân chắc chắn sẽ không thể tiến vào khu vực này. Nhưng vì Nam Phong Dịch Thiên lấy danh nghĩa là Thượng Thư Bộ Hình, lập tức có thể tiến vào bên trong.

Nhược Lam cẩn thận bước vào căn phòng, xung quanh không có dấu hiệu

nào cho thấy có sự va chạm hay xô sát, như vậy chỉ có thể xảy ra hai tình huống:

Thứ nhất hung thủ và nạn nhân đã quen biết từ trước, bởi thế khi hắn lẻn vào đây Hạo Nguyệt Chi mới không hề la hét báo cho người trong phủ là có kẻ lạ đột nhập.

Thứ hai, nếu như quả thật theo lời đồn đại hắn ta là hái hoa tặc, biết trước Hạo thương gia có một nữ nhi vô cùng thanh tú cho nên liền lập kế hoạch cưỡng hiếp và giết chết nàng.

Nhíu nhíu mày suy nghĩ, Nhược Lam quay đầu nhìn Hạo Thế Vĩnh lúc này đang như người mất hồn, thần trí đờ đẫn nhìn vào trong khuê phòng của ái nữ.

“Hạo lão gia có thể cho ta gặp qua nô tỳ thiếp thân của nhị tiểu thư?”

“Được. Người đâu mau gọi Xuân Hoa tới đây”. Thanh âm trầm buồn của Hạo Thế Vĩnh vang lên làm tim Nhược Lam hơi thắt lại. Có người cha nào lại không đau lòng khi nhìn thấy hài tử do một tay mình nuôi lớn phải chết một cách oan uổng.

“Nô tỳ tham kiến tiểu thư!” Một thanh âm trong trẻo vang lên.

Nghe thấy thanh âm này, Nhược Lam không khỏi chau mày, âm thầm quét mắt đánh giá. Nha hoàn này không thể nói là xinh đẹp nhưng được cái ưa nhìn, đặc biệt là thân hình rất gợi cảm, ngực đẫy đà, eo thon nhỏ, cái mông to tròn. Nếu may mắn có thể trở thành nha hoàn thông phòng trong phủ.

“Xuân Hoa, bổn tiểu thư bình sinh rất ghét những kẻ điêu ngoa, dối trá. Nay ta có vài câu muốn hỏi, hi vọng ngươi sẽ thành thật trả lời. Nếu để ta phát hiện ngươi có nửa điểm gian dối, lập tức đem lưỡi của ngươi cắt cho chó ăn”. Thanh âm thập phần lạnh lùng vang lên làm cho Xuân Hoa rung mình, giọng nói có chút e sợ nói:

“Nô tỳ nhất định sẽ trung thực, tuyệt đối không gian dối”

“Hảo! Ngươi theo hầu nhị tiểu thư bao lâu rồi?”

“Dạ đã được ba năm rồi ạ”. Xuân Hoa cung kính trả lời.

“Vậy tính tình của nhị tiểu thư như thế nào ngươi chắc chắc là hiểu rõ?”

“Ân! Tiểu thư tốt lắm, tính tình ôn hòa, thiện lương, nàng đối với hạ nhân nửa điểm không kênh kiệu, ngược lại rất chu đáo, lo lắng cho bọn nha hoàn trong phủ.” Xuân Hoa rơm rớm nước mắt trả lời.

Nhược Lam nhíu mày quan sát Xuân Hoa, nàng ta bộ dáng rất thành thật không giống là người đang nói dối, suy nghĩ một lát nó lại hỏi

“Đêm hôm qua, lần cuối cùng ngươi nhìn thấy nhị tiểu thư là khi nào?”

“Bẩm là giờ Tuất”.

“Giờ Tuất? Nhị tiểu thư có thói quen thức khya như vậy sao?”

“A, không ạ, tối hôm qua tiểu thư thức khuya là vì muốn may một bộ xiêm y mới cho lão gia, nô tỳ đã khuyên tiểu thư đi ngủ nhưng tiểu thư không nghe. Người nói phải may cho xong rồi mới đi ngủ. Tiểu thư còn lệnh cho nô tỳ nghỉ ngơi trước, đừng làm phiền tiểu thư”.

“Được rồi, ngươi có thể lui”. Nhược Lam phất tay áo ý nói Xuân Hoa lui ra ngoài.

Sau khi Xuân Hoa rời đi, Nhược Lam lại tiến về phía giường của nạn nhân xem xét một lần nữa. Mâu quang khẽ lóe, nó phát hiện ở mé giường có một cây trâm cài tóc của nữ nhân. Khẽ xoay người hướng về phía Mộ Dung Phi Tuyết nhìn chằm chằm hắn, sau đó thò bàn tay thon dài vào trong ống tay áo của Mộ Dung Phi Tuyết lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng. Mộ Dung Phi Tuyết thoáng ngạc nhiên, Nam Phong Dịch Thiên khóe miệng giật giật, Mạc Tuyết Phong trợn mắt há mồm.

Nhược Lam không thèm đếm xỉa đến bọn họ, tay cầm chiếc khăn tiến đến bên giường bọc lấy chiếc trâm. Nam Phong Dịch Thiên lúc này cũng đi đến quan sát cây trâm, vật này được làm rất tinh xảo, hình dáng độc đáo, đá quý thạch anh đính lên trên cũng không phải là loại thường. Khẽ xoay người, hắn hỏi:

“Cây trâm này là của nhị tiểu thư?”

“Bẩm đại nhân, nô tỳ là nha hoàn phụ trách trang điểm cho tiểu thư, cây trâm này nô tỳ chưa từng thấy qua”. Một cung nữ tiến vào nhanh miệng trả lời.

Nghe vậy, Nam Phong Dịch Thiên chỉ gật đầu rồi không nói gì thêm.

“Muội muốn khám nghiệm tử thi!”

Lời này nói ra, cả đống con mắt đồng đầy kinh hãi đồng thời quét về phía Nhược Lam. Cùng một lúc bị nhiều người nhìn chằm chằm, Nhược Lam cau có nói:

“Sao lại nhìn muội như thế?”

“Muội có biết muội vừa mới nói gì không?” Nam Phong Dịch Thiên sửng sốt hỏi.

“Biết”. Nhược Lam nhăn mày trả lời.

“Muội là nữ nhân, tự nhiên lại đòi đi coi mấy cái đó làm gì?” Mạc Tuyết Phong chen vào.

“Sao hả? Là nữ nhân thì không thể? Nói cho hai người biết nhá, ta là đại phu, hơn nữa còn là đại phu chuyên khám nghiệm tử thi”.Nhược Lam chống nạnh, trợn tròn mắt đáp trả.

“Thật?” Mạc Tuyết Phong và Nam Phong Dịch Thiên mở to hai mắt nhìn nó.

Nhìn thấy biểu hiện không thể tin của bọn họ, Nhược Lam bĩu môi quay sang nhìn Mộ Dung Phi Tuyết, hắn giọng nói:

“Đại ca!”

“Đến đó đi!” Mộ Dung Phi Tuyết sau khi bỏ lại câu nói liền tiêu sái đi ra ngoài.

Nhược Lam hất cằm nhìn Nam Phong Dịch Thiên và Mạc Tuyết Phong ý nói, hai huynh nghe thấy chưa? Đại ca huynh ấy bảo chúng ta cùng đi kìa.

Tư Đồ phủ.

“Ngươi nói là Bình Nam vương gia đang ở đây?” Thanh âm khàn khàn của Tư Đồ Mãn vang lên.

“Vâng. Nô tài đã điều tra, xác thực chính là Ngũ vương gia”.

“Hắn đã tới hiện trường vụ án?”

“Vâng”.

“Hừ, tiếp tục theo dõi, có chuyện gì lập tức báo cho ta”.

“Thuộc hạ đã hiểu”.

Tư Đồ Mãn vô lực ngồi trên ghế, hai tay xoa xoa huyệt thái dương, xem ra vụ án này không thể không điều tra. Những lần trước nạn nhân đều là nữ nhi dân thường, hắn có thể dùng quyền lực và ngân lượng đe dọa để bọn ngu dân kia không làm phiền toái nha phủ nữa, nhưng hiện giờ nạn nhân lại là nữ nhi của Hạo Thế Vĩnh, đệ nhất thương gia thành Dương Châu. Chuyện này ngày càng rắc rối! Rốt cuộc là kẻ nào to gan dám lộng hành trên địa bàn của hắn? Hơn nữa còn kinh động đến Bình Nam vương gia, nếu không đem chuyện này giải quyết tốt chắc chắc sẽ đến tai hoàng thượng, lúc đó e rằng hắn đầu lìa khỏi cổ.

Chú thích: Giờ Tuất tương đương với 23h

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.