Tiếng Sét Xanh

Chương 1: Ảnh chụp




Sau khi phát hiện tung tích Quân Mạc Tiếu, tất cả các công hội hưng phấn hẳn lên. Quân Mạc Tiếu mới chính là con mồi mà tất cả đang nhắm đến. Hại Người Không Mệt cùng lắm cũng chỉ là hàng tặng kèm thôi.

Đặc biệt, ba hội trưởng công hội phấn khích lạ thường. Cả ba đều đang mở bản đồ điện tử khu trấn nhỏ hoang dã lên hỏi rõ tọa độ của Quân Mạc Tiếu, có được là bắt đầu bài binh bố trận.

“Không nên gấp gáp, cứ bố trí vòng vây rồi từ từ thu hẹp lại, hắn không thoát được đâu”. Xuân Dịch Lão nói.

Một nửa đội ngăn cản Hại Người Không Mệt của Kim Hương là Gia Vương Triều, đội truy đuổi ráo riết sau lưng Hại Người Không Mệt là Trung Thảo Đường. Tính ra thì người của Lam Khê Các còn chưa tham gia trực tiếp vào vụ này, trông Xuân Dịch Lão có vẻ bình tĩnh hơn chút.

“Đúng! Thằng chả nhất quyết không log out rồi. Thế thì mình cứ chầm chậm chơi với hắn.” Thiên Nam Tinh nói.

“Tự nhiên hắn ta nhảy ra làm gì?” Xuân Dịch Lão hỏi.

“Nghe bảo là giết Kim Hương của Gia Vương Triều.” Thiên Nam Tinh nói xong, tự nhiên muốn nhìn thấy biểu cảm của Trần Dạ Huy lúc ấy. Quân Mạc Tiếu định trả đòn Gia Vương Triều à? Lúc trước phá vây, hắn liều chết giết một bậc thầy pháo súng, hình như là người của Gia Vương Triều, giờ lại giết thêm một người cũng là thành viên chủ chốt của Gia Vương Triều nữa.

Nghĩ đến đây,Thiên Nam Tinh liền pm Xuân Dịch Lão.

“Hình như Diệp Thu nhắm vào Gia Vương Triều”. Thiên Nam Tinh nhắn.

“Ừ”

Vừa nhận được tin, Xuân Dịch Lão đáp bằng một câu lời ít ý nhiều, đến dấu chấm cũng lười gõ. Thiên Nam Tinh nhận được câu trả lời liền cảm thấy bực tức. Dù Trung Thảo Đường và Lam Khê Các không đối đầu, gã cũng cực kì ghét cái tính này của Xuân Dịch Lão. Bây giờ thật sự chán chả muốn ngó ngàng tới, nhưng rồi hắn đột nhiên nghĩ ra, ờ cũng có cần phải để ý đến đâu. Mình tính toán sao cho bên mình có lợi là được, cần qué gì quan tâm bọn Xuân Dịch Lão. Nghĩ đến đây, Thiên Tinh Nam dứt khoát tắt khung chat. Trong lòng lại tính xem trận này có làm ngư ông đắc lợi được không. Ai cũng muốn giết Quân Mạc Tiếu mà, quân mình giết hay Gia Vương Triều giết chả như nhau? Gã còn mong mỏi trong lúc bị hành xử Quân Mạc Tiếu có thể cắn trả Gia Vương Triều mấy phát.

“Chú ý vây kín, không cần chủ động quá, quan sát kĩ ý đồ của Quân Mạc Tiếu” Thiên Nam Tinh nhanh chóng đưa ra chỉ thị.

Trên đường, Quân Mạc Tiếu và Hại Người Không Mệt đang cong mông chạy cùng nhau, những kẻ bám đuôi phía sau đuổi theo điên cuồng, tấn công tới tấp mà không tiếc kĩ năng nào.

Nhưng mấy thứ ấy chả là gì. Trong khi Quân Mạc Tiếu đang chạy, Diệp Tu còn nói chuyện với Trần Quả ở ngoài game, Hại Người Không Mệt bên cạnh cũng vểnh tai mong hóng hớt được gì.

Kết quả nghe thấy Diệp Tu nói câu “họ có thấy tự hào không”, Hại Người Không Mệt không nhịn được mà “Hừ” một tiếng.

“Anh nghĩ anh là ai?” Không còn gì để nói, Hại Người Không Mệt chủ động bắt chuyện.

“Anh không phải thằng mém chết vì bị vây.” Diệp Tu móc xỉa.

“…” Hại Người Không Mệt tức giận.

“Hai lần”. Diệp Tu còn bổ sung.

“Đường ai nấy đi.” Hại Người Không Mệt dứt khoát nói, tiện trước mặt là đoạn đường giao nhau, Hại Người Không Mệt lập tức quẹo phải, ai ngờ lại thấy Diệp Tu không hề do dự đi theo.

“Đừng đi theo tôi.” Hại Người Không Mệt nói.

“Chú tài thật đấy. Có ba hướng, hai hướng kia đều có người, chú rẽ ngay hướng còn lại, lại còn hỏi anh vì sao đi theo. Sao chú không rẽ vào hướng nào có người ấy.” Diệp Tu nói.

“…”

“Phía trước rẽ trái”. Diệp Tu nhắc nhở.

Hại Người Không Mệt không hề dừng bước mà cứ đi thẳng, Diệp Tu cũng chẳng thèm để ý, đưa Quân Mạc Tiếu rẽ trái. Rẽ vào chưa được ba giây liền thấy Hại Người Không Mệt phóng như bay lao đến.

“Đừng đi theo anh”. Diệp Tu lạnh lùng.

Hại Người Không Mệt khóc không ra nước mắt. Hắn cũng không muốn đi theo đâu, nhưng hắn cũng không muốn chết. Chỉ là bị Diệp Tu trả đòn như vậy quả thực không chịu nổi. Hại Người Không Mệt đứng lại, xoay đầu.

“Ầy, bọn trẻ giờ cá tính thật đấy.” Diệp Tu cảm thán một câu rồi cũng đưa Quân Mạc Tiếu vòng trở lại.

“Đi theo tôi làm gì” Hại Người Không Mệt lập tức ăn miếng trả miếng.

“Anh là người thành thật” Diệp Tu đáp.

“Hả?” Hại Người Không Mệt không hiểu câu này thì liên quan gì.

“Người bên kia đông hơn…” Diệp Tu giải thích.

Hại Người Không Mệt tức phọt máu, không tìm được từ miêu tả cảm xúc của mình.

Thẳng phía trước có năm người chơi cản đường. Hình như biết rõ hai người lợi hại, thấy cả hai vọt thẳng tới đã không vội vã xông lên, ngược lại chỉ đứng vững tại vị trí chuẩn bị đón đầu hai người.

Hại Người Không Mệt nhìn thấy phía trước có nhà trống, liền chạy xéo về phía cửa.

“Chú làm gì đấy?” Diệp Tu hỏi.

Hại Người Không Mệt không nói không rằng vọt thẳng vào nhà. Diệp Tu không để Quân Mạc Tiếu đi vào mà đứng ngoài cười mỉa.

Kết quả đếm từ 1 đến 3 cũng không thấy có chuyện gì xảy ra.

“Chú muốn chết ở đó hay sao mà còn không ra?” Diệp Tu lười nhác hỏi.

Hại Người Không Mệt lê lết bước ra, có tí xấu hổ.

“Sao anh biết nhà này không có cửa sổ?” Hại Người Không Mệt hỏi.

“Nhìn bản đồ đó, thiên tài ơi”. Diệp Tu trả lời.

“Trên bản đồ có kí hiệu sao?” Hại Người Không Mệt rất buồn bực.

“Xem bản đồ điện tử bên ngoài. Chú rốt cuộc là tay mơ hay cao thủ vậy hả?” Diệp Tu trả lời

“Cao thủ” Hại Người Không Mệt đáp cực kì tự tin.

“Chuẩn bị chiến đấu đi cao thủ.”

Miệng thì vẫn nói, nhưng động tác của hai người không chút mảy may, chốc lát đã tiến vào phạm vi tấn công của năm người kia. Cả hai đều không chủ động ra tay mà quyết định tùy hoàn cảnh mà hành động. Nếu mấy kẻ kia cũng không làm gì thì tốt quá, chạy thẳng qua mặt là xong.

Từ điểm này có thể nhìn ra, Hại Người Không Mệt tuyệt đối không phải gà mờ, hiển nhiên kinh nghiệm chạy trốn vô cùng phong phú.

Năm người cản đường đương nhiên không đứng im. Nhìn chằm chằm vào hai người đang tiến ngày càng gần, hai tên kiếm khách trong đội đã ra tay trước. Ánh kiếm lóe lên, mỗi tên một chiêu Rút Đao Trảm, đường kiếm đan vào nhau nhìn mà giật mình.

Cùng công hội, cùng một đội lại quen biết nhau, hai người phối hợp khá thuần thục. Tuy không thể ăn ý được như các tuyển thủ chuyên nghiệp trong chiến đội, nhưng phương thức phối hợp này đều học tập từ đó mà ra cả. Ít nhất thì không làm được thần thái cũng copy được cái hình ảnh bên ngoài.

Màn phối hợp của hai người chính là một chiến lược phối hợp giành cho hai kiếm khách. Với tư cách là nghề thu hút nhất trong Vinh Quang, bất kể là trong trò chơi hay trong giải chuyên nghiệp đều thường xuyên gặp.

Thế nhưng, kiếm rơi xuống chỉ chém trúng một cái bóng để lại. Lúc hứng đường kiếm ấy, Hại Người Không Mệt đã nhảy về sau tránh được, rồi lại dùng Thuật Phân Thân, tay nhanh kỹ năng ra cũng nhanh, nhân lúc mọi người không kịp để ý, người thật đã vọt qua chỉ để lại một phân thân.

Nhìn lại, Hại Người Không Mệt thấy Quân Mạc Tiếu dù chậm hơn hắn một tẹo nhưng lại nhàn nhã thong dong như đang dạo chơi. Hại Người Không Mệt không thấy hắn dùng kĩ năng nào, chả lẽ tên này cứ thế đi qua được thật à?

Hại Người Không Mệt không dám tin, nhưng sự thật đúng là như vậy.

Quân Mạc Tiếu cứ thế đâm thẳng tới, hai kiếm khách tưởng rằng đường kiếm giao nhau của mình đã chém trúng tên này, nào ngờ hắn ta lại xuyên qua ánh kiếm trực tiếp vọt qua giữa hai người họ.

Khiếp sợ!

Cũng vì quá khiếp sợ mấy tên này mới phản ứng chậm, để cho phân thân của Hại Người Không Mệt đánh lừa, chứ không phải bọn họ không chuẩn bị đối phó.

Thế nhưng Quân Mạc Tiếu trực tiếp vọt qua kiếm quang của họ, đây không phải không chuẩn bị, mà ngay cả nghĩ cũng chưa nghĩ tới.

“Sao anh qua được?” Hại Người Không Mệt không nhịn được hỏi.

” Chạy qua” Diệp Tu trả lời.

“Chạy kiểu gì qua?”

“Cứ thế chạy”. Quân Mạc Tiếu còn chạy tằng tằng vài bước làm ví dụ cho Hại Người Không Mệt.

Người khác chắc sẽ nghĩ đây là trêu đùa, nhưng Hại Người Không Mệt lại lập tức nhìn ra ẩn ý đằng sau mấy bước này.

Là tiết tấu.

Chạy đơn giản, có tiết tấu. Lợi dụng tiết tấu thay đổi lừa gạt đối phương. Khi đối phương cho rằng mình đã đâm trúng, trên thực tế tiết tấu lúc này lệch đi một chút. Lợi dụng sự lệch đi này tránh được nhát chém, nguyên lý đơn giản là như vậy.

Nguyên lý thì đơn giản, nhưng người làm được tuyệt đối là hàng hiếm.

Đây không chỉ là khống chế nhuần nhuyễn tiết tấu đơn giản nữa, mà còn cần phán đoán chuẩn xác tiết tấu của chính đối thủ và kỹ năng đối thủ. Chúng phải thông qua rất nhiều yếu tố như thuộc tính, trang bị, kỹ năng, cấp độ và thao tác người chơi mới có thể quyết định được. Liếc cái ra luôn, dễ thế à?

Chắc nó hên?

Hại Người Không Mệt không tin có loại cao thủ này trên đời

Chỉ là nguy hiểm chưa qua, hắn không rảnh nghĩ kĩ. Hai người tán nhảm đôi câu thì được, nghĩ cao siêu rất dễ gây thất thần, mà thất thần ắt sẽ xảy ra chuyện. Đi đường đâm đầu vào cây không phải chuyện chỉ có ngoài đời thực đâu.

Phá được vòng vây của năm người này, phía trước tạm thời không có trở ngại gì, chỉ là đội quân đuổi theo phía sau ngày càng nhiều lên.

“Đến đây, anh dạy chú mấy tuyệt chiêu đối phó với những trường hợp như này.” Diệp Tu nói.

“Tôi nhặt mót vô số lần, có tình huống nào chưa trải qua chứ?” Hại Người không Mệt không hề khiêm tốn tẹo nào.

“Tình huống bây giờ chắc chắn chú chưa trải qua đâu.” Diệp Tu khẳng định.

“Bộ anh trải qua rồi chắc?” Hại Người Không Mệt đáp trả.

“Anh mày lúc ở khu 10…”

“Khu mới mà cũng dám kể, không biết xấu hổ?” Hại Người Không Mệt khinh bỉ cắt ngang.

“Nhớ năm đó anh đây…”

“Nhớ năm đó ai mà chả nói được?” Hại Người Không Mệt tiếp tục khinh thường.

“Anh đây cấp 50 vào Thần Chi Lĩnh Vực, chú có làm được không!”

Hại Người Không Mệt hết cái để nói, chuyện này đúng là không coi thường được. Cấp 50 tiến vào Thần Chi Lĩnh Vực là chuyện hắn còn chưa từng nghĩ tới, mà tên đang sống sờ sờ trước mắt đây lại làm được, người ta mới cấp 52 đã chạy rong khắp nơi, hơn nữa còn dấy lên một hồi sóng to gió lớn. Thật ra, lúc Diệp Tu nhắc đến khu 10, Hại Người Không Mệt cũng đã tin. Cấp 52 có thể gây ra sóng gió tại Thần Chi Lĩnh Vực chắc chắn là một mối họa. Hại Người Không Mệt chỉ mạnh miệng không cam lòng mà thôi.

Thành viên mấy công hội kia vừa thấy Quân Mạc Tiếu đã lập tức tấn công, hoàn toàn phớt lờ hắn, đường đường là thánh nhặt mót nổi như cồn, điều này làm hắn bị tổn thương sâu sắc. Hắn vẫn luôn cho rằng chính mình có thể khiến một công hội sợ tái mặt, nhưng xem ra ảnh hưởng ấy cũng chỉ ở ngoài mặt. Các công hội có thể sợ hắn, đề phòng hắn, nhưng chưa từng tổ chức vây bắt hắn ở quy mô lớn như thế. Trực tiếp biến một khu luyện cấp bình thường thành thế này, chả có lẽ thằng cờ hó trước mặt hắn chính là BOSS dữ dằn nhất mỗi năm ló cmn mặt một lần?

Nhất định phải chú ý quan sát, xem xem chênh lệch ở chỗ nào, Hại Người Không Mệt nghĩ ngợi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.