Tiếng Lòng Qua Ống Kính

Chương 12: Nhận sư đệ đi




Chương Sở Kha tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối, còn mình thì bị trói chặt hai tay tựa lưng vào góc tường.

Cậu lập tức hoảng sợ cựa quậy thân mình, nhưng cũng không có cách nào di chuyển được,

Anh đã bắt được cậu rồi sao? Căn phòng tối này… Quả nhiên lịch sử vẫn lặp lại, sống lại ở một thế giới khác, cậu vẫn bị người ta nhốt lại, hơn nữa người này còn là người mà cậu đặc biệt yêu thương, cảm giác này còn đau đớn hơn cả khi bị Vân Thiền Yến hành hạ, bởi vì lần này, trái tim của cậu cũng đau.

Đột nhiên, cửa phòng mở ra, ánh sáng chiếu vào quá đột ngột khiến mắt cậu không thể mở ra, nghiêng đầu tránh sang một bên.

Tiếng giày cao gót tiến tới gần, một giọng nữ đầy vẻ mỉa mai vang lên, “Tỉnh rồi à, lâu rồi không gặp, cậu ba Chương thay đổi cũng thật nhiều đó, sao hả, định quyến rũ Hào bằng bộ dạng hiền lương thục đức này sao? Quá ghê tởm!”

Chương Sở Kha hoang mang nhìn người phụ nữ kia, “Cô là ai?”

Người phụ nữ kia ngồi xổm xuống trước mặt cậu, đưa tay bóp cằm cậu, cậu không quen khi tiếp xúc với phụ nữ, vì vậy liền nghiêng đầu tránh đi, người phụ nữ kia cười nhạo một tiếng, nói: “Ái chà, bị tình yêu là mờ mắt rồi sao, ngay cả người hợp tác với mình cũng không nhớ rõ, mới mấy tháng thôi mà nha.”

Cậu cau mày, nhìn chằm chằm cô ta, “Tôi nói tôi không biết cô là ai cả, mau thả tôi ra.”

Ở thế giới này bắt cóc là trọng tội, lại nói cậu cũng không có gì đáng giá để người ta bắt, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ bắt lầm người? Nhưng lúc nãy cô ta gọi cậu là cậu ba Chương, chắc chắn đã biết thân phận của cậu, đây là muốn uy hiếp gia đình của cậu sao?

Lâm Nhã Dung đứng dậy, khoanh tay híp mắt quan sát biểu lộ của cậu, trong lòng có chút không xác định, quên cô ta thật à?

“Không nhớ cũng không sao, tôi nhắc lại cho cậu nhớ là được. Tôi là vợ của Tần Dữ Hào, mẹ ruột của Thiên Bảo, còn là người hợp tác với cậu bắt cóc đứa nhỏ.”

Chương Sở Kha trợn to mắt kinh hãi nhìn cô ta, “Là cô?”

“Nhớ rồi à? Ai, thật không ngờ thủ đoạn của cậu là cao siêu như vậy, có thể bắt được trái tim của anh ấy, gương mặt xinh đẹp đúng là có lợi thế thật đó.” Cô ta nhìn cậu mỉm cười.

Nhắc đến anh, cậu không khỏi cười khổ ở trong lòng, bắt được trái tim sao? Chỉ sợ ngay cả một vị trí nhỏ trong lòng của anh cũng không có, cậu chỉ là một tên đáng ghét anh muốn trả thù mà thôi.

Cậu rũ mắt, giọng run run nói: “Anh ấy vốn dĩ không thích tôi, anh ấy chỉ muốn tôi trả giá, mà tôi cũng đã nhận được trừng phạt thích đáng rồi… Cô, cũng nên dừng lại đi, đừng đối đầu với anh ấy nữa.”

“Cậu thì biết cái gì?” Cô ta bỗng nhiên cất cao giọng, “Đúng vậy, cậu chỉ là công cụ cho anh ấy phát tiết thôi, tôi mới là người sẽ ở bên cạnh anh ấy mãi mãi, tôi còn sinh con trai cho anh ấy, sớm muộn gì anh ấy cũng trở về với tôi thôi.”

Đột nhiên, cô ta khom người xuống, cứng rắn nâng cằm của cậu lên, bật cười ha hả nói: “Tôi làm tất cả vì anh ấy, anh ấy nhất định sẽ cảm động mà quay về với tôi.”

“Cô điên rồi, cô bắt cóc con trai của mình, có người làm mẹ nào như cô sao? Anh ấy chắc chắn sẽ không tha cho cô đâu.” Cậu liên tục cựa quậy hai tay đang bị trói của mình, người phụ nữ này điên rồi, cậu sợ cô ta sẽ gây bất lợi cho anh và Thiên Bảo, cậu phải nhanh chóng rời khỏi đây báo cho bọn họ biết mới được.

“Chát!”

Mặt cậu bị tát một cái, lệch sang một bên.

“Mày cứ an tâm đi, tao sẽ đưa Thiên Bảo tới sống với tao, sau đó anh Hào cũng sẽ trở về với tao, mày mới là kẻ đáng thương nhất đó, bởi vì sắp tới, mày sẽ phải nằm dưới thân của vô số đàn ông, mặc cho bọn chúng hành hạ. Ha ha ha, chỉ cần nghĩ tới thôi tao đã thấy rất vui vẻ rồi. Xứng đáng lắm! Ha ha ha ha!”

Cô ta cười đến điên cuồng, trong mắt tràn đầy vẻ độc ác, thế nhưng nước mắt lại theo đó rơi xuống hai gò má. Có lẽ cô ta cũng hiểu rõ bản thân đang tuyệt vọng đến mức nào. Cô ta vốn dĩ có chồng có con, nhưng chính vì sự tham lam ích kỷ của mình, cô ta đã đẩy bọn họ đi xa mãi mãi.

Cho đến bây giờ, cô ta mới hiểu tiền bạc có nhiêu đến bao nhiêu cũng không mua được hạnh phúc, lúc trước cô ta chọn cổ phần Tần gia mà ly hôn với anh, vốn nghĩ một ngày nào đó, chỉ cần cô ta chịu xuống nước thì anh sẽ cho cô một cơ hội, nhưng thật không ngờ trái tim của anh lại sắt đá đến như vậy, cô ta không cam tâm, rõ ràng mọi thứ đều là của cô ta, cô ta nhất định phải giành lại cho bằng được.

Đúng lúc này, Lâm Tân Du chạy vào, gấp gáp nói: “Chị, anh ta đang tới, chúng ta chạy mau.”

Lâm Nhã Dung khó tin nhìn gã ta, “Em nói cái gì? Tại sao anh ấy lại tới?”

Bỗng nhiên, cô ta quay đầu lại nhìn Chương Sở Kha, hai mắt đỏ ngầu, đi tới bắt lấy cổ áo của cậu, nghiến răng nói: “Đúng là hồ ly tinh, tao phải giết mày!”

Nói xong, cô ta đưa tay siết cô cậu, Chương Sở Kha bị trói chặt hai tay cho nên không cách nào chống trả, phổi dần dần rút hết oxi, sự sống chậm rãi tan biến, nước mắt chua xót không nhịn được lăn xuống.

Ngay lúc cậu sắp mất đi ý thức thì Lâm Tân Du kéo Lâm Nhã Dung ra, “Chúng ta không còn thời gian nữa, mau đi thôi.”

Lâm Nhã Dung vung tay của gã ta ra, “Không được, chị phải giết nó, chị sẽ không để nó sống sót cướp chồng chị được.”

Cô ta đi tới nhặt túi xách của mình lên, đưa tay lục lọi đồ đạc ở bên trong, một lúc sau, cô ta lấy ra một cái bật lửa, sau đó quay sang nhìn Chương Sở Kha đang thở dốc nằm trong góc tường.

“Mày dùng nhan sắc của mình để quyến rũ anh Hào của tao đúng không, vậy để xem mặt mày bị lửa cháy xén rồi còn có thể dụ dỗ được ai nữa.”

Vừa dứt lời, cô ta bật cái bật lửa lên, quăng vào đống giấy ở bên cạnh, ngọn lửa nhanh chóng lan ra. 

Khói đen bốc lên dữ dội, cậu bắt đầu hít thở không thông, mọi thứ trước mắt dần trở nên mơ hồ.

Lại là lửa, cả hai đời cậu đều kết thúc cuộc đời của mình trong lửa đỏ, là số phận sao?

Trước khi rơi vào hôn mê, cậu nhìn thấy được một bóng người mặc quân phục tiến lại ôm lấy cậu, gọi tên của cậu.

Cái ôm này, hơi thở này quen thuộc quá, khiến cậu vĩnh viễn không muốn rời xa. Đang mơ đúng không? Ừ, mong là giấc mơ này đừng bao giờ chấm dứt.

__

“Tích tích tích!”

“Hạ Lương, con trai của bác thế nào rồi?”

“Đã qua cơn nguy hiểm, cậu ấy đang dần dần hồi phục.”

“Vậy bây giờ bác có thể đưa nó về thủ đô được chưa?”

“Có thể, nhưng mà bác trai, tốt hơn nên để cậu ấy lại Tây thành theo dõi thêm…”

“Cậu cố ý nói vậy để giúp anh rễ của cậu có đúng không? Cậu đúng là thấy sắc quên bạn mà.”

“Chương Từ, tôi không có ý đó, ai, được rồi, tôi sẽ theo mọi người về thủ đô để theo dõi tình trạng sức khỏe của cậu ta vậy.”

Tiếng nói chuyện xung quanh nhỏ dần, sau đó cậu không còn nghe thấy gì nữa, cậu rất muốn mở mắt nhưng không cách nào làm được, mí mắt nặng trĩu, tứ chi của cậu cũng không thể nhúc nhích được. 

Sau đó đột nhiên cậu nghe thấy một giọng nam vang lên bên tai cậu, “Kha Nhi, Kha Nhi, đệ về với ta đi có được không? Ta nhất định sẽ yêu thương đệ, sẽ không để đệ phải chịu khổ nữa, Kha Nhi, mau về với ta…”

Là giọng của ai sao lại quen thuộc quá vậy? Cậu đang sống ở thế giới khác, sao có người còn gọi cậu là Kha Nhi?

“Kha Nhi, ta biết sai rồi, đệ tha thứ cho ta đi có được không? Trở về với ta, Kha Nhi…” Giọng nói kia lại vang lên, lần này người kia giang tay ôm chặt lấy cậu, gương mặt của người kia bị mây mù che phủ, mặc dù cách rất gần, nhưng cậu vẫn không tài nào nhìn thấy rõ gương mặt của anh ta.

Không muốn! Tôi không biết anh, tôi muốn sống với anh Lâm, với con trai Thiên Bảo của tôi, tôi không muốn đi theo anh, mau tránh ra đi…

Buông tôi ra, anh Lâm, cứu em, anh Lâm…

Một lần nữa, ý thức của cậu lại rơi vào tình trạng hôn mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.