Tiếng Khóc Âm Hồn

Chương 48: 48: Chương 26




- Vì tự do?

Mông Ca không hiểu ba chữ kia có ý tứ gì, hắn không phải một người ngu dốt, trong tâm hắn cũng có hùng tài đại lược. Những người như thế một là đạt được thành tựu cao, hai là tán gia bại sản. Kỳ thật những hoàng đế của Đại Tùy cũng đều là dạng người như thế, nếu bọn họ thành công, như vậy có thể xưng là thiên cổ nhất đế. Nếu chẳng may thất bại... Một tiếng thở dài.

- Vì tự do

Đại Tự Tại gật gật đầu, tay y chỉ chỉ ba cái đầu người ‘chính mình’:

- Chỉ vì điều ấy mà ta đã trả cái giá khá lớn. Đại Hãn hẳn là hiểu được, bốn Đại Tự Tại đi ra nhưng lại chết mất ba người, ta đã không thể quay về Chùa Đại Luân trên Đại Tuyết sơn nữa rồi. Đó chính là cái giá cao phải trả trên con đường truy cầu tự do của ta, có gian nan, có thống khổ, nhưng vừa nghĩ đến sự sung sướng khi được tự do thì tất cả những thứ ấy cũng liền không có gì đáng phải nuối tiếc.

- Ngươi giết ba người họ sao?

Mông Ca hỏi.

Vấn đề này dường như chẳng liên quan gì đến vấn đề tự do kia cả, nhưng nó lại quan hệ đến đáp án mà Mông Ca sẽ cho.

- Xác thực mà nói, không phải ta giết bọn họ, nhưng bọn họ chết vào trong tay của ta.

Đại Tự Tại có vẻ không muốn giải thích chuyện này, nhưng nhìn đến vẻ mặt của Mông Ca làm y dù do dự một chút cũng vẫn nói ra.

- Chuyện trong chùa Đại Luân có một vị thần chắc Đại hãn ngài cũng biết. Mà trong chàu Đại Luân cũng có rất nhiều Đại Tự Tại chắc Đại hãn ngài cũng rất rõ. Đại Tự Tại trẻ có già có, tu vi cao có thấp có, nhưng đều là người giống nhau, đó là vì sao?

Y hỏi.

Đây kì thật cũng là chuyện Mông Ca vẫn không hiểu được. Hắn từng truy tìm đáp án về nó, đáng tiếc vẫn luôn không được. Đáp án luôn hé lộ một chút trong khi bị che dấu, làm cho lúc người ta muốn buông tha lại không nỡ chút nào. Kỳ thật những bí mật này có quan hệ gì với Mông Ca sao?

Không có

Ở mặt ngoài thoạt nhìn quả thật không có.

Đại Tự Tại chậm rãi nói:

- Nếu đã đến tình trạng này thì nói ra chút bí mật không thể nói ra của chùa Đại Luân kia cũng không có quan hệ gì rồi.

Y bảo người ta đem ba cái đầu người để qua một bên, người trong phòng đúng là có một loại ảo giác, thoạt nhìn, thật giống như vẫn có bốn Đại Tự Tại song song ngồi ở đằng kia như cũ. Trường hợp này thật là quỷ dị, nếu kẻ nào hơi chút nhát gan chắc đã sớm bị dọa cho bể mật gần chết.

- Trong chùa Đại Luân có rất nhiều rất nhiều bí mật, một tông môn đã khống chế toàn bộ thảo nguyên tự nhiên có rất nhiều rất nhiều bí mật.

Vẻ mặt Đại Tự Tại có chút phức tạp, dường như y thật sự không muốn nói ra bí mật mà y biết này.

- Ví dụ như bản thân ta…

Sau khi trầm mặc một hồi, y tiếp tục nói:

- Hiện tại mọi người đều biết rằng, Đại Luân Minh Vương dựa vào biện pháp thay đổi thân thể đã sống hơn một nghìn năm, cái gọi là Minh vương chuyển thế bất quá là một lời nói dối lừa gạt thế nhân mà thôi. Dù sao đó cũng là một quá trình rất ghê tởm, nếu như nói ra, ấn tượng tựa như thần minh của Đại Luân Minh Vương tại trong mắt thế nhân sẽ tan vỡ hầu như không còn. Mà bản thân ta… So với việc Đại Luân Minh Vương chuyển thế mà nói, còn có vẻ càng ghê tởm hơn một chút.

Cái Xá ngồi ở đó, rất nghiêm túc nghe. Mông Ca cũng như thế, ngay cả hô hấp đều trở nên rất nhẹ.

- Đại Luân Minh Vương chuyển thế, là tiến hành thông qua việc cướp đoạt thân thể người gã sớm chọn xong. Những thân thể gã chuẩn bị cho mình ấy chính là Phật tử. Trong chùa Đại Luân không chỉ có một Phật tử, vì cam đoan khả năng thích ứng của thân thể nên nhất định phải chuẩn bị rất nhiều Phật tử. Mà ta đến tận giờ đều không có được chuẩn bị như thế.

- Ở hơn một nghìn năm trước, Đại Luân Minh Vương đã bị thần khống chế, cho nên biện pháp được gọi là chuyển thế kia của gã kỳ thật cũng là do thần nói cho gã biết thôi. Đương nhiên, lúc thần nói cho gã biết cũng chỉ là là một loại phỏng đoán, nghĩ đến khả thi, nhưng chưa từng có người nào thử qua. Sự lợi hại của Đại Luân Minh Vương chỗ ngay tại chỗ, gã không ngờ lại có thể thực hiện thành công phương pháp ấy. Mà ta… Không, phải nói là Đại Tự Tại, so với Đại Luân Minh Vương mà nói còn sống lâu hơn một chút, bởi vì ta còn sống, mà Đại Luân Minh Vương đã chết rồi.

- Có lẽ các ngươi không biết, người thần khai quật đầu tiên cũng không phải là Đại Luân Minh Vương mà là Tang loạn... Đúng vậy, chính là Tang Loạn khai sáng ra con đường tu hành kia. Bây giờ tại Ngộ Đạo sơn có truyền thuyết Tang Loạn ngộ đạo, nhưng kì thật đó cũng là do thần chỉ điểm cho. Giống như Đại Luân Minh Vương, sự lợi hại của Tang Loạn ở chỗ, y cũng đem một loại phỏng đoán biến thành sự thật.

- Đại Luân Minh Vương bất quá là một thủ hạ khi trước của Tang Loạn mà thôi. Thuở ban đầu, bên người Tang Loạn có tám vị thân tín, tám người này đóng vai trò rất trọng yếu trong quá trình xưng bá Phương Tây của Tang Loạn tại sau đó. Kỳ thật, tám người này đều là sự giúp đỡ do thần tìm tới cho Tang Loạn. Thể chất tám người ấy đều rất đặc thù. Cho nên, Tang Loạn truyền thụ thuật tu hành cho bọn họ, tốc độ tu hành của tám ngườidđó cũng đều tính tiến rất nhanh.

- Đại Luân Minh Vương thì càng không cần phải nói…

Đại Tự Tại hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Mông Ca:

- Tổ tiên của Đại hãn cũng lad một trong Bát Bộ tướng của tang Loạn khi ấy. Thiên phú đặc biệt của ngườiaấy cũng không kém bảy người còn lại kia một chút nào. Lí do người của gia tộc Hoàng Kim bây giờ lại trở nên bình thường như vậy đó là bởi vì tại sau khi tổ tiên Đại Hãn trở thành Hoàng Đế, y đã bị Đại Luân Minh Vương tính kế, thể chất bị hủy đi. Đại Luân Minh Vương biết rằng chính mình khống chế không nổi một người có thể chất không thua mình còn lại làm Hoàng đế như tổ tiên Đại Hãn cho nên gã liền dùng một phương pháp thật âm độc đem thể chất của người kia hủy đi.

- Không chỉ có như thế, những Hoàng đế sau này của gia tộc Hoàng Kim đều bị Đại Luân Minh Vương dùng dược vật khống chế, đem thiên phú trong cơ thể họ dần dần hủy diệt, thẳng đến qua hơn một trăm năm sau. Khi Đại Luân Minh Vương xác định gia tộc của Đại Hãn đã mất đi thiên phú họ vốn có gã mới dừng việc dùng dược vật khống chế Đại hãn Mông Nguyên lại.

Nghe xong những lời này, sắc mặt Mông Ca thay đổi.

Theo bản năng, hắn nắm chặt nắm tay, gân xanh nổi lên khắp nơi.

...

...

- Kỳ thật đâu chỉ mình gia tộc của Đại Hãn, đa số người thuộc Bát Bộ tướng khi ấy đều bị Đại Luân Minh Vương tính kế, trừ tận gốc thiên phú ưu tú trong cơ thể họ đi.

Đại Tự Tại thở dài, dường như rất tiếc hận:

- Phải biết rằng, nếu như thiên phú ưu tú của tám người này đều truyền xuống, như vậy giới tu hành trên thảo nguyên sẽ mạnh mẽ hơn giới tu hành tại Trung Nguyên nhiều lắm. Hậu thế tám người ấy sẽ trở thành những người mạnh nhất trong giới tu hành rồi.

- Còn ngươi?

Cái Xá không kìm nổi hỏi:

- Ngươi cũng không phải một trong tám người lúc trước, vậy tại sao tu vi của ngươi lại càng ngày càng giảm đi?

- Ta khá đặc thù…

Đại Tự Tại chậm rãi nói:

- Thần sáng tạo ra Tang Loạn, nhưng tư tưởng của Tang Loạn thần lại khống chế không nổi. Sau khi làm Tang Loạn dần dần phát hiện một ít khác thường, hắn liền bắt đầu hoài nghi. Thần phát hiện sự thay đổi ấy của Tang loạn, có lẽ thần cũng có một chút do dự, hoặc là cũng không do dự gì cả, Thần ra lệnh cho Đại Luân Minh Vương, bằng hữu tốt nhất của Tang Loạn, rằng muốn Đại Luân Minh Vương giết chết Tang Loạn. Đồng thời thần cũng đồng ý với đám người Đại Luân Minh Vương rằng sẽ để bọn họ thành sứ giả của thần tại nhân gian, có được địa vị không gì sánh được.

- Tám người này đương nhiên là có người nguyện ý có người phản đối, dù sao Tang Loạn là một người lãnh đạo xuất sắc, không phải ai cũng nguyện ý phản bội hắn... Hai ngườit rong đó bị thần dùng một loại lực lượng không thể kháng cự được giết chết, còn dư lại, không thể không tham chiến. Nhưng Tang Loạn quá hùng mạnh, mà Đại Luân Minh Vương lại cố ý khiến mấy người khác ra tay trước, cho nên mấy người còn lại trong tám người kia lại có ba người bị Tang Loạn giết chết.

- Cuối cùng, vẫn là thần dùng cái loại lực lượng không thể nào kháng cự được ấy đánh Tang Loạn bị thương nên Đại Luân Minh Vương mới có thể chiến thắng được hắn. Lúc ấy sở dĩ thần không giết Tang Loạn mà lại khiến cho Đại Luân Minh Vương ra tay, là vì thần muốn đem Đại Luân Minh Vương nâng lên, nắm vị trí lãnh tụ của tôn giáo. Sau trận đại chiến ấy, thần bảo Đại Luân Minh Vương làm một bán thần ở trong chùa Đại Luân, thành lập nên Phật tông. Còn tất cả những thứ về Phật tông tỷ như kinh Phật, tỷ như điển cố, đều là thần biên tạo nên, khiến cho Đại Luân Minh Vương truyền bá.

- Sau đó thần chọn tổ tiên Đại hãn làm Hoàng đế, hắn muốn thông qua việc truyền bá tôn giáo cùng kết hợp quyền lợi của nó và quyền lợi của Hoàng Tộc để đạt tới mục đích khống chế thế nhân. Không hề nghi ngờ, đây tuyệt đối là một sáng kiến cực kì tuyệt vời. Nhưng thần lại không để ý đến một việc…

Mông Ca gật gật đầu:

- Giữa thần quyền và hoàng quyền, tuyệt đối không có khả năng vĩnh viễn duy trì sự chung sống hòa bình với nhau.

Đại Tự Tại gật gật đầu:

- Tuy rằng Đại Luân Minh Vương dùng thủ đoạn âm hiểm hủy hoại thể chất của tổ tiên ngài, cũng vì thế mà làm những hậu nhân về sau mất đi cơ hội trở thành đại tu hành, nhưng tổ tiên của ngươi, Đại hãn nhiều thế hệ qua của đế quốc Mông Nguyên đều luôn mưu đồ phản kháng nó. Sự đấu tranh vì tự do cho tới bây giờ đều chưa từng đình chỉ.

- Những lời này nói có chút xa rồi.

Sau khi Đại Tự Tại chỉnh sửa suy nghĩ một chút xong y mới tiếp tục nói:

- Tư tưởng của thần rất toàn diện, dường như thần đã ngẫm đến tất cả các loại khả năng. Không có ai có thể phản kháng hắn, lừa gạt hắn trong phạm vi hắn có thể khống chế cả. Hắn lựa chọn Đại Luân Minh Vương trở thành lãnh tụ tôn giáo, lựa chọn gia tộc Hoàng Kim trở thành lãnh tụ quốc gia. Bằng thủ đoạn thống trị như thế, thần khiến cho thảo nguyên qua một ngàn năm đều vẫn luôn sóng yên biển lặng.

- Nhưng thần sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ kẻ nào... Không, xác thực mà nói, là thần hoài nghi hết thảy. Vì phòng ngừa Đại Luân Minh Vương xuất hiện biến cố gì, cho nên hắn an bài ta, làm đệ tử của Đại Luân Minh Vương. Vì giấu diếm được Đại Luân Minh Vương, hắn lựa chọn ta đây, một người thật ra đã chết trong số tám người ấy. Hắn mang thi thể có thể chất đặc thù này trở về, người giúp hắn mang cái xác về chính là người duy nhất chạy thoát trong Bát Bộ tướng của Tang Loạn năm ấy.

- Đấy cũng là một điều cho đến tận bây giờ ta vẫn không thể hiểu được nhất.

Đại Tự Tại nói:

- Bát Bộ tướng có hai người chết vào tay thần. Ba người chết vào tay Tang Loạn, hậu đại năm người đó đều bị Đại Luân Minh Vương động tay chân. Đại Luân Minh Vương, cộng thêm tổ tiên của Đại hãn, tổng cộng bảy người. Còn một người nữa chính là người phụ trách đưa thi thể ta đưa trở về cho thần kia. Ta từng tỉ mỉ tìm kiếm nhưng cũng không tìm được dấu vết do ngườiaấy lưu lại, bởi vì sau đó y đã trốn, biến mất rất triệt để.

- Sau khi thi thể của ta bị đưa về, thần dùng một loại biện pháp ta không hề biết làm cho ta sống lại. Nhưng ta không phải là thật sự sống lại, nghe nói... Thần rút đi một thứ gì đó khỏi thân thể của ta, sau đó dùng mấy thứ ấy khiến ta sống lại. Tiếp đó thần cải biến thân hình cùng tướng mạo, để cho ta đầu nhập vào Chùa Đại Luân, thành đệ tử của Đại Luân Minh Vương. Hơn một nghìn năm qua, ta đã có rất nhiều tên, Đại Tự Tại là cái tên mới có từ một trăm năm trước.

- Ta thành công giấu diếm được Đại Luân Minh Vương, Đại Luân Minh Vương chưa từng có hoài nghi tới ta kỳ thật là một trong những đồng bọn của gã năm ấy. Đương nhiên… Ta cũng đã không có ký ức khi đó. Tất cả đều là do thần nói cho ta biết thôi. Thần để cho ta giám thị Đại Luân Minh Vương, nếu Đại Luân Minh Vương có tâm địa bất chính gì thì ta phải lập tức nhanh chóng đem tin tức đó báo cáo cho thần.

- Đương nhiên, một tác dụng khác nữa của ta chính là, vào lúc cần thiết ta phải cùng Đại Luân Minh Vương đồng quy vu tận.

Đại Tự Tại nhìn về phía Cái Xá:

- Lí do tu vi của ta càng ngày càng thấp, không còn mạnh mẽ như lúc ban đầu nữa chính là vì thể chất của ta không thể sống được lâu, hai trăm năm đã là cực hạn rồi. Thần vì để cho ta vẫn tồn tại, liền không ngừng lấy ra thứ gì đó từ trong thân thể Đại Tự Tại tiếp cận bản thể nhất kia, sau đó lại chế tạo ra Đại Tự Tại. Bản thể đời thứ nhất tử vong, bản thể đời thứ hai tử vong, bản thể đời thứ ba tử vong, cứ tiếp tục như thế, hơn một nghìn năm về sau, thể chất của ta kỳ thật đã xa xa không bằng lúc ban đầu rồi.

Cái Xá gật gật đầu:

- Đã hiểu.

Hắn nhìn Đại Tự Tại nói:

- Bởi vì huyết mạch trong cơ thể ngươi đã càng ngày càng không thuần khiết.

Đại Tự Tại ừ một tiếng nói:

- Có lẽ điều đó cũng có liên quan đến việc Thần không ngừng chế tạo ra Đại Tự Tại, để cho thứ gì đó trong huyết mạch ta cũng càng ngày càng loãng.

- Cho nên bây giờ ngươi muốn phản ra Phật tông?

Mông Ca ở bên cạnh bỗng nhiên hỏi một câu:

- Vì sao đến tận giờ ngươi mới làm phản?

Đại Tự Tại nhìn về phía Mông Ca, từng chữ từng câu nói:

- Bởi vì... Bản thể cuối cùng cũng đã chết, mà chúng ta đều không thể trở thành bản thể...

Mông Ca ngẩn ra, bỗng nhiên có một loại cảm giác thỏ tử hồ bi.

- ---------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.