Tiếng Khóc Âm Hồn

Chương 43: 43: Chương 21




Đang nói chuyên thì có người bên ngoài bẩm báo.

- Chủ Công, có quân tình.

Phương Giải vén rèm lên. Thiên hộ Kiêu Kỵ Giáo Mã Lệ Liên dùng hai tay dâng lên:

- Từ Linh Môn Quan gửi tới.

Phương Giải gật đầu, nhận lấy quân tình rồi ngồi về. Hắn không chú ý tới ánh mắt mà Mã Lệ Liên nhìn hắn.

Mở quân tình ra, Phương Giải đọc xong liền nhíu mày lại.

- Sao vậy?

Tang Táp Táp hỏi.

- Xem ra Mông Ca sắp không xong rồi. Mấy ngày trước đại quân Mông Nguyên bắt đầu dùng mọi biện pháp để qua sông. Cầu nổi, thuyền nhỏ, không quan tâm tới thương vong. Lúc trước ta có phái người tới Tây Bắc rải lời đồn rằng Mông Ca đã chết, cũng phái người tới Linh Môn Quan rải lời đồn rằng Mông Liệt tạo phản chạy về Vương Đình, xem chừng mấy lời đồn này đã nổi lên tác dụng. Mông Ca sắp phải trở về.

- Đang tấn công như điên, vì sao lại trở về?

Tang Táp Táp khó hiểu.

Phương Giải cười cười:

- Đây chính là binh pháp, hư hư thực thực. Chính vì y ngồi không yên muốn lui binh, cho nên mới biểu hiện ra vẻ liều mạng tấn công. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chúng ta còn chưa tới Linh Môn Quan thì Mông Ca đã rút quân về rồi. Y lưu lại một nhóm người này lại là để chịu chết. Thoạt nhìn tấn công mạnh mẽ, nhưng chỉ là che dấu y muốn rút đi mà thôi.

- Liệu có tới kịp không?

Tang Táp Táp hỏi.

Phương Giải lắc đầu:

- Y muốn rút lui, đâu có đơn giản như vậy. Hiện tại quân đội của y đang thiếu lương thực, muốn rút đi phải giải quyết chuyện lương thực trước đã. Cho nên, đầu tiên y sẽ phái binh mã cướp bóc khắp nơi. Giả vờ tấn công mạnh mẽ, không phải mê hoặc người khác một, hai ngày. Y chẳng những phải mê hoặc Hắc Kỳ Quân của ta, còn phải mê hoặc những binh mã Mông Nguyên mà y bỏ lại. Cho nên chúng ta tới Linh Môn Quan còn kịp.

Tang Táp Táp ngạc nhiên nói:

- Đại quân Mông Nguyên hùng mạnh, muội không ngờ rằng bọn họ lại bị đánh bại vì mấy lời đồn.

Phương Giải cười nói:

- Lần chia quân này của Mông Ca là sai lầm. Y không nên chia quân. Y vốn tưởng rằng có thể chia hai đường tập kích bất ngờ Trung Nguyên, đánh cho ta không kịp trở tay. Y không biết đội của Trần Định Nam đang ở phía tây. Lúc nhận được tin tức, đội của Trần Định Nam có thể chặn lại kịp thời. May mắn là ta có ý định tiến binh về phía bắc, may mắn là ta phát hiện ra y chia binh làm hai đường, may mắn là ta phát hiện ra âm mưu của Nguyệt Ảnh Đường, bằng không có lẽ y thực sự thành công.

- Một khi đại quân Mông Nguyên theo hai đừng nam bắc tấn công mạnh mẽ, ta thật không dễ gì ngăn cản được. Giống như năm đó Lý Viễn Sơn đột nhiên thả cho lang kỵ Mông Nguyên đánh tới sau lưng đại quân chinh tây, bằng không bảy mươi vạn tinh nhuệ của Đại Tùy làm sao sụp đổ dễ dàng như vậy? Nguyệt Ảnh Đường muốn làm lại điều như Lý Viễn Sơn làm năm đó, nhưng ta không phải là Dương Dịch.

Tang Táp Táp cười nói:

- Trời đang giúp huynh.

Phương Giải lắc đầu:

- Trời chưa bao giờ giúp người nào.

Nghi Thủy

Thi thể gần như phủ kín mặt sông, dòng nước cũng không thể cuốn hết được thi thể đi. Có thi thể bị cuốn tới bờ sông, bị cỏ lau ở bờ sông ngăn lại, lơ lửng ở chỗ đó, nhìn có vẻ thê lương. Thỉnh thoảng có cá lớn từ trong sông ló đầu ra, thử cắn cỗ thi thể này. Mùi máu tươi dường như khiến cá trở nên hung dữ hơn. Cũng không thiếu những con dã thú đi tới, vừa gặm nhấm thi thể, vừa cảnh giác nhìn xung quanh.

Đã bốn ngày liên tiếp rồi, người Mông Nguyên bất chấp tất cả tấn công mạnh mẽ, nhưng hiệu quả lại cực kỳ thấp.

- Đại Hãn, liệu có nên lui không?

Khoát Khắc Đài Mông Đa Biệt, một trong những Vương Đình tướng quân thấp giọng hỏi:

- Nếu không lui, Hắc Sơn Quân sẽ có người hoài nghi. Liên tục tấn công mạnh mẽ bốn ngày, Hắc Kỳ Quân bờ bên kia sẽ không ngờ rằng Đại Hãn làm vậy là để chuẩn bị lui binh.

Nhìn thi thể trôi nổi trên sông, sắc mặt của Mông Ca rất khó coi.

- Ta cảm thấy không nên lui binh.

Khoát Khắc Đài Mông Đa Biệt vội vàng nói:

- Nhưng nếu chẳng may tin tức kia là thật, Mông Liệt đã đi trước một bước. Nếu để y trở về Vương Đình trước, vậy thì nguy hiểm rồi. Thuộc hạ hiểu tính cách của Mông Liệt, nếu y thực sự làm như vậy, nhất định sẽ phái binh mã ngăn cản chúng ta trở về thảo nguyên.

- Liệu có phải là Hắc Kỳ Quân cố ý rải lời đồn?

Mông Ca thì thào tự hỏi.

- Kỳ thực.

Đa Biệt nhìn thoáng qua sắc mặt của Mông Ca, rồi nói:

- Kỳ thực mọi người đều không hiểu vì sao Đại Hãn lại đột nhiên muốn đông chinh. Đế quốc đang thời điểm suy yếu, tuy Trung Nguyên vừa loạn vừa yếu, nhưng giờ không phải là thời cơ thích hợp để tiến binh. Hơn nữa chúng ta có phải đi quá xa rồi không? Sau khi rời khỉ Thanh Hạp núi Lang Nhũ, một đường tiến quân thuận lợi. Nếu chiếm vài đạo Tây Bắc của nước Tùy rồi phòng thủ chắc chắn, vậy thì Hắc Kỳ Quân chưa chắc thừa lực tấn công đoạt lại. Dù sao Hắc Kỳ Quân còn phải đối mặt với lục đục bên trong.

- Ta sai rồi sao?

Mông Ca lại tự hỏi mình, giống như y đang không nói chuyện với Đa Biệt vậy.

- Đại Hãn, phía dưới mọi người đều nghị luận, cho rằng Đại Hãn bị đám yêu tà của Phật tông mê hoặc tâm hồn, Phật tông giật dây ngài đông chinh, chẳng qua là vì muốn làm tiêu hao thực lực của đế quốc. Chỉ cần binh lực của chúng ta bị tổn thất nghiêm trọng ở Trung Nguyên, Phật tông có thể nhân cơ hội đó mà quật khởi. Dù sao lúc đầu tàn sát Phật ở thảo nguyên, vẫn có rất nhiều mục dân tôn thờ Phật tông.

Mông Ca biến sắc, trong lòng như có một thanh âm đang cười nhạo y:”Mông Ca, ngươi là một tên ngu ngốc, bị người khác lừa gạt mà cũng không biết”

- Nếu là đúng, vậy thì Phật tông tất nhiên sẽ cấu kết với một người nào đó bên trong Vương Đình.

Đa Biệt lo lắng nói:

- Mục đích của Phật tông là khiến Đại Hãn không thể quay về thảo nguyên, sau đó bồi dưỡng người nào đó tranh đoạt Hãn vị. Làm như vậy, thực lực của đế quốc sẽ tổn thất thật lớn. Ngài lại không thể quay về, cũng vô lực đáu tiếp với những kẻ bên trong Đại Luân Tự. Còn kẻ được chống đỡ kia, sẽ bất đắc dĩ lần nữa khôi phục lại địa vị của Phật tông. Như vậy, mọi cố gắng lúc trước của Đại Hãn đều chẳng phải đổ xuống sông xuống bể sao?

Y càng nói, trong lòng Mông Ca càng loạn.

Y nghĩ tới những hình ảnh mà mình trông thấy trong Đại Luân Tự, sau đó quyết định đông chinh. Từ trước tới nay Phật tông đều có bản lĩnh mê hoặc lòng người, vậy thì ngày đó những hình ảnh thảm thiết mà mình trông thấy, rốt cuộc là thật, hay là ảo ảnh mà Phật tông tạo ra?

Nếu như là ảo ảnh, vậy thì lời phân tích của Đa Biệt chỉ sợ là thật.

- Cho nên Đại Hãn chớ do dự nữa.

Đa Biệt nói:

- Trước mắt không chỉ có một mối lo là Mông Liệt, còn có Cái Xá của Hắc Sơn Quân kia. Lời đồn đãi không ngăn được, có lẽ Cái Xá đã biết rồi. Nếu y biết, y sẽ nghĩ như thế nào?

- Cái Xá…

Đa Biệt lắc đầu:

- Không cùng một tổ tiên với chúng ta, tâm tất dị!

Đại doanh Hắc Sơn Quân.

Cái Xá đứng chắp tay bên ngoài lều lớn.

- Đại tướng quân, lời đồn đãi liệu có phải là thật hay không?

Tướng lĩnh thân tín của y hạ giọng hỏi.

Cái Xá không đáp, sắc mặt cũng không có bất kỳ thay đổi gì. Giống như y không nghe thấy lời thân tín nói vậy, lại giống như rơi vào trầm tư. Thủ hạ của y còn một mực lải nhải, nhưng y không đáp một câu nào.

- Đại tướng quân, chúng ta bị xa lánh áp bức nhiều năm như vậy, nếu lời đồn là thật, thì thực sự là một cơ hội tốt nhất với bộ tộc chúng ta. Chỉ cần hiện tại Đại tướng quân giết Mông Ca, sau đó dẫn mọi người giết trở về, tới thẳng Vương Đình. Vậy thì thảo nguyên kia liền thuộc về bộ tộc chúng ta rồi.

Thân tín của y vẫn lải nhải nói.

Phốc!

Cái Xá rút đao chém đứt đầu thân tín kia.

- Nói nhiều quá không tốt.

Y chỉ nói một câu, sau đó xoay người đi về hướng lều lớn.

- Mang đầu của y tới chỗ Đại Hãn, nói với Đại Hãn rằng kẻ này giật dây ta tạo phản, ta đã giết chết y.

Thanh âm của Cái Xá truyền ra từ trong lều lớn, âm lãnh vô tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.