Tiếng Khóc Âm Hồn

Chương 32: 32: Chương 14-2




Đen tối!Một màu đen tối bát ngát mênh mông!Không nhìn thấy gì cả! Cái gì cũng không thấy!Lúc cơ thể cảm thấy đau đớn, Mộc Nhàn Quân mới phát hiện đây chỉ là ảo giác của mình.

Sau khi những bóng tối kia kéo ra trước mi mắt thì dần dần biến mất, ánh sáng lại từ phía xa về lại xung quanh cơ thể hắn.

Có lẽ đánh thức hắn dậy chính là đau đớn; có lẽ là đắng cay.Dường như có rất nhiều âm thanh vang bên tai hắn, rất ồn.

Âm thanh có chút quen thuộc, mỗi âm tiết nhịp điệu đều rất quen.

Sau đó Mộc Nhàn Quân mới mãnh mẽ tỉnh ngộ, đó là tiếng kèn, là tiếng hô giết, đó là âm thanh đao cắt ngang thân thể và cũng là tiếng kêu bi thương của người trước khi chết.Hắn giật mình mở mắt ra, hình ảnh dần dần rõ ràng hơn.Từng đội kỵ binh thoạt nhìn có mấy trăm người thành một đội, qua lại đại doanh như gió.

Chỉ có điều lật người lại không phải là đất mà là máu.

Mộc Nhàn Quân theo bản năng ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, phát hiện vầng trăng đó biến thành màu máu rồi.Hắn phát hiện mình đang nằm, muốn ngồi dậy xem rõ là chuyện gì đang xảy ra, sau đó hắn phát hiện thân người mình rất nặng, căn bản là dậy không nổi.-Ngươi đã trúng độc! Mặc dù trên người ta mang theo linh đan đạo tông nhưng cũng chỉ có thể tạm thời áp chế độc tính trong cơ thể ngươi chậm lại chút, muốn trừ tận gốc thì ta tạm thời không có cách nào, phải đưa ngươi đi tìm người có tu vi cao hơn để ép độc từ máu ngươi ra ngoài!Giọng nói vang lên bên tai hắn, rất gần, rất ấm áp.-Ngươi là ai?Mộc Nhàn Quân theo bản năng hỏi.-Ta là Y Thiên Trạch

- Thiên Hộ Kiêu Kỵ Giáo của Hắc Kỳ quân! Làm việc dưới trướng của Đại tướng quân Nạp Lan Định Đông.

Người của ngươi không ngủ không nghỉ tiến đến Phượng Hoàng đài cầu viện, Nạp Lan tướng quân lập tức phát binh đến, cũng không ngủ không nghỉ, đến ăn cơm uống nước cũng không xuống ngựa, một ngày một đêm chạy ba trăm dặm đường.Y Thiên Trạch thoạt nhìn là một người trẻ chỉ có hai mươi mấy tuổi, có khuôn mặt sáng sủa.

Khi y cười thì cả người lẫn vật vô hại nhưng người hiểu về Kiêu Kỵ giáo đều biết rằng, có thể làm ở vị trí này ở Kiêu kỵ giáo thì sao có thể là người khiến vạn vật vô hại được?Y Thiên Trạch dìu Mộc Nhàn Quân ngồi xuống, nói:-Nếu như không phải ta tùy thân mang theo đan dược tông đạo của Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc thì xem chừng hiện giờ ngươi đã tắt thở rồi.

Hơn nữa tu vi của ngươi cũng không tầm thường, lực tu vi cũng đang muốn bài trừ độc tính ra nên mới cứu được ngươi tỉnh lại.

Lúc ta tìm thấy ngươi thì tên này đang đào hố bên cạnh ngươi.Y Thiên Trạch chỉ vào một thi thể nằm bên cạnh Mộc Nhàn Quân.

Mộc Nhàn Quân nghiêng mắt nhìn thì nhận ra đó là Lưu Cư An đã đánh lén mình.

Lưu Cư An là một đại tướng dưới trướng phụ thân hắn mà rất được trọng dụng, nếu không thì cũng không đơn độc lãnh quân trấn thủ nơi hiểm yếu như thành Xương Bình.

Phải biết rằng phía sau Phượng Hoàng đài chỉ có một thành lớn như cổ họng là thành Xương Bình, qua đây chính là Mã Bình xuyên rồi có thể đến thẳng Mộc phủ.Mộc Nhàn Quân nhìn thi thể này, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.Bất luận thế nào hắn cũng không thể ngờ, thuộc hạ cũ dưới trướng phụ thân lại có thể ra tay với mình.

Sau đó hắn nghĩ lại cuộc đối thoại giữa Mộc Tự Hoan và Lưu Cư An liền cảm thấy ghê tởm.

Chính vì vị trí chủ nhân Mộc phủ mà thủ đoạn xấu xa gì chúng cũng có thể dùng đến.Chính hắn cũng chưa từng nhận ra, nếu không có trận chiến trên đảo Bồng Lai, nếu không có Xích Mi quân hắn dẫn theo một năm nay cùng chung hoạn nạn thì hắn cũng không có thay đổi như này.

Hắn cũng từng là người như này, thậm chí có thể còn xấu xa hơn Lưu Cư An.

Có lẽ lúc đó vì hắn và Mộc Quảng Lăng chung sống cùng nhau, những thứ học được chính là những thứ xấu xa này.

Còn khi ở cùng các anh em Lục Lâm thì lại học được những thứ khác.Vô tình, hắn đã không còn là Mộc Nhàn Quân của ngày xưa nữa.-Ngươi đã giết y?Mộc Nhàn Quân hỏi.Y Thiên Trạch cười, có chút ngại ngùng, nói:-Đúng vậy! Là ta giết y! Nếu không giết y thì cũng không cứu được ngươi.Mộc Nhàn Quân chú ý đến vết thương rách lướn trên người Lưu Cư An, không kìm nổi lắc đầu:-Ngươi ra tay cũng ác độc quá!Y Thiên Trạch vẫn cười với nụ cười vô hại:

- Ta phụng quân lệnh củ Nạp Lan tướng quân đến đại doanh này trước một bước để dò la tình hình địch.

Sau khi điều tra bố trí binh lực xong, vừa muốn rời đi thì nhìn thấy tên này kéo thi thể ngươi sang đây, sau đó đào hố chôn.

Tính hiếu kỳ của ta quá lớn! Vì một người thân mặc thường phục nửa đêm kéo người đi chôn, chắc chắn là không hợp với lẽ thường.

- Thứ nhất, thân là tướng quân, chuyện chôn người chết đâu đến lượt hắn tự tay làm? Tùy ý dặn dò thuộc hạ thì có ai không thể làm được? Nếu y đã không tin thân binh của mình mà tự ra tay làm thì cho thấy người này chết không bình thường.

Nhìn thấy y rất cẩn thận tránh tuần tra trong doanh trại, cho thấy người chết này ảnh hưởng rất lớn đến y.Y Thiên Trạch nói:-Vì thế theo lòng hiếu kỳ, ta quyết định đi khống chế, hỏi cho rõ ràng.

Y cũng không phải loại người thành thật nói ra mọi chuyện vì vậy thủ đoạn bức cung cũng phải dùng đến.

Vừa may thủ đoạn này ta cũng có không ít.Mộc Nhàn Quân lắc đầu, nói:

- Ta và Hắc Kỳ quân của các ngươi từng có quan hệ, ngươi hiện giờ có thể giết ta đi.

Ta cũng không muốn nhận ân tình của Hắc Kỳ quân các ngươi.

Ngươi không giết ta thì ta cũng không nhớ đến ý tốt của ngươi đâu.-Mất bao nhiêu sức cứu được ngươi, giờ lại giết ngươi? Chuyện vô công rỗi nghề này ta không muốn làm đâu, nếu không thì đã không phí hai viên đan dược rồi.

Ngươi yên tâm! Ta cứu ngươi tất nhiên cũng không phải là bởi vì ngươi tướng mạo khôi ngô, cũng không phải là bởi vì hành hiệp trượng nghĩa.

Đó là chuyện của đại hiệp giang hồ mà ta lại là Thiên Hộ của Kiêu Kỵ Giáo cứu ngươi, tất nhiên là bởi vì ngươi có giá trị.

Ngươi là con trai của Mộc Quảng Lăng, cho dù sau này đưa ngươi đến chiến trường thảo luận điều kiện với Mộc Quảng Lăng thì cũng có lợi chứ nhỉ?Mộc Nhàn Quân ngẩn ra:-Ngươi không nói dối đó chứ?Y Thiên Trạch ôm Mộc Nhàn Quân vác trên vai, nói:-Đừng hòng trốn chạy! Khí mạch của ngươi đã bị ta khống chế rồi, ngươi không dùng được chút khí lực nào đâu.

Tất nhiên, làm thế này cũng không hoàn toàn đúng vì khống chế ngươi, mà vì ta còn lo lắng độc tính tiếp tục lan tràn nên mới chặn nó lại thế.

- Đa tạ!Mộc Nhàn Quân từ cổ họng nói ra một câu, dường như có chút khó khăn.-Đừng khách khí! Chúng ta không quen mà!Y Thiên Trạch khiêng Mộc Nhàn Quân lên, xuyên qua chiến trường, biến mất trong màn đêm.Quân Mộc phủ của thành Xương Bình vốn được huấn luyện cực tinh nhuệ, họ thất bại ở việc không hề phòng bị.

Tinh lực của bọn họ vốn đặt vào việc đối phó với Xích Mi quân, đâu có ngờ rằng phía sau có một đội kỵ binh giết đến nhanh như vậy? Lưu Cư An và Mộc Tự Hoan không phải là không nghĩ đến việc Hắc Kỳ quân sẽ đến cứu viện Xích Mi quân, hiện tại Hắc Kỳ quân đang lôi kéo tất cả thế lực có thể lôi kéo để đối kháng với Mộc phủ.

Cho nên, quân của Mộc Phủ mới đẩy nhanh việc tiến công.Vài ngày trước có người của Xích Mi quân giết tới, lúc đó Lưu Cư An và Mộc Tự Hoan vẫn đang cười ha hả.

Vì phần lớn những người cầu viện này đều chạy đến thành Xương Bình cầu viện quân Mộc phủ.

Lúc đó, người của Xích Mi quân giết ra ngoài đâu biết người vây khốn họ chính là nhân mã của thành Xương Bình?Trong đó một phần nhỏ mười mấy người xông đến chém giết, trên đường bị binh Mộc phủ giết là nhiều, cuối cùng có một người chạy được và bị trọng thương.

Mặc dù như vậy nhưng Mộc Tự Hoan vẫn lo lắng chuyện Mộc phủ muốn tàn sát hết Xích Mi quân sẽ truyền ra ngoài, dù sao điều này đối với Mộc phủ mà nói cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, ảnh hưởng vô cùng lớn.Vì vậy hắn ta mới hạ lệnh, đẩy nhanh tấn công.

Nhưng chiến lực của Xích Mi quân lại nằm ngoài dự liệu của hắn ta.

Những đám khách Lục Lâm mà ban đầu hắn ta căn bản không coi ra gì lại cứng cỏi thiện chiến như vậy.

Mặc dù rơi vào hoàn cảnh bị bao vây nhưng vẫn ngoan cố chống lại, tấn công liên tục vài ngày mà vẫn không lấy được.Cuối cùng, mũi tên lông vũ mà quân Mộc phủ có được từ nơi khác đã dùng hết thì buộc phải dùng đến mũi tên lông vũ của mình.

Thật ra lúc này, Lưu Cư An và Mộc Tự Hoan đã hạ lệnh không được tha cho bất cứ ai của Xích Mi quân.

Cứ coi như Mộc Nhàn Quân xuất hiện đi tìm bọn họ thì Mộc Tự Hoan cũng không nghĩ đến việc thay đổi chủ ý.Chuyện này một khi lan truyền ra ngoài thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến Mộc phủ.

Điều động mấy vạn nhân mã vây công không phải là người nước ngoài mà là một đội quân đi giết người nước ngoài.

Sau khi dân chúng biết được thì sẽ nghĩ thế nào? Thủ lĩnh của các thế lực biết được thì sẽ nghĩ như thế nào?Chỉ sợ đến lúc đó, lửa giận trong Mộc Quảng Lăng sẽ thiêu cháy hai người họ.Bọn họ chỉ không hề nghĩ đến, Hắc Kỳ quân lại có thể tới nhanh như vậy.

Họ một ngày một đêm không ngủ, rõ ràng còn có thể phát động thế tấn công nhanh như sấm, đâm đao từ phía sau binh Mộc phủ, sau đó trong nháy mắt cắt tan binh Mộc phủ.

Phía sau vừa xuất hiện hỗn loạn thì phía trước cũng khống chế không nổi.Trận này, bắt đầu đột ngột, chấm dứt cũng cực nhanh.Mục tiêu của Hắc Kỳ quân cũng không phải là tiêu diệt hoàn toàn binh Mộc phủ mà là cứu Xích Mi quân ra.

Sau khi giết xuyên trận hình của Mộc phủ, Xích Mi quân dưới sự dẫn dắt của Sở Nguyên thì đã tụ hợp với Hắc Kỳ quân.

Vừa mới xông ra, sau đó Hắc Kỳ quân tập hợp những người bị thương, nhanh chóng rút lui.

- Đa tạ Nạp Lan tướng quân!Sở Nguyên đi nhanh lại, cúi đầu vái chào.Nạp Lan Định Đông vội vàng lại, giơ tay đỡ y dậy, nói:

- Đều là người một nhà, không cần dùng lễ lớn như vậy!

- Nếu không có tướng quân cao nghĩa thì chỉ e Xích Mi quân đã diệt vong rồi! Đại thủ lĩnh chịu biết bao đắng cay mới có thể dẫn các huynh đệ hình thành được quy mô như hiện giờ, toàn tâm toàn ý muốn giết người nước ngoài bảo vệ gia viên, nhưng ai có thể tưởng lại bị người của Mộc phủ tính kế.

Đám thối thá lòng lang dạ sói đó bị lợi dụng mà không còn tính người nữa rồi.-Trước hết hãy lui về Phượng Hoàng đài rồi nói tiếp!Nạp Lan Định Đông nói:-Ở đây dù sao cũng còn mấy vạn binh Mộc phủ, một khi chỉnh hợp lại thì trận này không dễ đánh đâu.

Trong thành Xương Bình vẫn còn có viện binh của kẻ địch, chúng ta không có thời gian trì hoãn nữa.-Xin đợi chút!Sở Nguyên bỗng nhiên lại quỳ gối, nói:

- Nạp Lan tướng quân! Xin Người hãy cứu đại thủ lĩnh nhà chúng tôi! Đại thủ lĩnh một mình đi tìm người của Mộc phủ để đàm phán nhưng đến giờ vẫn chưa thấy về.

Cầu xin tướng quân phái người cứu giúp.

Kể cả…Kể cả là tìm được thi thể cũng được, các huynh đệ chúng tôi không thể bỏ lại đại thủ lĩnh mà không quản được.

- Hắn đã được người của ta cứu ra rồi!Nạp Lan Định Đông cười, nói:-Hiện giờ hắn đang nghỉ ngơi trong quân đội ta! Lát nữa các ngươi có thể gặp, còn bây giờ quân vụ quan trọng hơn.Sở Nguyên mừng rỡ:-Thật sao ạ? Vậy thì tốt quá rồi!-Đợi chút!Đúng lúc này, Cừu Thất từ phía sau khập khiễng lại, nói:

- Đại thủ lĩnh đã từng nói, nếu như Hắc Kỳ quân tới cứu thì tuyệt đối không được dẫn nhân mã đến Phượng Hoàng đài.

Đại thủ lĩnh nói, một khi đội quân bị Hắc Kỳ quân dẫn đi thì chỉ sợ khó được tự do.

Trước khi đi thủ lĩnh đã giao lệnh bài cho tôi, để cho tôi dẫn nhân mã rời đi.

Sở Nguyên ngẩn ra:-Ngươi có ý gì vậy? Lẽ nào không cảm thấy mình vong ân phụ nghĩa sao? Ta và ngươi đều là người trong giang hồ, những lời như này mà ngươi cũng nói ra được? Hắc Kỳ quân một ngày một đêm không ngủ không nghỉ tới cứu chúng ta, ngươi một câu cảm ơn cũng không nói được mà còn nói ra những lời lạnh lùng như vậy.

Ngươi bị làm sao vậy?Cừu Thất lắc đầu, nói:-Ta không quan tâm! Ta chỉ nghe lời của đại thủ lĩnh thôi.

Nạp Lan tướng quân! Ngài nói đại thủ lĩnh ở trong quân của Ngài, vậy hãy để chúng tôi được gặp đi! Nếu đại thủ lĩnh đồng ý đi Phượng Hoàng đài thì chúng tôi sẽ đi!-Ta ở đây!Đúng lúc này, giọng nói của Mộc Nhàn Quân từ phía sau Nạp Lan Định Đông vọng đến.

Hắn được Y Thiên Trạch vác trên vai, xem ra vẫn còn rất yếu.-Có thể đi Phượng Hoàng đài, nhưng nhất định phải lập cho chúng ta một doanh trại đơn độc! Lúc chúng ta muốn đi thì nhất định phải lập tức đi ngay.Hắn nhìn Nạp Lan Định Đông, rất nghiêm túc nói.-Các ngươi không cần phải đi nữa!Nạp Lan Định Đông gật đầu:-Ngươi không muốn đi, lẽ nào ta lại ép ngươi đi? Hắc Kỳ quân của ta cứu ngươi là xuất phát từ đạo nghĩa, vì không đành lòng nhìn đội quân chống cự lại người nước ngoài mà lại bị hủy hoại bởi nội loạn.

Nếu như đã hoài nghi mục đích của Hắc Kỳ quân ta cứu ngươi, vậy ngươi mang binh đến có ý gì? Ngay cả Hắc Kỳ quân không cầu hồi báo, cũng không chấp nhận bị người khác xem thường.

Như vậy thì từ biệt đi, đường ai nấy đi.-Thả hắn ra!Nạp Lan Định Đông lớn tiếng nói:-Cho dù ngươi là con của Mộc Quảng Lăng, lẽ nào Hắc Kỳ quân sẽ nhường ngươi sao? Ta là chủ tướng lãnh binh, không nhịn nổi tướng sĩ dưới quyền sau khi chiến đấu hăng hái đẫm máu lại còn bị người ta nghi kỵ.-Sao?Sắc mặt Sở Nguyên và Cừu Thất đồng thời biến đổi, khuôn mặt hiện ra vẻ không thể tin nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.