Tiếng Khóc Âm Hồn

Chương 31: 31: Chương 14-1




Mộc Từ Hoan bị Mộc Nhàn Quân hù dọa đến mức bả vai đều run rẩy, ngượng ngùng trả lời:-Đây là quân lệnh của Công gia ạ! Tiểu công gia! Công gia không biết Xích Mi quân là đội quân của Người, chứ nếu biết được thì làm sao có thể hạ lệnh đánh như vậy được? Nhưng Tiểu công gia! Rõ ràng Người còn sống nhưng sao lại không chịu quay về? Người có biết rằng Công gia lo lắng biết nhường nào không?-Trở về?Mộc Nhàn Quân nói:-Ta không còn mặt mũi nào quay về nữa! Năm nghìn huynh đệ ở trên đảo Bồng Lai đều chết trận, họ đều chiến đấu hết mình rồi bỏ mạng mà lại chỉ có một mình ta sống sót.

Nếu như ta quay về, phụ thân còn cho phép ta dẫn binh xuất chinh nữa không? Sẽ không! Nếu không dẫn binh thì ta sao có thể báo thù cho các huynh đệ đã chết trận trên đảo Bồng Lai được? Ta làm sao có thể an ủi được vong hồn họ ở trên thiên đàng?

- Nhưng hiện giờ, ta dẫn Xích Mi quân giết người nước ngoài thì ngươi lại mang binh giết Xích Mi quân của ta!Ngón tay của hắn chỉ về phía Mộc Tự Hoan:-Có tin ngay bây giờ ta sẽ giết chết ngươi không?Mộc Tự Hoan là một trong những đại tướng dưới trướng của Mộc Quảng Lăng, tu vi của hắn ta chắc chắn cũng không kém.

Nếu Mộc Nhàn Quân muốn dễ dàng giết chết hắn ta cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Nhưng Mộc Tự Hoan biết rằng, cho dù Mộc Nhàn Quân ra tay với mình thì mình cũng không thể trả đòn bởi vì hắn là con trai của Mộc Quảng Lăng.

- Tiểu công gia! Đây quả là hiểu nhầm thôi!Mộc Tự Hoan nói:

- Xích Mi quân xông tới Phượng Hoàng đài, Công gia nghĩ là Xích Mi quân muốn đi tụ hợp với Hắc Kỳ quân.

Trước đó không lâu, Hắc Kỳ quân và Lư Lăng quân liên kết đánh lén kho lương thực, giết không ít nhân mã của chúng ta, cướp đi một nửa lương thảo.

Công gia lo lắng Xích Mi quân liên minh với Hắc Kỳ quân, vì vậy…-Kẻ địch của chúng ta là người nước ngoài, hiện tại sao lại biến thành người một nhà rồi?Mộc Nhàn Quân ngửa đầu thở dài, cánh tay bất lực buông xuống.

- Tiểu công gia! Công gia như vậy quả thật là để chống cự với người nước ngoài ạ! Người cũng biết hiện tại cục diện Đông Cương rất loạn, các đội nhân mã đều làm theo ý mình, căn bản không nghe theo điều khiển của Công gia.

Nhiều bè đảng như này thì làm sao đánh với người nước ngoài được? Vì vậy, ý của Công gia là muốn làm ổn định người của mình, sau đó mới tập trung lực lượng lớn nhất đánh đuổi người nước ngoài.

- Lời nói vô căn cứ!Mộc Nhàn Quân cả giận nói:

- Ta không tin đây là quyết định của phụ thân.

Phụ thân ta anh minh cơ trí là thế, sao có thể phạm sai lầm như vậy được? Nhất định là đám người tiểu nhân các ngươi thêm lời dèm pha vào để gạt phụ thân ta!

- Tiểu công gia!Sắc mặt Mộc Tự Hoan có chút khó coi:-Người cũng biết, quyết định của Công gia thì không ai ngăn cản được mà?Mộc Nhàn Quân còn muốn nói gì nữa, nhưng tướng lĩnh Mộc phủ

- Lưu Cư An đứng ở bên cạnh vội vàng tới, nói:

- Tiểu công gia bớt giận, việc này chỉ là ngoài ý muốn thôi! Nếu như Người sớm ra nhận mặt thì cũng đến mức đụng độ binh đao đâu? Hiện giờ hiểu nhầm đã được hóa giải, hà tất phải làm tổn hại tinh thần như vậy.Y nịnh nọt cười một cái, đỡ lấy cánh tay của Mộc Nhàn Quân.-Vậy được! Hiện giờ hãy thả vòng vây ở Thập Lý Hiệp ra để nhân mã của Xích Mi quân đi ra!Mộc Nhàn Quân lớn tiếng nói.Sắc mặt Mộc Tự Hoan biến đổi:

- Chỉ e điều này không dễ ạ! Hai bên eo sông đều được bố trí nhân mã, tiếng kèn bên ngoài Người cũng nghe thấy rồi đó, đã bắt đầu tấn công rồi.

Cứ coi như ty chức hiện giờ hạ lệnh cũng không kịp nữa.

Hơn nữa, đây là dặn dò của Công gia, ty chức đâu dám kháng cự.Mộc Nhàn Quân muốn tức giận thì lại bị Lưu Cư An ngăn lại.

- Tiểu công gia bớt giận, chúng thần sẽ hạ lệnh lui binh!Lưu Cư An trừng mắt nhìn Mộc Tự Hoan liếc mắt một cái:

- Mộc tướng quân! Nếu đây đã là hiểu lầm, vậy thì Công gia chắc sẽ không trách chúng ta! Hiện giờ chúng ta tìm được Tiểu công gia rồi, lại giúp Công gia có được một dũng binh, Công gia sao tức giận được? Hơn nữa, rõ ràng biết đây là nhân mã của Tiểu công gia mà còn tấn công, chỉ e những lời như này mới khiến Công gia tức giận đó.Mộc Tự Hoan ngẩn ra, vừa muốn nói gì nhưng đã thấy Lưu Cư An đưa mắt ra hiệu với mình.-Được!Mộc Tự Hoan lập tức gật đầu:-Vậy bây giờ ty chức sẽ phái người hạ lệnh, mở bao vây hai bên của Thập Lý Hiệp ra.-Hừ!Mộc Nhàn Quân hừ lạnh một tiếng:-Nếu hai người các ngươi còn từ chối nữa thì ta thật sự sẽ ra tay diệt trừ các ngươi trước.

Nếu phụ thân hỏi tới thì cũng không làm gì ta được!Lúc nói tới đây, sắc mặt của hắn bỗng nhiên biến đổi, mạnh mẽ túm tay của Lưu Cư An lui về sau mấy mét, nói:-Lưu Cư An! Ngươi dám làm thế sao?Vừa nói xong thì thân thể hắn không tự chủ được mà lung lay.-Tiểu công gia! Chỉ trách ngươi quá ngốc!Lưu Cư An cười hì hì, giơ hai tay mình về phía Mộc Tự Hoan, nói:-Ta đã luyện độc công, có thể dùng kịch độc cũng có thể giết người vô hình, ngươi không đề phòng ta đó là do ngươi ngu xuẩn.

Giờ mới phát hiện ra thì đã quá muộn rồi, độc của ta đã vào cơ thể ngươi rồi, ngươi dám động đậy thì sẽ chết nhanh hơn.Mộc Tự Hoan hoảng sợ:-Lưu Cư An! Ngươi đang làm gì vậy?-Làm gì ư?Lưu Cư An cười lạnh, nói:

- Ai biết được Tiểu công gia đã quay về? Ai biết được Tiểu công gia vẫn còn sống? Chỉ cần hắn chết thì Công gia sẽ không biết chuyện này! Ngươi cũng không chịu nghĩ sao? Nếu như hắn sống quay về thì ngươi còn có tương lai gì nữa? Ta nghe nói Công gia có ý cho con trai trưởng của ngươi kế vị, nếu như Mộc Nhàn Quân quay về thì con trai ngươi sau này còn có thể kế thừa vị trí đó không? Còn có thể trở thành chủ nhân của Mộc phủ không? Hiện giờ ta đang giúp ngươi đó!Sắc mặt Mộc Tự Hoan biến đổi không ngừng, há miệng thở dốc nhưng lại không biết nói gì.-Hai tên tiểu nhân đê tiện các ngươi! Ta phải giết các ngươi!Mộc Nhàn Quân nghe thế giận dữ, nội công nổi lên như muốn giết người nhưng lúc này độc tính trong cơ thể hắn đã phát tác, thân mình lay động một cái rồi ngã xuống.

- Đừng do dự nữa!Lưu Cư An tiến lên đá Mộc Nhàn Quân một cước, nhìn về phía Mộc Tự Hoan nói:

- Ngươi là đường huynh của Mộc Quảng Lăng nhưng bao năm nay, ông ta có coi trọng ngươi không? Tương lai con trai ngươi làm chủ nhân của Mộc phủ rồi thì ngươi coi như phát đạt rồi.

Sau này ngươi sẽ phải cảm ơn ta đó, đừng quên là ngày hôm nay ta đã giúp ngươi!Sau một lúc do dự, Mộc Tự Hoan chợt dậm chân, nói:-Ngươi có thể hại chết ta đó! Nếu đã như vậy thì hãy mau xử lý tên tạp chủng này đi! Không được để cho người khác biết!-Yên tâm đi!Lưu Cư An cười lạnh nói:-Trúng độc công của ta thì hắn cũng không sống được đâu! Tên này vẫn luôn cho rằng tu vi của mình rất mạnh, thật ra nếu hắn không phải là con của Mộc Quảng Lăng thì có ai ca ngợi hắn như vậy? Hắn không biết, danh hiệu người trẻ tuổi số một Đông Cương mà hắn có được chẳng qua là mọi người tôn xưng lên vậy thôi.

Đợi đến buổi tối, ta sẽ tự mình tìm một nơi nào đó chôn xác hắn mà thần không biết quỷ không hay.

Chỉ có điều, đợi khi con của ngươi thành chủ nhân của Mộc phủ thì chớ quên công lao của ta ngày hôm nay đó.Mộc Tự Hoan thở dài:-Còn có thể thế nào được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.