Ngày cô xuất viện thì
dì Tần không xuất hiện nữa, dì ấy giống như thần long thấy đầu không
thấy đuôi, yên lặng, không một tiếng động rời đi, cuối cùng cô vẫn không
thể biết được người luôn chăm sóc cô trong bóng tối là ai, lúc y tá
kiểm tra vết thương lần cuối cùng cho mình, Diệp Cẩn đột nhiên hỏi:
“Nhất định cô biết là ai đưa tôi tới bệnh viện đúng không?”
Y tá cảnh giác cười cười nhìn Diệp Cẩn: “Xin lỗi, tôi không thể nói cho cô được.”
Thấy
vẻ mặt mất mát của Diệp Cẩn, y tá không đành lòng thở dài: “Mặc dù tôi
không thể nói cho cô biết tên của người đó, nhưng tôi có thể nói cho cô
biết vị tiên sinh đó rất thích cô.”
Thấy Diệp Cẩn nhìn mình sững
sờ, y tá lại nói tiếp: “Thật đấy, nếu như không quan tâm cô thì tại sao
lại canh giữ bên giường cô cả đêm, lúc trời gần sáng mới rời đi, Diệp
tiểu thư, tôi không thể nói gì với cô nữa, mong cô suy nghĩ thật kỹ,
trong sinh mệnh của cô có lẽ sẽ không có một người đàn ông nào quan tâm
cô như vậy nữa đâu.”
Y tá nói xong thì cầm băng gạc rời đi, Diệp
Cẩn thất thần, ngồi ở trên giường bệnh, tâm tình hốt hoảng, chẳng lẽ
thật sự là anh? Chẳng lẽ đêm đó cô không nhìn lầm, người đưa cô tới bệnh
viện, mướn hộ lí chăm sóc cô chính là Lệ Dĩ Thần? Nhưng...... Điều
này làm sao có thể, tại sao lại có thể là anh, cô không tin......
Diệp
Cẩn vùi mặt vào trong lòng bàn tay, rối rắm khổ sở không kềm chế được,
khi Cố Diễn tới đón cô xuất viện thì bị dáng vẻ này của cô làm cho hết
hồn.
“Diệp Cẩn, em làm sao vậy? Không muốn ra viện nữa sao? Vậy
thì cứ nằm thêm mấy ngày cũng được, yên tâm, về viện phí thì công ty sẽ
trả.”
Lời nói của Cố Diễn khiến Diệp Cẩn rất cảm động, vì vậy
liền lau nước mắt, cười lên: “Làm gì có người nào thích ở bệnh viện, bởi
vì hôm nay em được xuất viện nên vui mừng quá mà khóc đấy, nhưng mà Cố
tổng, đường đường là ông chủ lớn như anh mà lại tới đón em xuất viện,
quả thật làm cho em có chút được ưu ái mà hoảng sợ đấy.”
Cố Diễn bị hàm ý trong lời nói của Diệp Cẩn làm cho sửng sốt một chút, ngay sau đó cười lên: “Đây là phúc lợi của công ty.”
Diệp
Cẩn không ngốc, biểu hiện của Cố Diễn trong mấy ngày này làm cho cô
khẳng định phỏng đoán trong lòng, mặc dù cô không biết Cố Diễn bắt đầu
để ý cô từ khi nào nhưng cô có thể xác định bây giờ anh rất có hứng thú
đối với cô, mặc dù cô cảm thấy Cố Diễn không tệ, nhưng chẳng qua là cảm
thấy anh làm cấp trên hoặc bạn bè không tệ, còn người yêu thì không thể
nào cho nên không thể cứ mãi dây dưa làm cho Cố Diễn hy vọng.
Ngồi lên xe Cố Diễn, Diệp Cẩn do dự một chút, mấp máy cánh môi: “Cố tổng, em mời anh đi ăn cơm nhé.”
Cố
Diễn ghé mắt nhìn Diệp Cẩn đang ngồi ở vị trí kế bên tài xế: “Sao lại
tốt như vậy, chủ động mời anh ăn cơm, vậy anh cũng không thể bỏ qua cơ
hội này rồi.”
Thấy tâm tình Cố Diễn có vẻ tốt, Diệp Cẩn hơi cau
mày lại, sau đó bắt đầu yên lặng thẳng cho đến khi hai người tới nhà
hàng Triều Giang Xuân chuyên món ăn Quảng Đông mà các nhân viên của công
ty hay liên hoan tại đây.
“Diệp Cẩn, anh cảm thấy sau này em
đừng lái xe nữa, con gái mà, nên làm công chúa thành thành thật thật chờ
kị sĩ lái xe tới đón đi.” Cố Diễn vừa châm trà cho Diệp Cẩn, vừa cười
ha hả nói.
Diệp Cẩn mơ màng nhìn người đi đường qua cửa sổ: “Em
không có kỵ sĩ, cũng không có hoàng tử, bởi vì từ lâu em đã không phải
là công chúa nữa rồi.”
“Nói lung tung, mỗi cô gái đều có quyền làm công chúa, chỉ cần em muốn.”
Diệp Cẩn quay đầu lại, nhìn Cố Diễn hơi nhíu mày, có vẻ tâm sự nặng nề: “Cố tổng, trong mắt anh, em là một người thế nào?”
Cố
Diễn bị câu hỏi của Diệp Cẩn làm cho bất ngờ, loại phụ nữ nào mà anh
chưa từng gặp qua, hơn anh tự nhận mình là lãng tử tình trường trăm trận
trăm thắng, tuy rằng anh cảm thấy bây giờ là thời điểm để phát động thế
tiến công, nhưng cuối cùng vẫn bị mất tiên cơ, bởi vì anh phát hiện
dường như Diệp Cẩn không phải là một người phụ nữ mà anh có thể tùy ý
nắm ở trong tay.
“Trong mắt anh, em là một nhân viên rất tốt, dĩ nhiên, càng là...... một cô gái rất tốt.”
“Hả?? Vậy Cố tổng định nghĩa xem một cô gái tốt là như thế nào?”