Tiếng Hót Vang Trong Bụi Mận Gai

Chương 43: trận đấu giao hữu.




Phía Tây Nam, trong một khu rừng rậm nhỏ, một đám người tay lăm lăm vũ khí đang đề cao cảnh giác với tất cả mọi thứ xung quanh.

- Báo... cấp báo! Một tên hắc y nhân vội vàng chạy tới.

- Có chuyện gì nói nhanh! Triệu Thanh mắt híp lại quát lớn!

- Bẩm báo Tam trưởng lão, hai mật thám phụ trách theo dõi mục tiêu phát hiện đã tử vong, nguyên nhân cái chết là bị kiếm gây ra một đòn chí mạng ngay tại vùng cổ, trong đó một ngươi tay bị chém rơi ra.! Tên hắc y nhân trả lời!

- Ta đã biết, lui xuống đi, dặn dò tất cả mọi ngươi canh phòng nghiêm ngặt, không được khinh xuất.! Triêu Thanh gằn giọng nói lớn.

- Thuộc hạ nghe rõ! Hắc y nhân gật đầu quay người lui xuống.

- Lương Sơn, chắc tên tiểu tư kia biết rồi, ngươi nhanh đi làm tốt mọi chuẩn bị, ta nghĩ hắn sẽ đến ngay lập tức! Triệu Thanh mắt hướng về một tên trung niên gần đó nói!

- Ta hiểu rõ! Lương Sơn gật đầu bước đi!

Lúc này đám người Mục Vân, Trương Bất Tài đã đến ngoài bìa rừng, ngoài Mục Vân cùng Trương Bất Tài ra còn có khoảng 30 người nữa đều có cảnh giới không đồng điều.

- Mục tiểu huynh đệ, sắp đến nơi rồi, ngươi có biết rõ vị trí nơi bọn chúng giam giữ mẹ ngươi? Trương Bất Tài lên tiếng hỏi.

- Tiểu đệ đang còn mơ hồ vị trí cụ thể, bây giờ hãy chia tất cả mọi người ra xung quanh tìm kím, nếu ai phát hiện được thì bắn khói báo hiệu! Mục Vân híp mắt trả lời.

- Được! Trương Bất Tài gật đầu liền lệnh cho tất cả tản ra xung quanh tìm kiếm.

- Chúng ta cũng đi thôi! Mục Vân dứt lời liền phóng đi. Hiện tại hắn đang rất nóng lòng muốn tìm thấy mẹ hắn, hắn thề sẽ tàn sát sạch sẽ tất cả những kẻ gây ra sự tổn thương cho mẹ hắn!

Cũng ngay tại lúc đó, tất cả thế lực biết được tin tức liền đang hướng đến khu rừng, người của phủ thành chủ đang di chuyển thì bắt gặp người của Mặc gia, Tam trưởng lão Mặc gia là Mặc Hinh nhìn thấy đội ngũ của phủ thành chủ thì ban đầu hắn kinh ngặc, không ngờ cả phủ thành chủ cũng kinh động tới đây, rất nhanh hắn liền ý thức được quan trọng của vấn đề về sự cân bằng giữa các đại gia tộc trong thành. Mặc Hinh bước đến tay ôm quyền, người hơi hướng xuống hành lễ với một vị lão giả mặc áo bào màu xám.

- Mặc gia, Mặc Hinh chào Lãnh Mặc tiền bối!

- Ừm.. Các ngươi cũng nhận được tin tức sao? Lãnh Mặc đạm mạc hỏi.

- Vâng, việc này liên lụy rất lớn, gia chủ lo lắng nên phái vãn bối đến xem thử! Mặc Hinh thận trọng trả lời, người trước mắt hắn là một vị cung phụng của phủ thành chủ, vị cung phụng này họ Lãnh tên một chữ Mặc, tu vi rất cao, không những vậy, gã là một luyện đan sư tam phẩm. Vị cung phụng này tuy đã già nhưng chưa một ai nhìn thấy hắn xuất thủ nên không rõ được thực lực của hắn, cho nên Mặc Hinh thận trọng đỗi đãi, dù gì người ta cũng là cung phụng của phủ thành chủ không thể khinh thường!

- Ừm.. Nếu đã gặp, đều chung mục đích thì cùng đi đi! Lãnh Mặc phất tay ra lệnh đi tiếp, đám người Mặc gia liền bám theo!

Huýt.. Huýt... Một loạt pháo được bắn lên không trung, tất cả những người có mặt tại khu rừng đều nhìn thấy! Có tín hiệu, chắc có người phát hiện chỗ của đám người Triệu gia, chúng ta nhanh tới đi! Trương Bất Tài hướng Mục Vân lên tiếng!

- Được! Mục Vân gật mạnh liền đuổi tới nơi phát ra tín hiệu!

Tầm khoảng một lúc, Mục Vân, Trương Bất tài đã đuổi đến nơi phát tín hiệu, Trương Bất Tài nghiêm mặt hỏi tên thuộc hạ:- Người đâu?

- Ngay tại phía trước!

- Được rồi người hiện tại ở đây chờ người của chúng ta, ta đến phía trước xem sao?

- Vâng!

Nói xong thì Trương Bất Tài cùng Mục Vân tiến thẳng phía trước, nhìn thấy đám người Triệu gia, Mục Vân nheo mắt đánh giá xung quanh, đám người Triệu gia rất nhiều, tầm khoảng hơn 100 mạng, nhưng chỉ có 10-20 người là có tu vi Vũ sĩ, còn lại đều là cảnh giới Vũ sư, trong đó có hai người trung niên, một tên có cảnh giới Vũ Tướng nhị trọng, tên còn lại là Vũ Tướng nhất trọng, Mục Vân suy đoán hai tên đó có thể là cao tầng của Triệu gia cùng Lương Sơn.

Hắn suy nghĩ bây giờ thực lực của hắn là Bát trọng vũ sĩ, nhưng sức chiến đấu vượt xa người thường, hắn có thể miểu sát bất kì một tên nào có cảnh giới vũ sĩ, còn lại cảnh giới Vũ Tướng thì hơi khó khăn nhưng không có nghĩa là hắn không chống nổi, mặc kệ như thế nào hắn nhất định phải cứu cho bằng được mẹ hắn. Mục Vân liền tiến lên phía trước vài bước, hắn quát lớn:

- Đám cẩu Triệu gia, ta Mục Vân đã đến!

Nhìn thấy người thanh niên trước mặt, Triệu Thanh dò xét, hắn kinh hãi rằng tên thanh niên này tầm 19 20 còn rất trẻ nhưng có tu vi đã đến Bát trọng vũ sĩ, so với cháu trai của hắn là Triệu Tống cũng không kém bao nhiu. Hắn liến mắt thì nhìn thấy Trương Bất Tài, hắn không ngờ Trương Bất Tài lại đến đây, hiễn nhiên hắn biết Trương Bất Tài đến là có ý trợ giúp tên thanh niên trước mắt, nhưng hắn không khỏi băn khoăn tại sao chủ sự Vạn Thương hội lại giúp tên tiểu tử này, chẳng lẽ bối cảnh của tên tiểu tử này rất lớn, hắn lo lắng nhưng rồi cũng lắc đầu, không thể nào, nếu là có thế lực lớn chống lưng thì làm sao Triệu gia hắn có thể dễ dàng đem bắt lại mẹ của tên tiểu tử này được! Suy nghĩ một lúc lâu, Triệu Thanh lập tức phất lờ đi Mục Vân, hắn đến ôm quyền hướng Trương Bất Tài thận trọng lên tiếng dò hỏi:

- Trương chủ sự, đã lâu không gặp, không biết Trương chủ sự đến đây là có việc gì hay là đi ngang qua?

Nghe thấy Triệu Thanh chào hỏi mình, Trương Bắt Tài híp mắt cười cười đáp trả:

- Thì ra là Triệu Thanh tam trưởng lão Triệu gia, ta xưa nay rất khỏe, đã lâu lắm rồi không vận động thân thể, vị bên cạnh ta là huynh đệ của ta có việc muốn nhờ ta giúp nên ta mới theo hắn đến đây, không ngờ gặp được ngươi!

- Thì ra là vậy, không biết Trương chủ sự có việc gì khó khăn, tại hạ nguyện ý giúp đỡ!

- Con mẹ lão cẩu Triệu gia, đừng có giả ngu giả ngốc ở đây, ngươi bắt mẫu thân của ta giấu ở đâu, nhanh đem ngươi ra đây đừng có nói nhảm nhí, thúi lắm! Mục Vân gằn giọng.

- Ngươi là ai, ta đang nói chuyện cùng Trương chủ sự, tiểu bối vô lễ không có phép tắc! Triệu Thanh sắc mặt hơi trầm xuống nhẹ quát!

- Hỏi hỏi con mẹ ngươi,Tiểu tiểu con mẹ ngươi lão cẩu họ Triệu, lão tử xưa nay đều thích lớn, có ngươi mới tiểu a, còn nữa trước khi đến lão tử đã giới thiệu họ và tên, ngươi đừng nói với ta là không nghe thấy, với cái vị trí gần như vậy, âm thanh tầng suất của ta lớn như vầy mà ngươi không nghe, ta cảm thấy lỗ tai ngươi có vấn đề rồi nhỉ.!! Mục Vân châm chọc.

Trương Bất Tài thấy Mục Vân châm chọc Triệu Thanh hắn không nhịn được bật cười lớn ha hả! Nhận thấy một tên oách con miệng còn hôi sửa dám châm chọc mình, lại còn cái tên điên điên Trương Bất Tài đứng một bên xem kịch, hắn giận tím mặt, ngay lúc hắn đang định mỡ miệng thì có tiếng quát lớn phía sau truyền đến.

- Ngươi là Mục Vân, kẻ giết chết con trai ta, hôm nay ta Lương Sơn sẽ thay con ta báo thù!

- Bà mẹ ngươi cức gà lão cẩu, trốn trốn lén lén lút lút, cút ra đây cho lão tử chiêm ngưỡng nào, hay là xấu quá không giám lộ, chỉ đứng phía sau sủa ẳng lên như cẩu? Mục Vân hét lớn đáp trả!

Nghe Mục Vân hai lần lớn tiếng không kiêng nể mắng lên, đám thuộc hạ của Triệu gia cùng Lương Sơn sắc mặt tức giận, nghiền răng hận không thể lập tức lao đến chém nát cái miệng thúi của tên tiểu tử trước mắt này, thật là thứ không biết trời cao đất rộng mà!

Ngây lập tức, một tên trung niên trạc tuổi tâm 40 bước ra, thân hình không to không nhỏ, trên tay cầm một thanh đại đao lớn màu đỏ như máu, không cần nhiều lời nữa, hắn ngay lập tức muốn động thủ báo thù cho con trai của mình, nhưng khi hắn chuẩn bị động thủ thì Triệu Thanh ngay bên cạnh cản lại, không để ý Lương Sơn đang nghiến răng nghiến lợi, Triệu Thanh bước lên một bước gằn giọng nói với Trương Bất Tài.

- Trương chủ sự, ngươi cũng nghe thấy tên tiểu tử này buông lời xàm ngôn, khinh rẻ Triệu gia ta, không biết ý ngươi thế nào?

- Ý của hắn cũng là ý của ta a! Trương Bất Tài chế giễu.

- Tên tiểu tử này cho ngươi lợi ích gì, Triệu gia ta đồng ý trả gấp đôi với điều kiện Trương chủ sự không quản đến việc này! Triệu Thanh sắc mặt âm trầm.

- Cho ta, ngươi có hay là Triệu gia ngươi có cái gì để khiến ta hứng thú nhỉ?

- Ngươi... Mặc dù ngươi là chủ sự của Vạn Thương hội, nhưng ngươi cũng biết Triệu gia ta cũng không dễ trêu a! Triệu thanh hừ mạnh quát lớn!

- Triệu gia ngươi là cái thá gì, cức chó không bằng còn ra vẻ, Triệu gia ngươi thường ngày lấn trên đầu người khác thì thôi đi, lần này lại bắt cóc mẫu thân của huynh đệ ta, ta thấy mặt mũi Triệu gia ngươi thật không được mỏng cho lắm nhỉ! Trương Bất Tài chế giễu.

- Hừ... Nếu ngươi đã muốn lội vào đống bùn này, thì đừng trách ta không nể mặt Vạn Thương hội, hôm nay hai người các ngươi đừng hòng một tên sống xót bước ra khỏi đây! Triệu Thanh tức tối, hắn đã nhượng bộ rất lớn rồi, đối phương không nể mặt hắn thì thôi còn nói lời châm chọc Triệu gia hắn, mặc kệ Vạn Thương hội, hôm nay hắn phải lấy mạng hai tên trước mặt này!

Vừa dứt lời, Triệu Thanh phất tay cho đám thuộc hạ xông lến chém giết, Trương Bất Tài nheo mắt: - Ỷ đông hiếp yếu, Triệu gia ngươi cũng chả hơn cái này! Ầm... ầm. Trương Bất Tài dậm mạnh xuống đất, kình khí chấn động lan tỏa ra xung quanh chấn bay hết những tên lao đến, Triệu Thanh hoảng sợ lui lại, hắn không ngờ tu vi của Trương Bất Tài cao như vậy, phải biết hắn đã là Vũ Tướng nhị trọng nhưng muốn dựa vào khí thế chấn bay hết một đám người có tu vi Vũ sư thì không thể nào! Chẳng lẽ là Vũ Tướng đỉnh phong ư... Trong lòng cảm thấy bất ổn, hắn liền tính toán cho người kêu gọi cứu viện!

Mục Vân nhìn thấy Trương Bất dài chỉ dậm chân mà đã có thể chấn bay hết tất cả, Mục Vân kinh ngạc, ngay lập tức lấy lại tinh thần, hắn liền rút Lưu Tinh kiếm ra lao đến phía đám ngươi bị chấn bay, như sói lạc vào bầy dê, kiếm trên tay Mục Vân vung lên, ngay lập tức có hơn 10 tên ngã xuống chết, đảo mắt một cái hắn liền hướng đến mấy tên bên kia, loạt xoạt vài tiếng những tên kia đều ôm cổ chết ngay tức khắc, sau khi chết trên khuôn mặt bọn chúng lộ vẻ không cam tâm! Đinh... đinh.....đinh....đinh liên tục là âm thanh nhắc nhở của hệ thống, Mục Vân hưng phấn tiếp tục tàn sát!

Nhìn thấy Mục Vân đang điên cuồng tàn sát người của mình, Triệu Thanh ngay lập tức lao đến, tung một chưởng cực mạnh về phía Mục Vân nhằm nhất kích tất thắng. Nhưng không theo ý định của Triệu Thanh, Trương Bất Tài liền ngay sau đó tung ra chưởng khí hóa giải dễ dàng công kích của Triệu Thanh, kình khí chấn lui Triệu Thanh vài bước hắn mới ổn định. Chấn bay xong Triệu Thanh, Trương Bất Tài chấp tay sau lưng, nhìn chằm vào Triệu Thanh không nói nhưng ý tứ rất rõ ràng, ngươi mà động thủ thì ta sẽ làm thịt ngươi! Triệu Thanh phức tạp, hắn biết một khi hắn lại ra tay thì ngay lập tức hắn sẽ được Trương Bất Tài đưa mình về Tây Thiên cực lạc.

Trương Bất Tài không giết Triệu Thanh vì là hắn chỉ trợ giúp Mục Vân cứu mẫu thân hắn ra mà thôi, hắn chỉ có nhiệm vụ canh chừng Triệu Thanh lại, như vậy là đã làm cho Mục Vân giảm đi gánh nặng rất nhiều. Hắn suy nghĩ rất sâu, không nhất thiết phải triệt để đắc tội Triệu gia, cứu mẫu thân Mục Vân thoát khỏi là được rồi, tuy răng hắn không e ngại Triệu gia nhưng nếu giết Triệu Thanh thì sẽ làm Triệu gia điên cuồng trả thù Mục Vân, hắn không muốn nhìn thấy điều đó cho nên chỉ ngăn cản Triệu Thanh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.