Tiếng Hát Nơi Biển Cả

Chương 8: Ngôi làng thứ bảy - Hy sinh




Thẩm Mặc bế Lê Tử Hà lên ôm vào lòng, đầu chân mày quấn bện vào nhau cả một lúc lâu vẫn chưa chịu giản ra. Biết được cơ thể “hắn” không tốt nhưng không ngờ lại yếu ớt đến vậy, ngã nhẹ xuống đất cũng có thể bị gãy chân.

Lê Tử Hà bức rức không yên cựa quậy người muốn đứng xuống thử tự mình đi, hơi thở nam tính phả vào mặt khiến nàng hơi khó chịu. Tuy rằng cơ thể này chỉ có 12 tuổi nhưng tâm trí thì đã hơn 20 rồi, nam nữ thụ thụ bất thân đạo lý này nàng vẫn hiểu rất rõ, để cho một người đàn ông ôm mình ở trong ngực như thế thực sự không hợp lễ nghĩa.

"Muốn tay cũng bị gãy luôn hay sao?" Trong lời nói của Thẩm Mặc còn xen lẫn vài phần tức giận nhưng lời vừa nói ra liền cảm thấy có chút hối hận. Thường ngày dù cho Thẩm Ngân Ngân gây rối như thế nào đi nữa hắn biết dù gì nó cũng chỉ là mộ đứa bé nên cũng không thấy tức giận. Không hiểu vì sao ngược lại đối với Lê Tử Hà, cho dù bị thương không phải là lỗi của “hắn” ấy nhưng trong lòng cũng không hiểu bởi do đâu bỗng nảy sinh nỗi tức giận vô cớ?

Lê Tử Hà chỉ từng trông thấy dáng vẻ ôn nhu không màng danh lợi của hắn chứ chưa bao giờ nghe hắn dùng loại giọng điệu này để nói chuyện, vì vậy rũ đầu xuống không nhúc nhích nữa. Đột nhiên nhớ lại thời điểm ba tháng trước, nàng cũng như thế này vùi ở trong ngực hắn theo hắn lên núi. Đông qua Xuân đến, thời tiết không còn lạnh lẽo bức người nữa nhưng ngực của hắn lại vẫn ấm áp như khi đó.

Thẩm Mặc đặt nhẹ nàng nằm xuống giường, khom người muốn vén lên xem chân Lê Tử Hà thế nào.

Tim Lê Tử Hà thoáng đập mạnh, vội vàng kéo lên tấm chăn phủ kín trên người mình nói: "Sư phụ, đệ tử tự mình làm."

Chân mày Thẩm Mặc mới vừa giản ra đã bắt đầu nhíu xoắn lại: "Ta vẫn chưa dạy ngươi cách nối xương."

"Không có nghiêm trọng vậy đâu chỉ bị trật khớp ấy mà, ngày mai sẽ ổn cả thôi." Lê Tử Hà túm chặt tấm chăn, nhưng làm ra vẻ như không có việc gì thản nhiên nói.

"Nếu bị trật thì không thể nào đứng không được!" Thẩm Mặc khẳng định nói.

Lời giải thích của Lê Tử Hà chưa kịp tuôn ra khỏi miệng đã bị giọng điệu đó của hắn làm cho đành phải nghẹn lại nuốt trở vào.

Thẩm Mặc thấy nàng muốn nói lại thôi, sợ hãi không ngừng nắm chặt chăn, khẽ thở dài dịu giọng nói: "Cho ta nhìn xem một chút có được không? Sẽ không đau đâu."

Lê Tử Hà vẫn im lặng, mắt chớp mạnh mấy cái, đau ư, nàng có gì phải sợ sợ. Ba năm trước ở trên pháp trường, hai năm trước ở trong nha môn, mình có từng sợ qua chưa?

"Hay là. . . ." Thẩm Mặc hơi khựng lại tự giễu cười nhẹ nói: "Ngươi sợ ta đoán được thân phận nữ nhi của mình?"

"Người. . . ." Lê Tử Hà giương mắt lên nhìn còn có chút kinh ngạc, không ngờ hắn đã sớm biết rồi.

"Nếu ta đã nhận ngươi làm đồ đệ, một ngày là thầy cả đời là cha, không cần phải kiêng dè với ta như thế, bỏ chăn xuống được không?" Thẩm Mặc tránh né vấn đề nghi hoặc của Lê Tử Hà, khom người kéo nhẹ tấm chăn trong tay Lê Tử Hà.

Thì ra đã sớm bị nhận ra rồi, sâu trong đáy lòng Lê Tử Hà thầm thở dài. Suy cho cùng Thẩm Mặc là người thông minh, dù mình có cố gắng né tránh không muốn tiếp xúc nhiều với hắn, chỗ nào có mặt hắn thì luôn đề cao cảnh giác, nhưng cuối cùng vẫn không thể gạt được hắn.

Thẩm Mặc vén chăn lên, kiểm tra mắt cá chân, bắp chân, đầu gối, một tay bóp nắn qua lại không có chỗ nào bị thương, sau đó cầm lên bàn tay phải của Lê Tử Hà bắt đầu dò mạch, sau một hồi lâu nói: "Để ta bảo Ngân nhi sắc chút thuốc, uống xong nghỉ ngơi hai ngày sẽ khỏi thôi."

Lê Tử Hà gật đầu, nếu hắn không hỏi thì nàng cũng sẽ không nói.

"Sư phụ. . . ." Thấy Thẩm Mặc muốn rời đi, Lê Tử Hà bỗng gọi hắn lại nói: "Đệ tử muốn học võ."

Hôm nay nàng mới phát hiện ra Thẩm Mặc là biết võ công. Nghĩ cũng đúng, hắn thường đi lại trong giang hồ, lại không có gia tộc che chở, biết chút công phu cũng rất bình thường, nếu mình cũng có thể học được một ít mai này nhất định sẽ có lúc hữu dụng.

Thẩm Mặc dừng bước, trong lòng chợt căng thẳng, nghĩ tới nàng là thân nữ nhi mà không khỏi nảy sinh vài tia thương tiếc, xoay người thở dài nói: "Xương đùi của người từng bị trọng thương đã làm ảnh hưởng tới xương cốt ở bên trong, lần này té nhẹ không có gì đáng ngại, sau này nhất định phải chú ý nhiều hơn. Nếu như học võ cũng chỉ có thể tập luyện những chiêu thức cơ bản nhất để cường thân kiện thể, những thứ khác e là không thể được."

Ánh sáng trong mắt Lê Tử Hà chợt tắt lịm, thất vọng "Ồ" lên một tiếng rồi thôi. Thẩm Mặc cảm thấy ánh mắt đó bỗng chốc như đang tóm chặt trái tim mình, sự khó chịu đó không thể nói bằng lời, quyết định liếc mắt nhìn thêm một lần nữa rồi xoay người đi ra khỏi phòng.

Lê Tử Hà nằm ở trên giường, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, dùng sức chớp chớp mắt để làm dịu đi sự khô rát của nó, xương đùi bị trọng thương là vì lần đó vào hai năm trước sao?

Bờ môi nở nụ cười chua chát, Lê Tử Hà kéo lên tấm chăn vùi đầu mình vào trong đó, đôi tay ôm lấy đầu gối để đầu mình đặt lên hai gối. Cứ thế, thân hình nho nhỏ liền bị vây lại thật chặt, như vậy nàng mới thấy được có cảm giác an toàn.

"Sư huynh, uống thuốc đi." Trong mơ mơ màng màng nghe được tiếng của Thẩm Ngân Ngân, Lê Tử Hà mở mắt ra, không ngờ mình không hay không biết lại ngủ thiếp đi.

"Sư huynh, thuốc này còn hơi nóng, đợi một lát cho nó nguội bớt rồi hãy uống." Thẩm Ngân Ngân để chén thuốc xuống, ngồi ở bên giường Lê Tử Hà, cười hì hì nói: "Huynh xem đây là cái gì?"

Trong tay Thẩm Ngân Ngân đang cầm một nắm mứt hoa quả, ngày thường sư phụ không cho mình ăn quá nhiều đồ ngọt, nhưng lần này đặc biệt là nhờ sư huynh mới có được.

Lê Tử Hà thấy Thẩm Ngân Ngân cầm món mứt hoa quả mà giống như chính mình đã từng được ăn vậy, trong nụ cười thấm đầy sự ngọt ngào, kiềm không được cũng bèn nở nụ cười. Khi nàng trạc tuổi với nha đầu này cũng thích ăn đồ ngọt, quấn quít lấy mẫu thân đòi kẹo đường, khi đó phụ thân đã nghiêm mặt khiển trách mẫu thân, không được cưng chiều nàng quá mức, còn có Tấn Ngôn. . . . . .

"Sư huynh! Sao vậy?" Thẩm Ngân Ngân đẩy nhẹ Lê Tử Hà, thấy “hắn” ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm mứt hoa quả lại sững người ngơ ngác giống như không nghe thấy lời mình nói, lại đẩy thêm lần nữa: "Sư huynh!"

"Không có gì." Lê Tử Hà hồi phục lại tinh thần, ngượng ngùng cười nói: "Ngân nhi đi ra ngoài trước đi, thuốc nguội tự ta sẽ uống."

"Ờ…." Thẩm Ngân Ngân đứng lên, đặt chén thuốc đặt lên bàn nhỏ ở cạnh giường của Lê Tử Hà, toàn bộ mứt hoa quả đều cất kỹ đâu vào đấy, từ trước tới bây giờ nàng đều luôn nghe theo lời sư huynh nói.

"Đúng rồi!" Thẩm Ngân Ngân nghĩ đến cái gì đột nhiên quay đầu lại, đáng thương tội nghiệp nhìn tới Lê Tử Hà: "Sư huynh à, huynh có nói cho sư phụ biết nguyên nhân tại sao huynh bị ngã hay không hả?"

Lê Tử Hà cười nhẹ lắc đầu.

Thẩm Ngân Ngân thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thấy ngòn ngọt, đúng là chỉ có sư huynh mới biết thương mình. Không có nói là tốt rồi, không có nói là tốt rồi, nếu không sư phụ lại sẽ phạt mình chép sách thuốc nữa.

"Sư huynh, huynh có quen biết cái tên Trịnh Hàn Quân đó sao?" Thẩm Ngân Ngân nghĩ đến cái tên thiếu niên kia thì lại dào dạt thích thú, chạy tới bên cạnh Lê Tử Hà, nếu không phải vì lơ đãng mất hồn sư huynh cũng không đến nỗi dễ dàng mà bị té như vậy, có lẽ là vì nhìn thấy cái tên đó?

Nụ cười trên mặt Lê Tử Hà chợt cứng đờ, cuối cùng biến mất luôn không còn nữa.

Thẩm Ngân Ngân thoáng nhìn thấy sắc mặt sư huynh đột nhiên biến chuyển, ngay lập tức đứng dậy cười “ha ha” nói: "Sư huynh không muốn nói thì bỏ đi. Hì hì sư huynh, đừng lo lắng, muội vừa mới đánh cho hắn chạy rồi!"

Thẩm Ngân Ngân giơ lên quả đấm dùng sức vặn vặn, nghĩ đến khi nãy tay đấm chân đá đánh cho hắn chạy xuống núi lập tức vui vẻ hẳn lên, đúng là theo sư phụ học môn công phu là hữu dụng nhất!

Lê Tử Hà vẫn chỉ cười nhẹ nói: "Ngân nhi ra ngoài đi nghỉ trước đi."

Thẩm Ngân Ngân thấy Lê Tử Hà đã thấm mệt liền gật gật đầu, trước khi đi còn lo lắng quay đầu lại căn dặn: "Sư huynh đừng quên uống thuốc đó."

Lê Tử Hà miễn cưỡng ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường ở phía sau lưng, cầm lên chén thuốc độ ấm đã vừa phải, mứt hoa quả trên bàn giống như được bọc bởi một lớp nước đường, chiếu rọi ra ánh sáng nhạt mềm mại, trước kia mình uống thuốc cũng chuẩn bị những mứt hoa quả này, bắt đầu từ khi nào đã quên mất mùi vị của chúng rồi.

Từ khi nào đây?

Sương mù bồng bềnh trong chén thuốc ấm áp, xuyên qua lớp sương mù đó Lê Tử Hà bỗng dưng thoáng nhìn thấy khuôn mặt của người thiếu niên ban nãy.

Trịnh Hàn Quân chính là con trai lớn của đương kim Thừa Tướng Trịnh Dĩnh. Khi còn là Quý Lê nàng đã từng gặp hắn, nhưng khi đó hắn chỉ mới tám tuổi và Trịnh Dĩnh cũng chưa phải là Thừa Tướng, thời điểm đó triều đình còn phân chia Tả Hữu Tướng.

Khi đó Vân Tấn Ngôn nói với nàng, hai tướng Tả và Hữu rất có lợi để giám Quốc, nhưng sự phân chia quyền lực cũng rất nghiêm trọng. Nếu ý kiến hai tướng khác nhau thì càng thêm khó đối phó, nhưng nếu như đem hai tướng hợp lại thành một, mà hai tướng đều là nguyên lão tam triều, nâng đỡ bất kỳ một người nào phía bên kia đều sẽ không phục.

Quý Lê nằm ở trên giường lười biếng xoắn xoắn nghịch tóc cười nói: "Không nhất định là phải muốn một trong hai người đó, hai người họ tuổi tác đã cao cũng nên nghỉ ngơi rồi, triều đình bồi dưỡng nhân tài mới không phải tốt hơn sao? Nếu như thiếp về nói với phụ thân ủng hộ ý tưởng đó của chàng, cũng sẽ chủ động rút lui không tranh giành Tướng vị, khi đó Hữu Tướng nhất định sẽ không còn lời nào để nói."

Đúng như Quý Lê dự đoán, Quý Ninh chủ động từ bỏ chức vị Thừa Tướng của mình, Hữu Tướng không còn lý do gì để phản bác. Ngay sau đó Trịnh Dĩnh thượng vị, triều đình từ đó như được tiếp thêm luồng sinh khí mới.

Nhưng còn Quý phủ thì thế nào?

Lê Tử Hà chớp chớp hai mắt bởi vì sương mù mà nhập nhèm ẩm ướt, dốc chén thuốc vào miệng uống một hơi cạn sạch.

***

Thẩm Mặc rời khỏi phòng của Lê Tử Hà liền đi thẳng đến thư phòng của mình. Tùy tiện tìm một quyển y thư bắt đầu lật xem, từng câu y lý quen thuộc đập vào mắt nhưng lại không thể nào nhập vào trong tâm. Trong đầu không ngừng thoáng hiện lên gương mặt của Lê Tử Hà, non nớt nhưng không ngây thơ, đau thương nhưng không bi thương, tự kiềm nén nhưng lại không không có chí tiến thủ.

Âm thầm quan sát con bé, muốn biết tâm ý của nó tại sao phải giả nam trang, muốn tìm hiểu chuyện cũ sau lưng mà nó không muốn cho ai biết, rốt cuộc là chuyện gì đến nỗi khiến cho một đứa bé trở nên lạnh nhạt thờ ơ với mọi thứ như vậy? Ngoài Thẩm Ngân Ngân ra, hầu như là đối với bất kỳ người nào ngay cả mí mắt cũng không màng ngước lên một lần, thậm chí bắt đầu nghiên cứu lại câu nói ban đầu khi con bé nói muốn bái sư, sự chấp nhất của nó chính là cái gì?

Mình chưa bao giờ tốn nhiều tâm tư với một người đến vậy lại còn là một đứa bé. Loại tâm trạng này thỉnh thoảng còn làm cho bản thân Thẩm Mặc cảm thấy thật phiền não, con bé chỉ là đồ đệ của mình, nghiên cứu và học tập bản lĩnh y thuật của mình. Cứ tiếp tục như thế là được rồi, tại sao cứ phải đi tìm tòi đến cùng về những chuyện có liên quan tới con bé?

Những mối nghi hoặc này, bao nhiêu phiền não chất chứa đều tiêu tán hết từng chút một khi hắn chạm đến mạch đập của Lê Tử Hà, hóa thành một tia thương tiếc cứ dập dờn mãi ở trong lòng, sau đó tan chảy ra trong tích tắc ấy trong lòng chợt thấy vô cùng mềm mại.

Hắn nhớ con bé nói không biết phụ mẫu mình đang ở đâu, nhớ nó nói ông nội bị bệnh nặng qua đời, nhớ nó nói chính mắt nhìn thấy rất nhiều người chết ở ngay trước mặt mình.

Cuộc sống quanh năm nghèo túng, tâm tư luôn đè nén khó chịu, nếu như không phải trong lòng có ý chí sinh tồn rất mãnh liệt sợ rằng đã sớm chống đỡ không nổi. Còn có vết thương ở xương đùi, nhất định là từng bị người khác đánh trọng thương mới dẫn tới tình trạng như thế, tuy rằng đã qua khá lâu nhưng bởi vì không có được chữa trị tốt mà trở thành căn bệnh mãn tính. Yếu ớt không nói, đến thời tiết mưa dầm nhất định là đau đớn không chịu nổi, những điều này hắn chỉ mới biết được từ mạch tượng của con bé. . . .

"Sư phụ?" Loáng thoáng nghe được tiếng gọi nho nhỏ, Thẩm Mặc ngẩng đầu lên thấy Thẩm Ngân Ngân đang lạ lẫm nhìn chằm chằm vào mình.

Thẩm Ngân Ngân chớp chớp mắt nhìn sư phụ mình, sao sư phụ cũng bắt chước cái điệu bộ của sư huynh vậy cà, bắt đầu trở nên mất hồn rồi, kêu gọi đến mấy lần cũng không nghe thấy.

"Người không có xuống núi sao?" Thẩm Ngân Ngân dè dặt hỏi.

Thẩm Mặc lắc đầu, vốn định xuống núi đi tìm nơi ở mà Lê Tử Hà đã từng nói trước kia nhưng hiện thấy không cần thiết nữa. Mặc kệ con bé đã từng xảy ra chuyện gì, mục đích học y ra sao, hôm nay nó đã là đồ đệ của mình, vậy thì cứ để cho nó có một cuộc sống thật tốt tại núi Vân Liễm này đi.

Thẩm Ngân Ngân thở dài, thật là không hiểu nổi, không thể hiểu nổi, thôi thì cứ đàng hoàng ngoan ngoãn đi làm cơm trưa.

***

Thời gian mới một ngày, Lê Tử Hà đã có thể tự mình đứng lên, tuy rằng không phải bị gãy chân nhưng tốc độ phục hồi này vẫn làm cho Lê Tử Hà thầm giật mình một phen, y thuật của Thẩm Mặc quả thực rất cao siêu.

Trên bàn cơm, Thẩm Ngân Ngân liếc mắt sang bên trái rồi lại chuyển mắt ngó sang bên phải, thật sự là quá yên tĩnh. Tuy rằng trước đây cũng chỉ có một mình mình nói chuyện, nhưng hôm nay sư huynh phục hồi lại bình thường rồi mà vẫn không thấy sư phụ vui vẻ chút nào. Còn sư huynh trước kia dù thế nào cũng sẽ đáp lời lại với mình nhưng hôm nay chỉ mãi ngồi vùi đầu ăn cơm, làm cho nàng cũng cảm thấy ngượng khi cứ phải tự nói một mình.

"Tử Hà, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày ta sẽ kê đơn thuốc cho ngươi."

Thẩm Ngân Ngân trợn ngược mắt, “oa” không ngờ lại là sư phụ lên tiếng nói chuyện trước, kê đơn thuốc? Sư huynh chịu cho sư phụ bắt mạch rồi sao?

Lê Tử Hà gật đầu, trong mắt chợt lóe lên sự ngạc nhiên.

"Còn nữa, ngày mai theo ta xuống núi chẩn bệnh." Thẩm Mặc nuốt xong miếng cơm cuối cùng trong chén nhưng đầu vẫn chừa hề ngẩng lên.

"Dạ, được." Lê Tử Hà cũng hờ hững đồng ý.

"Vậy con thế nào?" Thẩm Ngân Ngân vội vàng buông chén đũa xuống hỏi.

Thẩm Mặc giương mắt nhìn tới nha đầu cười nhạt hỏi: "Ngươi muốn đi thật sao?"

"Ơ…." Thẩm Ngân Ngân như bị mắc nghẹn lại, suy nghĩ lại liền lắc lắc đầu nói: "Bỏ đi bỏ đi, con sẽ ở nhà nấu cơm đợi mọi người về vậy."

Tuy là rất muốn đi theo cùng với sư huynh nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, mỗi lần đi chẩn bệnh đều lẽo đẽo ở phía sau sư phụ để nhớ phương thuốc, phát thảo dược, thực là rất nhàm chán, cũng chưa từng có cơ hội được chuồn đi chơi, chi bằng thừa dịp sư phụ đi ra ngoài rồi lên núi dạo chơi một vòng còn thích hơn à.

Thẩm Mặc gật nhẹ đầu, buông chén đũa xuống rồi rời đi.

Nhưng tay đang cầm đũa của Lê Tử Hà bỗng đờ ra, mới vừa rồi Thẩm Ngân Ngân nói, con ở nhà nấu cơm đợi hai người về nhà?

Thẩm Ngân Ngân chống hai tay, vô cùng thích thú mà nhìn chằm chằm Lê Tử Hà, nhìn thái độ của hắn dần dần bỗng trở nên nhu hòa, như một đóa hoa bé nhỏ lay động.

Thẩm Ngân Ngân cảm thấy vị sư huynh mình thật là rất thú vị, rõ ràng mới lớn hơn mình có một tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn còn rất non nớt ngây thơ nhưng biểu cảm trên mặt thì lúc nào cũng luôn nghiêm túc lạnh nhạt. Thỉnh thoảng còn ngẩn người giống như cất giấu rất nhiều tâm sự vậy, khiến mình không dằn được nghĩ muốn đào bới lên cái vẻ mặt khác kia của sư huynh. Ví dự như thường xuyên sững người mất hồn, ví dụ như mới vừa nở ra nụ cười thật lòng đó, nàng cảm giác còn thiếu rất nhiều, sư huynh chắc chắn còn có rất nhiều vẻ mặt thú vị mà mình chưa biết.

Hôm sau Lê Tử Hà theo Thẩm Mặc xuống núi chẩn bệnh, giống như chưa từng có xảy ra chuyện gì, Lê Tử Hà vẫn cải trang là một thân nam tử. Thẩm Ngân Ngân cũng vẫn mở miệng ngậm miệng đều gọi nàng là sư huynh, có lẽ Thẩm Mặc cũng chưa nói cho Thẩm Ngân Ngân biết về thân phận nữ nhi của mình, nếu hắn đã không nói thì Lê Tử Hà cũng sẽ không tự mình mà đi nói.

Thẩm Ngân Ngân cương quyết lôi kéo tấn công, cộng thêm Thẩm Mặc không lên tiếng phản đối. Lê Tử Hà chuyển phòng mình đến gần chỗ với bọn họ hơn một chút, gian phòng bên trái là Thẩm Ngân Ngân bên phải là Thẩm Mặc, bình thường cũng đều đi chung đường với bọn họ.

Mỗi ngày Lê Tử Hà đến chỗ Thẩm Mặc học một canh giờ, thời gian còn lại đều là tự mình đọc sách. Thẩm Ngân Ngân thấy sư huynh dốc lòng muốn học y, ngượng ngùng tìm chút chuyện buồn chán tới quấy rầy “hắn” để muốn quấn ở bên cạnh “hắn”. Thấy vị sư huynh hết cách mà cưng chiều mình cảm giác trong lòng ngọt ngào như mật, ngay cả y thư cũng thấy dễ đọc hơn trước rất nhiều. Cứ thế mỗi ngày đi theo ở bên cạnh Lê Tử Hà, tuy nói tiến bộ không có nổi bật được như Lê Tử Hà nhưng đã khá hơn so với trước rất nhiều.

Hằng ngày Thẩm Mặc giúp Lê Tử Hà kê đơn điều trị cơ thể, mỗi lần xuống núi chẩn bệnh đều dẫn theo Lê Tử Hà, tình thầy trò giữa ba người đã không còn sự ngăn cách giống như trước kia nữa. Ngoại trừ thỉnh thoảng Thẩm Ngân Ngân bởi vì nhiều vấn đề phức tạp của y thư mà bộc phát ầm ĩ thì cuộc sống thực sự rất hòa thuận vui vẻ.

Lê Tử Hà thường hay có ảo giác ngăn cách với thế giới ở bên ngoài, giống như trên đời này chỉ có ba người bọn họ tồn tại. Phân biệt dược, ghi nhớ công dụng của dược, học thuộc cách điều chế, nhận thức huyệt vị, học châm cứu. Cứ thế ngày qua ngày, một ngày nọ vô ý quay đầu lại bỗng phát hiện ra thời gian đã trôi qua ba năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.