Tiếng Hát Nơi Biển Cả

Chương 1: Đường vào ngôi làng ma




Vài ngày sau, anh liền lên Cao Hùng tham gia phát biểu luận văn. Trước khi đi, anh còn dặn dò tôi phải cẩn thận khi ra cửa, phải ăn cơm đúng giờ; chú ý cái này, cẩn thận cái kia, không biết anh đem tôi xem như một đứa con nít vài tuổi.

Nói thật, một mình ở trong ngôi nhà lớn như vậy, so với tôi trước kia ở lại trong căn phòng nhỏ, càng thêm cô đơn. Tuy anh chỉ đi ba ngày, nhưng mà với tôi mà nói vẫn có chút làm cho tôi khó xử.

Cả ngày hôm qua, tôi quét dọn sắp xếp nhà cửa để giết thời gian; đến buổi tối, không có việc gì làm tôi bắt đầu suy nghĩ lung tung, tôi nghĩ đến bạn gái trước kia của anh - Tống Thiến.

Tôi biết đây là chuyện quá khứ, nhưng mà ngày đó nhìn bộ dạng của anh, tựa hồ đối với Tống Thiến anh vẫn còn lưu lại một chút tình cảm; bởi vì khi anh nhắc tới Tống Thiến, ánh mắt anh trở nên đau thương. Điều này làm cho trái tim tôi xuất hiện cảm xúc bất an.

Sau đó, tôi nhận được điện thoại của anh, anh hỏi thăm mới xoa dịu những mối quan tâm lo lắng của tôi.

Sáng hôm nay, may mà Tâm Đồng hẹn tôi ra ngoài mua sắm, lại làm cho tôi trải qua được một ngày. Nhưng mà, công lực mua sắm của Tâm Đồng, cũng không so bì được với người bình thường, lôi kéo tôi đi hết khu Tây rồi lại kéo qua khu Đông, làm tôi mệt thảm. Hiện tại tôi mới hiểu đi mua sắm còn mệt mỏi hơn so với quét dọn nhà.

Không đến mười giờ, tôi liền lên giường chuẩn bị đi ngủ. Chiếc giường to như vậy, thiếu đi thân hình ấm áp của anh, có vẻ vô cùng trống rỗng. Nhưng mà ngày mai anh sẽ trở về, tôi vui vẻ mà nghĩ.

Ngáp một cái, cơn buồn ngủ kéo tới, tồi liền nhắm mắt đầu hàng.

Không biết ngủ bao lâu, đột nhiên một trận âm thanh làm tôi giật mình tỉnh giấc. Tôi đứng dậy bật đèn trên đầu giường, xem xét nơi phát ra âm thanh.

Tiếng nước truyền đến từ phòng tắm, lòng tôi suy đoán có phải anh đã trở về? Thế nhưng, không phải anh ngày mai mới trở về sao?

Một túi hành lý nằm trên mặt đất chứng minh suy đoán của tôi là đúng, tôi bỗng nhiên kinh ngạc vui mừng.

Nghe được thanh âm của cánh cửa, tôi lập tức tắp đèn trên đầu giường, giả bộ nằm xuống ngủ. Tôi nghĩ xem anh có thể hay không đánh thức tôi. Tôi vểnh tai, cẩn thận nghe từng động tác của anh.

Sau khi anh từ phòng tắm, lau người một lúc, mới trở lại trên giường. Tôi không có nghe thanh âm nằm xuống của anh, ngược lại tôi cảm thấy có một bàn tay che phủ đùi tôi, anh chăm chú nhìn tôi.

Trong nháy mắt, mặt của tôi truyền đến nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay của anh, sau đó anh hôn đôi môi của tôi, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon, Tiểu Tuyết."

Tôi nghĩ chắc anh sẽ không đánh thức giấc ngủ của tôi. Vì thế tôi liền mở mắt, chống lại ánh mắt chăm chú của anh nhìn tôi.

Anh sửng sốt, chợt mỉm cười.

"Đánh thức em sao?"

Anh một tay chống đầu, nằm ở cạnh bên tôi.

"Giật mình thức dậy, có thể nào bắt được có người ăn đậu hũ của em chứ?" Tôi âm thầm khóa miệng hiện lên ý cười.

Anh cười mà không nói.

"Như thế nào anh trở về sớm thế?" Vừa rồi nhìn thời gian một chút, cũng đã là rạng sáng.

Anh lại không nói, lẳng lặng nhìn tôi, mặt của tôi nóng lên. Qua một hồi lâu, anh mới mở miệng hỏi: "Hai ngày nay, có ăn cơm đúng bữa không?"

"Có nha." Tôi trả lời vô tội, nghĩ thầm ngày mai dậy thật sớm, trước tiên mang bọc rác trong nhà bếp vứt đi, không thể để cho anh nhìn thấy hai ngày nay tôi đều ăn mì ăn liền.

"Có đúng không?" Anh nhíu mày, ánh mắt trở nên sắc bén. "Anh đây vừa mới ở phòng bếp thấy trong thùng rác toàn bao mì ăn liền, đây là chuyện gì chứ?"

Hỏng bét! Không kịp thiêu hủy!

Tôi lúng tùng mà nói: "Ách, em một mình nên lười nấu, ăn như vậy cho tiện."

"Em." Anh thở dài. "Em thật là làm người khác lo lắng!" Lời nói mang theo một chút cưng chiều.

Tôi nở nụ cười.

"Có nhớ anh không?" Đáy mắt anh lóe lên một tia nhiệt tình.

"Không nhớ." Tôi mạnh miệng trả lời.

"Phải không?" Anh đùa nghịch trên thân thể tôi, tinh tế mà hôn môi cái trán của tôi, hai gò má, chóp mũi, cuối cùng nhẹ nhàng hôn lên hai cánh môi của tôi. "Nhưng anh muốn em."

Bàn tay của anh bắt đầu dao động trên cơ thể của tôi, ý đồ châm lửa sắc dục của tôi. Khi lý trí tôi chưa mất đi, tôi lén lút ghé vào lỗ tai anh nói ra xác thực trong lòng tôi.

"Em cũng muốn anh."

Đổi lại chính là càng thêm tra tấn ngọt ngào.

"Tiểu biệt thắng tân hôn" những lời này, quả nhiên không sai.

☆     ☆     ☆

Mấy ngày nay, thời tiết bắt đầu lạnh, sự tình cũng nối gót tới, làm cho tôi mệt mỏi ứng phó, chân tay vô cùng lúng túng.

Luồng khí lạnh mạnh mẽ, rất nhiều người bị cảm, ngay cả anh cũng ngã bệnh.

Sau khi bác sĩ khám cho anh xong, anh nên ở nhà nghỉ ngơi, không nên đi đâu cả; mà chiếu cố chính mình, tự nhiên tôi đây mang trách nhiệm của một người vợ. Nhưng vấn đề là, tôi không biết làm thế nào để chăm sóc chế độ ăn uống hàng ngày của bệnh nhân.

Cho nên, tôi khẩn trương gọi điện về nha hỏi cha cùng dì Kỉ chỉ thêm.

Đi vào trong phòng, anh còn đang ngủ, tôi đặt thuốc cùng nước ấm sang một bên. Tôi một tay sờ trán của tôi, tay kia sờ trán của anh, kiểm tra anh có sốt hay không.

Kết quả, tôi an tâm mà nở nụ cười.

"Lạc? Lạc? Uống thuốc đi." Tôi nhỏ giọng mà đánh thức anh.

Anh không hề có động tĩnh gì, anh chìm vào giấc ngủ. Tôi không muốn làm phiền anh nghỉ ngơi, nhưng mà, thuốc này - nhất định phải uống, nếu không bệnh không thể nhanh khỏi được.

Tôi lớn tiếng gọi anh, anh mới tỉnh lại.

"Tiểu Tuyết." Nghe được âm thanh không có sức sống.

"Lạc." Tôi dìu anh ngồi dậy. "Uống thuốc đi." Tôi đem nước ấm bên cạnh cùng thuốc đưa cho anh.

Tôi nhìn anh uống thuốc xong, cầm ly nước để một bên.

"Anh thấy sao rồi?" Tôi lo lắng hỏi.

"Ừ, tốt hơn nhiều rồi." Nói xong anh ho hai tiếng.

Tôi hoài nghi không biết anh có thực sự tốt hơn không? Tôi khẽ nhíu mày.

Anh nhìn ra lo lắng của tôi, anh đùa nói: "Thừa dịp bị bệnh lần này, anh có thể hưởng thụ sự chăm sóc của vợ rồi."

Không cười! Không có gì đáng buồn cười!

Đêm qua, anh liên tục ho không ngừng, tôi lo lắng cả đêm ngủ không yên. Sáng sớm, anh sốt cao, tôi vội vã đưa anh đi bệnh viện khám, lúc này tôi mới yên tâm một chút. Nhưng mà -----

Thế nhưng anh lại nói đùa với tôi loại chuyện này.

Tôi nghiêm mặt không nói lời nào.

"Làm sao vậy? Anh đâu có chọc giận em đâu?" Anh cẩn thận hỏi tôi. "Nhìn xem anh hiện tại đang là người bệnh, em sẽ không phải muốn so đo với anh chứ."

Tôi thở dài. "Thật không hiểu được anh thế nào mà để mình bị cảm mạo." Trước đó cũng đâu có dấu hiệu gì.

"Có thể sáng sớm trời lạnh anh chạy bộ." Anh suy đoán nguyên nhân. "May mà không lây cho em, nếu không giờ em cũng bị cảm."

Anh có thói quen chạy bộ vào mỗi buổi sáng, sau khi kết hôn anh mỗi ngày đều rủ tôi chạy cùng, đối với người ham ngủ như tôi làm thế nào cũng không chịu chạy cùng anh. Nếu theo những gì anh nói, tôi phải vui mừng vì sự làm biếng của mình sao?

"Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, lát nữa em sẽ gọi anh dậy ăn cơm tối."

"Ừ."

Tôi đắp chăn cho anh cẩn thận rồi mới ra khỏi phòng xuống lầu.

☆     ☆     ☆

Gần tối, tôi bắt đầu chuẩn bị bữa tối, bởi vì anh bị bệnh nên không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ, cho nên tôi nấu cháo cho anh.

"Tiểu Tuyết."

Tôi quay đầu. "Anh vì sao lại xuống đây?"

"Anh khát nước." Anh dựa người vào tường.

"Oh, anh đợi em một chút." Tôi buông đồ ở trên tay xuống. "Em lấy nước cho anh."

Sau khi tôi đưa anh ly nước ấm, tôi đỡ anh xuống phòng khách nghỉ ngơi, nói khi nào có cơm tối sẽ gọi anh.

Trong chốc lát, chuông cửa vang lên.

"Em đi mở cửa." Tôi muốn anh ngồi nghỉ ngơi, chính mình chạy ra mở cửa.

Tôi nghĩ thầm, không biết là ai đến.

Mở cửa ra, tôi nhìn thấy một nhóm bốn năm cô gái, tôi cùng họ đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nhau. Tôi mở miệng hỏi, để phá vở bầu không khí căng thẳng. "Xin hỏi mọi người là ....."

Tôi nhìn họ một cái, cuối cùng một người đi ra nói chuyện.

"Ách.... Xin hỏi đây có phải là nhà của giáo sư Lạc không?"

"Phải." Tìm anh, nhìn bộ dạng của họ, chắc là học trò của anh. "Các cô là......" Trước tiên xác định một chút.

"Tiểu Tuyết, là ai đến vậy?" Anh đi tới nhìn. "A? Là các em? Mời vào trong!"

Anh mời mọi người vào trong nhà ngồi, mà tôi vẫn làm trách nhiệm của bà chủ ---- rót trà cho các cô uống.

"Giáo sư, nhà anh thật khó tìm nha!"

"Bên ngoài trời lạnh quá!"

"Giáo sư, nhìn vẻ mặt của anh không được tốt lắm."

Mang trà lên, tôi thấy từng người một thật náo nhiệt, anh chỉ ngồi im lặng nghe các cô nói.

Tôi đem trà đặt lên bàn. "Mời dùng."

Tất cả các cô ấy đều nhìn tôi, tựa hồ tò mò thân phận của tôi.

"Giáo sư, cô ấy là...." Trong đó, một cô gái hướng về phía anh hỏi.

Tôi nhìn về phía anh, chờ mong câu trả lời của anh, không biết anh có đem quan hệ của chúng tôi đưa ra công khai hay không?

Anh kéo tôi đến ngồi bên cạnh của anh, ôm bả vai tôi nói: "Cô ấy là vợ của thầy, cũng chính là sư mẫu của các em, Hạ Giang Tuyết. Tiểu Tuyết các cô ấy là học trò của anh khoa Quản trị - kinh doanh."

"Sư mẫu." Có người kinh hô bật ra tiếng.

"Chào mọi người." Tôi hướng về các cô chào hỏi, thuận tiện quan sát phản ứng của các cô.

Không ngoài ý muốn, tôi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của các cô ấy, có lẽ các cô ấy là yêu mến anh, lại một lần nữa tôi mở mang kiến thức về mị lực của anh. Tôi xấu ý mà nghĩ: nếu các cô ấy mà biết tôi là sinh viên cùng trường, sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Nhất định là chọc tức nha.

Nghĩ vậy tôi vui vẻ mà nở nụ cười.

"Cười cái gì?" Không biết anh lúc nào dựa sát vào tôi khẽ hỏi.

Tôi cũng ghé sát vào tai anh nói: "Sức hấp dẫn của anh ghê gớm thật."

Anh một chút hứng thú nở nụ cười.

Có người không cam lòng khi thấy chúng tôi thì thầm: "Giáo sư, thầy cùng sư mẫu thì thầm cái gì thế? Chúng em cũng muốn nghe."

"Không có gì." Anh đáp qua loa có lệ.

Tôi nghĩ tới lập trường của tôi mà xấu hổ, cùng các cô ấy cũng không thể nói cái gì, vì vậy tôi bèn đứng dậy nói: "Em vẫn còn đang dở việc ở dưới bếp, em đi xem một chút."

Đem không gian cho họ, liền đi xuống dưới bếp.

Nồi cháo trên bếp đã nhanh được, tôi ngồi ở bàn ăn kiên nhẫn chờ đợi.

Một lúc sau anh tiến vào.

"Các cô ấy đi rồi sao?" Không nghe thấy âm thanh của các cô.

Tôi tắt bếp, đem cháo bưng lên.

"Đi rồi." Anh ngồi xuống ghế trả lời.

"Nói cho các cô ấy biết quan hệ của chúng ta, có được không?" Tôi ngồi xuống, nhìn anh.

"Anh không muốn che giấu quan hệ của chúng ta."

"Ừ." Tôi đồng ý lời của anh. "Đúng rồi, các cô ấy tới tìm anh làm gì vậy?"

"Nói là thuận tiện đến đây nên ghé thăm."

Tôi nghĩ không đơn thuần như vậy, cho tới bây giờ tôi không hề biết nhà của các giáo sư.

Tôi mang lên hai chén cháo, một cho anh, một cho tôi.

"Anh ăn đi."

"Ừ."

Năm mới tới, đối với mỗi nhà đều là một niềm vui. Trước khi tôi cởi bỏ được khúc mắc trong nhà, tôi không thích nhất chính là những ngày lễ này. Hiện nay, mọi thứ đều khác.

Sau khi ăn điểm tâm xong, người một nhà chúng tôi tụ họp ở phòng khách.

"Thiệu Nông, tối hôm qua ngủ có ngon không?" Cha quan tâm hỏi.

Anh mỉm cười trả lời: "Không khí nơi này trong sạch, lại vừa yên tĩnh, con ngủ rất ngon. Cha không cần lo lắng."

"Vậy là tốt rồi. Tiểu Tuyết cha của con biết các con sẽ về, đặc biệt đem đổi chiếc giường lớn hơn đấy!" Dì Kỉ ở một bên cười nói.

Có thể thấy được cha khá coi trọng người con rể này.

Cha lại hỏi: "Vài ngày trước, có nghe Tiểu Tuyết nói con bị cảm, hiện tại thế nào rồi."

"Đã tốt hơn nhiều rồi, đều nhờ Tiểu Tuyết chăm sóc." Anh cầm tay tôi nói.

"Có đúng không?" Cha nhìn tôi. "Lúc con bị bệnh, nó còn vội vã gọi điện thoại về hỏi ta và dì Kỉ phải chăm sóc con như thế nào." Cha cười to ha hả.

"Hả?" Anh trêu tức mà nhìn tôi.

Trong khoảng thời gian ngắn, tôi thành tiêu điểm của mọi người, vẻ mặt không được tự nhiên mà ửng đỏ. Nhưng dì đã giải nguy cho tôi.

"Tiểu Tuyết, con theo dì đi vào trong, nời này dành cho đàn ông nói chuyện." Tôi nghĩ, chắc dì Kỉ có chuyện muốn nói.

"Vâng." Tôi cùng dì đi vào phía trong, lại bị một cái tay nhỏ kéo lại.

"Chị, em cũng muốn đi vào trong với chị."

Ngoảnh đầu nhìn, là em trai đáng yêu của tôi - Vũ Hiên.

Tôi ngồi xuống định trấn an em, nhưng lại bị anh giành trước.

"Vũ Hiên, em là đàn ông đúng không?"

Vũ Hiên gật đầu.

"Cha cùng anh rể cũng là đàn ông đúng hay không?"

Vũ Hiên lại gật đầu.

"Đàn ông và đàn ông có nên cùng một chỗ hay không?"

Vũ Hiên suy nghĩ một chút, mới gật đầu.

"Cho nên em cùng với cha và anh rể ở tại chỗ này." Anh kết luận, chỉ thấy Vũ Hiên ngoan ngoãn chạy đến ghế salon ngồi xuống.

Tôi buồn cười mà nhìn anh, lời lẽ vừa rồi là cái gì vậy hả? Nhưng mà, tôi thừa nhận anh đối với trẻ con rất xuất sắc.

Sau khi trấn an Vũ Hiên, dì Kỉ dắt tôi đến phòng của dì và cha.

"Con ngồi đi."

Tôi ngồi xuống chiếc ghế ở trong phòng, mà dì ngồi trên giường.

"Dì, có phải dì muốn nói với con cái gì sao?" Tôi mở miệng hỏi.

Dì Kỉ nhìn tôi thật lâu, chậm rãi nói: "Tiểu Tuyết, Thiệu Nông có tốt với con không?"

Tuy rằng tôi không biết dì hỏi như vậy có ý gì, nhưng tôi không chút do dự mà trả lời: "Anh ấy đối với con rất tốt."

Nghe vậy, dì thở phào nhẹ nhõm. "Như vậy dì và cha cũng yên tâm."

Thì ra, cha và dì là đang lo lắng cho cuộc sống hôn nhân của tôi. Sau khi biết rõ, trái tim tôi thật sự ấm áp.

Ba của con và dì đối với Thiệu Nông người con rể này rất vừa ý, cũng tin tưởng Thiệu Nông sẽ đối tốt với con, nhưng mà trong lòng khó tránh nên lo lắng. Hiện tại, nghe chính con nói ra, tảng đá lớn trong lòng chúng ta có thể buông xuống." Dì Kỉ hướng về phía tôi nói ra lo lắng của dì và cha.

Tôi cảm nhận được sự quan tâm của người nhà là chuyện hạnh phúc cỡ nào! Tôi tự đáy lòng mà cảm ơn ông trời, không phải vì tùy hứng của tôi, mà làm cho tôi mất đi sự yêu mến của gia đình.

"Dì, con thật sự tốt lắm." Tôi lại lần nữa cam đoan.

"Vậy là tốt rồi." Dì cười nói với tôi: "Ba của con nha, rất nhớ con, nhưng ông ấy ngại không hỏi con, có thể con là con gái." Cho nên kêu dì hỏi con.

Tôi nở nụ cười, cha của tôi chính là như vậy.

Tiếp đó, tôi và dì nói chuyện rất nhiều, đem khoảng cách giữa chúng tôi kéo gần lại một chút.

"Tiểu Tuyết, Thiệu Nông muốn dẫn con và Vũ Hiên đến nội thành đi dạo. Đang ở bên ngoài chờ con." Cha gõ cửa tiến vào.

"Dạ, vâng." Tôi đứng dậy. "Cha cùng dì có đi cùng không?"

Cha phất tay. "Không, tụi trẻ các con đi đi, nhỡ có người tới thăm hỏi nhà chúng ta thì sao."

"Vậy được rồi."

Tôi đi đến ôm lấy cha, cha rõ ràng là bị chấn động.

"Cha, con thật sự rất hạnh phúc, cha không cần lo lắng cho con." Tôi cười nhìn cha.

Cha vui mừng mà nở nụ cười. "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Dĩ đến vỗ lưng tôi. "Mau đi đi, không phải Thiệu Nông và Vũ Hiên đang chờ con sao"

"Dạ. Chúng con sẽ sớm trở về."

Đi ra khỏi phòng, Vũ Hiên chạy tới phía tôi.

"Chị, chị thật chậm nha!" Hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn là không kiên nhẫn.

Tôi nhéo hai má đáng yêu của em. "Chúng ta hiện tại đi nhanh đi."

Anh đã ở trên xe chờ chúng ta, tôi trước tiên cho Vũ Hiên ngồi ở ghế sau, chính mình tiến lên ngồi ghế trước.

"Xuất phát!" Vũ Hiên hưng phấn nói.

Nhìn bộ dáng đáng yêu của Vũ Hiên, tôi và anh đều nhìn nhau cười, sau đó anh liền khởi động xe hướng phía khu vực nội thành.

Trên đường, tôi hỏi anh: "Anh cùng cha nói chuyện gì thế?"

Anh cúi đầu mà cười ra tiếng: "Cha nói anh không được để em bắt bạt."

"Cha sẽ không nói như thế." Tôi bất bình mà phản bác. "Hơn nữa, em sẽ không bao giờ bắt nạt anh." Tôi rầu rĩ mà nói.

Anh nhìn tôi cười.

"Nhưng mà, cha thật sự rất thích anh."

Anh kéo tay tôi nắm lấy dặt ở trên đùi anh. "Cha yêu cả hai."

Tôi hiểu được ý tứ của anh, tôi trở tay nắm lấy tay anh, nhìn anh nở nụ cười ngọt ngào. Gặp gỡ anh, tôi cười nhiều hơn.....

Bỗng nhiên, Vũ Hiên từ phía sau tiến lên hỏi.

"Chị, anh rể, đến nơi chưa?"

Tôi rút tay của tôi ra, đem Vũ Hiên trở về chỗ ngồi. "Vũ Hiên, anh rể đang lái xe, em ngoan ngoãn ngồi xuống, đợi lát nữa."

"Vâng."

Xe tiếp tục chạy tới khu vực nội thành.

☆     ☆     ☆

Sau tết không bao lâu, trường học liền khai giảng.

Thời gian nghỉ rất nhàm chán, tôi cần phải lên lớp, tôi lại oán hận thởi gian nghỉ quá ngắn, thật không biết đây là loại tâm tình gì. Nhưng mà về sau tôi sẽ không được nghỉ đông và nghỉ hè nữa, thời gian làm sinh viên, chỉ còn một học kỳ nữa.

Nhưng mà, rõ ràng không phải tất cả mọi người đều có ý nghĩ giống tôi, lớp học vẫn có nhiều người bỏ học, đi trễ.

"Giang Tuyết, nghỉ đông bạn và giáo sư Lạc có đi đâu chơi không?" Tâm Đồng đi bên cạnh tò mò hỏi han.

Tôi suy nghĩ một chút, mới trả lời: "Miễn cưỡng có tính không?"

Trên mặt Tâm Đồng lộ ra vẻ nghi hoặc: "Có thì có, không có thì không có, còn cái gì "miễn cưỡng" có tính không?"

"Nếu cùng nhau đi dạo về nhà của minh trong dịp năm mới, thì đó là có." Tôi hảo tâm cởi bỏ nghi ngờ của Tâm Đồng.

"Không thể nào!" Tâm Đồng kinh ngạc. "Nghĩ đông ít nhất là một tháng nha! Thế nhưng các người cũng không có đi đâu chơi, cuộc sống của hai người thực sự không thú vị." Tâm Đồng khá không đồng ý. "Mình cùng bạn trai đi A Lý Sơn chơi một chuyến!"

Thấy Tâm Đồng tràn đầy hơi thở tình yêu, tôi nhịn không được đùa cô: "Đúng vậy, xem bộ dạng bạn ngọt ngào, bạn không cần nói mình cũng biết bạn sẽ không dễ dàng buông tha kỳ nghỉ đông này."

"Đừng giễu cợt mình." Tâm Đồng hai má đỏ lên.

Tôi nhìn bộ dáng Tâm Đồng xấu hổ mà buồn cười. Bình thường Tâm Đồng rất hoạt bát, chỉ cần nhắc đến bạn trai, sẽ hiện ra một cô gái nhỏ bé, làm người ta không giám khinh thường sức mạnh của tình yêu.

Hiện giờ, tôi cũng đã hiểu rồi.

"Đúng rồi, hôm nay mình muốn đi tham quan nhà của bạn và giáo sư Lạc." Tâm Đồng đưa ra yêu cầu.

"Bây giờ sao?"

"Đương nhiên là bây giờ. Mình chưa có ghé qua." Tâm Đồng cong miệng.

Tôi cười, Tâm Đồng nói nhà của tôi và anh giống như là một địa diểm du lịch, giống như là không đi không được.

"Được rồi." Tôi vui vẻ đáp ứng.

"Có nên nói cho giáo sư Lạc một tiếng không?"

"Không cần." Tôi cảm thấy chuyện này không có gì cả.

"Vậy đi thôi! Mình chở bạn." Tâm Đồng có chút hưng phấn.

"Ừ."

Sau đó, Tâm Đồng chở tôi trên chiếc xe 50CC của mình trên các đường phố, tôi ngồi phía sau nói cho cố ấy địa chỉ nhà.

Dọc theo đường đi vô cùng thuận lợi, thế nhưng cách nhà không xa, chúng tôi xảy ra tai nạn. Một chiếc xe chạy phía trước không xa không hề báo trước mà rẽ, phía sau chúng tôi phanh lại không kịp, cho lên xảy ra va chạm, ngay cả xe của người đàn ông kia văng ra xa.

Ah! Đau quá.... Tôi đau không nói ra lời, nhìn qua Tâm Đồng, cô ấy cũng không tốt chút nào.

Người đàn ông kia chạy đến xem tình trạng chúng tôi ra sao.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi....! Tôi chú ý phía sau có xe...... Hai người có sao không?"

Tôi và Tâm Đồng chịu đau đứng lên. Tâm Đồng lập tức mắng to: "Ông có biết lái xe hay không hả? Bị mù hay sao mà không thấy chúng tôi?"

Người đàn ông kia lo lắng nhìn về phía chúng tôi xin lỗi, bày tỏ nguyện ý bồi thường mọi tổn thất cho chúng tôi, sau khi để lại tính danh, cách liên hệ, Tâm Đồng mới cho ông ta đi.

Trải qua một phen kinh hồn, cuồi cùng chúng tôi cũng về tới nhà của tôi và anh.

"Tâm Đồng, bạn ngồi trước đi, mình đi lấy hộp thuốc." Sau khi mang hộp thuốc ra, "Đến đây, mình giúp bạn bôi thuốc."

"Không cần, mình tự làm được rồi. Trước tiên bạn nên xem lại bạn đi, quần của bạn đều bị cọ sát rách rồi." Tâm Đồng cầm lấy bông tăm chấm thuốc bắt đầu rửa miệng vết thương.

Cúi người kiểm tra chính mình, thật sự thảm. Tôi vén ống quần lên tới đầu gối, cô tình nhìn thấy nhiều vết bầm tím, trấy xước rất nhiều. May là hôm nay chúng tôi mặc trang phục mùa đông, nếu không có khả năng sẽ nghiêm trọng hơn. Mang theo loại tâm tình an ủi này, tôi cũng bắt đầu bôi thuốc.

"Tâm Đồng, thật xin lỗi, đều tại mình." Tâm Đồng mang theo vẻ mặt áy náy, tự trách nói.

"Đồ ngốc, cũng đâu phải tại bạn, sao phải xin lỗi mình." Tôi cười nhạt. "Chỉ có thể nói chúng ta xui xẻo."

"Đúng vậy a, thật xui xẻo!" Tâm Đồng vẻ mặt đau khổ, đột nhiên kêu to nói: "Xong rồi, nếu giáo sư Lạc biết chuyện này, anh có tức giận hay không? Có thể chạy tới mắng mình không?"

Không đến mức chạy đến mắng Tâm Đồng, nhưng có thể chắc chắn chính là anh sẽ tức giận. Cho nên tôi không muốn anh biết.

"Tâm Đồng, bạn đừng khẩn trương." Tôi trấn an tâm tình hoảng loạn của cô. "Lạc sẽ không biết, chỉ cần chúng ta không nói."

Tâm Đồng chấn chờ một chút. "Nhưng mà, vết thương của bạn........"

"Mình sẽ mặc quần dài, anh sẽ không phát hiện. May là không bị thương trên mặt, bằng không muốn giấu cũng không được." Tôi sớm đã nghĩ ra biện pháp đối phó.

"Như vậy hai người không thể 'quan hệ....'?"

Tôi liến mắt cắt ngang cô, tôi đẩy nhẹ cái trán của cô. "Bây giờ, bạn còn nói linh tinh."

"Thật sự không cho giáo sư Lạc biết?"

"Đúng."

Bôi thuốc xong, tôi cất hộp thuốc cất đi, dọn sạch hiện trường, lần này cũng mang rác đi bỏ. "Bạn ngồi đây một chút, mình lấy quần cho thay."

"Không cần, mình phải về nha thay quần áo, xe cũng nên dắt đi sửa." Tâm Đồng cười khổ. "Kết quả không thể tham quan nhà, mà lại phát sinh chuyện như vậy." Cô nhìn quanh nhà một chút.

"Bạn có thề đến đây bất cứ lúc nào."

"Được."

Tôi tiễn Tâm Đồng ra ngoài. "Đi đường cẩn thận."

Kế tiếp, tôi phải xử lý "chứng cớ" trên người mình.

☆     ☆     ☆

Sau khi nhìn thấy anh đi vào phòng tắm, tôi mới tranh thủ xuống lầu bôi thuốc. Hai ngày nay, tôi đều thừa dịp anh không chú ý thì bôi thuốc.

Nhìn vào vết thương ở trên đùi, vết bầm tím lớn và nhỏ, lòng tôi nghĩ không biết khi nào mới tốt hơn được, thời điểm tắm rửa đau nhức muốn chết, biết rõ miệng vất thương không thể đụng vào nước, nhưng mà cũng không cách nào tránh được.

Sáng hôm sau vụ tai nạn, toàn bộ cơ thể tôi đau nhức, như là cả xương cốt đều dời đi, có thể nguyên do bị chấn động quá lớn, làm hai ban đêm tôi ngủ không ngon.

Nhẫn nại, qua vài ngày là tốt rồi. Tôi bôi thuốc xong, cắn răng xoa mảng lớn tím bầm, hy vọng nó mau tan đi.

"Em đang làm gì vậy?" Chẳng biết từ lúc nào, anh yên lặng mà đứng phía sau tôi.

Lòng tôi cả kinh, động tác nhanh nhẹn buông ống quần xuống.

"Anh không phải đi tắm sao?"

"Trong phòng tắm hết xà phòng, anh xuống dưới lấy." Anh đến trước mặt tôi, thân ảnh cao lớn bao phủ tôi. "Em vẫn chưa trả lời vấn đề của anh."

"Không..... có gì." Không biết anh nhìn thấy hay chưa?

"Hử? Thật không?" Biết được anh không tin tôi. Anh không khỏi phân trần mà đem ống quần của tôi vén lên, trong nháy mắt, mặt anh xanh mét nói: "Đây là chuyện gì?"

Tôi có chút bị anh hù dọa, tôi chưa từng thấy vẻ mặt âm u của anh như thế.

"Em không cẩn thận, té ngã. Cho nên....." Tôi mạnh mẽ giả bộ bình tỉnh nói.

"Té ngã không trầy xước, tím bầm nhiều như vậy?" Ánh mắt bén nhọn của anh nhìn chằm chằm tôi. "Còn không nói thật?"

Đáng lẽ tôi không nên nói dối, lại càng không biết như thế nào che lấp, nghĩ thầm dù sao cũng che giấu không được, chi bằng rõ ràng, thẳng thắn nhận tội là được.

"Em đi xe xảy ra tai nạn." Tôi cúi đầu, không dám nhìn gương mặt tức giận của anh.

"Tai nạn? Em không phải đều đi xe buýt sao? Làm thế nào xảy ra tai nạn?" Anh hoài nghi hỏi, rồi ngồi xuống.

Đi xe buýt cũng có thể bị tai nạn xe nha, nhưng mà những lời này tôi chỉ có thể đặt ở đáy lòng.

"Em và Tâm Đồng đi xe máy nên xảy ra tai nạn." Tôi đem sự tình nói cho anh nghe.

"Vì sao không nói cho anh biết?" Tôi ngẩng đầu nhìn sắc mặt của anh ôn hòa rất nhiều, trong lòng thở dài nhẹ nhõm.

"Sợ anh tức giận."

"Đi thay quần áo, mặc áo khoát, anh đưa em đi bệnh viện."

"Anh không tắm sao?" Tôi kinh ngạc hỏi.

"Trở về tắm sau." Nói xong, anh liền lên lầu.

Thật ra, tôi muốn nói anh không cần phiền toái như vậy, đối với tôi tự biết mình đuối lý, không dám ý kiến gì.

Kết quả chứng minh quyết định của anh đúng.

Ở trong bệnh viện, bác sĩ hung hăng mắng tôi một chút, nói miệng vết thương đều sinh mủ, ngộ nhỡ nhiễm trùng thì làm sao, tôi ngoan ngoãn im lặng. Ở một bên anh lên tiếng hỏi bác sĩ nên chú ý những thứ gì, khi nào đến tái khám.

Trên đường về nhà, tôi trộm đánh giá sắc mặt của anh, anh lái xe sắc mặt chưa hề biểu lộ điều gì, tôi nhìn không ra anh còn tức giận hay không. Cho đến khi về nhà, anh không nói một lời cầm quần áo đi tắm, tôi mới xác định anh rất tức giận.

Tôi thay quần áo, ngồi trên giường, không biết nên làm cái gì, tôi không thích bầu không khí này.

Chốc lát, anh đi ra. Anh vẫn nghiêm mặt không nói lời nào.

Tôi nóng nảy. "Lạc...."

"Có chuyện gì ngày mai nói sau." Anh xốc chăn lên chuẩn bị ngủ.

Toi không thể nhẫn nhịn việc anh lạnh nhạt với tôi, tôi tiến lên ôm anh. "Thực xin lỗi, em chỉ là không muốn anh tức giận, cho nên không nói cho anh biết, không nên tức giận, được không?"

Anh quay về phía tôi nói: "Sợ anh tức giận, có thể không nói cho anh sao? Chẳng lẽ chờ tới lúc chuyện phát sinh nghiêm trọng hơn, em mới có thể nói cho anh biết, làm cho anh biết, phải không?"

"Em biết em không đúng mà."

"Anh hy vọng em có chuyện gì đều nói cho anh biết." Anh nhìn tôi đưa ra yêu cầu.

"Được." Tôi cười gật đầu, cam đoan với anh. "Không tức giận nữa?"

Anh nhìn tôi cười xem như trả lời. "Ngủ đi, ngày mai còn có tiết đấy."

"Vâng."

"Đúng rồi, ngày mai em có tiết lúc mấy giờ? Anh xem có thể hay không đi cùng em." Anh hỏi.

"Không cần, em tự đi được rồi." Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh, tôi cười nói: "Chúng ta thời gian bất đồng, anh không có tiện. Hơn nữa, hai ngày trước không phải em tự đi sao."

"Em còn dám nói?" Anh trừng mắt tôi. "Vậy em cẩn thận một chút."

"Được." Có thể an tâm mà ngủ.

Một tranh cãi nhỏ, cuối cùng đã kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.