Tiếng Gọi Trái Tim

Chương 7: Giải sầu




Cả người Victoria run rẩy vì tức giận, cay đắng lẫn hoang mang. Cô liên tục thúc ngựa chạy nhanh hơn, buộc chúng cưỡng lại bản năng di chuyển chậm trên sườn đồi dốc. Victoria chẳng mấy để tâm tới những ổ gà và vô số hòn đá sắc khiến cỗ xe nảy tưng tưng. Cô chỉ nghĩ tới những từ ngữ trên mảnh giấy đang nắm trong túi. Cô không biết mình đã đọc lá thư đó bao nhiêu lần, đến nỗi mà những từ đó đã khắc ghi trong đầu cô.

Ngày 1 tháng tám năm 1870,

Gửi: Cô Victoria Mckenna

Trang trại MM, Thung lũng Shady

Thành phố South Pass, Wyoming

Cô McKenna thân mến,

Ngày 16 tháng 9 tôi sẽ đến để tiếp nhận quyền sở hữu bất động sản tôi đã mua từ anh trai cô, Robert McKenna, giao dịch được tiến hành ở Anh. Tôi tin rằng cô đã nhận được thư thông báo việc mua bán. Tôi cần cô giao nhà trống ngay. Tôi muốn quản đốc stonewall Perry mang một cỗ xe đến ga xe lửa để đón tôi và gia đình tới trang trại.

M.T.Mahaffey

“Anh không có quyền bán nhà tôi sau lưng tôi, Robert McKenna, tên Ăng-lê khốn kiếp!” Victoria kêu lên, giọng trống rỗng bởi nỗi tuyệt vọng. “Cha có cho anh trang trại đâu! Cha để lại cho tôi. Cha đã viết thành giấy trắng mực đen và đưa di chúc đó cho tôi!” Chỉ có mấy con ngựa đang bị sức ép của cỗ xe nặng đẩy trượt xuống dốc nghe câu than của cô. “Tôi ước gì mình chưa viết thư báo cho anh biết cha đã mất!” Họ đã xuống đến chân đồi và con đường lại bằng phẳng.

Tâm trạng lo âu của Victoria cuối cùng đã tác động đến đôi ngựa và chúng phóng nhanh đến nỗi cô thấy mình ghì cương ngày càng chặt hơn để hãm lại thành những nước kiệu. Khi đó tâm tưởng cô lại quay về chủ đề cứ lởn vởn trong đầu kể từ lúc cô nhận được lá thư của Robert cho hay anh ta đã bán trang trại cho một gã người Mỹ anh ta gặp ở Anh.

Mười lăm năm trước, gã anh cùng cha khác mẹ của cô đã bỏ trang trại, quay lại quê hương của mẹ anh ta. Lần cuối cùng Victoria trông thấy hắn là lúc năm tuổi, nhưng chưa bao giờ cô quên lòng căm thù mẹ con cô của Robert. Sau cái chết của người vợ gốc Anh, ông Marcus McKenna đã phải lòng một cô gái trên đoàn xe ngựa ở biên giới miền Tây. Robert không bao giờ tha thứ cho cha vì đã tái hôn. Sự ghét bỏ miền Tây của anh ta cũng sâu đậm như tình yêu vùng đất đó của người cha và cô dâu mới.

Khi thông báo với Robert cái chết của cha một năm trước, Victoria chưa hề nghĩ tới việc Robert sẽ tự cho hắn quyền sở hữu trang trại. Lá thư thông báo hắn đã bán nó như sét đánh ngang tai. Cô đã vội vàng chạy vào thành phố với tờ di chúc ghi rằng mọi tài sản đáng giá của cha được để lại cho cô, Victoria McKenna.

“Victoria, tôi biết đây là chữ ký của Marcus,” luật sư của gia đình, ông Schoeller nói. “Nhưng ai đã chứng kiến ông ấy ký cái này?”

“Chỉ có tôi và bác Stonewall.”

“Cô nên gửi cho tôi mới phải. Chúng ta sẽ làm theo đúng thủ tục để hợp pháp nó. Tuy nhiên, tôi sẽ xem mình có thể làm được gì. Chúng ta sẽ khiếu nại lên tòa án. Trong thời gian đó cứ ở lại trang toại. Hiện nay, tranh chấp tài sản chiếm đến chín phần mười các vụ kiện tụng.”

Mọi việc sẽ ổn thôi, cô tự trấn an khi điều khiển cỗ xe vào nhà chính của South Pass.

Victoria McKenna rất xinh đẹp. Mỗi khi vào thành phố, việc mọi người chằm chằm ngó theo cô là bình thường. Cô mảnh dẻ, duyên dáng và hết sức nghiêm nghị. Mái tóc vàng dày được tết thành bím dài tới eo đung đưa sau lưng. Làn da mịn màng và đôi mắt to tròn, rạng rỡ màu hổ phách đẹp kỳ lạ ẩn giấu dưới chiếc mũ cao bồi vành rộng. Chiếc mũi hếch lấm tấm tàn nhang. Khuôn miệng rộng, nhạy cảm, đầy cảm xúc giờ đang cong lại dịu dàng xóa đi dấu tích giận dữ lúc nãy. Đây là quê hương cô. Mảnh đất khô cằn, khắc nghiệt, dữ dội này là của cô và những con người này là láng giềng của cô.

Những con đường trên thành phố nằm ở biên giới bang Wyoming nghẹt cứng người và xe. Một chiếc tàu lửa nằm bất động trên con đường bụi mù như con rắn khổng lồ. Victoria len lỏi qua những cỗ xe chở hàng, xe ngựa bốn bánh và các toa tàu phủ bạt. Đàn ông trên phố ngắm nhìn cô đi qua. Thương nhân mặc com-lê đen và đội mũ lông hải ly, các con bạc khoác áo đuôi tôm, người Trung Quốc với mái tóc thắt bím, và dân Anh-điêng. Chó ở khắp mọi nơi, đủ loại to nhỏ khác nhau, sục kiếm đồ ăn, đánh hơi, nô giỡn ngay giữa đường phố đông đúc.

Victoria nghe tiếng còi xe lửa và tiếng kim loại cạ vào nhau khi tàu giảm tốc độ. Cô ung dung đi tới ga xe lửa. Cứ để kẻ yếu ớt mới đến chờ, cô nghĩ. Cứ để bà vợ má lúm đồng tiền nhu mì của hắn tiếp xúc với đám đàn ông thô tục của vùng đất khắc nghiệt này - đó là những gã đàn ông tục tỉu, bẩn thỉu, quá hung hãn hoặc im thin thít, có thói quen nhổ bã thuốc lá từ hàm răng ố vàng hay liếc mắt đưa tình sống sượng với bất cứ người phụ nữ nào lọt vào mắt họ.

Victoria cảm thấy tim nảy lên chẹn ngang họng khi nhận ra khoảnh khắc cô vẫn sợ đang tới gần. Chỉ vài phút nữa cô sẽ đối mặt với người đàn ông nghĩ mình là chủ nhân mới của trang trại MM. Con tàu thình lình giật mạnh và nặng nề dừng lại. Đến lúc rồi. Cô buộc đôi ngựa vào chấn song cạnh khu vực tải hàng lên, vuốt hông váy bằng đôi tay đeo găng và chỉnh vành mũ. Bụng cô nhộn nhạo bởi sự căng thẳng đã kéo dài nhiều tuần.

Từ cuối sân ga, Victoria quét đôi mắt băn khoăn lo lắng qua đám đông để tìm kiếm một gia đình rõ ràng có vẻ mới đến. Cô nhẹ nhõm vì không thấy ai như vậy. Sân ga thưa dần, và sau vài phút đứng một mình, cô tự hỏi mình đã bỏ lỡ hay họ đã vào trong nhà ga. Đôi tay cô run run bởi cảm xúc nằm đâu đó giữa thịnh nộ và thất vọng, cô kéo mạnh chiếc mũ lần nữa. Nếu họ vào được thì dĩ nhiên cũng có thể đi ra, cô khẽ lẩm bẩm. Mình sẽ không đi theo họ. Cô khoanh tay đứng đợi.

Hầu hết mọi người đã rời sân ga khi Victoria chú ý đến người đàn ông đứng một mình tít phía cuối. Hắn ăn mặc theo phong cách miền Tây và hiển nhiên cô nghĩ đó không phải là người cần gặp, tuy nhiên ánh mắt cô cứ trở lại chỗ hắn. Hắn cao, mảnh khảnh và đi đi lại lại trên sân ga với tất cả tự tin của một người sinh ra và trưởng thành ở miền Tây. Cơ thể căng cứng của hắn khiến cô liên tưởng tới chiếc lò xo đã bị nén lại. Tim cô đột nhiên đập mạnh và Victoria nhận ra dù người lạ này là ai thì hắn cũng đang chằm chằm nhìn cô bằng đôi mắt xanh nhất cô từng thấy. Ánh nhìn của hắn quá dữ dội. Nó ghim chặt ánh mắt cô trong nhiều giây hơn chuẩn mực cho phép. Cô ném cho hắn ánh mắt chỉ trích và quay đầu, rồi quay lại thấy hắn vẫn chăm chú nhìn cô trơ trẽn như trước, và một lần nữa cô không thể rời mắt đi. Hắn chậm rãi hạ mí mắt xuống cho tới khi đôi mắt chỉ còn là hai đường thẳng trên khuôn mặt gầy ngăm đen.

Chết tiệt, Victoria hơi bực bội. Hắn thật ngạo mạn và xấc láo! Rõ ràng hắn nghĩ cô đang khích lệ hắn. Thảo nào mà hắn cứ trơ tráo nhìn cô! Cô đỏ mặt và bắt đầu đi đi lại lại một cách bồn chồn, cẩn thận giữ ánh nhìn tránh khỏi gã người lạ. Mọi âm thanh trên sân ga từ từ lắng xuống và cô ngước lên. Trước sự ngạc nhiên của cô, hắn vẫn đứng đó, và đang nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu trong khi tỉ mỉ quan sát khuôn mặt cô.

Victoria giật vành mũ và quay gót.

“Victoria McKenna!”

Trong một giây Victoria nghĩ người đàn ông gọi tên cô. Rõ là vô lý. Nhưng biết đâu...? Cô quay ngoắt người. Hắn đã rời khỏi bức tường và đang bước về phía cô.

“Victoria McKenna.”

Tên cô thốt ra từ môi hắn và Victoria nhìn hắn đăm đăm, thấy sự bực tức đang ẩn giấu trong đôi mắt xanh thẳm. Hắn đẩy mũ ra phía sau và cô thấy chỗ da trắng gần chân tóc nơi màu rám nắng dừng lại, vài sợi xám lẫn trong mớ tóc đen được cắt gọn nơi thái dương, cổ họng cháy nắng khỏe mạnh trên chiếc áo sơ mi hở cổ, khuôn miệng hằn lên khắc nghiệt lúc hắn bặm môi sau khi gọi tên cô.

Buộc mình phải tỏ ra dạn dĩ dù chẳng hề cảm thấy thế, cô hếch cằm. “Anh vừa nói với tôi à?”

“Cô biết rõ là thế. Tôi là Mason Mahaffey.”

“M.T. Mahaffey là anh sao?” Cô chỉ cảm thấy cơn sốc lạnh lẽo khi nhìn vào đôi mắt xanh sâu thẳm ấy.

“Mason T. Mahaffey.” Hắn giận dữ thốt ra, như thể chúng là những lời thách thức.

Sững sờ, cô không biết nói gì, và hai người họ trừng trừng nhìn nhau trong khi thời gian cứ thế trôi qua. Ánh nhìn công kích của hắn quan sát gương mặt cô đầy tò mò, trong khi đôi mắt hổ phách bên dưới hàng mi sẫm cùng đôi chân mày thẳng tắp của cô nhìn chòng chọc vào hắn không do dự. Cuối cùng Mason là người lên tiếng.

“Tôi không mong cô tới gặp chúng tôi, cô McKenna.”

“À thế à, anh mong ai? Ông Stonewall Perry hả?” Cô cáu kỉnh. “Quản đốc của tôi có nhiều việc để làm hơn là đi mười lăm dặm chỉ để chuyển một thông điệp mà tự tôi có thể báo.”

“Và đó là gì thế?” Đôi mày rậm của hắn hạ xuống và nhíu lại.

“Tôi sẽ không rời khỏi nhà để cho anh và gia đình có thể chuyển vào đâu. Anh cùng cha khác mẹ của tôi, Robert McKenna, đã lừa anh để lấy tiền, bởi cha để lại trang trại cho tôi. Luật sư của tôi đang cầm di chúc. Vì thế, thưa Ngài M.T. Mahaffey, anh cùng gia đình có thể trọ tại khách sạn Overland cho tới khi có tàu quay về cái nơi anh đã rời đi!” Victoria hít một hơi thật sâu và quay gót về hướng cỗ xe.

Mason Mahaffey chộp khuỷu tay Victoria mạnh đến đau đớn, giật cho cô dừng lại rồi xoay người cô.

“Đừng có nghĩ tôi ngu đến mức đi mua cả một mảnh đất mà không có giấy chứng nhận sở hữu hợp pháp và sổ đỏ nhé.” Gương mặt hắn phản ánh sự chế giễu lẫn khinh miệt. “Robert đã báo trước cô là đồ xấc xược hiểm ác, rằng cô sẽ gây rắc rối nếu có thể.”

Cô giật tay khỏi sự kìm kẹp của hắn, với lấy roi ngựa và nhìn hắn bằng đôi mắt hổ phách bừng bừng lửa giận.

“Anh đặt tay lên người tôi lần nữa xem, tôi sẽ đánh tuốt xác anh ra!” Cô kéo cây roi lại một cách đe dọa. “Và Robert thì biết gì về tôi?” cô quát. “Anh ta không gặp tôi mười lăm năm rồi!”

“Anh Mason?”

Ánh mắt Victoria lướt đến nhóm người đang tiến tới từ cuối nhà ga, dẫn theo bốn con ngựa yên cương đầy đủ. Trong số đó có một thằng nhóc khoảng mười hai, mười ba tuổi, hai cậu thanh niên trẻ măng với râu quai nón lún phún. Cô nhìn họ, và phải nhìn lại. Hai người giống hệt nhau - từ khổ người, đường nét, tóc tai cho tới màu da. Một trong hai thanh niên cười với cô, người kia vẫn nghiêm nghị.

“Anh Mason, có chuyện gì thế?” Chàng trai có vẻ mặt nghiêm nghị hỏi.

“Dắt ngựa ra buộc vào cuối cỗ xe, Clay. Pete, dẫn mấy em gái đến đây.” Mason không hề rời mắt khỏi Victoria khi nói. “Chúng ta còn phải đi cả quãng đường mười lăm dặm nữa.”

“Các người sẽ không đi trên cỗ xe này!” Victoria đi tới chấn song và giật sợi dây buộc đôi ngựa. Cô cảm thấy ngọn roi bị giật khỏi tay và cả người bị đẩy sang bên.

“Chúng tôi lấy cỗ xe này, cô McKenna. Nếu cô không muốn đi cùng để chỉ đường cho chúng tôi thì chắc chắn tôi có thể thuê một người dẫn đường,” hắn dài giọng với sự giận dữ lạnh lùng.

“Tôi đã bảo anh rằng anh không có quyền gì với trang trại MM hết, và tôi không có nghĩa vụ phải chở các người. Tôi không muốn các người ở đây. Thế đã rõ ràng chưa?” Câu nói thốt ra trong tiếng rít giận dữ, và những giọt nước mắt tủi hổ châm vào mắt cô.

“Tôi không quan tâm cô muốn gì, cô McKenna. Tôi sẽ đưa gia đình tôi tới trang trại của chúng tôi. Nếu cô muốn đi cùng thì tôi đề nghị cô ngồi vào xe. Có khi cô sẽ hạ nhiệt trên quãng đường dài đến MM đấy.”

Victoria cảm thấy bàn tay băng giá của sợ hãi đang ôm chặt tim mình khi cô nhìn vào đôi mắt rắn đanh đang trừng trừng đáp trả lại cô. Không có chút thương cảm hay lòng tốt nào trong đó. Cô kiên quyết tự nhủ sẽ không để mất trang toại vào tay gã con hoang máu lạnh này. Bụng cô xoắn lại đau đớn.

Mason đứng trước mặt đôi ngựa. “Doonie, em giúp Clay mang hành lý đi.”

Thằng bé cười tự mãn với Victoria và nghênh ngang đi vào nhà ga. Chàng trai sinh đôi có vẻ mặt nghiêm nghị, Clay, trông như thể muốn xin lỗi. Đôi mắt Mason không bỏ lỡ điều gì. Victoria miễn cưỡng leo lên cỗ xe. Giờ cô mới nhận ra có vài người đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng và mặt cô ửng đỏ bởi ngượng ngùng.

“Clay giữ ngựa để anh giúp Pete mang Nellie.”

Victoria không hiểu hắn vừa nói gì. Trong một giây cô muốn quất dây cương vào lưng đôi ngựa và chạy đi, nhưng lũ ngựa của hắn đã buộc vào xe rồi. Cô ngồi cứng đơ, tức tối, mắt nhìn thẳng. Giọng Mason làm cô khó chịu.

“Ngồi dịch ra để em tôi có thể ngồi cạnh cô.” Hắn đứng bên cỗ xe. Chàng trai sinh đôi tươi cười ban nãy đang bế một cô gái trẻ trên tay. Cô gái mặc chiếc váy cotton màu xanh da trời cùng chiếc mũ buộc dây đồng màu, cô ta bẽn lẽn ngước nhìn Victoria, đôi mắt to xanh đầy e ngại, như thể sợ bị trách mắng.

“Em có thể ngồi phía sau cỗ xe mà, anh Mason,” cô gái nói bằng giọng líu nhíu.

“Quá xóc. Em cứ ngồi trên ghế có gắn lò xo với cô McKenna.” Hắn đặt chân cô gái vào bánh xe, cô ta bám lấy ghế và đu lên. Hai tay Mason giữ quanh eo cô gái khi cô hạ mình xuống ghế.

“Được rồi,” cô ta nói và vuốt váy trùm qua chân bằng đôi tay ngập ngừng. “Dora đâu rồi?”

“Em đây. Em cũng lên đấy được chứ?”

Lạy Chúa! Còn bao nhiêu người nữa đây? Victoria nghĩ khi cô nhìn xuống khuôn mặt đứa bé chừng tám tuổi đầy tàn nhang, có hàm răng sún đang cười toe.

“Chắc chắn rồi, đủ chỗ mà.” Mason nâng con bé lên. “Em có thể ngồi giữa chị Nellie và cô McKenna. Anh không nghĩ cô McKenna sẽ ăn thịt em.”

“Hãy nói cho rõ chuyện này, ngài Mahaffey!” Cơn giận cháy bừng trong mắt Victoria và má cô đỏ ửng. “Thứ nhất, tôi không thích giọng lưỡi châm biếm của anh, và thứ hai, khi tôi ăn thịt người thì đó dứt khoát không phải là một đứa trẻ!” Cô quan sát kỹ khuôn mặt bình thản của hắn, ngạc nhiên vì hắn không hề nổi giận. Cô nói tiếp bằng giọng thận trọng hơn. “Và thứ ba, khách không mời thì đừng mong được đón chào.”

“Quá đúng,” hắn vặn lại. “Nếu cô muốn được nghỉ đêm ở trang trại MM thì hãy để ý ngôn từ của mình. Cô sẽ là khách của tôi.” Cô thở dồn, khuôn mặt cứng đơ vì tức giận, đôi mắt hổ phách tóe lửa. Hắn quay gót như thể không hề bận tâm cô sẽ nói gì. “Chất đồ lên, mấy đứa, để lên đường.”

“Chị Nellie ơi, em khát,” Dora thì thầm nhưng quá to.

“Suỵt.”

Victoria cảm thấy choáng váng như chỗ hành lý và thùng vừa được chất lên xe đang bị xóc nẩy. Cô nhìn đăm đăm về phía trước, không thể nhìn gã đàn ông hống hách ngạo mạn kia. Nhưng cô không thể bịt tai. Giọng điệu của hắn đầy vẻ quyền uy khi ra lệnh cho các em trai và chúng răm rắp tuân theo. Victoria chắc chắn hắn đã quen ra lệnh và được phục tùng. Cô cũng chắc chắn hôm nay là ngày tệ nhất đời mình.

Sự tê cóng còn nặng nề hơn chiếc áo khoác lông hải ly bao trùm cả người cô. Cô nhìn tay mình trên dây cương và điều khiển cỗ xe theo quán tính. Đập dây cương vào mình ngựa, cô lái cỗ xe vào con đường đất.

Trên đường rời thành phố, cô điều khiển cặp ngựa rẽ vào con đường nhỏ rồi dừng lại trước một chuồng cho thuê ngựa. Quấn dây cương quanh thắng xe và nhảy xuống, Victoria hoàn toàn lờ Mason Mahaffey cùng gia đình hắn.

“Chào bác Claude,” cô gọi ông già lưng còng đang thong thả đi ra từ khu giữ gia súc. “Cháu cho ngựa của cháu uống nước được không bác? Từ đây về trại MM, vừa xa vừa bụi.”

“Cháu biết là được mà, tiểu thư Victory. Cứ tự nhiên. Để bác lấy thùng nước sạch cho cháu uống trước khi lên đường.”

“Cám ơn bác Claude.”

Cô nhúng xô vào máng để lấy nước rồi mang lại cho lũ ngựa. Mason và em trai hắn dẫn ngựa của họ đến chỗ máng. Claude bước ra với một thùng nước và chiếc gàu. Victoria nhận một gàu đầy nước và uống ừng ực, sau đó múc đầy và đưa cho cô gái ngồi trên xe. Nellie chuyển cho em gái, con bé uống hết sạch, rồi đưa lại cho Victoria, cô múc lần nữa cho cô gái.

“Bạn cháu hả, tiểu thư Victory?” Claude hất đầu về phía máng nước.

“Bạn cháu?” Victoria rành rọt từng từ. “Cháu chưa từng gặp họ.” Cô leo lên ghế ngồi. “Cảm ơn bác Claude. Lần tới cháu mang bánh hoa quả cho bác nhé.”

“Chào cháu. Đi đường cẩn thận, dạo này cướp bóc nhiều lắm.”

“Đừng lo, bác Claude. Cháu có súng trường dưới ghế!” Cô đập dây cương vào lưng ngựa, chúng lao nhanh đi.

Victoria vui mừng khi họ đi qua những con phố đầy vết xe lún và con đường phía trước bằng phẳng. Một cơn giố nhẹ thổi bay những đám bụi ở hai bên đường, nhưng chẳng xua nổi hơi nóng chiều dù cô chẳng để tâm đến cảm giác nóng nực. Tâm trí cô rối loạn và hoang mang như thể đang cố tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng. Victoria mong đó chỉ là mơ, nhưng bốn kẻ cưỡi ngựa đi theo cỗ xe là thật, củng như hai cô gái ngồi lặng lẽ trên ghế bên cạnh.

Đường hẹp, ít đá hơn, cây cối dày hơn. Họ đi qua những hàng thông mảnh dẻ, con đường ngày càng dốc khi di chuyển về hướng Tây. Sau một khúc cua hẹp là sườn đồi rậm rạp. Trong một lúc, bóng mát ở đây giúp họ tránh khỏi ánh mặt tròi chối lóa.

“Còn bao xa nữa hả chị Nellie? Em phải... đi ...” Dora dịch hết cỡ khỏi Victoria khi con bé rầm rì với chị mình.

“Chị không biết. Ngồi im và đừng nghĩ đến nó.” Nellie vòng tay quanh đứa em nhỏ.

“Chẳng như em tưởng tượng chút nào,” Dora nói thầm. “Anh Mason bảo chúng mình sẽ có nhà mới, sẽ lại ở bên nhau... và vui vẻ... chị và em sẽ trông nom nhà cửa.”

“Suỵt. Sẽ thế mà. Rồi em xem.”

“Nhưng chị ta không thích bọn mình...”

“Thôi nào, Dora!”

“À... vẫn tốt hơn là ở với cô Lily,” Dora mệt mỏi nói, “nhưng em vẫn cần... đi...”

Họ lên tới đỉnh đồi và Victoria kéo cương dừng ngựa. Mason tức thì xuất hiện cạnh cỗ xe, cau mày dò hỏi.

“Lần này cô định làm gì đây?”

“Em anh cần ra chỗ bụi cây,” cố tỏ ra nhẫn nại, cô mỉa mai và nhìn thẳng vào mắt hắn, chúng găm giữ ánh mắt cô một lúc rồi chuyển sang Dora.

Con bé đứng dậy. “Em xin lỗi, anh Mason, em không nhịn được!”

Victoria giơ cao dây cương để Dora chui qua. Mason nghiêng người trên yên, nhấc con bé sang ngồi trong lòng hắn rồi quay ngựa về phía rừng cây. Victoria không nghe rõ hắn nói gì với đứa trẻ nhưng giọng hắn bình thản và kiên nhẫn. Khi họ quay lại, hắn đặt Dora ngồi lên xe và nhìn cô gái kia.

“Nellie có đi không?” Victoria ngạc nhiên trước giọng nói dịu dàng của hắn, và lần đầu tiên nhìn kỹ cô gái kia. Cô ta lắc đầu lia lịa, gò má ửng hồng. “Còn bao xa?” Không hề có tí nhẹ nhàng khi hắn hỏi Victoria.

“Một tiếng rưỡi nữa,” cô cắn cảu. “Chúng ta sẽ đến nơi lúc mặt trời lặn.”

“Đây là đường Outlaw đầy kẻ cướp phải không?” Đó là một câu hỏi nhưng hắn không chờ câu trả lời. “Tôi sẽ cưỡi ngựa đi trước một đoạn. Pete và Clay sẽ đi cùng cô.”

“Tôi không cần họ, ngài Mahaffey. Tôi đã đi trên tuyến đường này cả đời và tôi tin mọi kẻ ngoài vòng pháp luật ở đây đều biết tôi. Tôi chưa từng phải lo sợ. Với họ tôi còn thấy an toàn hơn với anh.”

“Tôi không lo cho cô, cô McKenna. Tôi lo cho các em gái tôi.” Ánh mắt lạnh lùng khó chịu của hắn đảo qua mặt cô trước khi hắn chạm tay vào vành mũ và dùng gót chân thúc ngựa.

Victoria đánh xe đi tiếp, thần kinh căng như dây đàn. Cơn giận cô dùng để ngăn dòng nước mắt đang cạn dần, vì vậy cô nhớ lại những từ ngữ trong bức thư. Chúng luôn luôn khiến cô sôi máu. Ngày 16 tháng 9 tôi sẽ đến để tiếp nhận quyền sở hữu bất động sản... Tôi cần cô giao nhà trống ngay...

“Sao chị không thích bọn em?” Giọng Dora cắt ngang luồng suy nghĩ của cô.

“Dora - im nào!” Nellie nạt.

Nước mắt tuôn trào và bắt đầu lăn xuống gò má Victoria. Cô kinh hãi. Ôi Chúa oi! Con không thể khóc trước mặt những kẻ này. Không thể! Lý trí không thể ngăn dòng nước mắt, vì thế cô quay mặt đi và lau chúng bằng ống tay áo.

“Đừng để ý Dora. Con bé không hiểu,” Nellie nói khẽ đầy cảm thông.

“Cô thì hiểu chắc!” Victoria xoay xở thốt bằng giọng khàn khàn.

“Không phải tất cả.”

“Cô chẳng hiểu gì cả! Tôi sinh ra ở trang trại MM, mẹ tôi mất ở đó. Cha tôi vắt kiệt sức để xây dựng trang trại, ông không xây đắp rồi để cho nó rơi vào tay... rơi vào tay người ngoài!” Cô run rẩy hít một hơi. “Robert không có quyền bán nó cho anh cô.”

“Em xin lỗi.”

Victoria không hề mong chờ cô gái bộc lộ sự thông cảm. Vẻ mặt cô bực bội và tò mò khi quay sang Nellie.

“Cô xin lỗi vì lẽ gì?” Cô kìm lại tiếng nức nở rồi giữ giọng bình tính. “Cô có một gia đình, được các anh trai chăm sóc.”

“Vài tháng trước em chẳng có người anh nào. Em chỉ có một mình, như Dora và Doonie. Hai anh sinh đôi ở với nhau.” Đôi mắt xanh dương to, chân thật nhưng không sẫm như Mason, thành khẩn nhìn Victoria.

“Thế ngài Mason T. Mahaffey ở đâu?” Giọng Victoria mỉa mai hơn cô nghĩ.

“Sau chiến tranh, anh Mason bị điều tới Anh. Anh ấy không biết ba, mẹ, Sarah và Ely chết vì dịch tả. Họ gửi em, Dora và Doonie tới chỗ cô Lily. Chỉ còn lại hai anh sinh đôi.” Vẻ mặt Nellie là một mặt nạ điềm tĩnh không cảm xúc, nhưng đôi tay đã phản bội cô. Chúng xoắn lại và bóp chặt với nhau.

“Nhưng cô Lily không cho chị Nellie và anh Doonie ở lại,” Dora chẳng thèm giấu, khuôn mặt bé nhỏ đầy oán giận. “Em ghét cô Lily!”

Nellie ôm em gái. “Ôi, Dora, chúng mình không phải nghĩ về bà ấy nữa.”

“Chị Nellie phải đến nhà bà Widder Leggett, còn anh Doonie đến chỗ ông Sunner già. Anh Doonie bảo ông Sunner già bần tiện lắm, khi anh Mason đến đón, ông Sunner già không cho anh ấy đi cho đến khi anh Mason trả tiền nuôi coơm, và anh Mason bảo ông ta...”

“Dora,” Nellie ngắt ngang. “Anh Mason bảo bọn mình quên chuyện đó đi.” Nellie đã cởi mũ, hai bàn tay nhỏ nhắn, mảnh dẻ run run.

“Ba mẹ cô mất lâu chưa?” Victoria không biết tại sao mình lại hỏi thế.

“Bốn năm,” Nellie khẽ nói. “Mà dài như vô tận.”

Khoảng lặng sau đó bị tiếng yên cương rung leng keng và hơi thở phì phò của lũ ngựa phá vỡ. Các thung lũng kế tiếp nhau với những đỉnh đồi đầy thông mở ra trước mắt họ, thi thoảng điểm những bụi dương trên sườn dốc. Không khí mát mẻ hơn nhiều. Vào mùa đông, đường ngập tuyết nên xe ngựa không qua được. Trang trại MM bị cô lập từ giữa tháng Mười hai cho tới giữa tháng Ba, ngoại trừ mấy tên thợ săn hay tội phạm tìm chỗ trú chân trong vài ngày. Marcus McKenna chưa bao giờ quay lưng với ai dù đó là thổ dân hay da trắng. Cả đường Outlaw, kéo dài từ phía Bắc Montana đến biên giới Mexico, ai cũng biết hang trại MM là nơi có thể kiếm một bữa ăn mà không bị hỏi han gì. Nhiều người tin rằng đây chính là lý do cho sự yên bình chưa từng bị phá vỡ ờ trang trại MM.

Khoảng hai trăm dặm về phía Bắc trang trại là Hole-in-the-wall, nơi giói giang hồ ẩn mình, thánh địa của các băng cướp và trộm gia súc. Một trăm năm mươi dặm về phía Nam là công viên Brown, đặt theo tên người vỡ đất Baptiste Brown. Đó là một thung lũng biệt lập chuyên bẫy thú lấy lông, cũng là nơi bọn trộm gia súc ưa thích bởi thỉnh thoảng chúng trú đàn gia súc ở đây cho qua mùa đông, trước khi lùa về phương Nam. Đường Outlaw là khu vực ngoài vòng pháp luật và có những quy tắc riêng. Đàn ông phải tự bảo vệ mình. Vì quá ít nên phụ nữ và trẻ em ở đây được tôn trọng, yêu thương. Một kẻ có thể bị treo cổ vì quấy nhiễu phụ nữ tử tế hoặc làm hại một đứa trẻ nhanh hơn tội cướp nhà băng. Chính những kẻ ngoài vòng pháp luật sẽ thực hiện sự trừng phạt. Vùng đất hiểm trở, các thung lũng hẻo lánh, lối mòn nhỏ hẹp khiến những người thi hành luật pháp nản chí, không muốn bước vào khu vực này, và luật duy nhất ở đây là luật của súng và luật giang hồ.

Victoria cố sắp xếp lại ý nghĩ. Mọi thứ không diễn ra như cô định. Mason T. Mahaffey dễ dàng áp đảo và cô đang dẫn hắn về trang trại như kẻ không đầu óc!

Cha Victoria, người không thực tế, chưa từng xem trọng tiền bạc. Ông đã cho cô một lời khuyên tuyệt vời nhưng chưa từng tự áp dụng. “Victoria, khi còn lưỡng lự thì đừng làm gì. Đừng hành động cho tới khi con thông suốt. Đấy là điểm khiến con người cao hơn loài vật.” Ông chưa hề nghĩ đến khả năng Robert tự cho hắn là người thừa kế trang trại MM và bán nó sau lưng cô. Lần đầu tiên cô có chút oán hờn người cha tốt bụng dễ tính, nhưng cảm giác đó nhanh chóng bị dập tắt bởi sự cô đơn và tuyệt vọng đã lấn át.

“Còn bao xa nữa? Em đói.” Dora sụp xuống cạnh chị mình.

Victoria nghĩ làm trẻ con thật sung sướng, chẳng phải lo lắng gì ngoài khát, đói, và đi ngoài! Cô liếc nhìn hai chị em rúc vào nhau trên ghế cạnh cô. Họ là kẻ thù. Họ sẽ sống trong nhà cô, ngủ trên tấm đệm nhồi lông của mẹ cô, ăn tại chiếc bàn gỗ sồi to cha cô đã đóng trong một mùa đông dài lạnh giá. Trông họ không giống kẻ thù của ai cả. Trông họ mỏi mệt, nóng bức và... hoảng sợ. Họ nên hoảng sợ! Cô giận dữ. Chỉ một lời của cô, Victoria McKenna, bất kỳ tên giang hồ nào cũng sẽ bắn Mason Mahaffey từ trên ngựa và rắc rối của cô thế là xong. Victoria bị sốc bởi ý nghĩ ấy. Nhưng tại sao mình không nên nghĩ tới mọi khả năng chứ? Cô lý luận. Ngoài bác Stonewall, cô chỉ có một mình.

Những người làm công khác đến rồi đi, mặc dù Sage Harrington sẽ ở lại ngay nếu cô mở lời với anh. Tâm trí cô nghĩ tới tên những người sẽ giúp cô chống lại Mason Mahaffey nếu cô cho họ biết chuyện - Piney Kilbom, Slim Masters, Jade Coggins, Martin Beaman, John...

“Chị sẽ làm gì khi chúng em đến đấy?” Dora hỏi Victoria với sự tò mò của trẻ con.

Tiếng nói kéo Victoria về thực tại. “Tôi sẽ nấu bữa tối.” Cô ép mình rời mắt khỏi lưng cặp ngựa đẫm mồ hôi để nhìn xuống Dora. “Tôi có thể làm gì khác chứ?”

“Em không biết.” Dora khoe nụ cười sún răng. “Em mừng là chị không giận nữa và sẽ nấu cơm. Em đói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.