Tiếng Gọi Trái Tim

Chương 36: Chụp ảnh




Thật ra đúng là không đến vạn bất đắc dĩ thì Linh Đang cũng sẽ không đi chọc vào nữ chính. Lại nhớ đến kết cục trong truyện, cô không tránh khỏi có chút ảo não.

Linh Đang cũng biết, hiện tại mình đã không còn là cô bé nữ phụ kia. Với bản lĩnh của mình, cô chắc chắn kết cục của cô sẽ không thảm như vậy, nhưng mà sự đời khó lường, ai đoán trước được tương lai? Vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Có điều cẩn thận thì cẩn thận. Có người đến mắng vào mặt mình mà không đáp lại thì quá là ngu. Trình Linh Đang hiển nhiên không phải người như thế. Nữ chính đáng sợ là vì thế lực phía sau cô ta, mà Diệp Linh Đang lại cứ cố ý trêu vào cô ta một cách ngu ngốc. Còn cô Trình Linh Đang tất nhiên sẽ không chủ động dính dáng đến cô ta, nhưng không có nghĩa là cô sẽ để cho nữ chính muốn làm gì thì làm.

Đúng là cô đã quyết tâm sống vui vẻ, nhưng nếu có người muốn tìm phiền phức thì cô cũng không ngại thêm chút hương vị cho cuộc sống của bản thân đâu.

Linh Đang cười nhẹ, thầm quyết định hướng đi sau này cho cuộc đời mình.

Từ hôm qua đến giờ cô còn chưa đọc tiếp bộ “Anh hai là tổng giám đốc khốc suất cuồng bá duệ” kia, giờ phải tranh thủ thời gian làm thêm mấy chương nữa. Phải nói dừng ở cảnh hot rất là nghẹn nha.

“Cô như si như say chìm vào trong nụ hôn của anh, cơ thể không tự giác nóng lên mỗi nơi bàn tay anh đi tới. Hai cánh tay không tự chủ ôm lấy cổ anh, đè nặng nụ hôn sâu. Anh thật hài lòng với sự tự giác của cô, môi lưỡi càng thêm hòa quyện.

Hai tay anh cũng không rảnh rỗi. Một tay xoa nắn, chơi đùa với lần lượt hai hạt đậu đỏ trước ngực cô, tay còn lại vuốt ve cánh rừng rậm che lấp hang ổ bí mật của người phụ nữ. Anh dời môi xuống trước ngực cô, đưa đầu lưỡi đánh vài vòng quanh một điểm đỏ, lại khảy nó vài lần rồi tận lực mút vào. Cô như mất kiểm soát, môi không kìm được khẽ rên lên, hai chân co quắp lại.

“Khó… khó chịu…” – Cô nức nở trong cơn say tình. Anh nhếch môi cười nhưng động tác cũng không dừng lại. Ngón tay đang chơi đùa với rừng rậm khẽ ấn xuống, trêu chọc nhụy hoa thơm ngát.

“A!..” – Không chịu nổi sự kích thích, tiếng cô rên rỉ ngày càng to. m thanh mị hoặc làm cho vật dưới thân anh ngày càng to cứng và khô nóng. Anh khàn giọng:

“Là em quyến rũ anh hai.”

Đôi mắt mờ sương ngập nước của cô tội nghiệp nhìn anh. Anh cũng không giấu diếm ánh nhìn đói khát của mình dành cho cô…”

“Cốc cốc cốc!”

MK! Sao cứ đến đoạn hay là lại bị cắt ngang thế này! Cô Trình Linh Đang thề từ nay về sau không có tham gia tiệc tùng gì hết. Hết nữ chính rồi lại nam chính làm phiền, để cô yên ổn làm trạch nữ đi có được hay không a a a a…

Điều chỉnh lại cảm xúc, cô cất cao giọng:

“Ai đó?”

“Anh hai đây.” – Giọng đàn ông trầm thấp vang lên bên ngoài. Anh hai à sao cứ mỗi lần đọc đến cảnh nóng là anh lại phá rối chứ??? Hu hu cô Trình Linh Đang thật sự không có ý gì với ông anh hai này đâu mà, chỉ là đọc tiểu thuyết thôi mà.

Cô đứng dậy, mở cửa cho hắn. Đập vào mắt cô là gương mặt nam tính góc cạnh mang hơi thở thuần thục của đàn ông trưởng thành. Đôi mắt sắc bén trầm ổn, cái mũi cao thẳng, môi mỏng nghiêm nghị, anh ta có hết những đặc điểm của một vị tổng giám đốc lão luyện trên thương trường, dù tuổi thật của anh ta chỉ mới 25.

“Có việc gì?” – Cô hỏi thẳng. Theo trí nhớ của cơ thể này thì anh em nhà này chẳng mấy thân thiết, thậm chí người anh trai này còn có chút chán ghét cô em gái nuôi của mình.

“Sao còn chưa thay đồ? Nhà bác cả đã đến đông đủ rồi đấy.” – Anh cau mày, nhắc nhở cô. Cô em gái này của hắn dường như đã khác, nhưng cái tính cách tùy tiện không hiểu quy củ thì vẫn vậy. Theo lẽ thường thì trước khi dạ tiệc bắt đầu một giờ cô đã nên xuống chào hỏi người nhà rồi.

Linh Đang nghe anh ta nhắc thì giật mình nhìn đồng hồ. Đúng là cô mải đọc truyện rồi quên mất thời gian. Bây giờ đã hơn 4 giờ, phải nhanh chóng xuống chào hỏi họ hàng.

Thật phiền phức.

Cô khẽ thở dài trong lòng, gật đầu cảm ơn anh ta rồi đóng cửa phòng, bắt đầu thay váy. Nói đến mấy cái quy quy củ củ của nhà giàu thật đúng là không thể hiểu nổi. Bây giờ cô phải thay một bộ váy bình thường để tiếp khách, đến khi dạ tiệc bắt đầu thì thay chính phục dự lễ, nếu là nhân vật chính thì còn phải thay một bộ lễ phục khác để nhảy điệu mở màn. Tiệc sinh nhật chứ có phải lễ hội hóa trang đâu mà rườm rà như vậy chứ…

Nhưng rồi cô cũng nhanh chóng chọn ra một bộ váy ngắn màu hồng nhạt không tay khá trẻ trung. Nước da cô trắng ngần nên những màu nhẹ nhàng càng tôn thêm nét duyên dáng. Cô chải sơ tóc rồi để rũ xuống tự nhiên, trên người cũng không có mấy trang sức.

Khi xuống đến nơi, phòng khách đã chật người ngồi. Nói thật, dù có ký ức của chủ cũ thân thể này nhưng cô vẫn không tài nào nhận ra hết được mấy vị anh em họ ngoại họ nội cô dì chú bác họ hàng xa này. Cô cũng muốn lễ phép chứ, nhưng mà hoàn cảnh không cho phép, nên chỉ đành gật đầu mỉm cười rồi trốn vào một góc uống trà.

Với thân phận của cô hiện tại thì tất nhiên không có bao nhiêu ánh mắt thiện cảm hướng tới mình. Cô biết rõ, vì vậy cô chọn không quan tâm, ai muốn nhìn thì cứ nhìn. Nhưng mà có vài người dường như ngại cuộc sống quá tẻ nhạt, đến tìm ngược.

“Ai u… Đây chẳng phải là Diệp đại tiểu thư sao? Sao lại ngồi một mình trong góc thế này?” – Một giọng nói the thé khó chịu vang lên. Linh Đang nhìn sang, vừa lục tìm trong trí nhớ thì biết cô gái vừa lên tiếng là Đường Vũ Hân, mẹ cô ta là chị họ của bà Diệp.

Linh Đang vứt cho cô ta một ánh mắt rồi tiếp tục ăn bánh uống trà. Những người ở đây không có một người nào cô muốn dây vào cả.

Nói đến Đường Vũ Hân, cô ta cũng là một trong đám nữ phụ. Mục tiêu của cô ta là Thương Hiên, cũng điên cuồng theo đuổi anh ta nhưng cuối cùng trở thành bạn thân của Diệp Băng Băng và chúc phúc cho nam chính nữ chính. Mà nếu cô nhớ không nhầm thì tối nay sẽ có một màn Đường Vũ Hân giả mù sa mưa với Diệp Băng Băng vì hôn phu của cô ta Tiêu Mặc Vũ là bạn thân của Thương Hiên, sau đó bị Thương Hiên không chút do dự từ chối.

Tiệc tối nay cũng là khi ba vị nam chính ngây ngất trước Diệp Băng Băng mạnh mẽ trong sáng, dẫn đến kết cục NP không lối về…

Ai… Thật đáng mong chờ.

Đường Vũ Hân thấy Linh Đang không thèm để ý mình thì nổi nóng, âm vực chua loét của cô ta lại tăng mấy phần:

“Này Diệp Linh Đang, cô đừng có ở đó mà vênh mặt với tôi! Ai chẳng biết cô giờ chỉ là đứa con nuôi ăn nhờ ở đậu chứ! Thứ đàn bà lẳng lơ như cô mà cũng dám đến đây? Đúng là thứ dã loại không biết thân biết phận.”

“Ăn nhờ ở đậu? Lẳng lơ? Dã loại? Ha?” – Linh Đang kéo dài âm cuối, đôi mắt yêu mị mang sát khí lướt qua mặt Đường Vũ Hân.

Đường Vũ Hân khẽ rùng mình. Cô ta cảm thấy đứa con nuôi này như có gì khang khác. Mà có gì là có gì thì cô ta cũng không rõ lắm.

“Hừ, chẳng lẽ không đúng sao?” – Đường Vũ Hân hếch mũi, mạnh miệng nói.

Linh Đang chậm chạp đứng lên. Cô cao 1m65 kèm thêm đôi giày 7 cm, hiện tại dùng chiều cao 1m72 để nhìn xuống Đường Vũ Hân nhỏ bé.

“Tôi từ khi được sinh ra thì ba mẹ Diệp đã đem về nhà. Dù gì thì tôi cũng sống trong cái nhà này 19 năm rồi, ăn ở nuôi dạy tôi đều là ba mẹ Diệp phụ trách. Hay ý cô là có ý kiến với cách dạy con của ba mẹ Diệp?” – Cô từ từ nói, rồi dùng âm thanh chỉ hai người nghe được, tiếp tục nhả từ vào lỗ tai Đường Vũ Hân. “Đường Vũ Hân này, tôi nhớ không nhầm thì tháng trước chị gái cô vừa phải bỏ chồng vì phát hiện anh ta lên giường với cô đúng không? Tôi dù có lẳng lơ thì cũng không vô đạo đức đến mức leo lên giường anh rể. Cô nghĩ cô có tư cách đứng đây nói chuyện với tôi?”

Chuyện Đường Vũ Hân và cựu anh rể của cô ta là một bí mật mà trên dưới nhà họ Đường đều biết, nhưng dĩ nhiên chuyện xấu trong nhà thì chẳng ai dám để lộ ra ngoài. Về phần Linh Đang làm sao mà biết, dĩ nhiên là vì cô nhớ cốt truyện rồi.

‘’Cô!’’ - Đường Vũ Hân nghiến răng, chỉ tay vào thẳng mặt Linh Đang. Có điều Linh Đang đến ánh mắt cũng lười cho cô ta, bình tĩnh ngồi xuống, tiếp tục nhấm nháp cái cheesecake trà xanh ngon lành. Nói chứ bánh ngọt là quan trọng vô cùng nha.

“Đường Vũ Hân, đừng có gây chuyện hôm nay.” - Đột nhiên, một giọng nam trầm lạnh lùng vang lên. Dĩ nhiên Linh Đang biết giọng nói này là của ai, còn ai khác ngoài ông anh trai nuôi của cô cơ chứ.

“Anh Tử Ly.” - Thái độ của Đường Vũ Hân quay ngoắt 180 độ. Cô ta dùng giọng nói nhão nhoẹt đến rùng mình chào hỏi Diệp đại ca, làm cho Linh Đang suýt chút nữa phun luôn miếng bánh trong miệng ra.

Diệp Tử Ly không tỏ thái độ gì, nhưng Linh Đang cảm thấy được khí lạnh từ trên người anh ta đột nhiên tăng mạnh. Cô đành vứt cho anh một ánh mắt đầy thông cảm.

Diệp Tử Ly nhìn thấy ánh mắt thương hại của cô, nhíu nhíu mày. Song, anh ta vẫn thu liễm khí tức của mình, quay sang nói với Đường Vũ Hân:

“Đường Vũ Hân, hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng, liên quan trực tiếp đến mặt mũi nhà họ Diệp. Tôi hy vọng cô an phận một chút.”

Đường Vũ Hân gật nhẹ đầu, vẫn dùng ánh mắt chảy nước nhìn chằm chằm Diệp Tử Ly. Điều này làm Linh Đan có chút ngoài ý muốn, không phải là cô ta thích Thương Hiên sao? Sao bây giờ lại dùng ánh mắt sói đói nhìn còn mồi để nhìn ‘’anh trai’’ nhà cô vậy?

Nói vậy là kịch tình tối nay sẽ có thay đổi? Linh Đang cũng không chắc lắm. Thật ra cô hiểu rõ từ khi cô đến đây, cô đã gián tiếp thay đổi nội dung câu chuyện, nhưng cô cũng không quan tâm nhiều lắm, cô sống tốt là được, quản cmn ai thích ai yêu ai cơ chứ.

Đúng lúc này có một cô tiểu thư khác đi qua kéo Đường Vũ Hân đi mất, và Linh Đang thề cô thấy được ông anh mặt lạnh nhà mình thở phào nhẹ nhõm, gương mặt cũng giãn ra. Linh Đang có hơi buồn cười, thì ra cũng có lúc vị anh trai này cảm thấy khó thở.

“Đường Vũ Hân không phải loại dễ đối phó như bề ngoài. Thấy cô ta thì đứng xa một chút là được.”

Linh Đang đang uống trà bị giật mình. Vị anh trai này là đang quan tâm mình?

Thật ra thì Diệp Tử Ly không nghĩ nhiều như thế, anh tự nhủ rằng mình chỉ thuận miệng nói ra để cô em gái này đừng dại mà gây chuyện để nhà họ Diệp bị ảnh hưởng.

Diệp đại ca tự động xem nhẹ chút khó chịu từ dưới đáy lòng khi thấy Linh Đang bị bắt nạt.

Linh Đang cũng không nghĩ nhiều, chỉ lễ phép gật đầu với Diệp Tử Ly. Hai người cứ vậy một ngồi một đứng nhìn nhau, bầu không khí muốn có bao nhiêu kỳ quặc thì có bấy nhiêu.

“Anh...” ‘’Em...’’

Hai người đồng thời phá vỡ sự im lặng. Rồi lại im lặng nhìn nhau.

‘’Em…’’ ‘’Anh…’’

Một nét cười hiếm hoi xẹt qua gương mặt Diệp Tử Ly. Linh Đang cũng bật cười.

Ông anh trai này, có vẻ cũng không lạnh lùng đến thế.

‘’Em nói trước đi.” - Lần này Diệp Tử Ly lên tiếng trước.

‘’Anh và ba mẹ gần đây thế nào?” - Đã một tháng Linh Đang không về nhà, cũng chẳng gọi điện thoại. Dù đúng là cô không muốn có quan hệ quá sâu với nhà họ Diệp vì tránh quả bom nổ chậm là Diệp Băng Băng, nhưng dù sao ông bà Diệp cũng đã nuôi nấng thân xác này 19 năm, đâu thể nói cắt đứt là cắt đứt.

‘’Vẫn bình thường. Gần đây tập đoàn đang mở thêm công ty con ở nước ngoài nên ba có hơi mệt, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn.”

“Vậy thì tốt.” - Linh Đang hơi cười, hớp một ngụm nước trà.

‘’Em… có ổn không?’’ - Diệp Tử Ly ngồi xuống cạnh cô, vẫn dùng gương mặt không cảm xúc nói chuyện. Nhưng vì một lý do nào đó, hoặc có thể do cô ảo tưởng, Linh Đang nghe ra một chút lo lắng trong giọng nói của anh.

“Em á? Có gì đâu mà không ổn.’’ - Linh Đang nói thật. Mỗi ngày đều có thể nằm dài đọc truyện, chán thì vung tiền mua đồ, tự do tự tại, chẳng ai quản thúc, cuộc sống như vậy với cô còn hơn cả thoải mái.

Dù sao thì cô đơn cũng đã quen rồi.

‘’Nếu muốn thì cứ về nhà.’’ - Anh lạnh nhạt bỏ lại một câu rồi đi mất.

Linh Đang hơi thất thần. Nhà ư? Đã quá lâu rồi, cô không còn nhớ nổi ‘’nhà’’ là như thế nào nữa rồi.

Lắc lắc đầu, cô cười tự giễu. Hôm nay có vẻ cảm xúc của cô không được ổn định lắm. Chẳng lẽ là vì sự quan tâm mà khả năng rất cao là cô tự huyễn hoặc ra từ Diệp Tử Ly? Linh Đang luôn nghĩ rằng cô đã quen với việc độc lai độc vãng, chẳng ai quan tâm cũng chẳng quan tâm ai, nhưng có lẽ từ sâu trong đáy lòng, cô vẫn khát khao được yêu thương. Sự ấm áp từ Diệp Tử Ly, dù là tưởng tượng, dù là thoáng qua, vẫn làm cho trái tim đã đóng băng của Linh Đang tan đi một chút.

Linh Đang khi còn nhỏ là một cô bé tươi tắn ấm áp, nhưng thứ tình thân mà cô luôn ao ước đã dập tắt sự ấm áp đó. Chỉ có cô mới biết được sự tủi nhục, đau khổ khi phải sống dưới thân phận một đứa trẻ mồ côi phải ăn nhờ ở đậu. Cô cũng đã từng nghĩ rằng dù ba mẹ mất đi, cô vẫn còn dì, còn cậu, nhưng những người cô từng tin tưởng đó, họ dẫm nát niềm tin, hy vọng, thậm chí nhân phẩm của cô dưới chân.

Ba năm, suốt ba năm cô cố gắng học, cố gắng làm, chỉ để thoát ra khỏi nơi tối tăm đó. Trình Linh Đang của mười ba năm trước đã sợ hãi, đã tuyệt vọng. Vì vậy, cô khoá cửa trái tim mình lại, không cho một ai cơ hội tổn thương cô được nữa.

Và cũng không cho một ai cơ hội sưởi ấm cô nữa.

Linh Đang lúc này trong tiềm thức đã cho rằng Diệp Tử Ly là một người tốt. Dù anh ta không mấy an toàn vì anh ta là anh trai ruột của nữ chính. Theo như trong truyện thì người anh trai này cũng giúp đỡ nữ chính rất nhiều trên con đường đi tới happy ending của cô ta. Mà chướng ngại vật mang tên Diệp Linh Đang này là một trong những ‘thứ’ bắt buộc phải bị loại bỏ. Vì vậy, Linh Đang dù có chút rung động, nhưng con người lý trí như cô vẫn quyết định cố gắng hết sức không dây vào Diệp Tử Ly.

Từ xa xa, ánh mắt một người đàn ông như có như không lướt qua góc phòng nơi bóng hình mảnh mai của cô đang ngồi. Ánh mắt sâu thẳm của anh như xuyên qua người cô, cố gắng tìm kiếm thứ gì, nhưng những gì anh nhận được chỉ là khí chất trong trẻo lạnh lùng của cô.

Diệp Tử Ly hơi thở dài. Anh biết rằng cô em gái của mình từ sau hôm sinh nhật đầy ‘bất ngờ’ đó đã thay đổi rất nhiều, nhưng cô của hiện tại càng làm cho anh nhìn không thấu.

Phải biết rằng, Diệp Linh Đang trước đây tuy có chút đáng ghét, nhưng vẫn rất hiếu thảo với ông bà Diệp, dù họ có không để ý, cô vẫn bám lấy họ không buông, ríu ra ríu rít nói chuyện, rồi cho dù lần nào thứ mà cô nhận được vẫn chỉ là khuôn mặt lạnh lùng của họ, cô vẫn cứ không rút kinh nghiệm.

Lúc đó anh ghét cô ồn ào, ghét cô không hiểu chuyện, ghét cô cố chấp, nhưng hiện tại khi cô như trốn biệt khỏi gia đình, khỏi ba mẹ, anh đột nhiên nhận ra cô có lẽ cũng không đáng ghét như vậy.

Một đại tiểu thư sống trong nhung lụa từ nhỏ, chẳng ai quản đến hư, giờ cả người lại toát ra vẻ cứng cỏi mạnh mẽ nhưng đạm mạc cô đơn. Cô như vậy có ổn không? Sống một mình rồi ai nấu cơm cho cô? Ai giặt giũ cho cô? Ai dọn dẹp cho cô? Anh biết rằng cô chẳng thuê cũng chẳng nhờ ai giúp cả. Như vậy, cuộc sống của cô như thế nào?

Diệp Tử Ly bần thần. Anh đây… là đang quan tâm Linh Đang sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.