Tiếng Gọi Trái Tim

Chương 20: Anh em




“Dậy nào, ngủ nướng.” Mason nói khẽ bên tai cô. Victoria mở một mắt Anh sáng từ cây đèn bàn soi tỏa căn phòng. Cô mở nốt mắt kia và thấy gương mặt anh chỉ cách mặt cô vài phân. Cô nhẹ lướt đầu ngón tay trên mặt anh để chắc rằng anh có thực. Đúng vậy. Cô mỉm cười.

“Sao lại thắp đèn?”

“Anh muốn ngắm em. Anh chờ em cả nửa giờ rồi.” Anh nói như một cậu bé và cô cười.

“Em mệt.” Cô lướt tay trên ngực anh tìm một núm vú. Thật là một đêm dài thú vị.

“Có xứng đáng không?”

“Còn phải hỏi!”

Anh mắt anh âu yếm khóa chặt mắt cô, và khuôn mặt anh có vẻ gì đó mà trước đây cô chưa từng thấy - đó là tình yêu vô bờ bến.

“Ngay từ đầu anh đã bị em cuốn hút!” lời anh nói tan chảy trên môi cô, và những lời cô định nói bị nụ hôn nuốt chửng.

“Mason...”

“Đừng nói gì cả.” Môi anh bao phủ môi cô trước khi cô có thể cất lời. “Anh đã quá thô bạo sao em yêu? Em đau lắm à?” anh thầm thì khi nụ hôn dứt. Cô cuộn tròn trong lòng anh, một chân kẹp giữa hai chân anh.

“Em không biết, em chưa di chuyển mà. Mason à?”

“Ừmm...”

“Nellie và hai cậu sinh đôi...”

“Em muốn anh đi trước khi họ trông thấy anh rời phòng em chứ gì?” Anh ngửa đầu, ánh mắt trêu chọc cô.

“Em không muốn anh đi, nhưng em cũng không muốn họ thấy anh.”

“Em không thể có cả hai được. Em muốn cái nào hơn?”

“Mason, đừng trêu em,” cô nài và nhìn anh âu yếm. Trông anh hạnh phúc như cậu bé có khẩu súng cao sumới.

“Em nghĩ vì sao anh đánh thức em sớm thế? Anh sẽ đi, nhưng anh sẽ quay lại đấy!” Anh tựa trán vào trán cô, mũi họ cạ vào nhau. “Ngay khi chuyến lùa gia súc này kết thúc và tiền nằm trong ngân hàng, chúng ta sẽ tìm một cha xứ. Lúc ấy anh sẽ bắt cóc em bất cứ khi nào anh muốn rồi mang em vào đây!” Anh nhấn mạnh lời nói bằng những nụ hôn nồng cháy. “Không nói gì về việc ai sở hữu trang trại MM nữa. Nó sẽ là nhà củachúng ta. Con cái chúng ta sẽ sinh ra ở đây. Anh sẽ dạy con trai trở thành cao bồi, còn em sẽ dạy con gái chơi đàn xpinet. Chúng ta sẽ sống đến già ở đây, chết ở đây, được chôn trong nghĩa trang ngoài kia, và anh không muốn em tranh cãi gì nữa, tình yêu duy nhất của anh.”

Những nụ hôn say đắm, đầy thỏa mãn, và cô chưa hề nghĩ đến chuyện phản đối.

Victoria không thể kìm nén sự phấn chấn khi cô rửa ráy và mặc đồ. Chiếc khăn ướt lạnh làm giảm sự nhức nhối ở phần nữ tính của cô. Trong ánh sáng mờ ảo của bình minh, cô nhìn xuống cơ thể mình. Trông không có gì khác biệt, nhưng nó đã thay đổi mãi mãi. Nó đã biết những cú thúc mãnh liệt của người đàn ông; một người đàn ông đã yêu, mơn trớn và sở hữu nó. Giờ đây cô hoàn toàn là đàn bà. Cô máy móc mặc quần áo. Cô chưa từng được chuẩn bị để tiếp nhận cảm xúc này. Tim cô đập thình thịch và sự nhộn nhạo trong bụng cô chưa tan biến, kể cả khi cô ép chặt tay vào đó.

Kiểm tra để chắc tóc đã gọn và áo xống cài cẩn thận, cô bước khỏi phòng, khổ sở nhận ra giọng Mason vang lên từ nhà bếp sáng đèn. Cô dừng ở ngưỡng cửa để nhìn anh. Mắt họ giao nhau và khóa chặt, Victoria nghĩ mình sắp ngừng thở.

“Chào em.” Mắt anh trêu chọc cô.

“Chào anh,” cô lẩm bẩm, rồi gật đầu với Pete và Clay.

Cô mở nắp bình cà phê đang sôi trên bếp lò và nhấc nó xuống để không sôi quá độ. Âm thanh của cái ấmđun nước khi cô đặt nó vừa vặn vào cái lỗ trên lò lửa có vẻ to một cách quái lạ trong căn phòng yên tĩnh. Tay cô run run, nhưng vẫn cố xoay xở đổ đầy nước vào trong ấm để nấu cháo ngô. Cô cảm thấy ánh mắt Mason và không ngăn nổi mình tìm chúng. Anh âu yếm, vui vẻ nở nụ cười chạm tới tận đáy lòng. Cô nghẹn thở vì vui sướng. Anh là một phần của cô - là trái tim, là tâm hồn- và cô sẽ không bao giờ toại nguyện cho tới khi họ hòa làm một. Giây phút cảm xúc thăng hoa ấy, Victoria và Mason tưởng như chỉ có mình họ trong phòng. Mọi thứ khác dường như chỉ là không khí.

“Victoria, tôi sẽ không ở nhà với chị.” Giọng Pete phá vỡ cơn mê. “Tôi đã thắng trò sấp ngửa nên sẽ đi lùa gia súc với anh Mason. Anh Clay già phải ở lại làm chó giữ nhà.”

Sự e thẹn của cô bỗng biến mất và hạnh phúc ngân vang như tiếng chim hót trong tim. Cô hất bím tóc vàng qua vai, đôi mắt hổ phách lấp lánh.

“Đừng bận tâm, Clay.Cứ để họ theo chuyến đi mà ăn bụi đất, bánh quy cứng và đậu. Tôi sẽ làm bánh trái cây cho cậu.”

Victoria thấy sự dịu dàng trong mắt Mason. Cô mơ màng nghĩ làm sao cô có thể nghĩ anh lạnh lùng vô cảm khi ngắm nụ cười trải rộng nơi khóe mắt anh. Người đàn ông tươi cười, thoải mái này chẳng hề giống cái gã nghiêm nghị cô đã gặp ở nhà ga thành phố South Pass.

Mason ngắm cô với sự ngưỡng mộ. Cô sâu sắc và nhanh trí hơn phần lớn đàn ông anh biết, tuy nhiên cônữ tính hơn bất kỳ ai anh từng gặp. Anh cảm thấy làn sóng tự hào. Cô là của anh, cuộc sống với cô sẽ chẳng bao giờ buồn tẻ.

Sau bữa sáng, Victoria quấn chặt chiếc khăn len dày quanh vai rồi bước nhanh về phía bãi quây gia súc. Sương muối trắng xóa dày đặc như tấm màn che phủ mặt đất. Mason không bảo cô ra ngoài, nhưng ánh mắt họ trao nhau khi anh rời bếp nói lên điều đó. Nellie giúp làm bữa sáng và bốn người họ vừa ăn vừa trêu đùa. Tiếng cười của họ sưởi ấm căn phòng. Dường như tảng đá nặng nề đã được nhấc khỏi tim Victoria. Lúc này Mason lấp đầy mọi ngóc ngách trong tim cô. Cô không thể, và cũng không muốn đẩy anh ra. Thế giới đột nhiên bừng sáng rạng rỡ, và cô được giải phóng khỏi những định kiến. Tiếng cười vỡ tan trong cô và một nụ cười vui sướng nở trên miệng. Thậm chí cô đẩy cả ý nghĩ sẽ không được gặp Mason trong cả tuần hoặc mười ngày ra khỏi tâm trí. Không có chỗ trống cho bất kỳ điều gì ngoại trừ mong muốn được ở bên anh vài phút.

Ngựa của Mason đã được thắng yên, và anh đang cuộn chăn của mình thành một ống dày buộc sau yên ngựa. Già Hitch đang cho Pete vài lời khuyên về móng con ngựa của cậu, nhưng Victoria chẳng nghe ông nói gì. Mọi giác quan của cô chỉ tập trung vào người đàn ông mặc áo khoác lông cừu với cái mũ đen tả tơi trên mái đầu sẫm cô vừa ôm vào ngực vài giờ trước.

Họ không nói gì. Mason hoàn thành việc cuốn túi ngủ rồi kiên quyết đặt một tay dưới khuỷu tay cô, kéo cô vào giữa mấy dãy nhà, vào vòng tay anh.

“Phải rời em lúc này khó chịu quá.” Giọng Mason khàn khàn, chòng ghẹo và dịu dàng, môi anh tìm kiếm tai cô. “Em thơm quá, chạm vào em còn tuyệt hơn!”

Tay cô siết chặt quanh người anh. “Anh cũng thế.”

Mason nuốt xuống khó nhọc trước cảm giác cơ thể ấm áp của cô tựa sát vào người và mùi hương của cô lấp đầy mũi anh bởi anh muốn cô quá nhiều và không muốn rời cô. Tay anh xoa dọc sống lưng cô và bờ hông tròn lẳn, kéo cô lại gần hơn nữa.

“Tuần này sẽ dài lê thê như một năm, nhưng biết rằng em sẽ ở đây đợi anh khiến mọi việc trở nên dễ dàng hơn,” anh thì thầm đầy khao khát, hôn cô nồng nàn, mê mải.

Cô đói khát đáp lại nụ hôn của anh, cảm thấy ham muốn quen thuộc dâng lên, và cô áp sát vào anh, ngực nhói lên như đêm qua khi anh mơn trớn chúng.

“Em yêu.” Anh nhấc đầu lên để nhìn vào mắt cô. “Đừng rời trang trại một mình vì bất cứ lý do gì. Anh sẽ bảo Sage và Jim Lyster quay lại. Anh biết họ có thể thu xếp mọi chuyện. Clay cũng ở đây. Anh sẽ quay về ngay khi có thể. Chắc chắn!”

Cô chăm chú nhìn Mason, môi nhức nhối vì tình yêudành cho anh. “Em sẽ chờ anh,” cô thì thầm, ánh mắt nhìn như muốn hút lấy gương mặt ấy.

“Hôn anh đi. Sẽ lâu đấy,” anh nói khó nhọc. Môi anh tách môi cô kiếm tìm sự hưởng ứng, và cô bám lấy anh, tan chảy vào cơ thể rắn chắc ấy. Nụ hôn tưởng như kéo dài mãi mãi, cả hai đều không thể rời môi.

“Mason!” cô vừa nói vừa cười. “Pete hoặc ông Hitch “

Anh hôn nhanh và mãnh liệt. “Em nghĩ Pete và Clay không biết gì sau sáng nay à? Anh không thể rời mắt khỏi em, và anh chẳng nghe được lời nào của hai đứa nó.”

“Đừng trêu em nữa!” Cô lướt ngón tay qua khuôn miệng cứng rắn. “Chúng không thể biết chúng ta đã làm gì phải không?”

“Hôn anh nữa đi không anh sẽ nói đấy!” anh vờ dọa.

“Nghiêm túc đi nào!”

“Được rồi, nhưng chỉ lúc này thôi đấy.” Anh cười, sau đó trở nên nghiêm trang. “Có việc anh cần phải nói với em. Clay khó chịu bởi Sage đang để ý Nellie. Một đêm con bé sang nhà bà Ruby và Sage bế nó băng qua sân về nhà. Clay nghĩ con bé đang say mê cậu ta. Con bé có nói gì với em không?”

“Nellie có hỏi em vài câu về anh ấy.” Đôi mắt hổ phách nheo lại khi cô cau mày. “Sao Clay lại khó chịu? Cậu ta nghĩ vì Sage phiêu bạt nên anh ấy không tốt à? Có nhiều người cứ phiêu du khắp nơi cho đến khi họ tìm được chỗ ổn định đấy thôi.”

“Hai đứa nghe người ta kháo nhau rằng cậu ta là sát thủ.” Khuôn mặt điềm tĩnh quan sát Victoria, tay anh vuốt tóc cô. “Sage là người cộc tính. Anh có mù mới không thấy điều đó. Nhưng anh thích ở cùng phe với cậu ta hơn là chống lại nhau. Cậu ta làm việc chăm chỉkể từ khi ký hợp đồng. Anh chàng ấy cực kỳ giỏi trong việc lùa bò khỏi rừng. Chúng ta đã đúng khi để cậu ấy chịu trách nhiệm tập hợp gia súc cho chuyến đi.”

“Cha em quý Sage, ông đã bảo anh ấy rằng nơi này luôn có chỗ cho anh ấy bất kể lúc nào anh ấy muốn. Bác Ruby hiểu anh ấy rõ hơn bất kỳ ai. Bác bảo anh ấy bị một việc nào đó xảy ra lâu lắm rồi trong quá khứ ám ảnh. Nguyên văn lời bác ấy nói là, ‘Nó có quỷ sứ trên lưng.’”

“Anh không yên lòng lắm khi nghe thế,” Mason chậm rãi nhận xét.

“Sage sẽ không làm tổn hại Nellie! Có lần em thấy anh ấy dùng roi ngựa vụt gã thợ săn đang đánh một phụ nữ Anh-điêng.” Cái nhìn âu lo xâm chiếm khuôn mặt cô. “Sao anh không thể đánh giá anh ấy qua hành động chứ không phải những gì người ta kháo nhau? Trong số tất cả đàn ông đến đây, em tin tưởng anh ấy đến độ dám phó thác chính bản thân mình hoặc Nellie cho Sage hơn bất kỳ ai.”

“Kể cả anh sao?” Anh muốn chọc cô cười, và cô cười thật.

“Đúng, kể cả anh!” Cô làm dịu lời lẽ của mình bằng một nụ hôn đặt lên cằm anh. “Sage chưa hề đụng vào tay em mà anh thì...” Cô giấu mặt vào vai anh.

“Mà anh thì đã chạm vào mọi nơi trên cơ thể em,” anh kết thúc giùm cô. “Và anh sẽ làm đi làm lại nhiều lần đấy.”

“Sáng nay anh tự tin quá đấy!”

“Ừ. Hôn anh nữa đi. Anh sắp phải đi rồi.” Anh nhìn xuống gương mặt cô, đôi mắt long lanh vờ nghiêm nghị.

“Chẳng lẽ họ không thắc mắc chúng ta đi đâu lâu vậy sao?”

“Không đâu. Anh đã bảo Pete là anh sẽ yêu em, hôn em, vuốt ve em ở đây... và đây...”

“Không phải chứ!”

Anh cười rồi vòng tay quanh người cô, họ quay lại cửa chuồng ngựa và thấy Pete đang ngồi trên ngựa, cười láu cá.

“Anh mất quá nhiều thời gian đấy, anh Mason. Em có thể hôn cô ấy trong nửa thời gian thôi.” Pete đá gót vào ngựa. Cậu hô “Yaaa-hooo!” Con ngựa thảo nguyên hào hứng xoay mình, chồm lên rồi lao nhanh.

Victoria đứng trên sân ngắm họ phóng đi. Mason quay đầu vẫy tay một lần. Cô vẫy lại rồi tiếp tục đứng nhìn theo cho tới khi anh khuất sau hàng cây. Cô khoan thai quay về nhà, tự hỏi mình sẽ làm gì để giết thời gian cho đến khi anh trở lại.

Ngôi nhà thật lạnh. Chẳng bao lâu nữa sẽ không thể ở lâu trong phòng ngủ trừ phi nằm trên giường. Quấn chiếc khăn quanh vai, Victoria kéo phẳng tấm ga trải giường nhàu nát. Tim cô đập thình thịch nhìn chỗ nhàu nhĩ giữa giường mà cô và Mason tạo ra. Victoria không muốn gì hơn là trườn vào đấy và nghĩ về những gì đã xảy ra. Nhưng cô đã hứa với Dora về những cuốn sách.

Liếc nhìn xung quanh để đảm bảo mọi thứ đâu vào đó, cô mở tủ áo, kéo ra một chiếc rương nhỏ rồi lấy vài quyển sách vỡ lòng. Cô đã luôn nghĩ mình sẽ dạy các con bằng những cuốn sách ấy. Cô lấy ra phiến đá đóng khung gỗ được khắc bảng chữ cái. Cha đã làm khung cho chiếc bảng rất lâu trước khi cô đủ lớn để học.

Sau khi đóng tủ, cô đứng ôm mấy cuốn sách và tấm bảng vào lòng, nhìn đăm đăm vào chiếc giường mà cô cùng Mason đã nằm đêm trước. Chưa bao giờ cô có được cảm giác trọn vẹn và thỏa mãn tuyệt vời đến thế. Cô đặt tay lên bụng dưới. Hạt giống của anh đã ở đó rồi ư? Liệu họ có tạo thành đứa trẻ màngày nào đó cô sẽ dạy bằng những cuốn sách này? Đáng lẽ cô phải hổ thẹn, nhưng thay vì thế cô lại thích viễn cảnh ấy. Con họ sẽ có mái tóc sẫm cùng đôi mắt xanh sắc sảo của Mason hay màu hổ phách và mái tóc vàng hung của cô? Hay mỗi người một nét? Nụ cười thấp thoáng nơi khóe miệng. Nếu họcó con trai, cô sẽ đề nghị Mason gọi nó là Marcus theo tên cha cô. Martha là cái tên hay cho bé gái, dù mẹ cô nghĩ nó thật tẻ nhạt.

Một tiếng động khiến cô nhìn ra cửa. Cô mỉm cườingước lên, phần nào chờ đợi sẽ thấy Mason đứng đấy.Nhưng đó là Dora.

“Chị tìm thấy sách chưa?”

“Rồi, chị vừa định vào bếp cho ấm. Ồ... ở đây lạnh quá. Em có khăn choàng không?” Răng Dora đánh lập cập vào nhau.

Con bé lắc đầu. “Em chỉ có áo khoác thôi.”

Victoria với tay vào tủ áo lấy ra một cái khăn choàng bằng len màu xanh dương. “Cái này được gọi là ôm-tôi-chặt-vào, em có thể dùng nó đến khi chúng ta đan một cái mới cho em.” Có một sợi dây với hai túm tua rua dọc theo chiều dài chiếc khăn. Victoria kéo sợi dây để dồn chiếc khăn lại và buộc nó quanh vai Dora. Chiếc khăn dài tới hông con bé. Victoria cười. “Hơi dài một tí, nhưng em mặc tạm được. Chị sẽ kiếm ít len rồi chúng ta sẽ bắt đầu đan cho em một cái.”

“Chi sẽ làm cho em cái này sao?” Dora cầm một nắm tua rua mềm cọ vào má. Nụ cười ngoác đến mang tai chia mặt con bé thành nhiều phần.

“Em sẽ phải giúp. Một khi học được cách đan thì em có thể làm nhiều thứ.”

“Em đan cho anh Mason một cái khăn quàng cổ được không?”

“Chắc rồi. Chúng ta sẽ đan cho anh ấy một chiếc khăn màu đỏ cho lễ Giáng sinh.”

Buổi sáng trôi qua thật nhanh. Dora là cô học trò nhiệt tình, nhưng cũng chỉ ngồi yên được chừng đó. Đến chiều con bé đã sẵn sàng qua nhà bác Ruby. Cả Victoria lẫn Nellie đều sẵn lòng cho con bé đi. Suốt cả buổi sáng họ không có cơ hội nói chuyện riêng với nhau.

Nellie nhìn Dora chạy ra khỏi cửa rồi quay lại căn bếp ấm áp. “Em không biết con bé lấy đâu ra nhiều năng lượng thế,” Nellie cười. “Chị thật tốt khi chịu dạy nó, chịVictoria.” Hai gò má hơi ửng đỏ của Nellie làm đôi mắt xanh nổi bật hơn. Ban nãy cô thoáng thấy hai người cưỡi ngựa đi vào từ hướng Nam. Một người cưỡi con ngựa màu da hoẵng. Đấy hẳn là Sage!

Victoria đặt mấy cuốn sách cùng tấm bảng lên mặt lò sưởi cạnh đồng hồ. Khúc gỗ trong lò cháy gần hết. Cô lấy vài khúc củi nhỏ từ hộp gỗ rồi cẩn thận chất chúng vào lớp than củi đang cháy. Khi Victoria quay người, Nellie đang đứng cạnh cô thích thú cười với vẻ thật sự hạnh phúc.

“Chị sẽ không kể với em lý do hôm nay mắt chị rạng rỡ sao, chị Victoria?”

“Rõ thế à?”

“Với em thì rất rõ. Sáng nay lúc thấy anh Mason không thể rời mắt khỏi chị, em đã biết có chuyện xảy ra rồi. Ồ, em khó mà chờ được Dora rời nhà để có thể hỏi chị.”

“Còn mới mẻ quá, chị không biết liệu có thể kể cho em không.” Ánh mắt Victoria nhảy múa, cô không thể ngăn nụ cười trên môi.

“Chị có yêu anh ấy không?” Nellie hỏi không kịp thở, rồi nói tiếp trước khi Victoria kịp trả lời. “Tất nhiên là có rồi! Em biết mà! Ôi em sung sướng quá, chị Victoria. Anh Mason yêu chị! Sáng nay anh ấy nhìn chịcứ như chị là điều tuyệt vời nhất trên đời vậy.” Nellie vòng hai tay quanh Victoria và ôm cô.

“Nellie, vì quá hạnh phúc nên chị sợ!” Victoria nhìn thẳng vào đôi mắt xanh sáng. Nếu có thể chọn một người làm em gái, Nellie sẽ là lựa chọn đầu tiên của cô.

“Chị không phải sợ gì đâu. Anh Mason sẽ chăm sóc cho chị như anh ấy lo lắng cho bọn em. Ồ chị Victoria, anh ấy là người đàn ông tuyệt vời, không phải vì anh ấy là anh em mà em nói thế. Anh ấy xứng đáng được một người tốt như chị yêu.”

Sau cả buổi chiều quan sát Nellie mấy lần đi tới cửa sổ bếp ngó về hướng nhà tập thể, Victoria đề cập đến Sage.

“Mason nói đã bảo Sage và Jim Lyster ở lại trông nom trang trại khi anh đi vắng.”

“Em có thấy họ phi ngựa về lúc nãy,” Nellie lẩm bẩm và quay mặt đi, nhưng Victoria thấy má cô ửng hồng.

“Chúng ta có nên bảo Sage qua đây ăn tối không?”

Nellie quay ngoắt lại. “Ở đây sao?”

Victoria cười. “Anh ấy phải ăn ở đâu đó chứ. Thế thì bớt được một miệng ăn cho bác Ruby.”

Nellie hồi hộp trong một giây, nhưng cảm giác đó nhạt dần khi lý lẽ lên tiếng. Mặt cô thoáng do dự. Sau đó cô lắc đầu.

“Anh Clay không thích anh ấy. Anh trai em có thể gây rắc rối.”

“Trong nhà chị thì cậu ấy không thể.”Victoria quả quyết. “Clay không có quyền thô lỗ với khách trong nhà chị.”

“Nhưng mà, chị Victoria...”

“Em thích anh ấy qua đây phải không?”

“Vâng, nhưng em sợ!”

Victoria lại cười. “Em cũng sợ à! Xem nào, chúng ta sẽ phân việc ra. Chị sẽ ra mời Sage trong khi em rán bánh với táo khô nhé. Chị sẽ nhờ Clay đốt lò sưởi trong phòng khách, sau bữa ăn chúng ta sẽ đến đó, chị chơi đàn và chúng ta hát. Nghe thế nào?”

“Ôi chị Victoria! Em thích chị là chị gái em quá!” Nellie siết chặt tay quanh eo Victoria rồi ngả người lại. “Nhưng em mặc gì bây giờ? Mà em còn chưa gội đầu nữa!”

“Em sẽ mặc chiếc váy xanh xinh xắn của em, và chúng ta sẽ gội đầu em thật sạch để nó lấp lánh như sao.”

Victoria tìm thấy ông Hitch trong phòng chứa yên cương. “Bác có thấy anh Sage đâu không?”

Ông già treo bộ yên cương lên móc trước khi trả lời.

“Nó với một trong hai thằng sinh đôi đang đi kiếm ít gỗ để bổ làm củi. Thằng Jim đang mài rìu.”

Victoria đi vòng qua nhà tập thể tới chỗ chứa củi. Các thanh củi được chất giữa các giá cao đến cổ. Trên mặt đất rải rác những khúc gỗ đã được cưa chờ lúc nào đóng băng sẽ bửa. Bổ củi đóng băng dễ hơn, nên khichuyến lùa gia súc kết thúc, nhân công sẽ rảnh rỗi nên có thể bổ thêm củi.

Clay đứng trước cặp la trong khi Sage tháo sợi dây xích nặng nề chằng ngang thân cây to đã kéo xuống từ trên đồi. Khi hai con la được giải phóng, Clay dẫn chúng đi. Sage trông thấy Victoria và đưa tay lên vành mũ chào. Clay đi ngang qua cô mà không nói gì.

“Chào cô.”

“Chào anh Sage,” Victoria nhíu mày trước vẻ xa cách của Clay. “Clay làm khó dễ à?”

“Không. Cậu ta cũng bình thường thôi.”

“Nellie và em muốn mời anh qua ăn bữa tối.”

Sage chẳng có vẻ ngạc nhiên khi nghe lời mời, nhưng lại bất động. Chỉ có đôi mắt di chuyển, liếc về phía Clay, rồi quay lại Victoria.

“Cảm ơn cô. Nhưng tôi không muốn gây rắc rối cho Nellie. Tôi đã định nói chuyện với Mason về việc qua lại với cô ấy, nhưng chưa có cơ hội.”

“Sẽ chẳng có vấn đề gì đâu, Sage. Clay không hiểu anh như bọn em, và cậu ấy lo lắng là tất nhiên. Anh biết tin đồn lan nhanh như thế nào rồi đấy. Một số người nghĩ rằng tất cả những ai tới đây đều là tội phạm cả. Họ sẽ phải sống ở đây một thời gian mới biết điều đó là sai. Hơn nữa, Nellie sẽ thất vọng nếu anh không tới.”

Sage lấy đồ cuốn thuốc lá trong túi và cuốn một điếu mà không hề nhìn. Anh quẹt diêm rồi lấy tay khumngọn lửa. Đôi mắt anh ấm áp và khóe môi cong lên nụ cười lúc anh nhìn lại Victoria.

“Chắc chắn tôi không muốn làm Nellie thất vọng rồi.” anh nói khẽ.

Cô mỉm cười. “Em sẽ báo bác Ruby không chờ cơm anh.” Cô xoay người, nhưng rồi quay lại. “Anh có nghe tin gì về Kelso không?”

“Có tin hắn đi về Đại Tây Dương. Tôi đoán hắn lang thang về phương Bắc.”

“Em vẫn không tin anh ta nấp trong nhà rồi tấn công Nellie. Hẳn anh ta hơi điên.”

“Ừ.”

“Anh sẽ không đi lùng anh ta chứ? Bỏ đi, anh Sage. Nellie ổn và bác Stonewall sẽ không sao.” Victoria cảm thấy anh căng thẳng, cô mong mình đã không nhắc tới Kelso. Cô hoảng hốt với ý nghĩ anh căng như lò xo bị nén. “Anh Sage! Kelso sẽ không quay về đây đâu, và nếu anh đi tìm hắn thì anh sẽ phá hỏng cơ hội của mình với Nellie đấy.”

Sage hít sâu, mũi thở ra khói và nhìn cô kiên quyết. “Tôi muốn có Nellie. Nếu các anh cô ấy không chấp nhận thì tôi cũng chẳng bận tâm. Tôi muốn họ đồng ý, như vậy Nellie sẽ vui vẻ hơn, nhưng tôi sẽ không hạ mình để làm vừa lòng họ.”

“Vâng,” Victoria nói. “Em biết anh sẽ không làm thế.”

“Tôi không định đi tìm Kelso, thưa cô. Nhưng sẽ không đảm bảo nếu hắn tự dẫn xác vào đường tôi.”

“Em chỉ yêu cầu anh chừng đó,” cô thành thật. “Cha em sẽ rất mừng nếu biết anh làm việc cho trang trại MM, anh Sage. Có lần ông bảo em rằng nếu tìm được người phù hợp thì anh sẽ là người đàn ông rất có trách nhiệm. Anh nghĩ xem mình đã tìm thấy chưa?” Cô nháy mắt với anh.

Anh ném mẩu thuốc xuống rồi dùng đế dày giẫm lên. Khi anh ngước lên, vẻ nghiêm trang thường thấy trên khuôn mặt đã chuyển thành nụ cười. Victoria nghĩ anh khá đẹp trai đấy. Chẳng trách gì Nellie phải lòng anh.

“Có lẽ tôi đã tìm được.” Anh vẫn còn cười khi cô rời đi.

Victoria ngẫm nghĩ lời Sage nói trên đường sang nhà bác Ruby. Không gì lý giải nổi tại sao người ta yêu nhau. Cô nghĩ đàn ông như Sage sẽ thích mẫu phụ nữ như bác Ruby hơn Nellie. Nellie nhỏ nhắn, dịu dàng và bẽn lẽn là người cuối cùng trên danh sách phụ nữ Sage có thể yêu của cô. Nhưng rõ ràng anh đã yêu cô ấy.

Mãi tới giờ ăn tối Clay mới vào nhà, và cậu ta đi thẳng về căn phòng đang ở cùng Pete và Doonie. Victoria quyết tâm không để cậu ta phá hoại buổi tối nay của Nellie, vì vậy cô đi tới chân cầu thang và gọi cậu. Clay mở cửa, chằm chằm nhìn xuống, cả người đầy giận dữ.

“Cậu sẽ xuống đây nói chuyện với tôi chứ?” cô kiên quyết và dẫn đường vào phòng khách. Khi họ đã ở trong phòng, cô đóng cửa và quay lại đối mặt Clay. “Tôi đã mời anh Sage tới ăn tối và tôi...”

“Hắn bảo tôi rồi,” Clay hỗn xược ngắt lời.

“Và tôi muốn cậu cư xử lễ độ,” Victoria bình thản tiếp lời, dù cô muốn tát cậu ta. “Chiều nay khi tới bãi chặt củi, tôi thấy rằng cậu muốn sinh sự. Cậu thật bất lịch sự và trẻ con. Tối nay tôi sẽ không cho phép cậu làm tất cả mọi người khó chịu. Nellie đang chờ Sage đến ăn tối. Vì cô ấy, đừng phá hỏng mọi việc, Clay.”

“Vậy ra đó là trò của cô! Cô tống khứ Nellie với thằng lang bạt ấy, đẩy tôi với Pete đi, rồi cô sẽ có mọi thứ như cách cô muốn.”

Khuôn mặt Victoria tái nhợt trước sự công kích của cậu.

“Điều đó không đúng! Và tôi muốn nhắc cậu rằng cậu là khách trong nhà tôi, hãy giữ mồm giữ miệng!”

“Không là khách hơn cô đâu, cô ạ. Tôi hiểu anh Mason nghĩ gì trước mưu mô dụ dỗ anh ấy nhằm thay đổi tình cảnh của cô. Ở đây hiếm đàn bà, còn cách nào tốt hơn để anh ấy đạt được điều mình muốn chứ - có trang trại mà chẳng thêm chút rắc rối nào, không những cô giữ bọn tội phạm tránh xa, mà còn có đàn bà trên giường nữa!”

Victoria sững sờ bởi sự độc ác trong giọng cậu. Cơn buồn nôn dâng lên cổ họng và cô cố nuốt xuống. Im lặng kéo dài. Cô có cảm giác như thể bị rút kiệt đến hơithở cuối cùng nhưng nhất quyết không cho cậu ta biết cô đang đau đớn.

“Pete cũng nghĩ như cậu ư?”

“Không đâu, thưa cô. Cô đã lo cả việc đó nữa.”

“Tôi rất tiếc vì cậu cảm thấy như vậy. Trước tiên, bất kể tôi và Mason đã... thỏa thuận thế nào thì cũng không phải việc của cậu. Thứ nữa là cậu không có quyền làm Nellie đau khổ. Nếu Mason phản đối việc Sage qua lại với em gái mình thì đã nói với tôi rồi. Chúng tôi sẽ dùng phòng khách sau bữa tối và tôi muốn cậu đốt lửa lò sưởi để làm ấm căn phòng.” Cô mở cửa và dùng một miếng sắt để chặn cửa. “Đấy là nếu cậu cùng ăn với chúng tôi.” Cô không vui vẻ gì về cú bắn cuối, nhưng cô sẽ không ngồi đó nhìn Nellie bị tổn thương.

“Tôi định tham gia, thưa cô. Anh Mason muốn tôi ở lại để mắt mọi chuyện, và tôi sẽ không bỏ mặc em gái mình cho một gã lang bạt vô tích sự tán tỉnh.”

“Tôi muốn nhắc cậu nhớ rằng cái gã lang bạt vô tích sự ấy còn đàn ông hơn cậu nhiều đấy.” Với đầu ngẩng cao và con tim tan vỡ, Victoria kiêu hãnh bước ra hành lang vào bếp.

Buổi tối không phải là thảm họa như cô đã sợ. Nellie lộng lẫy trong chiếc váy xanh dương. Cô gái đã chải tóc cho tới khi nó sáng bóng và buộc ra sau bằng dây ruy băng xanh. Dora nói liên thanh, quá hớn hở vì có bạn. Con bé thích Sage ngay lập tức. Nếu anh có nhận ra sựyên lặng của Clay thì cũng không thể hiện ra ngoài. Thi thoảng anh lái câu chuyện về phía Clay và chỉ nhận được những câu trả lời nhát gừng. Victoria hy vọng Clay sẽ rời đi sau bữa tối, nhưng cậu ta ngồi trong bếp với Sage trong khi cô cùng Nellie rửa bát đĩa. Dora cứu nguy khi chỉ cho Sage xem những cuốn sách mà con bé lấy xuống từ mặt lò sưởi.

Với vẻ ngoài điềm tĩnh, Victoria xoay xở qua được buổi tối. Cô chơi đàn. Dora hát bài duy nhất nó biết. Sage và Nellie vỗ tay hoan hô, Dora rất hài lòng. Clay quan sát với vẻ mặt sưng sỉa, khiến Victoria thêm quyết tâm sắp xếp cho Nellie vài phút ở riêng với Sage trước khi anh quay về nhà tập thể.

Cô đứng dây từ chỗ cây đàn và đóng nắp bàn phún. “Dora, sáng mai chúng ta lại có bài học. Đến giờ em đi ngủ rồi. Clay, cậu ủ lửa trong bếp và xách một xô nước để sáng mai dùng được không?”

Trong một khoảnh khắc, cô nghĩ Clay sẽ từ chối, nhưng cậu ta chầm chậm đứng lên, liếc cô, rồi Nellie, và rời phòng.

Dora đan tay vào tay Victoria. “Anh Sage, em mừng vì anh đến tìm hiểu chị Nellie. Anh sẽ đến nữa chứ? Em sẽ học bài hát mới. Em sẽ hát cho anh nghe.”

“Anh cũng thích thế, Dora.”

Victoria chỉ thoáng thấy gò má ửng đỏ của Nellie và nét mặt thích thú của Sage trước khi cô kéo Dora ra hành lang.

Trong khi kéo chăn đắp cho Dora, cô nghe tiếng Clay đi vào bằng cửa sau xuống bếp với xô nước. Cô vội vàng ra hành lang để chặn trước khi cậu ta xông vào phòng khách.

“Clay...”

Nghe thấy giọng Victoria, người cậu ta căng ra, cậu ta chậm rãi quay gót đối mặt cô. Clay không nói gì, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng.

“Vâng thưa cô.” Lời lẽ xấc xược, đầy mỉa mai.

“Tôi định cảm ơn cậu vì đã không phá hỏng buổi tối của Nellie, nhưng tôi thấy cậu vẫn đang khó chịu.”

“Không phải khó chịu, thưa cô, mà là cảnh giác. Anh Mason có thể rót vào tai cô những lời đường mật. Có Chúa mới biết anh ấy đã có bao nhiêu kinh nghiệm với đàn bà, nhưng tôi sẽ đảm bảo không để một gã lang thang không xu dính túi dụ dỗ em gái mình.” Clay nhìn thẳng vào cô. “Mọi việc hóa ra đúng như anh Mason nói. Anh ấy đã khiến cô thèm khát đàn ông như con ngựa cái động đực.”

“Chúc ngủ ngon, Clay.” Victoria nói bằng giọng điềm tĩnh. Cô đáp trả cái nhìn chằm chằm đầy thách thức của cậu ta. Clay là người quay đi trước. Victoria đứng trong hành lang cho tới khi cậu ta hậm hực bước lên cầu thang về phòng.

Trong phòng mình, cô nhanh chóng cởi đồ rồi vào giường. Ở đây cô có thể khóc. Không ai thấy cả. Cô lấyhai tay ôm mặt và để nước mắt chảy xuống thành dòng. Chúng ào như thác lũ qua má, nhỏ xuống tay. Cô khóc vì những giấc mơ đã mất và nỗi đau của ảo tưởng tan vỡ.

Hạnh phúc của cô chỉ kéo dài một ngày ngắn ngủi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.