Tiếng Gọi Trái Tim

Chương 15: Trúng tuyển




“Vào đi,” bà Ruby nói vọng ra cửa.

Họ mở cửa bước vào. Dora chạy tới chỗ bà Ruby đang quỳ trên sàn cạnh một chiếc rương để mở. Nellie đứng gần cửa nhìn quanh căn phòng nhỏ nhưng ấm cúng đượm mùi hoa hồng. Bếp nằm một góc, phòng khách ở góc kia, nhưng đồ đạc là một đống lộn xộn đến mức không thể phân chia rạch rời phòng khách và bếp. Căn phòng là một tập hợp vui mắt của tranh ảnh, da thú, bình hoa và gỗ chạm khắc, có cả một bộ da rắn chuông treo trên tường.

“Đây này. Bác đã bảo là bác có dây ruy băng đúng không heo con? Nào, nhìn cái này xem!” Bà Ruby giơ cao dải ruy băng to màu tía. “Chúng ta sẽ làm một cái nơ con bướm to đùng rồi buộc tóc đuôi ngựa. Ồ, ồ, cháu sẽ xinh lắm đây!” Bà đứng dậy và Dora, đang cười đến mang tai, ngoan ngoãn quay người. “Con bé không xinh sao Nellie? Nó xinh đến nỗi phải mang theo gậy để gạt đám con trai tránh khỏi đường đấy!”

“Chúng ta sẽ phải dựng hàng rào quanh người em ấy thôi,” Nellie trêu.

“Con bé đủ xinh để nhảy trên sân khấu đấy.” Bà Ruby tóm hai tay Dora và bắt đầu nhảy điệu jig[5]. Chân bà nhảy nhanh, hai má núng nính, bộ ngực đồ sộ nẩy lên nẩy xuống.

[5] Là điệu nhảy du nhập vào Anh từ thế kỷ 16, kết hợp nhạc của người Ireland và Scotland, điểm đặc biệt là người nhảy sẽ nhảy điệu này trên các đôi giày cứng chuyên dụng.

Bà Ruby hát to bằng giọng khàn khàn:

“Uýt-ky mạch đen, uýt-ky mạch đen,

Tôi chết vì thèm uýt-ky mạch đen

Tôi sẽ uống uýt-ky mạch đen

Cho tới ngày mà tôi chết mèm.”

Bà đu Dora quanh sàn cho tới khi ngã ập lên ghế và kéo Dora xuống cạnh. Họ cười rộ như hai đứa trẻ và Nellie hiểu lý do em gái cô say mê bà Ruby đến thế.

“Bác chưa làm thân với chị cháu mấy, heo con. Cháu có thể ngồi đây và lấy lại hơi. Nellie, trông như thể cháu đang nghĩ bà già này điên rồi. Ta không mất trí đâu. Đôi khi ta phải để máu huyết lưu thông. Mà ta lại có đôi chân để nhảy múa. Dĩ nhiên ta sẽ chẳng đổi Stonewall lấy bất kỳ điệu nhảy nào. Thật ra ta đã làm ngược lại đấy, ta đổi tất cả các điệu nhảy để lấy Stonewall bởi ta đã nhảy trên sân khấu cho đến lúc ông ấy đưa ta đến đây. Nơi này là nhà. Là mái nhà duy nhất ta từng biết hay ao ước sau khi phải lòng Stonewall.” Bà nhón lấy chùm lông vũ đang treo trên tường. “Stonewall tặng ta cái này khi ông ấy đi với ông McKenna đến Denver, còn cái này là một món quà khác.” Bà rút một chiếc khăn tua ra khỏi rương và quàng quanh vai.

“Đẹp quá. Bác Stonewall khắc mấy khúc gỗ đó sao bác?”

“Ôi trời, không phải! Ông ấy chả bao giờ có con mắt nghệ thuật đâu. Sage làm đấy. Sage khắc tất” - bà vẫy tay quanh phòng - “và trong rương bác còn nữa đấy. Nhìn con cú đậu trên cành cây kìa. Còn gì thật hơn nữa chứ? Thằng bé có thể khắc, tạc bất kỳ thứ gì.” Bà lục lọi trong rương rồi lấy ra một bọc vải nhỏ. “Nào, đảm bảo đây sẽ là thứ đẹp nhất cháu từng thấy.”

Bà Ruby cẩn thận mở mảnh vải bọc khúc gỗ khắc một con chim đang bay, đôi cánh xòe rộng, cổ duỗi dài ra. Con chim nằm gọn trong bàn tay bà, chi tiết tinh xảo đến nỗi có thể thấy đám lông tơ trên ngực. Chất gỗ sẫm màu đã được đánh bóng loáng, và những ngón tay bà trìu mến vuốt ve con chim.

“Sage làm cái này cho bác sau khi bác nói rất thích ngắm ngỗng trời bay về phương Nam vào mùa đông.”

“Quá đẹp, quá tinh xảo!” Nellie thốt lên.

“Bác chẳng biết để chỗ nào để không bị gãy, nên bác cất trong rương và thỉnh thoảng lôi ra ngắm.”

“Nếu dùng dây treo nó lủng lẳng trên trần thì lúc nào bác cũng có thể ngắm đấy,” Nellie gợi ý.

“Ồ, ý hay. Nhưng chờ xem những thứ khác mà Sage đã làm cho bác.” Bà bọc con chim lại, cẩn thận cất nó vào rương, rồi mang ra một bọc lớn hơn. Bà mở tấm vải bọc, để lộ tượng bán thân của một người đàn ông. Tuy Nellie mới chỉ gặp ông Stonewall một lát nhưng lập tức nhận ra ngay đó là ông bởi nó được tạo quá giống.

“Đó là chồng bác!”

“Đương nhiên,” bà Ruby nói và dịch ra cho Dora ngồi. “Bác bảo này, heo con, chúng ta sẽ nhờ Sage đẽo một cái đầu búp bê, rồi bác cháu ta sẽ làm thân và nhồi bằng yến mạch, sau đó buộc ruy băng lên đầu nó.” Bà ngước nhìn Nellie. “Bác luôn muốn có một cô con gái như Dora. Bác mong mọi việc khác đi, vì bác với ông Stonewall có thể sẽ phải ra đi cùng Victoria. Bác mong bọn bác có thể ở đây,” bà tiếc nuối.

Nellie để Dora ở lại chơi đùa với bà Ruby. Trên đường về nhà chính, cô ngẫm nghĩ những điều bà Ruby vừa nói. Bà cô đơn, và Dora đã lấp đầy khoảng trống trong tim bà. Ý nghĩ của Nellie lang thang đến người đàn ông cao ráo có về mặt nghiêm nghị đã nói cô xinh đẹp, và khi mỉm cười nét mặt anh ta biến đổi hoàn toàn. Anh ta có phải là tội phạm như lời anh Clay pkhông? Anh ta có theo băng nhóm giết chóc và trộm cướp không? Nhưng liệu một tội phạm có thời gian làm những thứ tinh xảo, đẹp đẽ từ gỗ như vậy không? Hơn nữa, nếu bác Ruby và chị Victoria thích anh ta thì dứt khoát anh ta không phải là tội phạm!

“Ôi, mình hy vọng anh không phải là kẻ như vậy,” cô tự nhủ.

Nellie dựa vào hàng rào bao quanh hiên nhà, vẫn nghĩ về Sage. Điều gì đã đưa anh đến đây? Cô cau mày trầm ngâm. Làm sao một người đàn ông lại hài lòng với cuộc sống phiêu bạt? Chẳng lẽ anh chưa từng mơ có một trang trại của riêng mình ư? Một người vợ nữa? Một gia đình thì sao? Chẳng phải đấy là giấc mơ của mọi người, và có ai đó thuộc về mình sao? Anh quá ít nói, quá u sầu. Cô tự hỏi chuyện gì đã khiến anh trở nên như vảy. Cô chăm chú nhìn những rặng núi mờ xa, và quyết định rằng hẳn là không biết câu trả lời thì hay hơn.

Nellie liếc nhìn mặt tròi. Gần trưa rồi. Cô sẽ làm gì cho hết ngày đây? Dora thấy bác Ruby quá thú vị nên sẽ không rời bác đâu, hai anh đã cưỡi ngựa xuống dưới thung lũng với bác Stonewall, còn Doonie đã đi với ông Gopher trên xe chở bếp. Cô đột nhiên quyết định sẽ lau rửa tất cả đèn dầu. Cô sẽ kiếm giấm rồi lau chúng sạch bóng trong lúc chờ chị Victoria về. Cô lấy thau rửa chén đang treo trên hiên xuống rồi đi vào nhà.

Nellie khẽ ngâm nga trong lúc còi tro và nhóm lại lửa trong bếp lò. Cô cầm bình đun nước bằng đồng và đi tới thùng để lấy nước.

“ối!” Tay cô bịt miệng để ngăn tiếng hét.

Một người đàn ông to con đứng ngay ngưỡng cửa, im lặng và nhìn cô chằm chằm.

Một khoảng thời gian dài như vô tận trôi qua, Nellie nhấc tay khỏi miệng và ép vào chỗ trái tim đang đập thình thịch như thể sắp nhảy ra khỏi ngực.

“Anh muốn gì?”

Chỉ có im lặng.

Hắn chỉ đứng đấy, không nói, không cử động. Cả người Nellie hoảng sợ. Đây là kẻ đã đánh nhau với anh Mason tối qua! Hắn đã bị đuổi khỏi trang trại! Miệng và mũi hắn sưng phồng, và cô thấy những vết thương, vết bầm tím dưới bộ râu mới mọc lởm chởm trên mặt hắn. Khuôn mặt đầy thương tích của hắn không làm cô sợ bằng nỗi căm ghét cùng cơn điên tiết trong mắt hắn.

Cô mơ hồ nghe mình hỏi lại lần nữa, “Anh muốn gì?”

Hắn vẫn không trả lời.

Trí óc Nellie bắt đầu chạy đua. Hắn sẽ không dám làm gì ở đây đâu. Nếu mình hét lên sẽ có người nghe thấy. Những ý nghĩ ấy cũng không làm cô bớt sợ hãi. Sao hắn không nói gì? Hắn im lặng càng lâu thì cô càng khiếp sợ, cho đến khi cô cảm thấy một bàn tay cứng như thép đang siết cổ mình.

“Tiểu thư Victory đâu rồi?”

Nellie quá nhẹ nhõm vì hắn đã nói, cô buột miệng, “Chị ấy không có ở đây. Chị ấy vào thành phố rồi.”

“Vào thành phố à?” Hắn nhắc lại như thể không tin cô.

“Đi sáng nay, với anh Mans...” Nellie ngưng bặt và lui lại phía bếp lò, giơ ấm nước ra trước như tấm khiên. Hắn không rời mắt khỏi cô, và lúc này đôi mắt ấy đang nheo lại giận dữ.

“Cô em từ đâu đến?”

“Colorado.” Nellie rời mắt khỏi khuôn mặt sưng phồng của hắn và nghĩ rằng nên gọi Dora. Hắn sẽ nghĩ có người khác trong nhà. Cô nhìn lại hắn. Vẻ mặt hắn căng ra, chờ đợi. Hắn biết cô chỉ một mình! Hắn đã ở trong nhà bao lâu rồi? Cô cố ra vẻ bình thường. “Tôi phải nấu bữa tối. Các anh tôi sắp về.”

“Chúng đã cưỡi ngựa đi cùng lão Stonewall rồi.”

“Họ sẽ về... sớm.”

“Còn lâu.” Nét mặt hắn thay đổi. Ánh mắt xấc xược đảo khắp người cô.

Tim Nellie gần như nổ tung vì sợ hãi. Cô chống lại con buồn nôn và gắng nghĩ xem phải làm gì.

“Tốt hơn anh nên đi đi. Đi đi! Victoria sẽ không vui nếu chị ấy biết anh ở đây đâu.”

“Sao cô em biết tiểu thư Victory nghĩ gì? Tao biết cô ấy lâu hơn cô em.”

Khuôn mặt Nellie tái xanh hơn dưới cái nhìn chằm chằm dò xét của hắn, và đầu óc quay cuồng. Làm gì đây? Giá như hắn tránh khỏi ngưỡng cửa! Khiếp hãi làm cô yếu ớt đến nỗi không cầm nổi cái ấm.

Nụ cười quỷ quyệt lan rộng trên khuôn mặt đầy thương tích đó và da Nellie lạnh toát. Chẳng có đường nào để chạy cả!

“Lâu rồi tao chưa hôn gái đẹp.” Cặp môi sưng chỉ hơi nhếch khi hắn nói. Ánh mắt hắn xoáy vào cô và tim cô như ngừng đập.

“Không!” Nỗi sợ hãi như một con quái vật khổng lồ khủng khiếp lướt trên sống lưng cô, và chân cô không trụ vững. Cô hét lên khi hắn di chuyển khỏi cửa. Nellie vượt qua nỗi kinh hoàng đang túm chặt cô, chạy sang bên kia bàn và ra cửa, nhưng hắn quá nhanh. Chỉ bằng mấy sải chân dài, hắn đã thu hẹp khoảng cách và với tay ra. Đôi tay cứng như thép của hắn tóm lấy cô và giật cô lại.

Miệng Nellie há mở, nhưng không thể hét. Cặp môi phồng dữ tợn phủ lấy miệng cô, ép buộc và làm cô nghẹt thở. Hắn siết cô vào người hắn, một tay vòng ra sau cổ, một tay ôm quanh eo. Cô cố vùng vẫy. Nhưng vô ích. Hắn tấn công môi cô bằng sự giận dữ, ép miệng cô mở ra và nhét lưỡi vào trong. Âm thanh ấm nước rơi xuống sàn mà cô tưởng như tiếng sấm ở đâu đó rất xa.

Mụ mẫm vì kinh sợ, Nellie vặn vẹo và xoay người. Những ngón tay thô cứng độc ác nắm tóc cô và xoắn chặt lại, kéo đầu cô lại phía hắn.

“Đứng yên!” hắn gầm.

Cô yếu ớt kêu lên vì xấu hổ và khiếp sợ. Tiếng kêu mất hút trong cái miệng ướt át kinh tởm lại cướp miệng cô lần nữa. Qua màn sương đau đớn và nhục nhã, cô cảm thấy tay hắn trên ngực mình! Ôi Chúa ơi, cô cầu nguyện, hãy để con thức giấc. Đây chỉ là giấc mơ! Cô cảm giác sức lực đang bị rút kiệt khỏi cơ thể. Mình đang chết sao? Nellie thề là mình đang chết khi cô chìm vào khoảng không đen đặc và sâu hút tới miền bóng tối.

Mắt một lúc Kelso mới nhận thấy cô ta nằm rũ trong tay hắn. Hắn nghểnh đầu lên nhìn mặt cô ta. Môi cô ta đẫm máu vì áp lực từ hàm răng hắn, và hắn thấy cô ta gần như không thở. Cảm giác buồn nôn lạ lùng xâm chiếm hắn. Cô ta chỉ như một đứa con nít mảnh khảnh. Hắn cảm thấy cô ta nhẹ bẫng trên tay. Hắn phát rồ rồi hay sao mà lại định cưỡng bức con bé này? Ôi lạy Chúa! Một thằng đàn ông có thể bị treo cổ vì những gì hắn đã làm! Tất cả những gì hắn muốn là nói chuyện với tiểu thư Victory, nói với cô hắn nghĩ gì, bảo cô rằng hắn đã ở đây lâu quá rồi, không thể bị đá ra được. Hắn chỉ muốn gặp tiểu thư Victory thôi! Hắn đã từ bỏ giấc mơ có được cô và trang trại MM! Ngộ nhỡ con bé này chết thì sao? Ngộ nhỡ có ai vào thì sao? Bà Ruby có thể ập vào bất cứ lúc nào. Chúa ơi! Bọn chúng sẽ bắn hắn như một con chó! Kelso cố nuốt nỗi sợ hãi xuống và biết hắn vừa phạm sai lầm nghiêm trọng nhất trong đòi.

“Mẹ kiếp mày!” hắn nói to với đứa con gái bất tỉnh. “Mẹ kiếp mày vì đã đến đây!”

Kinh hoảng siết lấy hắn và hắn buông tay khỏi người Nellie như thể bị bỏng. Cơ thể mềm rũ của cô ta đổ ập xuống sàn. Đời Kelso chưa bao giờ hoảng sợ đến thế, hắn lao ra cửa, chạy dọc hành lang lên nhà trước. Hắn dừng lại và cẩn trọng quan sát xung quanh và nhanh chóng rời khỏi nhà khi không thấy ai. Kelso tới chỗ bụi cây đã buộc ngựa, rồi lên yên và phi nhanh đi, run rẩy khi nghĩ lại việc vừa làm. Stonewall chó chết! Mẹ kiếp nhà lão vì đã khơi ra mọi chuyện. Thằng Mahaffey chó chết nữa. Mình sẽ bắn chết thằng chó ấy! Nếu không có lão Stonewall thì mình đã là người đứng đầu rồi. Lúc ấy tiểu thư Victory sẽ nhìn mình bằng con mắt khác.

Ba mươi phút sau Kelso dừng ở một con dốc và thấy một người cưỡi ngựa lẻ loi, kẻ thù, đang hướng về phía hắn. Nỗi kinh hoảng trong hắn dịu đi, thay vào đó là một quyết định sắt đá.

***

Nellie bồng bềnh thoát khỏi màn mây tối đen đang bao trùm cô. Đâu đó trong tiềm thức, cô biết rằng mình đang nằm trên sàn và môi đau nhức. Sự tỉnh táo quay lại cùng với khiếp hãi. Cô đặt tay lên miệng rồi điếng người. Máu! Kinh hoàng xâm chiếm người cô. Gã ta! Nellie điên cuồng nhìn quanh trong khi gượng ngồi dậy. Hắn đâu rồi? Lạy Chúa, hãy giúp con rời khỏi đây trước khi hắn quay lại! Cô kêu thất thanh, lảo đảo qua cửa ra hiên.

“Bác Ruby! Bác Ruby!” cô vấp ngã tại bậc thang cuối và khuỵu xuống. “Bác Ruby!” cô hét. Cô gượng đứng dậy, tiến về hàng rào và lại ngã tiếp. Cô lắc đầu, đứng dậy và cố chạy. Nellie vừa tiến được hai bước thì một đôi tay khỏe mạnh đỡ lấy cô.

Cô thổn thức, bám vào người đàn ông phía trước. Khuôn mặt cô trắng bệch giữa mớ tóc sẫm. Cô sợ hãi nhìn về phía ngôi nhà.

Giữa những tiếng nức nở, cô rời rạc thốt ra từng từ “Một... gã! Có... một gã. Hắn...vồ... vồ...” Cô ngước gương mặt nhòa lệ nhìn khuôn mặt nghiêm nghị và đôi mắt xanh đầy lo âu.

“Nellie! Chuyện gì đã xảy ra? Gã nào?”

Nước mắt chảy thành dòng xuống mặt cô, hòa lẫn với máu trên môi. Cô bám chặt eo Sage và không thể buông ra. Cô vùi mặt vào ngực anh, những tiếng thổn thức kinh hãi và dữ dội lại vỡ ra.

Sage đã thấy cô chạy ra khỏi nhà, ngã lên ngã xuống. Trước khi anh tới bên cô, cô đã ngã hai lần. Anh hầu như không nhớ mình đã chạy đến chỗ cô như thế nào. Nhưng lúc này anh vừa ôm vừa vuốt tóc cô.

“Gã nào, Nellie? Ai đã làm chuyện này với cô?” Cơn giận dữ xưa cũ trỗi dậy trong anh.

“Hắn... ở trong... nhà!” Nellie cố để nói liền mạch hơn. Đôi tay mạnh mẽ ghì cô sát vào bờ ngực vững chãi. Ở đây cô an toàn!

Sage sắp sửa tách khỏi người cô. “Giờ cô an toàn rồi. Tôi sẽ đi xem...”

“Không! Đừng mà!” cố sức đã rút cạn sinh lực của Nellie, và chân cô sụp xuống.

Sage cúi người bồng Nellie lên. Đầu cô tựa vào vai anh. Anh bế cô về phía nhà bà Ruby, hoang mang và giận dữ khi cảm nhận rõ sự mảnh dẻ, yếu ớt của cô gái đang bồng trên tay.

Bà Ruby và Dora thấy anh tới nên vội vã chạy ra.

“Chị Nellie bị sao thế? Chị ấy lại ốm à?” Dora đến chỗ Sage trước. “Sao anh lại bế chị ấy? Chị ấy không đi được à?”

“Lạy Chúa, Sage! Cái quái quỷ gì đang xảy ra thế?” Bà Ruby hết hơi vì đi nhanh, sửng sốt khi thấy Sage bước qua sân với Nellie trong tay. Bà nhận ra cơn thịnh nộ băng giá - cơn giận chết chóc - trên mặt cậu, và tim bà nẩy lên sợ hãi.

“Cháu không biết, nhưng nhìn mặt cô ấy xem.” Sage nói qua hàm nghiến chặt. “Cô ấy nói ai đó trong nhà đã vồ lấy cô ấy. Cháu sẽ... cháu sẽ giết hắn!”

“Lạy Chúa! Mang con bé vào trong nhà và tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra trước khi nói đến giết chóc.”

Sage đặt Nellie xuống chiếc ghế dựa to đùng của ông Stonewall và nhẹ vuốt những sợi tóc vương trên mặt cô. Tay cô trượt khỏi cổ anh. Cô không dám nhìn anh vì tủi thẹn và nhục nhã trước những gì vừa xảy ra. Cô bắt đầu run lẩy bẩy, như thể lạnh cóng.

Sage đứng nhìn xuống cô. “Ai vậy, Nellie? Ai đã làm cô bị thương?”

“Người đàn ông đã đánh nhau với anh Mason. Hắn đứng ở cửa, rồi hắn vồ lấy tôi.” Nellie nghẹn ngào nên Sage khó nghe rõ lời cô.

“Kelso ư? Mẹ kiếp!” anh chửi thề và bắt đầu bước tới cửa.

“Sage!” Bà Ruby tóm tay anh. “Gopher bảo Kelso đã đi từ sáng sớm. Có thể là một kẻ lang thang hoặc...”

“Chúng ta sẽ tìm ra.” Sage giũ tay bà. Ruby nhìn anh bước qua sân, thấy anh rút súng khỏi bao rồi cất lại. Bà lắc đầu và siết hai bàn tay mũm mĩm lại với nhau. Sẽ có giết chóc. Nếu Kelso còn ở quanh đây, sẽ có giết chóc. Ruby cũng biết rằng bà không thể làm gì để ngăn chặn, vì thế bà hướng sự chú ý sang Nellie đang ngồi với tay ôm lấy mặt.

“Nào, nào.” Ruby kéo tay Nellie xuống và nâng mặt cô lên để xem xét. “Lấy cái khăn ướt lại đây, heo con,” bà bảo Dora. “Thằng con hoang đánh cháu à? Nếu thế thì Sage sẽ giết hắn. Nó luôn ra tay nghĩa hiệp với phụ nữ.”

“Cháu... không... biết. Cháu nghĩ là cháu đã ngất. Khi tỉnh lại thì cháu đang nằm trên sàn.”

Bà Ruby và Nellie cùng nhận ra chuyện gì có thể đã xảy ra. Nellie thở hổn hển và nhìn xuống vạt trước váy. Khuy váy trên cùng bị mở. Cô không thể nhớ... “Ôi! Ôi bác Ruby ơi!”

Không chút ngần ngừ, bà Ruby mạnh bạo lật váy Nellie lên, rồi rên lên nhẹ nhõm. Đồ lót của con bé vẫn chỉnh tề. Bà kéo váy xuống chân cô rồi cầm chiếc khăn từ tay Dora.

“Chưa có gì ngoài những việc cháu biết đâu. Đừng lo. Bác chưa từng thấy thằng đàn ông nào mặc lại quần lót sau khi làm cái việc bác cháu mình đang lo cả.”

“Sao hắn lại làm gì đó với quần lót của chị Nellie vậy?” Dora đứng đó với đôi mắt mở to cảnh giác và dải ruy băng màu tía buộc trên đầu.

“Cháu chưa đủ lớn để biết chuyện, heo con. Quên chuyện ấy đi.” Bà Ruby vừa nói vừa cười.

Nhưng Dora không quên. Ngay khi Sage bước qua cửa, con bé nói với anh, “Quần lót của chị Nellie vẫn nguyên nên không ai làm cái việc bác Ruby lo đâu.” .

“Trời ơi!” Nellie rền rỉ và úp mặt vào lớp da mềm trên ghế.

“Heo con!” Bà Ruby rầy và bắn cái nhìn thương hại sang Nellie.

“Không có ai trong nhà cả. Tôi đã tìm từng phòng một.” Người Sage căng như lò xo bị nén, liên tục đảo mắt về phía Nellie, nhưng cô từ chối nhìn lên.

“Con bé không biết hắn đi hướng nào đâu, Sage. Cô nghĩ con bé đã ngất xỉu khi thằng ấy tấn công. Môi con bé bị thương và mặt bị trầy xước vì đám râu, bác không nghĩ thằng đấy làm được gì khác nữa đâu.”

“Không làm gì khác nữa sao! Lạy Chúa lòng lành! Cháu sẽ giết thằng chó đẻ ấy. Cháu sẽ cưỡi ngựa đi tìm hắn.” Sage quay người bước đi.

“Cháu không thể bỏ mặc bọn bác ở đây, Sage. Cháu biết Stonewall tin cậy giao trang trại cho cháu trông nom, nếu không ông ấy đã không đi rồi. Ông ấy phải giao phó cho người đáng tin cậy thì mới dám đi. Cháu biết thế mà.” Bà Ruby lo âu nhìn khuôn mặt Sage, hy vọng lý lẽ của bà có thể ngăn anh đi săn đuổi Kelso.

Sage đứng im như đá. Mặt lạnh tanh, không cảm xúc, tuy nhiên bà Ruby biết anh đang đấu tranh với mong muốn đuổi theo Kelso. Cuối cùng anh nhìn Nellie.

“Cháu có thể nói chuyện với cô ấy một lúc được không, bác Ruby?” Anh khẽ đề nghị, gần như nài xin.

Ruby nhìn anh trọn một phút. Bà yêu thương cậu bé này. Không, không phải cậu bé mà là chàng trai. Bà nghi ngờ việc anh từng là một cậu bé, hay đã bao giờ làm những điều ngốc nghếch, trẻ con. Ngoài Stonewall, cậu là người bà yêu quý nhất. Và bà đoán cậu quan tâm đến bà hơn bất cứ người nào khác. Cậu cô đơn và cần một cô gái đẹp làm bạn. Người phụ nữ nào may mắn mới có được cậu. Nếu cậu muốn nói chuyện với Nellie duyên dáng, rụt rè, thì chắc chắn bà sẽ giúp.

“Rồi. Bác với Dora sẽ đi qua đằng nhà chính để kiểm tra xem mọi thứ có ổn không. Nellie cần rửa mặt đấy, Sage. Lấy một cái khăn và thấm nước trong chậu rửa. Nào heo con. Cháu với bác có việc để làm đấy.”

“Chúng ta phải làm gì ạ? Bác bảo là bác sẽ kể cháu nghe lúc bác nhảy trên bàn để đổi lấy vàng mà.”

“Có chứ, bác sẽ kể. Đi nào, bác kể cho.”

Sage đứng nhìn Nellie cho tới khi anh không còn nghe thấy tiếng bà Ruby và Dora nữa. Đoạn anh tới bên chậu rửa, nhúng khăn vào nước, vắt kiệt, rồi trở lại cúi xuống chỗ Nellie.

“Để tôi lau mặt cho cô, Nellie.” Những ngón tay nhẹ nhàng đặt dưới cằm, quay mặt cô về phía anh. Môi cô sưng, mắt đỏ hoe vì khóc, nhưng cô vẫn đẹp đến sững sờ. Anh gần như thành kính đưa khăn lau mắt cô. “Bây giờ cô không phải sợ gì hết. Nhìn tôi này, Nellie.”

“Tôi biết. Chỉ là... tôi chưa từng nghĩ sẽ có người làm thế với tôi.” Sau những lời đầu tiên thì từ ngữ dễ dàng tuôn ra. “Hắn đứng đó nhìn tôi. Tôi đã quá sợ! Khi hắn bước khỏi cửa tôi đã nghĩ mình có thể vượt qua hắn, nhưng... hắn vồ lấy tôi.” Cô nhắm nghiền mắt lại, không muốn nghĩ về việc đã xảy ra.

“Hắn đã đặt bàn tay dơ bẩn lên người cô ư?” Sage thở dồn.

Mắt Nellie mở to. “Hắn... chỉ một chút.” Mặt cô ửng đỏ.

“Hắn sẽ không quay lại đây đâu. Hắn biết nếu quay lại thì hắn sẽ chết.” Anh với tay ra siết chặt cánh tay cô để trấn an. “Khá hơn chưa?”

Cô gật đầu và cố vén tóc ra sau lưng. Không người phụ nữ đoan trang nào lại để đàn ông lạ trông thấy mình xõa tóc! Dường như anh biết cô đang nghĩ gì.

“Tóc cô rất đẹp, Nellie. Cô không cần giấu nó vì tôi.” Bàn tay anh lướt xuống tay cô và siết lấy nắm tay nhỏ đang đặt trong lòng cô. Cô không rút tay lại, và Sage tự hỏi liệu cô có nghe được tiếng tim anh đập thình thịch không.

Nellie không thể không nhìn anh chăm chú. Mắt họ ngang tầm - ánh nhìn của anh ấm áp, đôi mắt cô sáng lấp lánh vì những giọt nước mắt mới khô. Đầu óc cô bắt đầu quay cuồng, toàn thân run rẩy. Một bàn tay cô vẫn nằm gọn dưới tay anh, sống lưng cô rùng mình dễ chịu khi ngón tay cái của anh ve vuốt cổ tay cô.

“Tôi chưa từng nghĩ sẽ có cơ hội trò chuyện với em sớm thế.”

Cô tránh ánh mắt anh và nhìn sang bức hình khắc con cú. Ý anh là sao? Anh muốn hói gì? Ý anh là anh muốn chuyện trò với cô ư? Trời ạ! Cô không biết cách chuyện trò với một người đàn ông xa lạ. Nhưng anh là người lạ ư? Mắt cô lại tìm đến khuôn mặt anh. Đấy không phải khuôn mặt của một người lạ. Trông nó thực thân quen và... đáng mến. Ôi! Ánh mắt cô quay lại chỗ con cú.

“Bác Ruby cho tôi xem vài tác phẩm chạm khắc của anh. Tôi thích con cú kia.” Giọng cô yếu ớt và run. Anh có thể cảm thấy người cô run rẩy qua bàn tay đang nắm, và anh siết chặt hơn.

“Tôi sẽ khắc cho em một con.”

“Ồ không, anh không cần phải làm thế!” Gò má cô ửng hồng.

“Nhưng tôi muốn thế. Các anh của em sẽ cho phép em giữ nó chứ?” Anh ngước mắt nhìn mái tóc dày bóng mượt của cô, và muốn cảm nhận nó trên tay. Anh thấy gò má cô ướt đẫm và muốn dùng môi mình lau nó.

Cô nhìn anh như thể đây là lần đầu họ gặp nhau, và ghi nhận mái tóc xoăn sẫm màu, chân mày thẳng cùng sống mũi thanh. Miệng anh rộng và không hay cười, đôi mắt đầy bí ẩn. Nellie nhớ rằng mình chưa từng ở quá gần người đàn ông nào như thế này trước đây. Nellie chưa bao giờ nghiên cứu khuôn mặt các anh như đang làm với Sage. Cô muốn dùng hai tay ôm lấy mặt anh và khẩn cầu anh đừng buồn thế. Đôi mắt thâm trầm cho cô biết anh không có nhiều thứ đáng để cười trong đời.

“Sao họ lại không đồng ý?” cô hỏi với tâm trạng phấn chấn hơn lúc trước. Nụ cười khẽ của anh làm tay cô nổi gai ốc.

“Có thể họ nghĩ tôi không xứng kết bạn với em.”

“Có đúng không?” Nellie ngạc nhiên với chính mình vì hỏi thế.

“Chẳng người đàn ông nào xứng hết,” anh nói khẽ. “Hẳn là họ nghĩ tôi là tội phạm và lang bạt.”

“Có đúng không?” cô hỏi lại.

“Lang bạt thì đúng nhưng tội phạm thì sai. Chẳng ai treo thưởng lấy đầu tôi cả.”

“Chẳng hiểu sao tôi không nghĩ anh là tội phạm.” Cô rời mắt khỏi anh, bỗng dưng e lệ.

“Em sẽ nói chuyện với tôi nữa chứ?” Anh chờ đợi câu trả lời của cô, hy vọng câu hỏi không quá táo bạo.

“Ồ...” Bốn mắt gặp nhau, và cô không thể ngăn mình biểu lộ niềm hân hoan. “Sao anh muốn tôi làm thế?” Ôi, câu hỏi ngu ngốc! Cô khổ sở. Anh ấy sẽ nghĩ mình đang muốn được tán dương!

Anh nhìn các cung bậc cảm xúc trên khuôn mặt cô và tim đập thình thịch.

“Bởi vì tôi đã tìm kiếm em suốt cả đời.” Giọng anh nhiều cảm xúc hơn bất cứ giọng nói nào cô từng nghe.

“Anh Sage...” Cô giơ tay lên cho đến khi lòng bàn tay họ chạm vào nhau. Những ngón tay thô ráp rắn chắc đan vào tay cô, siết chặt đến đau đớn.

“Gọi tên anh lần nữa đi. Làm ơn, Nellie.”

Thở với cô là một nỗ lực. “Anh Sage. Anh Sage.” Cô muốn gọi tên anh nữa, và cô nói. “Anh Sage.”

Nghe tên anh được thốt ra trên môi cô giống như món quà kỳ diệu. Mắt anh sáng lên, rồi nhắm hờ khi nét mặt anh biến đổi. Một nụ cười lan tỏa trên mặt anh và bong bóng hạnh phúc vỡ tung trong tim Nellie. Anh đứng lên, kéo cô dậy. Cô phải ngửa đầu ra để có thể nhìn anh. Tay anh đỡ lấy khuỷu tay cô. Nellie không chắc tại sao anh làm thế, nhưng sau đó cô nhớ rằng mình đã loạng choạng khi đứng lên.

“Chào em, Nellie Mahaffey,” anh thì thầm.

“Chào anh, Sage...”

“Harrington.”

“Harrington.” Cô cảm thấy làn sóng của niềm vui thuần khiết ào qua người. Sự thân mật với người đàn ông vừa gặp nhưng thân quen như đã biết từ lâu là giây phút xúc động nhất trong đời Nellie.

“Em bao nhiêu tuổi?” anh khẽ hỏi.

“Mười tám.”

“Trông em lớn hơn.”

Cô im lặng, ngước nhìn anh chăm chú bằng đôi mắt to ngờ vực. Điều vừa xảy ra giữa họ là điều cuối cùng cô chờ đợi.

Vì cô không nói gì nên anh tiếp, “Anh hai lăm.”

“Chúng ta nên đi thôi. Bác Ruby...” Nellie di chuyển về hướng cửa và anh tiếp tục giữ tay cô cho tới lúc họ rời nhà bác Ruby. Khi anh rút tay về, cô mong bàn tay trở lại, ấm áp và bảo bọc.

Anh đi cạnh cô tới khi họ đến nhà chính, bà Ruby và Dora bước ra hiên như thể đang chờ họ.

“Cảm ơn anh,” Nellie lẩm bẩm khi Sage quay người, để cô lại đó. Cô bị giằng xé bởi khao khát đứng nhìn anh băng qua sân về khu nhà tập thể, nhưng cô đi tiếp lên hiên. Tuy nhiên ngay trước khi vào nhà, cô cho phép mình liếc nhanh lại, gặp ánh mắt anh, rồi đi qua bậu cửa vào nhà.

Nellie nằm trên giường trong phòng. Cô mệt, mặt đau nhức, môi sưng vù, tóc rối bù, tuy vậy cô nín thở và mơ màng. Ý nghĩ được bế trong vòng tay Sage và bàn tay ôm siết của anh thật cám dỗ. Cô nghĩ đến việc làm vợ người đàn ông như thế, được phép vuốt ve những vết thương trên mặt anh, cảm nhận vòng tay vững chãi của anh, ân ái với anh trong đêm, mang thai những đứa con của anh, yêu anh, tất cả là thiên đường cô mong muốn. Ôi! Cô đỏ mặt và lấy tay ôm lấy mặt. Nellie Mahaffey, mày mất trí rồi! Mày mới chỉ gặp anh ấy thôi mà!

Dù tự trách mắng mình gay gắt, Nellie nằm trên giường và mơ màng cho tới khi cô nghe tiếng cứa lưới đập sầm, và Dora lao vào phòng.

“Chị Nellie! Chị Nellie! Tới nhanh lên. Anh Pete và anh Clay đang đưa ông Stonewall vào còn bác Ruby khóc rống lên.”

Nellie ngồi bật dậy nhanh đến mức cô phải dừng một giây để đầu bớt choáng váng. “Có chuyện gì vậy?”

“Em không biết, nhưng ông ấy toàn máu thôi. Mà mặt kinh lắm!”

Dora muốn sang nhà bà Ruby, nhưng Nellie giữ nó lại. Họ chờ cạnh hàng rào trong khi Pete và Clay, với sự giúp đỡ của Sage, đưa ông Stonewall xuống ngựa, rồi mang vào nhà.

Pete băng qua sân, Dora dồn dập hỏi. “Bác ấy bị sao thế? Bác ấy chết rồi à? Sao đầu bác ấy toàn máu?”

Nellie hỏi một câu. “Anh có nghĩ em nên qua đó xem có giúp được gì không?”

“Không, Clay có thể lo liệu được. Anh ấy với Sage sẽ làm những gì cần làm. Có kẻ nào đó đã đánh bác ấy thừa sống thiếu chết. Anh với Clay tìm thấy bác ấy. Mất rất nhiều thời gian mới đưa được bác ấy lên ngựa. Chúa ơi, anh hy vọng bác ấy qua khỏi. Anh chưa từng thấy ai bị đánh kinh khủng thế.”

“Chị Nellie cũng bị đánh. Miệng chị ấy bị dập, nhưng mà quần lót không sao.”

“Dora! Trời ơi Dora, em không bao giờ biết ngậm miệng à?”

Anh mắt sắc như dao của Pete bắt được hình ảnh hai má đỏ lựng cũng như cái miệng sưng vù của Nellie. “Sao...? Chuyện quái gì đã diễn ra ở đây vậy?”

Nellie mất nhiều thời gian để kể, với sự ngắt lời thường xuyên của Dora, nhưng khi nghe xong, Pere lắc đầu không tin.

“Chúa oi! Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này.”

“Nhưng còn chưa hết. Một giờ trước khi trời tối, Jim Lyster về trại, dẫn theo con ngựa của Mason.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.