Tiếng Gọi Trái Tim

Chương 12: Cảm giác ấm áp




Victoria tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng. Miệng cô khô khốc, mặt mướt mồ hôi, nhưng lại nhẹ nhõm, như vẫn luôn cảm thấy khi nhận ra mình chỉ mơ. Trong giấc mơ cô đã khóc trong nỗi tuyệt vọng.

Cô run rẩy ngồi dậy, rửa mặt với thau nước, mặc áo may bằng vải fla-nen, váy dùng để cưỡi ngựa và đi bốt. Sau khi chải đầu và tết tóc, cô bỏ vài món vào túi da, cầm chiếc mũ trên giá treo rồi bước ra hiên. Cô nghe thấy tiếng chuyện trò trong bếp khi băng qua cửa, nhưng không dừng lại để xem đó là ai.

Victoria rất thích thời gian này trong ngày; ánh ban mai chiếu những tia nắng ấm áp lên mặt, bầu không khí trong lành, không chút bụi bặm. Cô dừng chân nhìn về hướng các bãi quây yên ắng bởi hầu hết nhân công đã cưỡi ngựa rời trang trại đi làm việc. Vài người còn lại đang chuẩn bị đi. Trên đường tới gian nhà nhỏ của ông Stonewall, cô thấy Hitch Willis, thợ rèn kiêm bác sĩ cho bầy ngưa, đi ra từ môt căn nhà. Cô gọi ông ta.

“Con ngựa cái nâu của cháu đã đi được chưa bác Hitch?”

“Được rồi. Cô có muốn tôi thắng yên cho nó không?”

“Nếu vậy thì tốt quá. Cháu sẽ cưỡi ngựa vào thành phố.”

“Được thôi.”

Cô ngoái ra sau và thấy bác Stonewall đang đi tới. Cô quay lại đường cũ để gặp ông.

“Chào bác.”

“Chào cháu Victory.”

“Kelso đi mà không gây thêm rắc rối gì nữa chứ?”

“Mọi người nói hắn đã cưỡi ngựa đi trước bình minh một tiếng. Bác ghét phải buộc hắn ra đi như thế, Victory. Ở đây hắn là người lâu năm. Nhưng hồi này hắn như phải gai ấy, và hắn chẳng vừa lòng việc gì cả.”

“Anh ta đi là tốt nhất,” Victoria nói, kết thúc chủ đề. “Hôm nay cháu sẽ vào thành phố. Cháu sẽ cố về trước chiều tối, nhưng nếu không kịp thì cháu sẽ ở lại khách sạn Overland.”

“Mason có báo với bác là cháu sẽ đi. Cậu ta nói cháu định đi gặp luật sư.”

Victoria thậm chí không thèm che giấu sự tức giận của mình. “Mason đã nói thế à?”

“Sáng nay, lúc cậu ta với mấy thằng bé xuống ăn sáng.”

Victoria lặng lẽ nhìn người đàn ông đã lấp đầy chỗ trống khi cha cô mất. Ông chấp nhận sự hiện diện của Mason ở trang trại thật dễ dàng làm sao. Điều đó khiến Victoria đau đớn hơn cô nghĩ. “Tạm biệt bác Stonewall,” cô khẽ chào.

“Chào cháu. Bác mừng là Mason đi cùng cháu. Dạo gần đây bác thấy lo lo mỗi khi cháu đi một mình trên con đường đó.”

Victoria nhanh chóng đi tới bãi quây gia súc, gặp ông Hitch đang tới cửa với con ngựa. Cô mỉm cười với ông già, quàng chiếc cặp da vào mấu trên yên rồi lên ngựa.

“Cảm ơn bác Hitch. Tạm biệt.”

Cô thúc gót vào mình ngựa. Con thú đáp lại và phi về phía rặng đồi. Đám đàn ông đang đứng nhìn Victoria không trông thấy ánh mắt thất vọng của cô cũng như cô không thấy vẻ mặt bối rối của họ.

Victoria đi tới ngã ba đưòng thì nghe tiếng vó ngựa phía sau. Cô điều khiển cho ngựa đi nước kiệu đều đều, mắt nhìn thẳng về phía trước. Khi Mason chạy lên bên cạnh, cô chỉ liếc hắn.

“Chào,” hắn cất lời.

Cô ghìm ngựa chậm lại, nghĩ rằng Mason sẽ đi lên trước, nhưng anh cũng ghìm ngựa đi cùng tốc độ. Ánh mắt anh lang thang trên thân hình mảnh dẻ của cô. Anh thích cách cô ngồi trên yên vững vàng, chân đặt chắc chắn vào bàn đạp, lưng thẳng.

“Lẽ ra cô nên ăn sáng. Tối qua cô có ăn gì đâu. Cô đang định làm gì thế? Tuyệt thực hả?” Cô ném cho Mason ánh mắt lạnh lùng. “Tôi nhắc lại.” Cô ném trả những lời hắn nói với cô đêm qua. “Tôi làm gì hay đi đâu chả liên can khỉ gì đến anh hết. Tránh xa tôi ra!”

Victoria thúc ngựa và tiến lên trước. Cô để con ngựa phi nước đại một lúc. Sự hoảng loạn trong cô nguội dần, cô cho ngựa chạy chậm lại, nhưng mắt vẫn nhìn lên đỉnh núi phía Đông. Con đường dốc dần, Victoria ghìm ngựa chậm hơn nữa để nó tự tìm lối đi giữa những tảng đá to mòn vẹt và chông chênh có thể lở bất cứ lúc nào. Cô đẩy lui những ý nghĩ về Mason và tập trung dẫn ngựa.

Nửa giờ sau Victoria đã lên đỉnh dốc um tùm thường xanh, không khí mát rượi. Cô rùng mình, thúc ngựa vào đường mòn có vài chỗ tránh gió lạnh. Chỉ một tháng nữa thôi con đường này sẽ đầy tuyết, đến vài tuần sau đó thì không thể đi qua được. Mọi người đến hoặc rời trang trại sẽ phải đi bằng con đường khác khó đi hơn, xa hơn.

Đi được nửa đường đến thành phố, cô dừng lại cạnh một con suối để cho ngựa uống nước. Mason tiến lại cạnh cô, cũng làm thế, nhưng không nói gì. Cô tiếp tục đi như thể hắn không ở đó.

Lát sau họ gặp hai người đàn ông dẫn theo một con gia súc thồ hàng. Lúc họ nhường đường cho hai người đó Victoria gật đầu chào và họ nhấc mũ đáp lại.

Khi vào tới phố chính của thành phố South Pass, Mason cưỡi ngựa đi cạnh cô, quan sát và đánh giá mọi người, mọi việc xung quanh. Có hai con ngựa hoang bẩn thỉu kéo một cỗ xe bốn bánh trong đám bụi mù. Một cỗ xe đang dỡ hàng trước cửa hiệu. Hai phụ nữ bước ra từ cửa hàng thịt, đi dọc con đường lát ván đến cửa hàng thương mại tổng hợp. Trên đường phố bụi mù, một con ngựa thiến màu nâu đỏ ngọ nguậy không yên đang phe phẩy đuôi đuổi ruồi trong khi người cưỡi nó thương lượng với một phu khuân vác.

Victoria rẽ vào một con đường nhỏ dẫn đến chỗ nhận chăm sóc ngựa mà không hề biết những kẻ lang bạt ngồi trên các băng ghế dài trước quán rượu đang nhìn cô chằm chằm. Hai phụ nữ đi mua hàng bước ra khỏi cửa hàng thương mại, dừng lại quan sát cô qua vành mũ vải bông kẻ diềm đăng ten.

Ở bên kia đường, anh thợ cắt tóc Oscar Hanson, bước tới cửa để giũ cái khăn bám đầy tóc. Anh ta cao và gầy như một cây sào.

“Chào cô McKenna.”

“Chào anh Hanson.”

Khuôn mặt dài của anh ta sáng lên. “Dạo này cô thế nào?”

“Ổn cả,” Victoria đáp vọng sang bên kia đường.

Một cỗ xe với thùng hàng cao đỗ quay lưng trước hiên cửa hàng nội thất có sáu con la đang đứng gà gật. Người bán nội thất, kiêm luôn dịch vụ tang lễ, đứng cuối hiên giám sát việc dỡ khung giường bằng gỗ hồ đào sẫm màu với tủ áo đồng bộ, và hai cỗ quan bằng gỗ thông trắng.

“Chào cô Victoria. Hôm nay thời tiết thật dễ chịu.”

“Chào anh. Phải, trời đẹp thật.”

“Nếu cô lưu lại thành phố lâu thì Bessie muốn gặp cô đấy. Ghé cửa hàng nếu có thời gian nhé.”

“Cảm ơn anh. Nhắn vợ anh rằng tôi sẽ qua, nếu hôm nay không được thì cũng sớm thôi.”

Chủ cửa hàng nội thất xoa ngón tay lên mặt và quan sát người đàn ông cao ráo cưỡi ngựa cạnh Victoria, nhận thấy mắt hắn liên tục đảo quanh, sang trái, sang phải. Hắn quan sát mọi việc cùng một lúc còn vẻ ngoài thì trông như vừa đánh nhau. Anh ta lấy làm lạ khi thấy Victoria lại đi với người như thế, sau đó tiếp tục dồn sự chú ý vào việc dỡ hàng.

Ở chỗ nhận chăm sóc ngựa, Victoria đưa cương ngựa cho ông già lưng còng.

“Chào bác Claude. Ôi, cháu quên không mang bánh rồi, dù đã nướng bánh nhân hoa quả rồi!”

“He, he, he...” Ông cười để lộ hàm răng đã rụng hết. “Không sao. Bác chẳng nghĩ cháu ra đây sớm vậy Victory. Cháu mới vừa ra thành phố mà.”

“Cháu cũng chẳng ngờ thế, bác Claude, nhưng giờ cháu đang ở đây.” Cô đón cái túi da từ tay ông. “Chăm sóc Rosie giúp cháu. Cháu không biết khi nào sẽ quay lại.”

“Bác biết rồi, Victory.” Claude ngước nhìn Mason. “Cậu cũng muốn để ngựa ở đây à? Chẳng phải đây chính là người đi theo Victory hôm trước sao? Nếu thế thì từ đó đến nay cậu ta bị tẩn kha khá đấy.”

“Có, tôi để ngựa ở đây. Chiều nay cô McKenna và tôi sẽ quay lại.”

Claude lúng túng cầm dây cương. Victory đã bắt đầu đi sang phố như thể nó không quen gã này. Gã vội vàng bắt kịp nó. Có gì đó không ổn rồi.

Victoria quả quyết bước xuôi theo phố, gót giày cô tạo những vết lõm sâu hoắm trên ván lót đường. Cô gật đầu đáp lại hai gã cao bồi vừa nhấc vành mũ chào. Victoria lờ đi áp lực của bàn tay Mason dưới khuỷu tay, bước tới các tấm ván dẫn băng qua đường. Khi họ sang bên kia, Victoria hất tay Mason ra, rồi xoay người đi lên cầu thang gỗ tòa nhà có trụ sở ngân hàng. Mason cúi đầu tránh tấm biển đu đưa đề mấy chữ LUẬT SƯ và đi theo. Victoria nhẹ người khi thấy mành cửa không bị kéo lại và cánh cửa mở ra khi cô vặn tay nắm.

Ông Schoeller ngồi trên chiếc ghế viền da sờn bạc sau bàn làm việc và nhìn lên khi cửa mở. Ông cao, gầy, mái tóc bờm xờm mềm rũ đang thưa dần với nét mặt có vẻ nguy hiểm và dữ tợn, nhưng ánh mắt lại ân cần, và lúc này đang toát lên sự yêu thương dành cho cô gái đứng trước mặt. Ông đứng dậy, giơ tay ra.

“Victoria, rất vui được gặp cô.”

“Xin chào, ngài Schoeller.” Victoria bắt tay ông rồi cởi mũ. Người luật sư nhìn Mason, rồi sang Victoria. “Tôi muốn nói chuyện riêng với ngài, ngài Schoeller.”

Mason bước tới và đưa tay ra. “Tôi là Masonl Mahaffey.”

Viên luật sư bắt tay anh, rõ ràng là bối rối và lẩm bẩm “Mason Mahaffey.”

“Tôi nói chuyện riêng với ngài được không, ngài Schoeller?”

“Hẳn rồi, cô Victoria. Mời ngồi.” Ông nhấc mấy cuốn sách đầy bụi khỏi ghế dựa và dịch nó đến gần bàn.

Mason chờ Victoria ngồi xuống, rồi anh bước tới cạnh cô. Anh nhìn cô rồi sang người đàn ông đang băn khoăn sau bàn làm việc.

“Cô McKenna bực mình với sự có mặt của tôi, nhưng những gì ông nói với cô ấy có liên quan đến quyền lợi của tôi, vì thế tôi đã đến.” Anh choãi chân và tì người lên gót. “Tôi biết thế này là không đúng; ông có thể gọi cảnh sát và ném tôi ra, nhưng tôi hứa với ông là nếu, ông làm thế thì cảnh tượng sẽ chẳng đẹp đẽ gì đâu, mọi người sẽ bàn tán về chuyện này lâu đấy.”

“Điều đó phụ thuộc vào cô Victoria. Nếu cô ấy muốn tôi gọi cảnh sát, thì tôi sẽ làm thế.” Ngài Schoeller nghiêng người về phía trước và đan những ngón tay xương xẩu vào nhau.

Victoria nghiến răng, từ chối nhìn cả hai người. Mason cho tay vào trong áo lấy ra một xấp giấy tờ. Anh tìm rồi lấy ra hai văn bản, đặt chúng trên bàn trước mặt vị luật sư.

“Đây là hóa đơn mua bán và sổ đỏ chứng nhận quyền sở hữu trang trại MM. Tôi đã mua bất động sản này từ Robert McKenna ở Anh.”

“Tôi biết cậu là ai và tôi biết về vụ mua bán, cậu Mahaffey. Tôi đang xem xét tính hợp pháp của vụ mua bán. Cậu có biết ông Marcus McKenna đã làm bản di chúc thứ hai trước khi mất, để lại tất cả tài sản cho con gái không?”

“Theo những gì tôi biết thì ông bà ngoại của Robert McKenna đã cho ông Marcus McKenna vay tiền để bắt đằu việc chăn nuôi gia súc ở trang trại,” Mason nói, lờ câu hỏi về bản di chúc.

“Cha tôi đã trả lại hết,” Victoria lên tiếng.

“Chẳng có văn bản nào chứng minh cha cô đã trả hết nợ ở Anh,” Mason nói!

Victoria há miệng. “Tôi đã đi cùng cha tới thành phố khi ông ấy trả khoản cuối cùng, chúng tôi đã ăn mừng ở khách sạn Overland.”

“Tôi chỉ kể cho cô những gì tôi được biết thôi, Victoria.”

Ngài Schoeller đang chăm chú nghiên cứu chỗ giấy tờ Mason đặt trên bàn. Ông nheo mắt trầm ngâm. Bụng Victoria thót lại vì lo lắng.

“Căn cứ những giấy tờ này thì có vẻ như cậu có quyền sở hữu hợp pháp, cậu Mahaffey. Tuy nhiên, vẫn còn vấn đề về bản di chúc thứ hai. Tất nhiên tôi sẽ viết thư gửi đến Anh để xác minh.”

“Ngài nghĩ khi nào mới biết bản di chúc thứ hai có hiệu lực hay không, ngài Schoeller?” Victoria nghiêng người tới, tha thiết hỏi.

“Khi tòa án lưu động bắt đầu phiên mùa đông. Nhanh nhất cũng phải một tháng nữa.”

“Và nếu họ quyết định bản di chúc có hiệu lực thì sao?”

“Khi đó vẫn còn rắc rối với khoản tiền ông Marcus nợ ông bà Robert, Victoria. Có vẻ như cậu Mahaffey không chỉ mua trang trại mà còn mua cả giấy nợ nữa.”

Victoria xây xẩm. Căn phòng bắt đầu quay mòng mòng, và cô phải cố hết sức mới trấn tĩnh lại. Bàn tay nắm chặt chiếc túi da run lẩy bẩy đến nỗi cô phải đưa tay kia lên giữ nó.

“Vậy là dù thế nào đi nữa, tôi vẫn thua lí?” cô khẽ hỏi, vô vọng, ánh mắt vô hồn, hoang vắng.

“Không. Chúng ta vẫn chưa hết cách. Tôi sẽ xác minh các giấy tờ này và kiểm tra khoản vay. Nhưng mất thời gian đấy, Victoria.”

Cô đứng dậy. “Tôi hiểu.” Cô vòng qua Mason và đi tới cửa.

Ngài Schoeller đứng lên. “Cứ ở trang trại, Victoria, cho đến khi mọi việc được làm rõ. Chắc phải qua mùa đông.”

“Tạm biệt, ngài Schoeller.” Trong một khắc đôi mắt cô ánh lên vẻ tuyệt vọng và mông lung trước khi chuyển thành trống rỗng. Đoạn cô khẽ mỉm cười và đội mũ lên.

Mason khẽ chửi thề, nhét giấy tờ vào trong áo. Lúc xuống cầu thang anh thấy Victoria đang đi vào ngân hàng.

Victoria cẩn thận khoác lên vẻ mặt tươi tỉnh trước khi bước tới quầy giao dịch. Cô mỉm cười với anh thu ngân Hartman.

“Chào anh Hartman.”

“ồ, chào cô McKenna. Cô sao rồi?”

“Ổn cả. Chúng tôi sắp lùa gia súc nên tôi ghé để biết chắc anh sẽ chuẩn bị sẵn giúp tôi tiền trả cho người làm. Khoản tiền vẫn như mọi khi.”

“Tôi sẽ đặc biệt lưu ý, cô McKenna.” Chúa tôi, anh ta nghĩ, cô nàng ngày càng đẹp. Anh ta oang oang, “Dạo này gia súc đều đặn được lùa lên tàu. Sẽ chẳng có vấn đề gì đâu.”

“Cảm ơn nhiều, anh Hartman. Chúc anh một ngày vui vẻ.” Victoria ép mình khẽ cười tạm biệt.

“Chào cô McKenna. Cô lưu lại thành phố đêm nay chứ?”

“Tôi vẫn chưa quyết định. Tạm biệt, anh Hartman.”

Victoria rời ngân hàng, bước ra ngoài nắng, kéo mũ trùm tới mắt và rảo bước. Mason đi theo nhưng giữ khoảng cách. Anh biết cô cần thời gian định thần lại sau tin xấu mới nghe trong văn phòng luật sư.

Khi tới chỗ cửa đôi cao dẫn vào tiền sảnh khách sạn Overland, Victoria phải dừng lại nhường đường cho một phụ nữ lớn tuổi chống gậy ba toong.

Đúng lúc ấy, một người çtàn ông đang đứng ở tiền sảnh khách sạn trông thấy cô và suýt làm rơi điếu thuốc lá dài đang ngậm trên miệng. Hắn ta hấp tấp tới cửa, ra ngoài đường để ngắm cô kỹ hơn và bị một gã cao bồi cao ráo, rám nắng hích khỏi đường mà chẳng thèm đứng lại xin lỗi.

Không biết và không để tâm đến người đàn ông đang ngó mình chằm chằm và người đang đi theo, Victoria bình thản đi qua vài cửa hàng, rẽ cua và nhìn thấy thứ gì đó - một nhà hàng mới mở. Có vẻ như đó là nơi yên tĩnh mà cô có thể suy nghĩ, và dù không đói, cô cũng biết mình cần thức ăn.

Mới quá trưa một chút, nhưng chỉ có một người khách trong tiệm ăn nhỏ. Victoria ngồi xuống bàn cạnh tường, lưng quay ra cửa. Cô đặt túi da và mũ lên ghế bên cạnh. Tiếng cửa mở rồi đóng sau lưng cô, nhưng Victoria không quay lại. Cô quan sát tiệm ăn và nhận thấy chủ quán đã bỏ nhiều công bài trí. Trước kia đây là tiệm bánh, nhưng nhờ mua may bán đắt nên đã chuyển sang tòa nhà lớn hơn bên kia đường.

Có sáu bàn phủ khăn kẻ ca rô trong tiệm ăn. Màn kẻ ca rô được căng ngang cửa sổ. Sàn nhà sạch sẽ và một tấm biển lớn viết bằng bút chì những chữ: CẤM KHẠC NHỔ LÊN SÀN được treo trên tường.

Một phụ nữ xinh xắn với mái tóc nâu vàng đẹp đẽ được cuộn cao trên đầu bước tới. Cô ta cao, vóc dáng đầy đặn và có đôi tay nhanh nhẹn.

“Xin chào. Xin lỗi vì đã không đón khách. Tôi là Sally Kenny. Đây là tuần khai trương và tôi e rằng mọi việc vẫn chưa ổn định. Hôm nay có món bò hầm và bánh mì ngô.”

“Thế là được rồi,” Victoria nói khẽ.

“Còn anh, anh dùng gì?” Cô ta đi qua Victoria sang bàn phía sau. “Tôi có bánh trứng nữa.”

“Tôi dùng cả hai món và cho thêm cà phê.”

Giọng Mason! Nếu không run lẩy bẩy, Victoria sẽ đứng dậy ra khỏi tiệm ăn ngay. Hắn không thể để cô yên được sao? Cô cố không nghĩ về hắn, tập trung vào việc ăn uống.

Một người đàn ông đẩy ghế ra sau rồi đi tới quầy thanh toán. Người phụ nữ lúc nãy mỉm cười, đút tiền vào túi trước tạp dề.

“Rất mong quý khách sẽ quay lại,” cô ta gọi với theo vị khách đã ra tới cửa.

Trong một lúc Victoria tưởng tượng mình ở cương vị người phụ nữ tóc nâu vàng kia. Và nảy ra ý nghĩ cô có thể làm công việc này - vì cô thích việc bếp núc và giỏi nấu nướng. Mặc dầu vậy cô cần tiền để khởi sự. Cô nhẩm tính số tiền còn trong két sắt ở trang trại. Chết tiệt! Tối qua cô đã đưa chìa khóa cho Mason để hắn thanh toán cho Kelso! Sao mình ngu vậy nhỉ? Từ khi gặp gã này, hắn cứ khiêu khích cô làm những việc không nên làm. Như việc đi vào bếp và đe dọa Kelso.

Victoria có thể cảm thấy ánh mắt hắn dán trên lưng và cử động không thoải mái. Một điều ngu ngốc nữa là lại ngồi quay lưng ra cửa để không nhìn thấy hắn vào! Cô vuốt tóc và kéo cổ áo lên cao hơn một chút, vô thức giấu làn da trần khỏi tầm nhìn của hắn.

Khi Sally quay lại với đĩa thức ăn, thì có một bé gái bám chặt vào váy. Victoria nhìn cô bé náu mình sau mẹ, đôi mắt to tròn đen nhánh e thẹn liếc trộm cô. Hiếm khi Victoria thấy trẻ con, trừ những lúc vào thành phố.

“Chào cháu,” cô khẽ nói với đứa bé.

“Chào cô đi, Melissa,” mẹ giục, nhưng cô bé chi vùi mặt vào váy mẹ. “Con bé nhát lắm, cô ạ,” Sally nói khi đặt đĩa hầm trước mặt Victoria. Vào lúc khác trông món ăn sẽ rất ngon lành nhưng lúc này... “Nếu cô muốn, tôi sẽ lấy một cốc sữa tách bơ lạnh cho cô,” cô ta gợi ý rồi bước vội vã, cô con gái bám chặt vào váy khi Victoria gật đầu.

Bé gái không đi cùng lúc cô ta mang thức ăn cho Mason. Victoria nghe hắn khen tiệm ăn bài trí đẹp. Cô tự hỏi cô ta nghĩ gì về khuôn mặt thâm tím của hắn. Thậm chí trông hắn vẫn đẹp trai dù có những vết bầm. Lúc này cô ước gì mình đã không khâu vết thương trên má hắn! Victoria chua chát nghĩ nếu cô không khâu thì bác Ruby sẽ làm. Sally đang chuyện trò với Mason. Nếu hắn đến đây trước khi bị đánh tơi tả, hẳn cô ta đã tán tỉnh hắn rồi!

Victoria đắm chìm trong những ý nghĩ tức tối đến nỗi không nhận ra mình đã ăn hết đĩa bò hầm. Khi Sally mang chiếc đĩa trống không đi và quay lại với một miếng bánh trứng, một ý tưởng lóe lên trong đầu cô.

“Hình như có nhiều việc phải làm chị Kenny nhỉ. Chị có nghĩ đến việc thuê thêm người giúp không?”

Cô ta mỉm cười và lau tay vào tạp dề. “Tôi nghĩ lúc nào đông khách hơn thì buộc phải thế. Nhưng giờ tôi không có khả năng thuê thêm người.”

“Thế nếu chỉ làm việc để có ngày hai bữa thì sao? Chị sẽ nghĩ lại chứ?”

“Nào... tôi có một phòng nhỏ trên gác. Tôi sẽ xem xét. Cô tự ứng cử à?”

“Victoria, thật không phải khi để cô ta nghĩ em sẽ làm thuê khi mà em không thể!” Mason đứng bên cạnh bàn, khuôn mặt hắn còn đáng sợ hơn khi giận dữ.

Sally lui vài bước, đôi mắt to đảo đi đảo lại từ Mason sang Victoria.

Victoria cảm thấy cơn giận dâng lên trong cô. Cô đẩy ghế về phía sau và đứng dậy, đôi mắt hổ phách bừng cháy phẫn nộ và căm ghét nhắm vào Mason. Hắn đã đảo lộn cuộc đời cô, giờ còn làm cô bẽ mặt trước người phụ nữ này. Sao hắn lại làm thế với cô chứ? Cô sẽ không bao giờ thoát khỏi hắn ư?

“Đồ... đồ... con hoang!” Giận dữ sôi sục trong cô. “Đồ chồn hôi hám! Tôi ước gì Kelso đã đánh chết anh!”

“Thật lòng em chẳng mong thế, Victoria.” Khóe miệng cử động được của Mason nở nụ cười nhăn nhở.

“Muốn chết đi được!” Cô túm lấy mũ và túi da.

Mason thảy tiền xuống bàn. “Vợ chồng tôi có chút cãi vã. Tốt hơn tôi nên đưa cô ấy ra khỏi đây và làm cô ấy nguôi giận.”

“Cái gì của anh cơ?” Victoria gần như hét lên.

Mason nhún vai và cười nhăn nhở. “Cô thấy đấy” hắn vừa nói vừa cười và nắm khuỷu tay Victoria. “Chúng tôi sẽ cố gắng ghé qua khi đến thành phố lần tới. Mong là lúc đó cô ấy sẽ vui vẻ hơn.” Hắn ép cô đi ra cửa.

Sally đứng như ười trồng trước cảnh đó. “Tạm biệt,” cô ta khẽ chào khi cánh cửa lưới đóng sầm sau họ.

Trên phố, Mason đẩy, kéo Victoria hướng về chỗ nhận giữ ngựa thuê. Khi hơi thở điều hòa, cô ấn gót xuống và giật tay khỏi tay hắn.

“Buông tôi ra,” cô rít lên. “Buông tôi ra nếu không tôi sẽ la lên! Anh có biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi kêu cứu không? Đàn ông sẽ bu vào anh đông đặc như ruồi! Và nếu tôi la 'hiếp' thì người anh sẽ có đủ lỗ để biến thành tổ ong!”

“Cô sẽ không làm gì cả,” hắn bình thản nói. “Thôi nào. Chúng ta về nhà.”

“Nhà ư? Không gì láo xược hơn thế!”

“Victoria, chẳng có luật nào cấm đàn ông phát mông vợ mình, đàn ông trên phố này sẽ chỉ cười nếu tôi nói vợ mình cần bị phát vào mông rồi cứ thế vắt người cô qua gối và làm vậy. Hợp tác đi nào, không cô sẽ bị thế.”

“Mọi người ở đây biết tôi! Họ biết chúng ta không lấy nhau!” cô thở hắt ra.

“Tôi sẽ thuyết phục họ rằng chúng ta đã lấy nhau ở Denver và trước khi họ biết đúng sai thì chúng ta đã đi rồi.”

“Tôi không hiểu vì sao anh làm thế này. Giờ anh có mọi thứ rồi đấy. Anh chưa thỏa mãn sao? Anh không thể chừa lại tí gì cho tôi được à?” Giọng cô không tức giận nữa mà chỉ còn tuyệt vọng.

“Nếu cái đầu bướng bỉnh của cô biết suy nghĩ thì cô sẽ hiểu việc tôi đang làm. Tôi đang cố chỉ cho cô thấy rằng cô vẫn còn gì đó.” Hắn nói với cô như thể cô là Dora. Victoria nghiến răng thất vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.