Tiếng Gọi Trái Tim

Chương 10: Bi kịch




Ít nhất hai tá người ngồi ở chiếc bàn dài trải vải dầu khi Mason bước vào bếp ăn tập thể, theo sau là cặp sinh đôi và Doonie. Đêm qua anh đã kiểm tra sổ sách. Trước tiên anh cần phải biết thứ đã mua ra sao, và anh nhận ra bất động sản này rất thịnh vượng. Theo số liệu sổ sách thì trang trại có ba mươi ngàn đầu gia súc. Hơn con số năm ngàn mà Robert McKenna đã cam đoan với anh rất nhiều. Thay vì phải mừng trước con số thực này, anh lai có thêm một điểm trên danh sách nghi vấn đang gia tăng nhanh chóng đối với tính hợp pháp của vụ mua bán.

“Chào.” Ruby đặt đĩa thịt rán lên bàn. “Lấy cà phê rồi ngồi đi. Gopher, ông làm thêm một mẻ bánh quy được không?”

Mọi người trong bàn ai cũng say sưa ăn ngon lành, vừa uống từng ngụm lớn cà phê để nuốt trôi chỗ thức ăn nhồm nhoàm đầy miệng. Những mẩu hội thoại ngừng bặt khi Mason và các em trai bước vào phòng, mọi người cắm mắt vào đĩa của mình.

“Này... vào ăn đi chứ! Chẳng ai chờ các cậu mãi đâu,” Ruby bảo mấy anh em nhà Mahaffey.

Stonewall gật đầu chào Mason nhưng tiếp tục nhai rào rạo, quai hàm đưa lên đưa xuống khi ăn. “Lud này, có nhiều việc cần làm đấy,” ông nói sau khi nuốt. “Dẫn Kelso với bốn người nữa qua chỗ dốc Potter. Trên đó có ít gia súc của chúng ta. Con nào đóng dấu trang trại MM phải được đưa qua sông về hết đấy.”

Người đàn ông có làn da hồng hào ngồi cuối bàn giận dữ lên tiếng phản đối. “Dốc Potter à? Sao chứ, nó ở trên mạn Bắc mà.”

“Tôi biết nó ở đâu,” Stonewall bình tĩnh đáp trả.

“Đó là đồng cỏ màu mỡ nhất cái vùng chết tiệt này! Ông đang làm gì thế? Đầu óc ông bắt đầu lẩn thẩn rồi sao Stonewall?” Đôi mắt ti hí của hắn đảo qua những khuôn mặt đang ngồi tại bàn, tìm kiếm sự ủng hộ.

Stonewall dựa lưng vào ghế. “Tôi đang nói chuyện với Lud, Kelso. Việc của cậu không phải là chỉ bảo tôi làm việc thế nào.”

“Ông định bỏ chỗ ấy hả?”

“Ta chẳng bỏ gì hết” Stonewall nhìn từ gã chăn bò mặt đỏ gay tới những người khác. “Những người còn lại làm việc ở phía Nam dọc theo rìa núi đỉnh bằng tới đỉnh Black Hole. Trong vòng một tuần phải lùa hết bầy gia súc xuống. Gopher sẽ đưa bếp ăn di động đến đấy. Canon, cậu quản lý nhé. Tôi sẽ ra xem các cậu làm ăn thế nào trong một, hai ngày.” Stonewall kết thúc bữa ăn và uống ngụm cà phê cuối cùng. Ông bất ngờ đứng dậy. Khi nhấc mũ lên, ông lia mắt đến gã đàn ông mặc quần ống túm màu da hoẵng xơ xác ở cuối bàn. “Cậu được ăn ở thoải mái ở đây, nhưng nếu cậu có thể xử lý đống gỗ thì hãy bổ ít củi cho tiểu thư Victory.”

Mason dõi theo ánh mắt của gã đàn ông đang gắn chặt vào ông Stonewall. Tóc gã cháy nắng và bộ mặt choắt đang ra vẻ nhơn nhơn. Gã nhìn đáp trả Mason khi phát hiện anh đang quan sát gã. Sau một khoảnh khắc, đôi mắt lam nhạt lia từ Mason tới Stonewall rồi quay lại Mason. Một ánh xảo quyệt nhá lên trong đôi mắt nheo lại của gã.

“Tao đã gặp bọn mày chưa?” Sự im lặng bao trùm căn phòng.

“Có thể. Tôi từng quanh quẩn đâu đây.” Một con dao dài và mảnh xuất hiện trên tay Mason và anh khom người, phi nó tới trước, cắm phập vào một cái bánh quy.

“Mày là kỵ binh đúng không?” Gã nhỏm dậy khỏi ghế và đặt hai tay lên bàn. Lưng đeo đầy súng.

“Ike!” Vóc dáng to lớn của Stonewall khiến gã kia trông thật nhỏ bé. “Cậu được đón chào ở đây chừng nào cậu còn giữ súng trong bao. Cậu không có quyền hỏi này hỏi nọ. Có ai hỏi gì cậu đâu hả.”

“Thằng này không thích cảnh sát vác mặt đến đây,” Ike gầm gừ.

“Tôi không phải cảnh sát.” Mason đứng thẳng người và tiến một bước về phíà bàn.

“Tao nói mày là cảnh sát đấy.”

Mason chuyển động nhanh như chớp và xoay người vung ra một cú đấm rắn như thép. Nắm đấm trúng ngay cái cổ gầy nhẳng của Ike, đẩy gã về phía sau và ngã nằm sóng soài trên sàn nhà.

Cũng nhanh như cú xoay người ấy, Mason lui lại, rút súng ra và chĩa vào đám người ngồi cạnh Ike. Mason biết rằng khi Ike hết choáng váng, hắn sẽ rút súng, nhưng ngay lúc này việc quan trọng là quan sát phản ứng của những người khác.

Một gã to lớn, lưng thẳng đuột, chân dài, hông chắc nịch đứng dậy. Sức mạnh của gã thể hiện qua vòm ngực cơ bắp và bờ vai rộng vững chãi. Gò má cao tạo cho khuôn mặt vẻ góc cạnh. Cặp mắt xanh lạnh lùng trên làn da Anh-điêng sẫm màu vì sương gió đang khẽ nheo lại bởi ánh đèn chói sáng.

“Tôi không muốn gây sự với anh, nhưng tôi không chấp nhận một người vẩy súng vào tôi.” Giọng gã có chút âm điệu vùng Đông Nam.

“Anh đi cùng với hắn à?” Mason ra dấu về phía gã đàn ông trên sàn.

“Tôi không phải là đồng đảng của hắn, nếu đấy là ý anh.”

“Cháu không nên rời giường, Sage. Đôi khi bác nghĩ cháu chẳng có tí đầu óc nào hết,” Ruby quở trách. Gã liếc nhìn bà rồi quay lại Mason.

Mason chuyển ánh mắt sang người đàn ông ngồi ở cuối bàn và thấy gã lắc đầu.

Ike đang lắc lư đầu và từ từ đứng dậy. Stonewall đi tới trước mặt gã. “Cậu đáng bị thế vì gọi một người đàn ông là kẻ dối trá, Ike. Tôi đã thấy người ta giết nhau vì những lý do tầm thường hơn. Cậu ta không phải cảnh sát. Hay chí ít là cậu ta ở đây không phải với vai trò đó.”

“Vậy hắn ở đây làm gì?” Giọng Ike bực tức, tay rờ lên cổ.

“Đúng. Hắn ở đây làm gì?” Kelso, gã mặt đỏ, lên tiếng.

Stonewall do dự và Mason nói. “Lý do tôi ở đây không phải là việc của các anh, nhưng tôi vẫn nói rõ cho các anh biết. Tôi đã đầu tư vào trang trại này. Tôi định ở đây và xem xét tài sản của mình. Mọi việc có thể tiếp tục diễn ra như trước giờ hoặc sẽ thay đổi. Điều đó phụ thuộc vào các người.”

Yên lặng bao trùm căn phòng.

Sự sững sờ ban đầu của Kelso nhạt dần, thay vào đó là giận dữ. “Mua sao...?” Mặt gã chuyển thành đỏ sậm và đôi mắt gay gắt xám xịt. “Tiểu thư Victory sẽ không bán...”

“Kelso! Mẹ kiếp!” Stonewall gầm lên. “Mày chỉ làm công ở đây giống tao thôi. Việc tiểu thư Victory bán hay không chẳng liên quan gì đến mày cả.”

“Tôi sẽ nói chuyên với hắn, ông Stonewall.” Mason dồn toàn bộ sự chú ý vào Kelso, biết rằng Pete và Clay sẽ để mắt đến Ike. “Mọi việc vẫn bình thường như từ trước đến nay, Kelso. Tôi ủng hộ ông Stonewall trong mọi việc, và nếu tôi nghe anh căn vặn mệnh lệnh của ông ấy lần nữa thì anh sẽ phải cút xéo. Đã hiểu chưa?”

Mặt Kelso lạnh tanh bởi cơn cuồng nộ bị kìm nén và gã hếch đầu ra phía trước nhìn Mason trừng trừng. “Lúc tao đến trang trại này tao còn nhỏ hơn thằng nhãi kia.” Gã vung tay về phía Doonie. “Tao ở đây trước tất cả lũ chúng nó. Tao biết tiểu thư Victory từ lúc cô ấy chỉ cao bằng cái bàn này. Cô ấy sẽ không để mày đuổi tao đi.” Gã mở rộng hai chân và thủ thế, như thể chuẩn bị sẵn sàng trước bất cứ thách thức nào.

“Làm việc của mình thì anh sẽ ở lại. Ông Stonewall là quản đốc. Ông ấy quản lý nhân công và anh không được hỗn xược. Tôi sẽ trừng trị bất cứ ai dám cãi lại ông Stonewall. Tốt hơn hết anh nên biết điều, Kelso. Ở đây không có chỗ cho những kẻ phá rối.” Mason cảnh báo Kelso, nhưng mắt đảo khắp phòng và tất cả đều nhận được thông điệp ấy. “Giờ thì tiếp tục làm việc hoặc thắng yên ngựa ra đi.”

Kelso đứng như phỗng trong một lúc, rồi quay người bước đi. Đến cửa gã dừng chân để nhắc lại điều vừa nói ban nãy.

“Tiểu thư Victory sẽ không để mày đuổi tao đi.”

Khi mọi người đã rút khỏi phòng, chỉ còn lại anh em nhà Mahaffey, Sage và ông Stonewall, bà Ruby cười ngặt nghẽo. “Thật đáng giá khi nhìn thấy vẻ mặt đó của Kelso.” Khuôn mặt tròn xoe của bà loang loáng mồ hôi, ánh mắt lấp lánh rạng rỡ với Mason. “Từ lâu Kelso đã nghĩ hắn sẽ tán...”

“Em yêu. Em lại ba hoa rồi,” Stonewall nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.

“Có phải bí mật gì đâu. Mọi người đều biết Kelso nghĩ hắn xứng với Victory. Hắn nghĩ...”

“Xứng với tiểu thư Victoria sao?” Pete kinh ngạc thốt ra. “Sao cơ, gã còn không xứng để chạm vào tay cô ấy!”

Mason quắc mắt nhìn em trai. Tức tối và oán giận hiện rõ trên mặt Pete. Cảm giác bất an làm xương sống Mason nổi gai. Pete sắp phải lòng Victoria. Anh không thể để điều ấy xảy ra. Không đời nào Victoria nghiêm túc quan tâm đến thằng bé, Pete sẽ tự làm mình tổn thương.

“Tôi đã nghĩ sẽ có lúc tôi phải giết hắn.” Sage ngồi xuống một chiếc ghế, một tay áp sát vào ngực, một tay kéo tách cà phê về phía mình. Nét mặt gã không thể đọc được.

Lạy Chúa! Mason nghĩ. Chẳng lẽ tất cả đàn ông ở trang trại này đều yêu Victoria McKenna sao?

“Tôi và các em đã sẵn sàng làm việc,” anh bảo ông Stonewall. “Đấy là nếu Doonie đã xong bữa sáng.”

“Các cậu cứ để thằng bé ăn tùy thích.” Ở cuối bàn, Ruby quay thân hình mũm mĩm lại. “Thằng nhóc cần được nhồi lên. Tên cháu là gì, nhóc? Doonie à? Lạy Chúa! Ta chưa từng nghe thấy tên đó. Này Doonie, cháu có muốn ít mật đường ăn với bánh quy không?”

“Cũng được.” Doonie ngước nhìn Mason, và nói thêm, “thưa bác.”

“Đàn ông đi làm việc đi. Tôi, Doonie và Sage ngồi đây ăn tiếp. Ông đang làm gì thế Gopher? Xách cho tôi ít nước trước khi đi, tôi sẽ lau dọn ở đây.”

Anh em nhà Mahaffey theo Stonewall tới chỗ bãi quây để xem bầy ngựa thảo nguyên đang chờ được thuần dưỡng, nhưng tâm trí Mason để nơi khác. Lúc này mới chỉ rạng đông và anh trông thấy ánh lửa lập lòe trên cửa sổ nhà bếp. Anh đột ngột tách khỏi các em và Stonewall để đi về phía nhà chính.

***

Đêm dài đằng đẵng. Victoria đứng bên cửa sổ bếp ngắm ánh dương lấp ló ở phía Đông báo hiệu ngày mới , nghe tiếng gáy dõng dạc đầu tiên của chú gà trống vang cả thung lũng, vọng vào vách núi cao đỉnh bằng ở phía Bắc. Cô cố thả lỏng tâm trí và cơ thể, nhưng cứ trằn trọc không ngủ được nên buộc phải dậy sớm. Kể cả lúc này dù cô cố không nghĩ đến nữa nhưng vẫn không thể xua được những ý nghĩ cứ xoay vần như một vòng quay trong đầu: Cô sẽ chống chọi với những kẻ xâm chiếm nhà mình như thế nào đấy? Cô phải làm gì để giữ được bình tĩnh và suy nghĩ sáng suốt với những kẻ thúc ép cô?

Cô đi tới bên bếp lò và nhẹ nhàng nhấc bình cà phê đang sôi trên bếp xuống để nguội. Liệu cô có dám bỏ mặc ngôi nhà cho Dora phá hoại không? Cô thở dài bực bội. Để suy nghĩ thông suốt cô cần phải rời khỏi nhà, đến nơi nào đó yên tĩnh một mình. Cô xấu hổ vì đã cho phép Mason ôm mình đêm qua, thậm chí còn khổ sở hơn vì thích được nằm trong vòng tay hắn.

Victoria cáu kỉnh nhìn chiếc đồng hồ trên mặt lò sưởi. Vì Chúa! Lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm cô đã quên lên dây cót và quả lắc đang đứng im phăng phắc. Đôi mắt trên khuôn mặt được sơn vẽ dường như đang khiển trách cô. Victoria thận trọng gỡ tấm kính ở mặt trước đồng hồ và lên dây cót. Sáu vòng là đủ để nó chạy cho đến đêm, và đêm nay cô sẽ lên dây lần nữa, đúng giờ như mọi khi, dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa. Nhưng ngay lúc này cô còn không biết đang là mấy giờ. Khốn kiếp!

“Năm rưỡi.”

Âm thanh vang lên ngay ngưỡng cửa, cô vội quay lại và thấy Mason đang đứng đó, cất chiếc đồng hồ vàng vào túi. Khốn kiếp! Khốn kiếp! Cô nghĩ. Sao đầu gối mình lại quá yếu thế này? Cô chống người vào kệ lò sưởi, đầu óc quay cuồng. Cô mong mình có thể điềm tĩnh và thốt lên câu gì đó cộc cằn, nhưng không thể. Quay người lại, cô chỉnh kim giờ và chờ nó nhúc nhích, rồi chỉnh chuông cứ nửa tiếng báo một lần. Tiếng chuông đồng hồ vang ầm ĩ trong căn phòng yên tĩnh. Cô cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Mason và ngước nhìn hắn với vẻ bồn chồn.

“Các em trai và tôi đã ăn sáng ở bếp tập thể. Doonie vẫn ở đấy. Bà Ruby đang cố nhồi bánh quy và mật đường cho thằng bé.”

“Thế anh viện ra lý do gì để biện minh cho sự có mặt của gia đình anh?”

“Tôi không định biện minh gì cả, nhưng tình thế ép buộc tôi phải nói.”

“Ý anh là sao? Có rắc rối à?”

“Không phải rắc rối. Một gã tên Kelso quá lộng hành. Dường như hắn tự cho mình được quyền chất vấn mệnh lệnh của ông Stonewall. Tôi phải cho hắn biết rằng tôi đã đầu tư vào trang trại và tôi ủng hộ quản đốc.”

“Thế thôi sao?” Victoria nâng tấm khăn trải trên bàn lên.

“Thế thôi.”

Bầu không khí im ắng lại bao trùm trong khi Mason rót cà phê ra chiếc cốc đặt cạnh chỗ anh đã ngồi ăn bữa tối. Anh rót đầy cốc Victoria mà không hề hỏi ý cô. Anh ngồi xuống và liếc trộm cô. Chiếc váy hồng cô mặc sáng nay đã bạc do giặt nhiều lần, nhưng nó làm hai má cô ửng hồng và tôn lên bầu ngực. Trông cô thật xinh đẹp trong màu hồng, thậm chí còn đẹp hơn màu xanh hôm qua.

Thứ gì đó thắt lại trong ngực Mason. Anh muốn xõa bím tóc dày kia và ngắm bàn tay mình luồn qua nó. Mason vẫn có thể cảm thấy sự mềm mại của cơ thể cô trong vòng tay, làn tóc mượt như lụa của cô chạm vào miệng anh. Anh quan sát nét mặt cô, không thể rời mắt khỏi những đường nét mảnh dẻ, và sự thanh tú đó làm nổi bật đôi mắt màu hổ phách to tròn, sáng nay, đôi mắt ấy có quầng thâm, chứng tỏ một đêm mất ngủ.

Trước đây anh không thấy những nốt tàn nhang lấm tấm trên mũi cô.

Cô ngồi xuống bàn và nói với vẻ kiên quyết, “Ngày mai tôi sẽ vào thành phố và nói chuyện với luật sư lần nữa. Trước mùa đông, việc này phải được giải quyết xong.” Giọng cô tàn nhẫn kéo Mason khỏi sự mơ màng.

“Tôi sẽ đi với cô.”

Victoria hít nhanh một hơi. “Ý anh là anh sẽ đi và không quay lại nữa?”

“Không, Victoria. Tôi nói là tôi đi cùng cô. Các em tôi sẽ ở đây.” Anh nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. Anh thấy tay cô siết lại quanh chiếc cốc. Bóng của hàng mi đổ dài xuống má khiến khuôn mặt cô toát lên vẻ yếu đuối. Sự đau đớn của cô làm anh xúc động. Dâng tràn trong anh là khao khát không để bất cứ điều gì làm cô tổn thương, bảo vệ cô khỏi đau đớn và bất hạnh, nhưng trách nhiệm với gia đinh và quyết tâm xây dựng mái nhà cho các em cũng mạnh không kém. Mason bị giằng xé giữa các cảm xúc trái ngược, và anh có cảm tưởng như mình bị xé làm đôi. Đêm qua, anh chỉ ngủ chập chờn, nên cả dây thần kinh lẫn cơ thể đều căng cứng.

“Quỷ tha ma bắt anh đi! Vậy tôi sẽ đi một mình!” Ánh nhìn cay đắng khóa chặt mắt Mason trong khi khuôn miệng Victoria căng ra vì tức giận.

“Victoria, tôi không thể cho cô điều cô muốn.” Nét mặt hắn nghiêm trang và cô bất ngờ trước sự dịu dàng trong đôi mắt hắn. Mason với tay qua bàn và phủ tay cô bằng tay hắn.

Cô giận dữ vì sự vô dụng của mình, rồi giật tay ra. “Anh có thể chứ, anh đã thấy cha tôi xây dựng được những gì. Dù anh có trả cho Robert bao nhiêu chăng nữa thì cũng không đủ với giá trị của nơi này, đúng không?” Cô buộc tội. “Tôi không nên đưa các người đến đây. Tôi nên tới thẳng chỗ ngài Schoeller khi đang ở thành phố mới phải!”

“Vậy sao cô không làm thế?” hắn hỏi một cách dứt khoát và đứng dậy.

Cô từ chối nhìn hắn. “Tôi không biết,” cô lẩm bẩm.

“Đối mặt với sự thật đi, Victoria. Chúng tôi tới đây để ở lại.” Hắn dừng một lát. “Tôi đã cố gắng nghĩ ra một giải pháp và rốt cuộc là có hai phương án. Cô có thể lấy tôi và sống ở trang trại với tôi, hoặc cô chuyển xuống thung lũng và khai hoang mà sống.” Hắn lại ngừng. “Thừa nhận đi, tối qua cô đã cảm thấy thoải mái trong vòng tay tôi. Chúng ta có thể xây dựng một cuộc đời tốt đẹp cùng với nhau đấy cô gái.”

Victoria sửng sốt trong giây lát, rồi bật dậy. “Khai hoang trên chính đất đai của tôi sao?” cô thở gấp. “Cưới anh để có thể ở lại căn nhà do cha tôi xây dựng sao?” Giọng cô vút cao, gần như kích động. “Cút ra! Cút ra!” Cô đứng với tay nắm chặt thành nắm đấm và cố trấn tĩnh, dù hai mắt đẫm lệ, khuôn miệng căng cứng và đầu ngẩng cao đầy kiêu hãnh trong vô thức. “Anh là đồ... đồ khốn nạn, anh Mahaffey.” Từng từ được thốt ra một cách lặng lẽ.

“Tôi đã từng được gọi bằng những cái tên xấu xa hơn, cô McKenna,” hắn nói và bước qua cô.

Trong một lúc sau khi hắn bỏ đi, Victoria cảm thấy mình chắc chắn không thể trụ thêm được nữa, rằng cô đã vỡ thành hàng ngàn mảnh nhỏ. Cô bước đến chỗ chiếc đồng hồ trên mặt lò sưởi và không nhớ mình đã ngắm quả lắc đung đưa trong bao lâu, rồi dần bình tâm lại.

Cô tự nhủ mình có thể làm được, mình có thể ở với họ một thòi gian. Cô phải làm được, nếu không cô sẽ phải rời bỏ mọi thứ cô từng biết. Và cô hiểu mình không thể chịu đựng được điều đó.

“Chị Victoria...?”

Victoria xoay mình, ngượng ngập vì đã để người khác nhìn thấy sự yếu đuối. Khuôn mặt Victoria tỏ rõ sự thù địch khi cô trừng trừng nhìn Nellie. Cô gái đứng rụt rè trên ngưỡng cửa trông như thể sẽ vỡ tan nếu ai đó chạm mạnh vào. Một nụ cười bẽn lẽn nở trên môi Nellie và đôi mắt to đầy biểu cảm dường như đang nài xin sự tử tế. Victoria dịu đi đôi chút khi cô nhìn vào khuôn mặt gầy gò đáng yêu ấy.

“Đừng nhìn tôi như thể tôi sắp đánh cô,” Victoria nạt.

“Em xin lỗi...”

“Và cũng đừng có xin lỗi nữa!” Victoria gắt. “Ô, tôi xin lỗi, Nellie. Tôi không định nạt nộ cô. Tôi nghĩ chúng ta đã có thể trở thành bạn bè nếu... nếu tình huống khác đi.”

“Ban nãy em nghe có tiếng anh Mason ở đây, có đúng không?”

“Đúng, nhưng anh ta đi rồi.” Victoria bước tới bếp lò và châm thêm củi. Suy nghĩ của cô sẽ rõ ràng hơn khi tay chân bận rộn. “Các anh em cô đã ăn sáng ở bếp tập thể. Tôi sẽ nấu cháo bột mì cho tôi, cô và Dora.” Cô quay lại, Nellie đang đứng ngay cạnh cô. Victoria không nhận ra cô gái nhỏ bé đến độ nào và giờ đột nhiên cảm thấy mình to lớn và vụng về bên cạnh cô ta.

“Em có thể giúp gì không?”

“Không. Tôi quen làm một mình. Sáng nay cô thấy đỡ không?”

“Đỡ hơn nhiều, cảm ơn chị. Ồ, Victoria, chị không thể biết là được ở cùng với anh chị em ruột thịt tuyệt đến thế nào! Em đã nghĩ mình sẽ chết trong cái gác mái ấy và không bao giờ được gặp họ nữa.” Giọng Nellie bắt đầu run run và cô gái đi tới ngồi bên bàn.

Victoria không biết đáp lại như thế nào, vì vậy cô chỉ nói, “Dora mặc quần áo chưa?”

“Con bé vẫn ngủ. Tối qua anh Mason mắng nó dữ lắm. Nó khóc cho đến khi ngủ thiếp đi. Con bé không định làm vỡ đĩa đâu. Nó chỉ muốn khoe với em cái đĩa quá đẹp. Nhưng khi làm vỡ thì con bé không thể mở miệng xin lỗi được.”

“Tôi muốn nói là không sao, chẳng hề gì, nhưng không thể. Cái đĩa rất có ý nghĩa với tôi. Ông bà ngoại đã mang chiếc đĩa theo khi di dân đến miền Tây và tôi coi nó như báu vật.” Victoria rót cà phê cho mình và Nellie rồi ngồi xuống chờ nước sôi để nấu cháo.

“Em sẽ trông chừng Dora. Em hứa đấy, chị Victoria.”

Victoria ngỡ ngàng khi có cảm giác quá gần gũi với Nellie, rằng cô có thể yêu quý cô gái này, dù biết rằng cô gái đến đây để chiếm nhà mình.

“Cô biết không, Nellie, đôi khi tôi nghĩ mình mất trí rồi. Sao tôi lại buồn bực vì vỡ một chiếc đĩa trong khi phải đối mặt với nguy cơ mất toàn bộ trang trại chứ?” Victoria không thể tin nổi là mình đang ngồi nói những điều ấy.

“Em không biết phải nói sao.” Nellie trông như thể sắp khóc. “Chuyện này với bọn em cứ như môt giấc mơ trở thành thật vậy. Anh Mason đón chúng em đến một mái nhà mới, và bọn em có thể sống cùng nhau như gia đình lần nữa. Anh ấy bảo bọn em sẽ phải làm việc chăm chỉ để xây dựng chỗ ở mới. Anh ấy chưa từng nghĩ mọi việc sẽ như thế này, chị Victoria. Anh ấy không ngờ sẽ gặp ai đó như chị ở đây.”

“Nhưng tôi ở đây,” Victoria mệt mỏi nói. Cô đứng dậy và từ từ cho bột xay mịn vào nước sôi. Hẳn phải có một giải pháp - ngoài những gì Mason đã đề nghị. Da cô bắt đầu đau nhói như kim châm khi nghĩ về ý tưởng hôn nhân của hắn. Lẽ nào hắn thật sự nghĩ rằng cô sẽ cân nhắc đến giải pháp đó? Nếu thế thì dễ dàng cho hắn làm sao! Cưới cô thì hắn sẽ đoan chắc quyền sở hữu trang trại. Cô hài lòng kết luận là ngài Mason Mahaffey không chắc lắm về quyền sở hữu trang trại MM, ngược lại với vẻ tự tin của hắn.

Sáng đó, ý nghĩ ấy lại xuất hiện khi Victoria đi tới căn phòng nhỏ mà trước đây cha cô dùng như phòng làm việc. Cô đứng do dự ở ngưỡng cửa một lúc trước khi bước vào phòng. Mùi khói thuốc lá, mùi quần áo treo trên giá, mùi đôi giày ống cạnh chiếc giường hẹp mà cha cô đã nằm ngủ sau khi mẹ cô mất chứng tỏ sự hiện diện của Mason trong phòng và khẳng định quyết tâm ở lại trang trại MM bằng cách này hay cách khác của hắn.

Mấy quyển sổ kế toán nằm trên bàn, và chiếc đèn cạn dầu chứng tỏ đêm qua hắn đã nghiên cứu sổ sách. Thay vì khó chịu bởi hắn đã chõ mũi vào công việc, cô lại cảm thấy tự hào. Ít ra hắn cũng biết cô không phải loại đàn bà đầu đất. Vài năm trước khi cha mất, cô đã bắt đầu quản lý sổ kế toán và biết chúng ngăn nắp, gọn gàng như bất cứ sổ sách nào của trang trại. Và chúng là của cô. Victoria bốc đồng cầm chúng lên, định mang về phòng mình rồi khóa lại trong rương.

Khi cô rời phòng, Nellie và Dora đang đứng trên bậu cửa cuối hành lang, nhìn ra ngoài bãi quây.

“Tôi sẽ xuống nói chuyện với bác Ruby. Các cô có muốn đi cùng không?” Victoria không thể không thân thiện với Nellie dù bất đồng với Mason.

Ánh mắt Nellie háo hức. “Có ạ, phải không Dora?”

Không nói hay cười, con bé ngước nhìn Victoria và gật đầu. Nellie đã rửa sạch mặt mũi cho Dora và cái mũi hếch nhỏ của con bé đầy tàn nhang. Đôi mắt con bé ánh lên vẻ đau khổ chứ không phải oán giận, và Victoria tự hỏi tối qua Mason đã nói gì với đứa bé sau khi nó làm vỡ chiếc đĩa và cư xử rất hư đốn.

Vài người làm đang ngồi dọc theo hàng rào có các song ngang của bãi quây ngựa và quan sát các hoạt động bên trong. Khi các cô gái xuất hiện, họ nghe một tiếng la lớn từ chỗ đàn ông, và Victoria thấy một con ngựa hoang màu nâu xám vùng thoát khỏi đám dây chão đang giữ nó rồi chụm vó nhảy tới giữa bãi. Cô dẫn Nellie cùng Dora tới một chỗ trống bên hàng rào, cả hai bắt chước cô bước lên song chắn thấp nhất và gài hai khuỷu tay lên song chắn trên cùng.

Một trong hai cậu sinh đôi đang dạng chân ngồi trên con ngựa. Nhưng chẳng trụ được lâu. Phút trước cậu ta vẫn ngồi trên lưng ngựa, phút sau đã lao mình vào đám đất bụi với một tiếng uỳnh. Vài giây sau cậu gượng dậy và trườn tới chỗ hàng rào, tạo khoảng cách cùng vật chắn giữa mình và con ngựa hoang điên cuồng. Ai đó trong đám mây bụi mù cuối cùng cũng trói được con vật và dẫn nó về góc xa của bãi, trong khi cậu sinh đôi kia nhận tràng cười chế giễu của người anh em sinh đôi, dùng mũ rộng vành phủi bụi trên quần jeans.

“Đấy là Pete hay Clay?” Victoria hỏi.

Nellie nheo mắt vì chói. “Xa như thế này thì em chẳng biết. Anh Pete thường đeo khăn quàng đỏ, nhưng hôm nay không ai đeo cả.”

“Nhìn kìa! Anh Mason đang thử cưỡi con ngựa.” Sự háo hức đã đánh tan thái độ dè dặt của Dora.

Victoria quan sát chăm chú hơn khi cặp sinh đôi vít đầu con ngựa xuống trong khi Mason từ tốn quăng mình lên yên.

“Em không muốn nhìn cảnh này!” Nellie lẩm bẩm, nhưng vẫn không rời mắt khỏi các anh trai.

Mason ngồi vững vàng trên yên cương và kéo mũ. Thân hình to cao của hắn căng cứng và thủ thế sẵn sàng, chiếc áo làm việc bạc màu mở gần tới eo, để lộ chỗ lông sẫm màu trên bờ ngực đầy cơ bắp rắn chắc. Hắn quấn dây cương quanh nắm tay đeo găng và đặt chân vào bàn đạp. Hắn nhìn lên và trong một khắc cố ý khóa chặt mắt cô. Dường như cô không thể rời mắt đi, và cuối cùng, hắn hạ ánh nhìn xuống và nói gì đó với một trong hai cậu sinh đôi đang giữ đầu ngựa. Hắn lại ngồi vững vàng trên ngựa và cô nghe thấy mệnh lệnh. “Bây giờ!”

Cặp sinh đôi lùi về sau, một người giật bỏ chiếc khăn che đôi mắt long sòng sọc của con thú. Cả hai lao nhanh về phía hàng rào để tránh móng guốc. Con ngựa ngạc nhiên do dự một phần giây rồi phóng vào không trung như một chiếc lò xo được nhả ra. Cả bốn vó nhấc khỏi mặt đất cùng lúc, con thú xoay mình giữa không trung và tiếp đất với một cú va chạm chấn động trên bốn cẳng chân chắc nịch. Những người chăn bò trên hàng rào reo hò khích lệ và ngạc nhiên bởi người cưỡi vẫn trụ được trên yên sau cơn cuồng nộ sục sôi vừa rồi.

Trong vài khắc, con ngựa đứng im, tự hỏi tại sao vẫn còn sức nặng trên lưng mình. Rồi nó nổi cơn thịnh nộ điên cuồng man dại khi nhận ra sự thực.

Victoria nín thở khi Mason bị giật về phía trước và sau. Một lần con thú suýt ngã ngửa ra sau, rồi nhảy lên không trung để tiếp đất trên hai chân trước. Mason trụ trên mình con thú điên cuồng càng lâu thì nó càng điên loạn hơn, cho tới khi có vẻ như lưng của một trong hai sẽ gãy. Victoria cố giấu sự phấn khích cho tới lúc con ngựa tấn công hàng rào. Cô hét lên và nhảy xuống đất, kéo Dora xuống cùng. Ngay trước khi cả người lẫn ngựa sắp tông vào hàng rào, Mason giật mạnh con thú sang một bên. Đôi mắt con ngựa thảo nguyên hoang dại và long sòng sọc cáu tiết. Nó lại tung mình vào không khí và qua đám bụi đất cuộn lên, Victoria không thể nhìn thấy gì. Ai đó đã nhấc Nellie khỏi hàng rào và đặt cô trở lại song chắn thấp hơn.

“Nhảy đi Mason! Nó sắp lăn mình đấy!”

Victoria nghe tiếng gỗ gãy khi hai chân sau của con ngựa phá hủy thanh rào trên cùng ở đằng kia bãi quây.

“Nó nhảy đấy!” ai đó gào lên. “Con vật chết giẫm sắp nhảy!”

Victoria bịt chặt miệng để trấn áp nỗi sợ hãi khi cả người và ngựa tông mạnh vào hàng rào như thể muốn nghiền nát nó. Mason nghiêng về phía trước khi con thú nhảy. Con ngựa hoang kiếm tìm tự do, cả tứ chi duỗi về phía trước. Người và ngựa lao vào không trung. Mặc dù mọi việc chỉ diễn ra trong vài giây, nhưng Victoria sẽ không bao giờ quên cảnh đó. Con ngựa nâu xám, đuôi và bờm đen bay lên, mũi nở rộng, hai mắt bừng cháy giận dữ, và Mason, mũ đã rơi mất từ lâu, tóc đen như bờm ngựa, thân hình vạm vỡ của hắn và con ngựa in bóng trên nền trời xanh.

“Cưỡi đi! Hoan hô! Bám chắc trên lưng con ngựa chết giẫm đó!” Đám đàn ông hớn hở. Họ ném mũ lên và đấm lưng nhau.

Ngựa và người biến mất về rặng đồi phía Đông trong đám mây bụi. Nhưng Victoria nhìn chằm chằm vào chỗ người đàn ông và con ngựa lơ lửng trong không gian. Có thực đôi tay đang nắm dây cương đó đã vỗ về khi cô khóc? Có thực người đàn ông trên mình con ngựa hoang đó đã thầm thì với cô, “Đừng khóc, em yêu quý”?

“Giờ cô nhìn được rồi, thưa cô. Con ngựa bất kham đó sẽ chạy một lúc. Nó sẽ không vùng vẫy nữa khi đã mệt lử.”

Victoria quay lại thấy Sage Harrington đang đứng cạnh Nellie, cô gái vẫn đang dùng hai tay che mắt.

“Sage! Em nghĩ bác Ruby bảo anh bị thương mà.” Victoria mừng vì có cơ hội nhấc tâm trí khỏi Mason Mahaffey.

“Không nặng đâu. Vài vết thôi.” Ánh mắt Sage đi từ Victoria sang Nellie, cô gái đã bỏ tay khỏi mắt và đang chăm chú nhìn về phía xa.

“Đó là chồng cô ấy à?” Sage hỏi thẳng.

Victoria tỏ ra ngạc nhiên trong một chốc. “Anh trai. Nellie, đây là Sage Harrington. Anh ấy lui tới trang trại suốt năm năm qua. Có thật là lâu thế không nhỉ, anh Sage?”

Sage đưa tay lên chạm mũ và gật đầu chào Nellie trước khi nói. “Hình như là thế, thưa cô. Nhưng lần này tôi đang định hỏi ông Stonewall ký hợp đồng làm thuê đấy.”

Victoria cười. “Em chưa từng nghĩ sẽ nghe anh nói vậy. Anh luôn bảo rằng sẽ không để mình thích nơi nào quá đến nỗi không rời đi được mà.”

Sage cười nhăn nhở. “Lại là cái thói ba hoa rồi. Tôi cứ nghĩ mình sẽ bắt đầu ở một nơi nho nhỏ nào đó, nhưng dường như chẳng đâu phù hợp trừ nơi đây.” Nét mặt anh trở nên nghiêm túc. “Dường như cô có thêm một cộng sự, thưa cô. Tôi cần gặp anh ta hay ông Stonewall đây?”

“Cộng sự à?” Nỗi tức giận lại trào dâng trong Victoria. “Bác Stonewall là quản đốc, anh Sage. Bác ấy mới là người quyết định có thuê anh hay không.”

“Vâng, thưa cô.”

Chắc chắn đây là cuộc trò chuyện dài nhất giữa Victoria và Sage, tuy nhiên anh vẫn chần chừ muốn nói tiếp. Sage liếc nhanh sang chỗ Nellie đang đứng nhìn xuống đất, hai tay vặn xoắn trong chiếc tạp dề buộc nơi eo.

Victoria luôn nghĩ Sage là sát thủ, dù cô chưa từng nghe có ai thuê anh hay anh có dính líu với các nhóm tội phạm lang thang trong khu vực này. Anh đơn thương độc mã trôi dạt tới trang trại. Bác Ruby quý anh, quan tâm đến anh, ra lệnh và phỉnh nịnh Sage làm những việc nhà mà bác Stonewall không chịu động tay động chân. Sage đã học cách làm đồ gốm của người Anh-điêng và chế tạo một số vật dụng cho bác Ruby. Anh có tài chạm khắc và thường ngồi khắc gỗ bằng con dao dài, mỏng. Thi thoảng anh cho bác Ruby xem một con ngựa, một chú chó, hoặc chân dung bác Stonewall hay chính bác Ruby được đẽo khắc hoàn hảo. Nhưng Sage hay ném những mảnh gỗ đang làm dang dở vào lửa hơn.

“Em không sao chứ?” Clay nhìn xuống em gái. Victoria biết đó là Clay, qua vẻ mặt nghiêm nghị của cậu. Cậu đặt tay dưới khuỷu tay Nellie. “Trông em có vẻ không khỏe.”

“Em không sao. Em lo cho anh Mason.” Giọng Nellie nhỏ và hơi khản.

Sage như nín thở. Anh chăm chú nhìn khuôn mặt gầy của Nellie. Đôi mắt cô mang sắc trời xanh trong, với hàng mi dày bao quanh. Mái tóc cô dày, thẳng và mượt như lụa màu nâu khói, rẽ ngôi giữa, cuộn thành búi nơi cổ. Làn da trắng mỏng manh, sống mũi dọc dừa thanh tú và bờ môi đỏ mọng mềm mại quyến rũ không thể cưỡng lại. Sage mới ngắm cô được vài giây thì Nellie đưa mắt nhìn anh rồi ngoảnh đi ngay như thể sợ sệt, cảnh giác.

“Anh Mason ổn mà,” Clay đang nói. “Anh ấy sẽ cưỡi con ngựa đó cho đến khi nó mệt nhoài. Em muốn ngồi xuống không?”

“Em chỉ hơi khó thở chút thôi. Dora đâu rồi?”

“Bác Ruby đã dắt Dora đi,” Victoria nói. “Tôi thấy hai người họ đi vào bếp tập thể. Tôi nghĩ bác Ruby sẽ lấy cho con bé món gì đó.” Cô ngước nhìn Sage vẫn đang ngắm Nellie. “Bác Ruby không thích gì hơn là cho người khác ăn uống. Phải vậy không anh Sage?”

“Đúng vậy, thưa cô.” Giọng anh dịu dàng, chẳng hợp chút nào với vóc người cao lớn. “Có lẽ tôi nên đi nếu muốn bắt kịp ông Stonewall.” Sage chạm vành mũ cáo từ và khập khiễng bước đi.

“Anh ta thường xuyên làm việc ở trang trại hả?” Clay hỏi bằng giọng hơi khó chịu.

“Sage không làm việc ở đây, nếu đấy là ý cậu. Nhưng anh ấy là người tốt. Cả bố tôi lẫn bác Stonewall và Ruby đều quý anh ấy.” Victoria sắc giọng, nhưng có vẻ Clay không thối lui trước âm giọng của cô.

“Tôi không thích cách hắn nhìn Nellie.”

“Anh Clay...” Nellie phản đối.

“Nellie là một cô gái xinh đẹp. Sao anh ấy không nên nhìn và ngưỡng mộ vẻ đẹp chứ?”

Clay xù lông. “Không tên tội phạm hôi hám nào được trân mắt ngó em gái tôi!”

“Sage không phải là tội phạm!”

“Anh Clay, em xin anh! Đừng có gây rắc rối!” Nellie nài nỉ.

“Được rồi. Nhưng anh sẽ đưa em vào nhà. Trông em có vẻ sắp ngất.” Cậu vòng tay quanh người em gái rồi dìu cô đi.

Victoria nghe họ khẽ chuyện trò khi di chuyển. Cô nghĩ Nellie thật may mắn vì được tới ba anh trai trông nom.

Cô nhìn Sage đi vào nhà tập thể. Cô chưa từng chú ý nhiều đến anh. Anh chỉ là một trong vô số kẻ lang bạt đến và đi ở trang trại MM. Nhưng cô đang phải suy nghĩ lại khi thấy Sage há hốc mồm nhìn Nellie. Không, phải gọi là nhìn chăm chú mới đúng, nhìn chăm chú như thể đôi mắt anh không thể gom đủ hình ảnh cô ấy. Victoria thắc mắc gốc gác của Sage. Trang phục của anh là kiểu dân phiêu bạt thường mặc, dẫu có sạch sẽ hơn - quần jeans, áo sơ mi mềm, áo khoác da. Giày anh mòn, nhưng không xuống đến gót. Bao súng đeo hờ hững, được tra dầu và chăm sóc tử tế. Cô nhớ mấy khẩu súng của anh có báng bằng gỗ hồ đào trông có vẻ được dùng nhiều.

Sage vạm vỡ hơn nhiều so với lần đầu cô gặp anh gần năm năm trước. Lúc ấy anh mới khoảng hai mươi, kẻ lang bạt trẻ măng, và bác Ruby xem anh như con. Victoria nhớ cha cô có lần ngồi trên hiên nhà tập thể chuyện trò với Sage, nhưng cô không nhớ anh đã vào nhà chính.

Tiếng vó ngựa vang lên từ phía Đông làm cô giật mình. Victoria thấy chú ngựa nâu xám đã quay về trang trại và cô rảo nhanh về phía nhà chính, từ chối thừa nhận rằng mình cố ý chờ để biết chắc Mason Mahaffey không bị ném khỏi lưng con ngựa thảo nguyên hoang dã đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.