Tiếng Gọi Trái Tim

Chương 1: Ly hôn




Tôi tự tưởng tượng mình đang bị tra tấn và đang cần một điều tốt đẹp đến nỗi sẽ dùng cả đêm tay nhét trong túi, đầu cúi gằm, lang thang trong những con phố tối đen của thành phố phồn hoa ngổn ngang này như nhân vật chính vẫn thường làm trong phim khi mà, chả vì lẽ gì, trời đột nhiên tối sầm, đổ mưa và ngay cả ngôi làng hoang vắng nhất cũng bất ngờ biến thành một thành phố đầy ắp người. Tất cả những điều này sẽ diễn ra trên nền nhạc saxophone du dương. Tôi đã ngồi lì ở vườn của khách sạn trong mười phút sau khi rời khỏi phòng. Và đúng là tay tôi đang nhét trong túi, nhìn chằm chằm xuống đất và nếu căng tai ra thì tôi sẽ nghe được tiếng saxophone thật.

Những gì diễn ra trong mấy giờ đồng hồ vừa qua vẫn đang nhảy múa trong đầu tôi. Tất cả. Không một phần nào tôi có thể hiểu nổi. Từng phần một. Mỗi lần tôi cố gắng nhớ lại điều gì đó để nghiền ngẫm tỉ mỉ kĩ lưỡng, may ra có thể hiểu và tiêu hóa được nó, thì tất cả những thứ còn lại cùng lúc cũng ào vào theo. Tất cả cùng quay cuồng và rối beng lên, như một quả bóng cuộn bằng những sợi điên rồ. Tôi cần thời gian gỡ rối.

Nào, Amber, tập trung. Tập trung, tập trung, tập trung.

*

Matt.

Tôi chưa từng nhận định về ai sai lầm đến thế, chưa bao giờ. Tôi chỉ nghĩ anh ta là một cục kẹo bơ cứng: béo, đằm và, về cơ bản thì luôn không thay đổi. Tuy nhiên, anh ta hóa ra lại là kẻ hai mặt, bắt cá hai tay, dối trá, một kẻ đã có vợ. Cách hành xử của anh ta, ngoại hình chán ngắt của anh ta là để che giấu một con người ở bên trong xáo động đầy phức tạp. Sự cẩn trọng, cách anh ta luôn luôn đút tay trong túi khi nói chuyện đều là cách sống của kẻ sống hai cuộc đời.

Matt đã học ở Pháp nên sống một năm ở Paris. Ở đó, anh ta gặp François; mối tình này giúp cho tiếng Pháp của anh ta khá hơn (Matt không nói thế nhưng tôi thêm vào vì nghe cũng có lí). Khi Matt quay trở về Anh, họ vẫn giữ liên lạc. Sau khi tốt nghiệp, Matt quay lại Paris và tìm được việc làm. Sau một đêm uống quá nhiều, anh ta cầu hôn. Hai tháng sau họ cưới nhau. Chỉ có Greg biết chuyện này, Greg là phù rể, đương nhiên, và Matt thành kẻ ám ảnh phạm tội - như Greg đã từng cố nói với tôi. Anh ta bắt Greg thề giữ bí mật: không một ai ở Anh được phép biết chuyện này, nhất là bố mẹ của Matt. Anh ta vòng vo nói về vấn đề gia đình, đặc biệt là với bố mình, là một người phân biệt chủng tộc nặng nề và đặc biệt ác cảm với người Pháp. Ông bố bà mẹ tội nghiệp, vốn dĩ có tội lớn nhất trên đời là sinh ra một người như anh ta vì thế trở thành chủ đề cấm kị với François. Matt đã xây dựng hai thế giới riêng biệt và cũng cùng lúc thu xếp hiệu quả để sống hai cuộc đời. Anh ta có hai điện thoại di động, một cái Jen nghĩ là dành cho công việc nên khi anh ta nhận điện thoại bằng tiếng Pháp, nó chẳng mảy may nghi ngờ. Anh ta nói với François là đang ở cùng nhà với một người bạn nên cô ta sẽ không thể liên lạc được về chỗ của Rocky nữa. Còn khi sang Pháp, anh ta gọi cho Jen từ công ty.

“Sau một năm hạnh phúc, tôi xin chuyển công tác đến Leeds trong sáu tháng. Họ đang thành lập một công ty ở đây và cần một người Anh làm việc. Tôi đã sống ở Leeds bao nhiêu năm nên rõ ràng tôi là một lựa chọn lí tưởng cho vị trí này. Cùng lúc đó, cuộc sống ngọt ngào giữa tôi và François đang chao đảo, chúng ta không gần gũi nhau hàng tháng trời, có lẽ sáu tháng tạm xa nhau là một giải pháp tốt. Tôi quay về Leeds, thuê lại căn phòng cũ với Greg và Rocky, và cứ lần nào gặp lại François, mọi thứ đều hoàn hảo. Thời gian xa nhau là những gì chúng tôi cần.

“Khi sáu tháng kéo dài thành một năm, chúng tôi quyết định vẫn tiếp tục sống như thế. Tôi cũng đi lại Paris nhiều - đó là trước những ngày có hội thảo từ xa qua video hay email. Vì vậy mối quan hệ của tôi và François vẫn được giữ kín.” Matt vò mái tóc vàng hoe, đôi mắt xanh dán vào tấm thảm trải sàn.

“Rồi tôi được mời đảm nhiệm một vị trí thường trực ở Leeds. Giấc mơ của tôi đã thành hiện thực nhưng François không muốn rời Pháp. Toàn bộ cuộc sống của cô ấy ở đó. Chúng tôi đã mất rất thời gian tranh luận về chuyện này. Tôi đã sống ở đó với cô ấy, tại sao cô ấy lại không thể đến đây với tôi? Tôi thậm chí có thể giới thiệu cô ấy với bố mẹ tôi. Tôi không muốn vuột mất công việc mà người ta đề nghị, nên chúng tôi lại sống xa nhau. Rồi tôi gặp Jen.”

Thế đấy, tôi nghĩ, chuyện bắt đầu rồi đấy. Kẻ xằng bậy này sẽ biện bạch cho hành động của mình. “Jen rất khác với những cô gái khác tôi đã gặp.” Đúng vậy, Matt ạ, anh đã xao nhãng không nhắc tới chuyện anh đã ngủ với cả tá các cô nàng ở Leeds.

Anh định hàm ý chuyện đó chứ gì, bây giờ thì anh xác nhận lại rồi đấy.

“Tôi bắt đầu thích Jen, và cùng lúc ấy, François bảo tôi quay lại Paris, cô ấy muốn có con... Tôi lại hoảng sợ. Tôi hạn chế sang Paris đến mức tối đa, chỉ nói chuyện với cô ấy ở chỗ làm. Tôi bảo cô ấy rằng tôi muốn tập trung cho sự nghiệp. Nếu cô ấy muốn sống với tôi thì phải đến đây. Tôi bảo rằng tôi không muốn nói chuyện gì với cô ấy nữa trừ khi ít nhất cô ấy thử sống ở đây. Cô ấy trả lời không, vậy nên tôi càng ở lại Leeds nhiều hơn. Nhưng tôi không thể chấm dứt với François hoặc Jen được. Tôi vẫn giữ mọi chuyện như thế, lờ đi sự thật là François muốn có em bé, bảo với cô ấy rằng phải đến đây nếu muốn sinh con, điều mà tôi biết chắc chắn cô ấy sẽ không bao giờ chấp nhận. Khi Jen bảo tôi chuyển đến sống chung, tôi đồng ý ngay mà không thực sự suy nghĩ gì. Đó là lý do vì sao,” anh ta gật đầu với Greg, “phản đối kịch liệt khi tôi và Jen thông báo về chuyện này. Cậu ta rất mến François. Nhưng có lẽ vì cậu ta cũng đã ngủ với cô ấy, phải không anh bạn?”

Tôi quay sang Greg. Đương nhiên là anh ta đã làm thế. Làm gì có người phụ nữ nào anh ta gặp mà lại không làm tình với họ?

“Không, không hề có chuyện đó,” Greg đập lại. “Nhưng, đáng lẽ tôi đã có thể làm thế với tất cả quãng thời gian tôi ở cạnh François, bao che cho cậu. Cậu biết mà, như lần tôi phải bỏ mọi thứ và đến Paris khi François phát điên về việc cậu biến mất và cô ấy không thể tìm ra cậu. Tôi cũng có thể ngủ với cô ấy nếu không bận che chắn lúc cậu đang đi Los Angeles với Jen. Và cả lần François vừa qua được một cơn trầm cảm, còn cậu và Jen đi Prague cả tuần, tôi cũng có thể ngủ với cô ấy, phải không? Ồ, tôi đã giữ bí mật cho cậu và chăm sóc cô ấy khi gặp bạn gái thân nhất của Jen, tôi cũng đã không nhắc rằng người phụ nữ ở cạnh tôi lúc đó chính là vợ cậu.”

Tôi đã gặp cô ta ư? Matt và Jen đi Prague cuối năm ngoái. Tôi lục tung trí nhớ. Hồi đó tôi tình cờ Greg vài lần. Và lần tôi nhìn thấy anh ta khi Matt và Jen đi nghỉ... Mọi thứ bắt đầu lờ mờ trong đầu tôi. Hôm đó nhìn Greg rất lạ khi tôi gặp anh ta ở Albion Place phía ngoài WHSmith. Tôi không hiểu nổi tại sao anh ta lại có vẻ giấu giếm như thế. Greg giới thiệu người phụ nữ đi cùng mình một cách hết sức không tự nhiên nhưng tôi chịu không nhớ được tên. Khả năng nhớ mặt của tôi tốt hơn nhiều...

Tôi lạnh gai người. Cô ấy mảnh dẻ, khuôn mặt xương xương. Mái tóc vàng hoe cắt ngắn theo kiểu vừa chạm má. Cô ấy mặc đồ hiệu đắt tiền, giầy Prada, son môi hồng tối. Đấy chính là người mà tôi nhớ đến khi nhìn thấy cô-bạn-Jen-mới của mình - François, vợ của Matt.

“Anh muốn biến Jen thành vợ anh,” tôi nói với Matt một cách hoài nghi. “Vậy nên Jen mới giảm cân, cắt bỏ mái tóc tuyệt vời của mình và tô cái thứ màu son kỳ cục đó. Anh muốn sống cùng với một phiên bản của François ở Leeds.”

“Cậu đang nói gì thế?” Jen nửa cười.

“Tôi đã gặp François lúc cô ấy đi cùng Greg. Matt đang biến cậu thành cô ấy. Cậu đã đúng khi bảo anh ta thích nhìn cậu thon thả đến mức nhô cả xương sườn ra ngoài và mái tóc ngắn ngủn làm cậu già như một bà lão 50 tuổi, bởi vì vợ anh ta y như thế.”

Jen nhìn Greg, anh lảng đi. Jen lại quay lại nhìn Matt. “Matt?” Matt không nói gì.

“Anh nói là nhìn tôi cắt tóc ngắn và gầy nhằng thì đẹp hơn. Và tất cả là vì anh muốn tôi giống vợ anh? ĐỒ ĐỐN MẠT!”

Rồi nó lao vào anh ta, bắt đầu cào cấu, đánh đá không kiểm soát nổi. Matt chỉ biết giơ tay lên đỡ đòn. Greg và tôi nhìn họ vật lộn cho đến khi Matt chộp lấy cổ tay của Jen, đứng dậy và đẩy cô nàng vào giường. Nó nẩy lên ngay cạnh tôi đến hai lần rồi nhìn chằm chằm vào Matt.

“Ít nhất anh cũng không ngủ với Amber, đúng không em yêu?” Matt quát vào mặt Jen.

“Vì anh chẳng bao giờ có cơ hội,” tôi nói.

“Anh so sánh anh, một kẻ hai mặt, dối trá, lừa đảo với tôi chỉ vì một đêm uống quá chén? Anh thật không thể tin nổi,” Jen quát lại.

“ANH TA THẬT KHÔNG THỂ TIN NỔI Ư?” bất thần tôi hét lên, quay. Tôi không biết rằng mình sẽ hét toáng lên cho đến khi câu đó vuột ra khỏi miệng tôi. “Thế còn cậu thì sao? Matt là một tên đần. Tôi biết điều đó ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy anh ta. Tôi nghĩ là anh ta chán ngắt, nhưng không phải thế, mà vì rõ ràng anh ta là anh em của làng người đần Neanderthal. Nhưng cậu, Jen, cậu là bạn của tôi cơ mà. Và cậu đã không làm gì ngoài việc làm tôi đau khổ và tự khinh miệt mình. Đêm nay là giọt nước cuối cùng làm tràn ly rồi đấy.”

“Cậu mắng mình đấy à?” Jen kinh hoàng hỏi lại.

“Ừ, tôi đang mắng cậu đấy. Cậu không thể chịu được phải không?” tôi càu nhàu. “Cậu thấy Greg và tôi hạnh phúc và cậu không chịu nổi. Cậu muốn giữ tôi như cái bóng của cậu. Amber Độc thân Bé nhỏ mà cậu có thể gọi đến bất kỳ lúc nào để nhét vào những cuộc hẹn gớm ghiếc, hay lợi dụng tôi những khi các mối tình của cậu rạn nứt hay khi một anh chàng rời bỏ cậu - để đi gặp vợ hắn, như chúng ta vừa biết.”

“Greg cũng ngủ với mình. Mình không bắt buộc anh ta làm việc đó,” Jen nói.

“Đúng vậy, và khi nhắc lại chuyện đó tối nay, cậu đã cố tình dàn xếp để tôi tình cờ nghe được. Tôi sẽ nói cho cậu tại sao, bởi vì cậu thấy rằng có vẻ như anh ta quan tâm đến tôi thật, và cậu không thể chờ được để đâm bổ vào anh ta mà nhắc rằng cậu mới là cô gái xinh đẹp hơn, gợi cảm hơn, người anh ta có trước. Người anh ta thực sự ham muốn.”

“Nhưng anh ta không tử tế với cậu,” Jen nói, giọng pha lẫn nước mắt. “Anh ta thực sự không tử tế với cậu.”

“Điều cậu muốn nói là tôi không xứng với anh ta. Cậu không chịu nổi, không chấp nhận nổi cô nàng Amber luộm thuộm, đơn giản, béo ú lại có thể ngủ với Greg đẹp trai và nắm giữ anh ta. Trong khi cậu, Jen gợi cảm, đầy nữ tính, mảnh dẻ lại chỉ ngủ với anh ta có một lần.”

Jen lấy ngón tay quệt đôi mắt chải đầy mascara của mình. “Như thế không công bằng Amber.”

“CÔNG BẰNG Ư?” tôi hét lên. “CÔNG BẰNG? Không phải chuyện này rất công bằng sao?” Tôi ngừng lại thở hổn hển, nước mắt vỡ òa. Tôi thật là đáng khinh nếu lại đi khóc nức nở trước mặt họ. Tôi đứng dậy, đến tủ quần áo và lôi ra cái áo khoác.

“Các người làm tôi kiệt sức. Tất cả các người,” tôi nói. “Và các người khiến tôi tự làm mình kiệt sức.” Tôi xỏ tay vào túi áo và tìm thấy nó - món quà cực kỳ đặc biệt dành cho Greg. Tôi đã mua nó tối qua và định tặng anh ta sau khi mời anh ta chuyển đến sống cùng mình. Tôi lấy nó ra khỏi túi, nhếch mép nhìn nó trong giây lát. “Tôi nghĩ cái này thuộc về anh,” tôi nói và quẳng quyển sổ bọc da đen mềm mại xuống chân Greg.

Greg nhìn tôi rồi ngước đôi mắt đầy vẻ kinh hoàng lên nhìn tôi.

Không nói thêm lời nào, tôi rời khỏi phòng.

*

Tôi mở cửa, không thật im lặng vì tôi biết Greg hẳn đã đi rồi. Tim tôi nảy lên khi thấy hắn đang ngồi trên ghế, nửa người quay về phía cửa sổ, chân tì vào tường. Dọc bậu cửa sổ là một hàng những chai rượu lấy từ dưới quầy. Thế đấy, vậy là hắn quyết định sẽ không bỏ tôi đi. Hắn quyết định ở lại và giải quyết mọi chuyện. Hoặc hắn chỉ chờ tôi trở lại vì không thể bỏ ai đó khi người ta không có mặt ở đó để mà chứng kiến.

Tôi đứng ở ngưỡng cửa. Tôi có nên dọn đồ và về nhà không nhỉ? Hay dọn đồ và chuyển sang phòng khác?Sự kiệt sức chợt như một cơn thủy triều tràn ngập người tôi. Ngủ. Tôi cần ngủ. Tôi đã không ngủ một cách thực sự hai tuần. Hay lâu hơn, nếu tính từ lúc bắt đầu chạy dự án cho Liên hoan. Tôi chỉ muốn được ngủ.

“Anh đã mong là em sẽ quay lại,” Greg nói bi thảm. Hắn dịch người và ánh trăng soi tỏ khuôn mặt với đôi mắt ưng húp vẫn còn ươn ướt của hắn.

Tim tôi lại nhói lên. Tôi muốn ôm choàng lấy Greg và giữ hắn trong vòng tay mình. Và rồi tôi nhớ ra, hắn đã tự chuốc lấy những chuyện này. Gieo nhân nào thì gặp quả nấy thôi.

Và tôi cũng tự chuốc lấy những chuyện này cho mình. Tôi đã biết hắn là người thế nào. Tôi đã biết hắn sẽ không bao giờ gặp gỡ những cô gái mà không lôi họ lên giường. Tôi còn mong chờ gì nữa đây? Đương nhiên hắn đã làm những việc không thể tưởng tượng nổi và ngủ với người duy nhất trên thế giới này mà tôi sẽ không, không phải, không thể chấp nhận được.

“Em không quay lại để nói chuyện,” tôi nói, “em mệt lắm. Chỉ muốn ngủ thôi.”

Greg gật đầu. Vuốt tóc. Trong túi của anh là quyển sổ nhỏ màu đen và chiếc di động. Trong lúc tôi đi ra ngoài, chắc anh đã lên lịch cho chuyến du ngoạn trên giường của tuần sau. Thật hay anh ta. Cách tốt nhất để lại lên ngựa sớm.

Tôi vớ lấy chiếc áo phông và quần thể thao thò ra từ miệng túi đồ của tôi. Chỉ có đúng hai ngày để thu xếp hành lý nên tôi làm cũng khá là cẩu thả. “Anh sẽ mua quần áo cho em ở Pháp,” Greg đã nói thế khi tôi bảo không có thời gian để giặt giũ bất kỳ thứ gì trước chuyến du lịch. Tôi đã không muốn mình gặp được một người đàn ông sẽ nói những lời... Thôi đi. Kết thúc rồi. Tất cả đã kết thúc rồi.

Tôi vào buồng tắm và xóa toàn bộ hình ảnh của Holly Golightly: rút hết cặp tóc, tẩy trang. Từng chút một, tôi lột bỏ ngôi sao màn bạc cho đến khi lai hiện ra trong gương là con người Amber cũ. Amber trước dạ hội, trước Greg. Một Amber đơn giản cũ kỹ.

Khi tôi ra khỏi phòng tắm thì Greg đã nằm ở nửa kia của giường, sát gần ra tận mép. Quần áo của hắn được vắt cẩn thận trên ghế. Không có vụ bỏ rơi nào được lên lịch đêm nay.

Tôi leo lên giữa tấm thảm trải giường trắng lạnh toát, cẩn thận không nằm quá sâu vào trong và quay lưng lại phía anh. Cả một đại dương im lặng chia cắt chúng tôi.

“Chuyện đó xảy ra trước khi mình đến với nhau,” Greg nói từ phía giường bên kia.” Ngay vào giây phút chuyện đó kết thúc, anh đã rất hối hận.”

“Đáng lẽ anh đừng làm chuyện đó,” tôi trả lời.

“Anh biết. Nhưng cũng chưa bao giờ anh cảm thấy kinh khủng như thế.”

“ĐÁNG - LẼ - ANH - ĐỪNG - LÀM - CHUYỆN - ĐÓ.”

Greg thở nặng nề, tôi có thể cảm thấy từ phía giường bên kia, người hắn rung lên nhè nhẹ.

Hắn đang khóc. Tôi muốn dịch sang phía đó, choàng tay ôm hắn và yêu hắn. Tôi muốn. Nhưng không thể. Đây không còn là việc của tôi nữa.

“tôi đã thử trị liệu nếu sô-cô-la đừng khêu gợi và ngọt ngào đến thế”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.