Tiếng Gọi Nơi Hoang Dã (Phương Bắc)

Chương 17




Triệu Quốc Đống khảo sát ở Văn Thành không hài lòng. Mặc dù kinh tế nơi đây lạc hậu nhưng hắn thấy cán bộ, quần chúng thị xã Văn Thành có quyết tâm, cán bộ lãnh đạo cũng không có tâm lý ngồi một chỗ mà một lòng một dạ mưu cầu phát triển.

Đúng vì vậy nên Triệu Quốc Đống mới chủ động giúp Văn Thành liên lạc với Tập đoàn Hâm Đạt đến khảo sát hoàn cảnh đầu tư của Văn Thành. Hắn tin tài nguyên quặng sắt phong phú ở Văn Thành sẽ có sức hấp dẫn với Tập đoàn Hâm Đạt. Việc này làm mấy người Trương Quốc Phú rất vui mừng.

Tập đoàn Hâm Đạt là công ty tư nhân hàng đầu Trung Quốc nếu có thể đến đầu tư ở khu vực miền núi như Văn Thành thì chính là tin tức rất tốt. Trương Bảo Quốc và Vi Văn Minh hưng phấn làm Triệu Quốc Đống không thể không nhắc bọn họ mình đây chỉ là mời tập đoàn đến khảo sát. Hơn nữa dù Tập đoàn Hâm Đạt có quyết định đầu tư thì Văn Thành cũng cần phải chú ý đến chính sách, bảo vệ môi trường tránh khỏi bị đối phương lợi dụng điểm này.

- Sao, đi một thời gian thấy thế nào?
Thái Chánh Dương ra hiệu Triệu Quốc Đống ngồi xuống còn y vẫn tiếp tục đọc văn bản trong tay.

- Cũng được, đã chạy hết Điền Tây, Điền Đông, còn có Sở Châu ở Điền trung. Em đi được một nửa rồi, coi như hiệu suất cao chứ?
Triệu Quốc Đống nghiêng người ngồi dựa vào ghế. Ở chỗ Thái Chánh Dương là nơi hắn rất thoải mái, đương nhiên đó là khi chỉ có hai người. Dù là khi có thư ký của Thái Chánh Dương ở đây thì Triệu Quốc Đống vẫn biết giữ quy củ.

- Ừ, còn Điền tây nam, điền tây bắc, tốc độ thật ra nhanh nhưng không biết thu hoạch của chú là như thế nào.
Thái Chánh Dương vẫn không ngẩng đầu.

- Ồ, nói như thế nào nhỉ. Tình hình bên Điền Nam thực tế không khác mấy so với tỉnh An Nguyên, chủ yếu khác là do ở vùng biên giới và vấn đề dân tộc. Nhưng từ góc độ nào đó mà nói thì đó cũng là tài nguyên, dùng tốt thì sẽ tạo được tác dụng tích cực.
Triệu Quốc Đống hăng hái nói.
- Đi một vòng mặc dù mệt nhưng coi như mở rộng tầm mắt. Phong cảnh Điền Nam làm em lưu luyến, mặc dù chỉ đi quanh nhưng cũng làm em có nhiều cảm nhận.

- Xem ra chú có ấn tượng tốt với Điền Nam.
Thái Chánh Dương cuối cùng đã ngẩng đầu lên nhìn Triệu Quốc Đống.

- Thái ca, từng nơi đều có điểm đặc biệt riêng, đương nhiên nơi này có nhiều nơi không thể so sánh với nơi khác.
Triệu Quốc Đống nghiêm túc nói:
- Nhưng nó cũng tồn tại nhiều vấn đề tương tự các nơi khác.

- Ồ.
Thái Chánh Dương gật đầu dựa lưng về phía sau.
- Đi qua như vậy mà cũng có thể nhìn ra vấn đề sao?

- Thái ca, chỉ có thể nói là em thấy vấn đề chính, đương nhiên vấn đề cụ thể cũng cần phân tích, điều kiện các nơi sai khác nhau nên vấn đề cũng có thể khác.
Triệu Quốc Đống trầm giọng nói.

- Rất tốt, anh cũng muốn nghe chú là người lập nghiệp từ kinh tế phân tích vấn đề.
Thái Chánh Dương đương nhiên có hứng thú với điều Triệu Quốc Đống nói.

- Thái ca, em có phải múa rìu trước Lỗ Ban không?
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Nói đi, đừng có vòng vo nữa.
Thái Chánh Dương có chút tức giận trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống không hề khách khí nữa mà nói qua những gì mình nghe, thấy ở Điền tây, điền đông, đồng thời cũng nói về cảm tưởng lãnh đạo chủ yếu mấy thị xã đó, cuối cùng hắn lấy tư cách cá nhân mà phân tích vấn đề tồn tại, ưu thế cho sự phát triển kinh tế, xã hội của mấy thị xã đó. Điểm này trước khi Triệu Quốc Đống đi khảo sát thì Thái Chánh Dương đã chuyên môn dặn hắn, muốn hắn nhảy ra khỏi chức vụ trưởng ban tổ chức cán bộ mà toàn diện phân tích tình hình.

Thái Chánh Dương nghe rất nghiêm túc, thậm chí còn viết vào sổ nhất là những vấn đề mà Triệu Quốc Đống đưa ra về kết cấu kinh tế, ưu khuyết điểm của mấy thị xã, y cũng đưa ra câu hỏi làm Triệu Quốc Đống cảm thấy mình như biến thành phó chủ tịch thường trực mà không phải trưởng ban tổ chức cán bộ.

- Ừ, Quốc Đống, xem ra chuyến này chú có không ít thu hoạch, anh còn lo chú đi một vòng chỉ cho có mà thôi, khó tìm ra được gì thực tế.

Thái Chánh Dương rất hài lòng với biểu hiện trong chuyến đi này của Triệu Quốc Đống, đối phương chẳng những có thể có cái nhìn qua về bộ máy mấy thị xã, cũng có thể từ góc độ trưởng ban tổ chức cán bộ để nói về việc làm như thế nào xúc tiến phát triển kinh tế, xã hội của các địa phương.

- Thái ca, đi theo anh lâu như vậy thì dù như thế nào em cũng học được chút bản lĩnh chứ?
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói:
- Nói tóm lại tiềm lực của Điền Nam rất lớn, phát triển cũng không cân bằng. Em cảm thấy tình hình giống như lúc em mới tới Ninh Lăng vậy. Vừa có nơi tương đối phát triển như Côn Châu, Ngọc Hà, Khúc Châu, nhưng cũng có nhiều khu vực lạc hậu như Đức Hồng, Vĩnh Xương, Văn Thành, Chiêu Đạt. GDP bình quân ở Côn Châu gấp năm lần so với nơi thấp nhất là Chiêu Đạt, tổng GDP của Côn Châu gấp trên 30 lần so với Tam Giang, một bộ phận lớn dân chúng còn ở mức nghèo.

- Vậy chú thấy nguyên nhân chính tạo thành hiện tượng này là gì?
Thái Chánh Dương thản nhiên nói.

- Ừ, nguyên nhân là rất nhiều nhưng theo những gì em thấy từ mấy thị xã thì có hai tình huống chính. Thứ nhất là nơi có điều kiện kinh tế tương đối tốt một chút, vấn đề chủ yếu của bọn họ là do một số cán bộ lãnh đạo có tâm lý tự an ủi mình, yên tâm với thực tại cho nên tính năng động thiếu. Ngoài ra ở khu vực tương đối lạc hậu thì em cảm thấy có hai nhân tố chính. Một là do bộ máy thiếu tính tiến thủ, phần khác có nguyên nhân khách quan là điều kiện tự nhiên ác liệt, nhất là giao thông có hạn chế, đầu tư vào cơ sở vật chất thiếu thốn.

Thái Chánh Dương thở dài một tiếng. Phải nói Triệu Quốc Đống nhìn nhận vấn đề khá công bằng khách quan, điều kiện khách quan và chủ quan là nguyên nhân làm Điền Nam phát triển không cân đối, trong đó nguyên nhân khách quan ảnh hưởng tương đối lớn.

Sau khi Thái Chánh Dương tới Điền Nam vẫn cố gắng điều chỉnh ở phương diện này nhưng Ủy ban tỉnh lại không quá phối hợp với việc này.

- Quốc Đống, vậy chú đi mấy thị xã như vậy ngoài việc thấy vấn đề thì có thấy gì đáng khen không?

Làm bí thư tỉnh ủy, Thái Chánh Dương không thể nghi ngờ gánh chịu áp lực khá lớn, lời nói của Triệu Quốc Đống mang đến nhiều mặt trái, mặc dù Thái Chánh Dương đã sớm ý thức được điểm này nhưng Triệu Quốc Đống vẫn thấy đối phương khá nặng nề.

Nếu như Thái Chánh Dương chỉ hy vọng biểu hiện bình thường ở chức bí thư tỉnh ủy Điền Nam thì chỉ cần không có vấn đề, phát triển tầm tầm là đủ. Nhưng Thái Chánh Dương không muốn thế. Điều kiện trụ cột của Điền Nam mặc dù kém một chút nhưng Thái Chánh Dương không phải người thấy khó là lui, công việc ở đâu không khó khăn. Đúng là do khó khăn nên trung ương mới đưa y tới đây, gặp khó khăn lùi bước vậy không bằng y ở lại trên bộ an nhàn cho xong.

Hai năm qua y ban đầu từ chỉ có một mình, đến bây giờ đã dần từng bước kéo lại cục diện, trung ương cũng có khẳng định với vài quan điểm của mình. Nhất là việc điều Triệu Quốc Đống tới làm trưởng ban tổ chức cán bộ càng chứng minh điểm này.

- Anh biết, đúng, Quốc Đống, chú đi Vĩnh Xương cùng Đức Hồng thì tiến triển xây dựng đường sắt Điền Miễn, cao tốc Điền Miễn đến đâu rồi?
Thái Chánh Dương hỏi.

Triệu Quốc Đống cũng giới thiệu qua việc này, cũng tiến hành phân tích sự nghiệp phát triển kinh tế, xã hội của hai thị xã Vĩnh Xương cùng Đức Hồng. Hắn thấy vẻ mặt Thái Chánh Dương khá nặng nề làm hắn hơi động tâm. Mặc dù hắn không nói bộ máy hai cấp thị xã, huyện ở Vĩnh Xương có vấn đề nhưng hắn cảm thấy Thái Chánh Dương không phải không biết gì về sự thật sau lưng sự kiện Long Lĩnh.

Bởi vì vậy Triệu Quốc Đống thậm chí loáng thoáng cho rằng Thái Chánh Dương đang chờ gì đó, giống như chờ mình phát huy tác dụng chủ động ở việc này vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.