Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 45: Em cũng rất vui vì anh đã thích em lâu như vậy




Dưới ánh đèn mông lung, bóng ngọn đèn màu vàng làm khắp căn phòng nổi bật trong bóng đêm mịt mờ.

Đôi mắt sâu thẳm như hồ sâu không đáy của Hạ Hầu Mặc Viêm khóa chặt hình bóng của người nữ nhân đang nằm trước ngực mình. Bàn tay to thon dài như châu ngọc khẽ vuốt gương mặt xinh đẹp của nàng, trong lòng mềm mại lại ngứa ngứa.

Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, trên chiếc giường kia lại tràn ngập không khí ấm áp ngọt ngào.

Bỗng nhiên, vang lên tiếng kéo rèm cửa, có tiếng bước chân bước lại gần. Hạ Hầu Mặc Viêm nhanh chóng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Hồi Tuyết từ phòng trong đi ra, nhìn thấy hình ảnh đầy ấm áp ngoài phòng đơn, không khỏi ngây ngẩn cả người. 

Chỉ thấy, tiểu thư nhẹ nhàng nằm ở trước ngực thế tử gia, một bàn tay của thế tử gia còn nắm lấy tay của tiểu thư. Giờ phút này, nhìn hình ảnh của hai người vô cùng ân ái ngọt ngào. Nàng thật tình không nhẫn tâm lây tĩnh tiểu thư. 

Nhưng nếu tiểu thư cứ ngủ như vậy cho đến buổi sáng ngày mai, chỉ sợ eo sẽ mỏi lưng sẽ đau. Cho nên. Hồi Tuyết nhìn hình ảnh ấm áp đó trong chốc lát, vẫn bước đi qua kêu chủ tử dậy.

"Tiểu thư, tiểu thư, tỉnh, người nên vào bên trong đi ngủ đi. Để em tới chăm sóc thế tử gia"

Vãn Thanh mở to mắt, chớp chớp, nhất thời phản ứng không kịp, dụi dụi hai mắt mới từ từ tỉnh táo lại. Ngáp một cái, nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm vẫn đang nằm ở trên giường, 

Chỉ thấy, màu đen độc tố trên ngũ quan tuấn mỹ đã lui dần, gương mặt đã trở lại như xưa. Nhìn thấy hắn như vậy, Vãn Thanh cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng, tại sao Hạ Hầu Mặc Viêm còn chưa có tỉnh lại?

"Kỳ quái, tại sao chàng ấy còn chưa tỉnh?"

Vãn Thanh vừa thì thầm, vừa phát hiện, một bàn tay của mình đã bị Hạ Hầu Mặc Viêm nắm chặt ở trong lòng bàn tay, kỳ quái nhíu mày. 

Chàng ấy chưa tỉnh, sao lại có thể nắm tay nàng được? Chẳng lẽ … là do mình tự nắm lấy sao? 

Nghĩ vậy, mím môi cười xin lỗi, nhẹ nhàng rút tay ra. Đúng lúc này, người đang nằm trên giường từ từ thức tỉnh, chớp chớp đôi lông mi dài, mắt từ từ mở ra nhìn Vãn Thanh, cười rộ lên, giọng nói mềm nhũn:

"Nương tử?"

"Mặc Viêm, chàng đã tỉnh?"

Vãn Thanh nhìn thấy Hạ Hầu Mặc Viêm đã tỉnh lại, tâm tình rất vui vẻ.

Đứng ở phía sau, Hồi Tuyết cũng bước đến gần trước giường, nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm: 

"Thế tử gia, hiện tại ngài có cảm thấy nơi nào không thoải mái không?"

"Ừm, nếu thấy chỗ nào không thoải mái thì chàng cứ nói ra đi" 

Vãn Thanh quan tâm nói. Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn thấy vẻ mặt đầy quan tâm của Vãn Thanh. Trong nháy mắt, trong lòng dâng lên từng đợt từng đợt tình triều nhè nhẹ. Ngày thường nàng vô cùng đạm mạc xa cách, không nhẹ nhàng mềm mại lại vô cùng thân thiết như vậy.

"Nương tử, ta không sao"

"Haizzz, không có việc gì là tốt rồi. Nếu chàng thấy có chỗ nào không thoải mái thì nói ngay cho chúng ta biết, biết chưa?"

Vãn Thanh không quên dặn dò hắn, Hồi Tuyết đứng ở sau lưng nàng nhịn không được, ra giọng thúc giục nàng: 

"Tiểu thư, người đi vào trong ngủ một lát đi, sắc trời không còn sớm rồi, nhìn đi, đã sắp sáng.rồi kia"

Trước đó, Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn thấy nàng nằm sấp ngủ ở trước ngực mình, trong lòng nhói đau, cũng vội vàng thúc giục nàng: 

"Nương tử, nàng đi ngủ đi, ta không có việc gì nữa đâu"

Vãn Thanh nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, lại nhìn sang Hồi Tuyết, cười mở miệng nói: 

"Ta đói bụng rồi, Mặc Viêm có đói bụng chưa? Nếu không, chúng ta cùng nhau ăn một chút gì đi, ăn xong rồi ta lại đi ngủ"

"Được"

Ánh mắt Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn nàng đầy sủng nịch, thật sự thích vô cùng thích nhìn thấy biểu tình của nàng, hành động của nàng, cái nào cũng đều hết sức đáng yêu.

Hồi Tuyết nghe thấy hai vị chủ tử nói, nhanh chóng mở miệng nói: 

"Vậy để nô tì đi phòng bếp nhỏ nhìn xem"

Nói xong, nhanh chân chạy đi ra ngoài. Bên trong gian phòng, Vãn Thanh cùng Mặc Viêm bắt đầu trò chuyện: 

"Mặc Viêm, đang yên đang lành sao chàng lại bị trúng độc vậy?"

Hạ Hầu Mặc Viêm đồng tử bổng sâu thẳm, khóe môi khẽ nhếch, đáy lòng dâng lên tức giận.

Có lẽ, trước kia hắn có thể không tính toán với bọn họ. Nhưng bây giờ, bọn họ càng ngày càng không biết điểm dừng, dám tính kế đến trên người Vãn nhi. Đây là điểm mấu chốt của hắn. Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện này có thể xảy ra. 

Cho nên, hắn mới tự động ăn độc dược. Thật ra, độc cũng không nặng lắm. Chỉ là loại độc tầm thường. Nhưng bởi vì hắn sử dụng huyền lực khống chế độc, khiến cho độc phát tác nặng thêm mà thôi.

Thật ra, sự kiện trúng độc đêm qua chỉ là một lời dẫn. Dựa vào chuyện này, chắc chắn là phụ vương cùng nãi nãi sẽ không đem mẹ con Tống trắc phi cùng Hạ Hầu Mặc quân đuổi ra khỏi phủ. Nhưng kế tiếp mới là điểm nhấn, hai người kia không muốn ra đi cũng khó khăn.

Hạ Hầu Mặc Viêm cười lạnh trong lòng, nhưng trên khuôn mặt vẫn nhẹ nhàng tươi cười. Hắn không muốn cho nương tử biết mình làm việc này, cho nên quyến rũ cười khẽ.

"Ta cũng không biết nữa, nương tử. Vốn đang dùng cơm, bụng đột nhiên đau lắm luôn nha"

" Chàng đó, sau này phải cẩn thận một chút. Tống trắc phi là hạng người gì chàng còn không biết sao? Bọn họ một lòng tính kế hãm hại chàng, còn chàng thì vô tư không chịu đề phòng gì hết"

Vãn Thanh quan tâm dặn dò Mặc Viêm. Hiện tại, nàng xem như đã biết. Tống trắc phi một lòng muốn trừ bỏ Mặc Viêm, để con trai mình có thể trở thành thế tử gia của phủ Hán Thành Vương.

Đối với hành vi cùng những việc làm của Tống trắc phi, Vãn Thanh còn có thể hiểu được. Nhưng, tại sao hoàng hậu lại cảm thấy hứng thú với Mặc viêm đến nỗi muốn giết chàng ấy? Điểm này nàng không cách nào hiểu được.

Chàng ấy sao? Chẳng qua chỉ là một người của phủ Hán Thành Vương, sao lại liên quan với người trong cung?

Người mà hoàng hậu nên ghen tị, đề phòng không phải là Tương phi nương nương cùng Cẩn Vương hay sao? Nhưng bà ta vẫn còn có thời gian để quan tâm đến chuyện sống chết của Mặc Viêm. Rốt cuộc là vì lý do gì? 

Sắc mặt Vãn Thanh lúc sáng lúc tối, chìm đắm trong suy nghĩ.

Hạ Hầu Mặc Viêm không biết nàng đang nghĩ cái gì, nhưng nhìn sắc mặt của nàng rất khó coi, vội vàng cười mở miệng nói.

"Nương tử, nàng đang nghĩ gì thế? Sắc mặt thật là khó xem"

"Không có việc gì"

Vãn Thanh lắc đầu, có một số việc còn chưa thể nói cho chàng ấy biết được. Mà nói cho chàng ấy biết cũng đúng là chẳng có ích gì, ngược lại còn khiến cho chàng ấy lo lắng thêm thôi. Nếu chàng ấy lỡ miệng nói ra những chuyện không nên nói, chỉ càng khiến cho bản thân chàng ấy nguy hiểm hơn.

Hồi Tuyết nhanh chóng chuẩn bị một ít thức ăn cùng điểm tâm đem vào phòng. Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm cũng có chút đói bụng, hai người ăn một chút lót dạ.

Sắc trời đã sáng, bởi vì Vãn Thanh một đêm không ngủ. Cho nên, rửa mặt rồi đi vào phòng trong nghỉ ngơi. 

Còn Hạ Hầu Mặc Viêm, bởi vì thân trúng độc có chút suy yếu … Tuy rằng không hiểu lý do tại sao lại trúng độc? Nhưng đã lỡ giả bộ trúng độc nặng, không thể nhảy tưng tưng chạy ra ngoài chơi. Cho nên hắn cũng ngủ.

Ban ngày, thái phi nương nương cùng Hán Thành Vương đều tới thăm Hạ Hầu Mặc Viêm. Biết, đêm qua Vãn Thanh trông chừng cả một đêm, hiện tại đang ngủ. Hai người ngay cả nói chuyện cũng nhỏ giọng lại, cô gắng không làm ầm ĩ đến Vãn Thanh. 

Thật ra, đối với nha đầu này, cả hai người đều thật lòng yêu thương. Chẳng những có năng lực, hơn nữa làm việc cẩn trọng, điều quan trọng nhất là … Thật lòng quan tâm đến Mặc Viêm.

Giấc ngủ này của Vãn Thanh kéo dài từ buổi sáng cho đến xế chiều mới tỉnh.

Sau khi rời giường, rửa mặt thay đồ lại ăn chút điểm tâm. Sau đó đi ra ngoài phòng thăm Hạ Hầu Mặc Viêm. Người này vừa nhìn thấy nàng thì tinh thần đã sảng khoái, cười đến hoa đào nở rộ khắp nơi.

Nhưng mà, nghe Hồi Tuyết kể lại, người khác tới thăm hắn, tuyệt đối là bộ dạng suy yếu cộng thêm bệnh nặng. Cái dạng sắp chết, còn có mấy hơi thở để sống qua ngày.

Nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, có đôi khi nàng lại nghĩ. 

Chàng ấy thật sự không giống một người ngu ngốc, nhưng là cẩn thận quan sát, còn thêm cân nhắc, chàng ấy không ngốc thì ai ngốc?

Bởi vì đều đã hơn mười năm, người khác đều không nhận ra được, thì sao nàng có thể dựa vào trực giác cho rằng chàng ấy không ngốc kia chứ?

Hoặc là … Chàng ấy vốn không phải là người ngu ngốc gì. Chẳng qua là suy nghĩ giống một đứa trẻ. Không phải thái phi đã từng nói, chàng ấy phát sốt vào năm tám tuổi, bệnh đến hỏng đầu óc sao? Suy nghĩ dừng lại vào năm tám tuổi.

Một đứa trẻ tám tuổi có thể thông minh một chút, tuyệt đối là một chủ tử xảo quyệt. Vì vậy, nàng cũng đừng nghĩ nữa cho mệt óc.

Vãn Thanh nói chuyện với Mặc Viêm một lát, dặn dò hắn nghỉ ngơi nhiều. Sau đó mang theo Hồi Tuyết rời khỏi Cổ Uyển, dạo một vòng ở trong vương phủ. Thức một đêm, ngủ một ngày. Nếu còn không hoạt động, nàng tuyệt đối sẽ thay đổi thành người tàn phế.

Trong phủ Hán Thành Vương, hiện tại nàng đã là chân chính chủ tử, đi ngang qua nơi nào, nơi đó lặng ngắt như tờ, người hầu dè dặt cẩn trọng hành lễ, vẻ mặt sợ sệt, tuyệt đối không dám có ý nghĩ khinh thường nàng như trước kia.

Đây là quyền thế uy nghi, cảm giác này … thật sự là đặc biệt tốt. Vãn Thanh hít sâu, khó trách người người tham quyền, vì quyền lợi tranh giành ngươi chết ta sống, ngay cả cái gọi là tình thân huyết mạch cũng không để ý. 

Thật ra, mình không vì mình trời tru đất diệt. Lời này một chút cũng không sai. Dù cho người đó là huyết mạch, dù cho người đó là tình thân, sao có thể so được quyền thế cùng lợi ích của bản thân mình?

Vãn Thanh một đường đi một đường suy nghĩ, cảm khái thói đời.

Đi theo phía sau, Hồi Tuyết nhìn thấy thần sắc mặt của chủ tử thay đổi liên tục, không biết nàng đang nghĩ cái gì? Nhưng cũng không nói gì, bước theo bước chân của nàng đi dạo các nơi ở vương phủ.

Bất tri bất giác, đi được rất xa, còn một đoạn đường nữa là đến Yên Vũ Các.

*Bất tri bất giác: không hay không biết, những chuyện ngoài ý muốn.

Hồi Tuyết nhịn không được nhắc nhở chủ tử: 

"Tiểu thư, chúng ta đã đến rất gần Yên Vũ Các rồi"

Mộc Tiêu Dao đang có ý đối với chủ tử, điểm này Hồi Tuyết xem như đã nhìn ra. Cho nên, tên kia mới có thể xin thánh chỉ ở lại phủ Hán Thành Vương.

Bằng không, thân là sứ thần nước Thương Lang, huynh muội bọn họ hoàn toàn có thể ở dịch trạm trong cung, nơi đó hoa lệ xa xỉ hơn phủ Hán Thành Vương rất nhiều lần.

Vốn, Vãn Thanh chỉ vô ý thức đi dạo lung tung, Hồi Tuyết mở miệng nói, nàng mới phục hồi tinh thần lại, nguyền rủa một tiếng: 

"Mẹ nó, đi lộn, đi trở về đi"

Nói xong, quay đầu đi trở về. Nào ngờ, vừa quay người thì đã nhìn một đoàn người đang đi lại gần. 

Nữ nhân dẫn đầu kiều mị động lòng người, đang cùng nha hoàn bên cạnh nói chuyện, vừa vươn tay thì đã nhìn thấy đám người Vãn Thanh, kinh ngạc một chút, nhưng theo bản năng quay đầu chuẩn bị tránh đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.