Tiến Vào Lòng Anh

Chương 23: Bát canh đầu tiên (22)




Lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, lưng đeo hòm thuốc, Độc Bách Thảo trên mặt lộ ra tiếu dung chua xót có chút phức tạp.

Đã muốn quyết định sao? Quả nhiên là như thế này a, bất quá như vậy...... Cũng tốt, hắn đã từng chính bởi vì do do dự dự, quyết đoán không đủ mới trơ mắt nhìn người tâm ái hướng vào trong lòng người khác, Chiếu Dịch không phải hắn, quả nhiên phi thường biết rõ ràng bản thân muốn gì.

Xem ra, hắn cũng nên chuẩn bị chuẩn bị...... Thời điểm cách mười tám năm, lại trở về Tuyệt Tình Cốc khuyết thiếu mùi vị nhân tình kia......

***************************************************************************

Lại là nửa tháng qua đi, Trữ chiếu Dịch cuối cùng đem đại bộ phận nghị sự giao tiếp làm thỏa đáng, các bộ binh quyền cũng lần lượt chỉnh hợp, nhưng một khi có thời gian, y liền đem chính mình nhốt tại trong thư phòng thiên điện, làm điều gì, lại không người biết.

Ban đêm, sau khi đổi dược cho Phiền Ngọc Kỳ xong Trữ Chiếu Dịch ở trong thư phòng triệu kiến hai người, ám vệ Tiêu Dật cùng Lâu Ánh Chi, y bình tĩnh công đạo hai người từng việc, nhưng sau khi nói xong hai người thần tình ngạc nhiên nhìn y.

Tuy rằng bọn họ cũng đều biết Hoàng Thượng đối Kỳ tướng quân có cảm tình không giống bình thường...... Chính là, Hoàng Thượng thế nhưng vì đối phương làm loại sự tình này......

“Câu trả lời của các ngươi là gì, chuyện này trẫm tìm không thấy ai so với các ngươi thích hợp hơn.” Trữ Chiếu Dịch mặt không chút thay đổi nhìn hai người trước mặt thúc giục, mặc dù Độc Bách Thảo cho y ba tháng thời gian cân nhắc, nhưng y vẫn là hy vọng có thể sớm một ngày làm cho Ngọc Kỳ hồi phục thị lực.

Tiêu Dật cùng Lâu Ánh Chi bất động thanh sắc liếc nhau, từ trong mắt lẫn nhau nhìn thấy một mạt khiếp sợ rõ ràng cùng khó hiểu, hai người lần đầu tiên không có lập tức lĩnh mệnh, mà là trầm mặc chần chờ.

Cuối cùng Tiêu Dật ngẩng đầu, sườn mặt cương nghị khó nén thần sắc phức tạp, hắn mạo hiểm nguy cơ chọc giân long nhan mở miệng: “Hoàng Thượng, ngài...... Chẳng lẽ thật sự phải......”

Sau một lúc lâu do dự, từ kia hắn cũng không thể nói ra, Tiêu Dật không dám nghĩ, nếu thật sự dựa theo đối phương nói mà làm, triều đình có thể hay không đại loạn.

“...... Trẫm biết các ngươi có thể sẽ không hiểu được, nhưng trẫm nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp gì thích hợp hơn...... Trẫm biết như vậy thực sự là trốn tránh trách nhiệm, nhưng nếu vì  trách nhiệm phải ủy khuất hắn cả đời, trẫm làm không được...... Thật sự làm không được...... Trẫm thà phụ cả  thiên hạ, cũng không nguyện phụ hắn......” (hảo seme a~ >//v//<)

Xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, đêm đen như mặc thủy liền giống như đại võng dày đặc đem y bao lại, y không giãy dụa, chính là lưới lại dần dần buộc chặt, làm cho y bước đi khó khắn, hít thở không thông.

Y rất khó tưởng tượng mở to hai mắt trước mặt lại thủy chung là một mảnh hắc ám, cái loại cảm giác này, là một loại tuyệt vọng cô tĩnh như thế nào, tuy rằng Ngọc Kỳ từ sau khi tỉnh lại vẫn không hỏi về thương thế của mình, thế nhưng đôi khi y nhìn trộm hắn, trên mặt hắn thường xuyên sẽ lộ ra một loại mờ mịt, giống như không biết nên như thế nào đối mặt việc bản thân tàn phế, loại vẻ mặt này, làm cho Trữ Chiếu Dịch đau lòng khó nhịn.

Vì thế y quyết định, phải tạm thời buông xuống trách nhiệm, tuyệt tình cũng tốt, trốn tránh cũng thế, y muốn chẳng qua là đối phương khoái hoạt phát ra từ nội tâm, nếu ngay cả điều này đều làm không được, y căn bản không còn lòng dạ nào bận tâm những thứ khác.

Vẻ mặt phức tạp kia của y, Tiêu Dật cùng Lâu Ánh Chi đều nhìn thực chân thiết, hai người chưa từng yêu tê tâm liệt phế, cho nên không hiểu loại cảm tình này, nhưng bọn họ nếu cự tuyệt, vị đế vương dù chuyện gì đánh cũng không suy sụp, áp không ngã này trên mặt sẽ thấy được thần sắc thống khổ.

Nghĩ đến, nam nhân phải trải qua suy nghĩ kỹ càng mới làm ra quyết định này, y..... So với bọn hắn càng thêm rối rắm, thống khổ cùng bất đắc dĩ.

Cúi đầu, bất đắc dĩ thở dài, Tiêu Dật biết, đối phương tâm ý đã quyết, nói gì nữa cũng là vô dụng, sau khi nghĩ thông suốt, hắn quì một gối, “Thần nguyện ý nghe theo hết thảy an bài của Hoàng Thượng.” Lâu Ánh Chi thấy thế cũng tùy theo quỳ xuống.

Trữ Chiếu Dịch nhìn bọn họ hai người, ngắn ngủi trầm mặc một chút, lúc sau từ trên bàn lấy ra hai phong thư.

“Các ngươi phái hai người đem thư giao về kinh thành, một phong giao cho...... Một phong khác giao cho......”

Đem tất cả chuyện tình đều phân phó cho hai người, thẳng đến khi hai người hoàn toàn đáp ứng, nhìn hai ám vệ xuất sắc được chính mình một tay đề bạt, Trữ Chiếu Dịch cuối cùng mới dặn dò một câu: “Trẫm vừa đi, Hi Vương chắc chắn lén gọi các ngươi truy tra vị trí của trẫm, nói cho hắn, chờ đợi sự tình làm thỏa đáng, trẫm sẽ chủ động liên lạc với hắn, bảo hắn đừng phí tâm tìm người.”

Tiêu Dật lên tiếng vâng, Trữ Chiếu Dịch lại không tiếp tục phân phó nữa, lúc này phất tay ý bảo bọn họ có thể đi xuống, nhưng Tiêu Dật thế nhưng không lập tức rời đi, mà là sau khi Lâu Ánh Chi rời đi trước, tựa như thở dài hướng Trữ Chiếu Dịch thấp giọng: “...... Thỉnh ngài bảo trọng.” Lúc sau mới kín đáo đứng dậy biến mất vào trong bóng đêm mờ mịt.

Trong thư phòng chỉ còn lại một mình Trữ Chiếu Dịch, hắn yên lặng đứng một lúc lâu mới bước đi thong thả đến trước bàn, sau khi ngồi xuống thân thủ cầm lấy hộp gỗ tử đàn trên bàn, thứ trong hộp từ sau khi y kế vị liền vẫn đi theo y, nhưng tiếp qua một tháng nữa sẽ thay đổi chủ.

Thập Tam, ngươi sẽ trách hoàng huynh cứ như vậy ra đi không từ giã sao? Hay là sẽ chế giễu hoàng huynh nói “Quả nhiên không vượt quá sở liệu của ta”? Vì hắn nắm giữ thiên hạ, ta trước kia thế nhưng cho tới bây giờ cũng không dám nghĩ đâu......

Nhị ca, tuy rằng Văn Kỳ còn nhỏ, nhưng tin tưởng hắn dưới sự chỉ dạy của Thập Tam có thể trở thành quân chủ so với ta còn tốt hơn, hắn kế thừa huyết thống vĩ đại của người, còn có một thân tranh tranh ngạo cốt, mười năm sau, nhất định là một quân chủ cực kỳ xuất sắc......

Tựa lưng vào ghế ngồi, Trữ Chiếu Dịch chậm rãi mở hộp ra, trong hộp, phía trên gấm vóc bày ra, rõ ràng là một pho tượng điêu long ngọc tỷ cùng một đôi binh phù long hổ......

*************************************************************************

Chiếu Nguyên mùa đông năm thứ bảy, Nam chinh chấm dứt, sau khi nam bắc đại thống nhất nghênh đón tân niên đầu tiên, nhưng mà khi tân niên vừa qua, biên quan lại truyền đến tin dữ, đầu xuân bên trong Phượng Minh thành bùng phát bệnh dịch, Chiếu Nguyên Đế nhiễm bệnh, được ngự y cứu trị nhưng không có kết quả bất trị bỏ mình, hưởng dương hai mươi lăm. Cùng thời gian, hộ quốc tướng quân Đại Chiếu Thiết sư Phiền Ngọc Kỳ cũng vì sau cuộc chiếnNamchinh thương thế quá nặng bệnh căn lưu lại, vì bi thương quá độ mà chết bất đắc kỳ tử.

Hai nhân vật được Đại Chiếu quốc nội tôn sùng là thần minh đột nhiên ly thế, tin tức này một khi truyền ra, dân chúng Đại Chiếu vốn đắm chìm trong mùa màng bội, hòa bình thịnh thế nhất thời chấn kinh, khiếp sợ không thôi, chính là hoảng sợ rất nhiều không khỏi hoài nghi tính chân thật của lời đồn, nhưng tin tức cũng từ bên trong nội bộ triều đình tràn tới, nói là ngày hôm trước trong vòng tám trăm dặm kịch liệt đưa vào trong cung, triều đình bên trong đã muốn xác thực tin tức.

Chuyện dời đô phải tới cuối mùa xuân, bởi vậy di thể Chiếu Nguyên đế còn phải vận chuyển quay về kinh, khi tám trăm dặm gia cấp đến kinh, linh xa (xe tang) xuất phát từ Phượng Minh đã bắt đầu hướng kinh thành tiến đến.

Thẳng đến bảy ngày sau quân đội hộ tống linh xa mới nhập kinh, Đại Chiếu dân chúng nhìn thấy bạch phàm bạch linh trên mã xa kia, mới thật sự tin Chiếu Nguyên Đế đã thật sự băng hà, cả một đoàn người đều hoa mắt choáng váng, cùng vẻ mặt buồn thương, không thể tin được vị đế vương trẻ tuổi nửa năm trước mới tiễn bước kia thân bạch giáp uy phong lẫm lẫm, đã đánh hạ Nam Man, nam bắc nhất thống lúc này nghênh đón lại là hai cỗ quan tài lạnh như băng.

Dân chúng tụ tập hai bên đường tiễn đưa linh xa đến cửa hoàng thành, sau khi cửa thành đóng lại tề tụ dưới tường thành, thẳng đến một ngày sau, hoàng bảng dán ra bố cáo, Chiếu Nguyên Đế băng hà, quốc tang ba ngày, Chiếu Nguyên Đế khi còn sống lưu lại di chiếu, ngôi vị hoàng đế do con của chất tử Trữ Chiếu Trăn, Trữ Văn Kỳ năm ấy chín tuổi kế thừa, trước khi thành nhân, trong triều hết thảy đều do Lương Hi vương toàn quyền xử lý, nhiếp chính cho đến khi tiểu hoàng đế có thể tự hành chấp chính.

Ba ngày sau cử hành quốc táng, đồng thời cử hành lễ tang còn có thiết sư tướng quân, vì hắn Nam chinh công lao rất lớn, truy phong Định Quốc hầu, thừa kế hầu vị, được đặc biệt cho phép chôn cất cùng nguyên mộ sườn tây huyệt mộ, thề sống chết bảo hộ mộ đế vương, quân thần đồng mộ, nhằm ca ngợi chiến hồn dũng cảm của vị Đại tướng quân trẻ tuổi đầy hứa hẹn này.

Mà trong dân chúng, truyền lưu một truyền thuyết như này, Chiếu Nguyên đế là thực long chuyển thế, thiết sư tướng quân là đấu tinh hạ phàm, bọn họ để dân chúng Đại Chiếu thoát ly khổ hải, nhất thống nam bắc mà chuyển kiếp đến hoàng tộc Trữ thị cùng Phiền gia võ tướng thế gia, hiện giờ trần duyên đã hết, bọn họ lại trở về nơi vốn có của bọn họ.

Tuy rằng thuyết pháp này quá mức huyền thần mất đi tính chân thật, nhưng đây cũng là điều dân chúng trong lòng chờ đợi, bọn họ thà rằng như vậy tin tưởng.

Sau Quốc tang là đại lễ nghênh đón tân đế đăng cơ, nhiếp chính vương phụ tá tân đế Trữ Cảnh Đế đăng cơ đế vị, niên hiệu là Văn Cảnh Nguyên Niên.

*************************************************************************

Tối hôm đại điển tân đế đăng cơ qua đi, nguyên mộ trủng đã muốn an tĩnh lại, trong huyệt mộ trống vắng đột nhiên hiện lên lưỡng đạo hắc ảnh.

Hắc ảnh đi đến trước mộ trủng mở ra thạch môn ẩn giấu, dọc theo mật đạo thẳng nhập đi vào, một đường tránh được tất cả cơ quan, thông thuận, giống như rất quen thuộc cấu trúc mộ huyệt.

Sau khi hắc ảnh tiến vào chủ mộ đứng trước một quan tài gỗ lim thật lớn, một đạo hắc ảnh khác châm lên giao ngư đăng (đèn giao ngư??) trên tường mộ, bên trong u ám nhất thời một mảnh quang minh.

Người đang đứng trước quan tài một thân hoa phục tử sắc, mái tóc dài đen nhánh tùy ý rối tung ở sau lưng, hai gò má trắng nõn tựa tuyết, ngũ quan tinh xảo duy mĩ giống như người từ trong tranh bước ra, người này không phải ai khác, đúng là nhiếp chính vương đã thành quyền khuynh thiên hạ – Lương Hi vương, cũng chính là hoàng đệ Thập Tam của Chiếu Nguyên Đế —— Trữ Chiếu Hi.

Người còn lại vẫn luôn cùng hắn như hình với bóng – ám vệ Huyền Dạ, hắn đứng ở trước quan tài, ngón tay chỉ quan tài, Huyền Dạ hiểu ý, đi ra phía trước đem nắp quan tài nặng nề mở ra, dần dần lộ ra thi thể Chiếu Nguyên Đế một thân  long bào, trong hỏa quang mờ nhạt ánh gương mặt quen thuộc phá lệ xanh trắng, nhìn kỹ mặt trên còn có rất nhiều điểm đỏ giống như chu sa.

Nếu không phải đã sớm thu được tín hàm của hoàng huynh, hắn sợ là cũng vô pháp nhận ra tính thực giả của khuôn mặt này, bởi vì chuyện phát sinh đột ngột thêm nữa chết vì bệnh đậu mùa có chứa cương cường lây bệnh, ai cũng không dám nhìn kỹ thi thể, cũng sẽ không thể nhìn ra chân tướng.

Trữ Chiếu Hi từ trong lòng lấy ra một cái bình sứ men xanh, đưa cho Huyền Dạ bên cạnh, nam nhân sau khi tiếp nhận lại đến trước thi thể, đem nâng dậy, sau đó đưa miệng bình nhắm ngay dưới mũi nam nhân, mặc dù người đang trong trạng thái chết giả hô hấp đã cực kỳ mỏng manh, nhưng sau khi hít vào một chút, thân hình cứng ngắc thế nhưng lại dần dần mềm hoá xuống.

Ước chừng dùng thời gian một khắc, dược dịch trong bình sứ bốc hơi hầu như không còn, người này mới khởi tử hồi sinh khôi phục hô hấp bình thường, từ từ chuyển tỉnh.

Vừa mở mắt, nhìn đến đó là gương mặt mỹ diễm tuyệt luân của Lương Hi vương, nam nhân muốn đứng lên, lại bị Huyền Dạ phía sau ngăn chặn.

“Ngươi thân thể xơ cứng còn chưa hoàn toàn cởi bỏ, trước không cần vội vã đứng dậy.”

Trữ Chiếu Hi miễn cưỡng mở miệng, vừa dứt lời nam nhân liền cảm giác được một cỗ nhiệt tức truyền vào trong cơ thể, dũng mãnh len vào tứ chi trăm hài.

Huyền Dạ che mật ngồi xếp bằng phía sau nam nhân, đem chân khí của mình từng chút độ cấp cho đối phương, sau hai khắc nam nhân mới cảm giác thân hình nặng nề của mình bắt đầu nhẹ nhàng hơn, thân thể cũng theo đó dần dần ấm lại.

Điều khí thu tức, nam nhân không cần người khác nâng chính mình đứng lên, nhưng mới vừa đứng hảo lại lập tức quỳ một gối xuống đất, hô thanh: “Ám vệ Tiêu Dật bái kiến Hi Vương.”

Hết chương 62

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.