Tiến Vào Lòng Anh

Chương 14: Bát canh đầu tiên (13)




Đoàn người thừa dịp bóng đêm che dấu dọc theo sơn đạo một đường đi nhanh, sau nửa canh giờ di chuyển đã tới phía đông Phượng Minh, nơi này mặc dù cũng có ánh lửa lấp lóe giống với góc thành tây, canh giữ vẫn là lơi lỏng  hơn nhiều.

Trên tường thành cách mười trượng lại có một thủ vệ cầm trường mâu, nhưng vì khi chạng vạng cuồng hoan khánh công trộm uống chút rượu nên một đám đều ngáp không ngừng, gắng gượng tinh thần chống đỡ gác đêm, chỉ có khi giám sát tuần vệ lưu động đi qua mới có thể trợn mắt đứng thẳng thân thể.

Đêm nay mây mù trùng điệp, ánh trăng lại thường ẩn sau tầng mây dày, bóng đêm thâm trầm, hỏa quang chớp động chỉ chiếu sáng trong một phạm vi hữu hạn, cách mấy trượng ngoại liền lờ mờ nhìn không rõ, dưới thành cánh rừng cách đó xa hơn một chút lại tối đen một mảnh.

Trong rừng thường thường truyền đến thanh âm gào thét của cú đêm khiến kẻ khác khiếp sợ, cùng hàn phong lạnh đến thấu xương, không khí trầm thấp nặng nề, làm người ta rợn tóc gáy.

Trong gió đêm truyền đến thanh âm vỗ cánh phành phạch của loài chim, một đôi mắt lóe ra hào quang quỷ dị giống như hai ngọn ma trơi, dần dần tới gần người đang tuần tra, nghe được tiếng gió từ phía sau, giám sát tuần vệ kia cũng không nhúc nhích, mà là mặc cho một con cú đêm xám nâu dừng trên đầu vai của mình.

Các binh sĩ khác cũng dường như đã quen, đối với cú đêm đang dẫm trên đầu vai nam nhân kia không chú ý gì hơn, dù sao con chim đó đi theo người này đã nhiều năm, bọn họ sớm chuyển từ kinh ngạc lúc ban đầu thành thói quen, rồi tiến tới không thèm chú ý.

“Có dị trạng gì không?”Namnhân lạnh lùng khô khan mở miệng, nhận được vẫn là “Không có gì”  như mọi ngày.

Nhưng đúng lúc này, trong rừng lại vang lên một trận tiếng cú đêm kêu “xì xào”, cơ hồ là tất cả cú đêm, mọi người đối thanh âm này tập mãi thành quen, chỉ mình giám sát tuần vệ dưỡng cú nghe ra thanh âm tầm thường kia có chỗ không tầm thường.

Lỗ tai hắn giật giật, cú rừng xám tro trên đầu vai liên tục chuyển động cái cổ linh động của nó, lồng ngực phát ra một tràng âm hưởng “Cô ô” rất nhỏ.

Trong rừng truyền ra thanh âm khi thì đứt đoạn khi thì liên tục, hắn thùy hạ mắt, cẩn thận phân biệt rõ ràng, trong mắt quang hoa lưu chuyển, không tỏ thái độ hướng về âm ảnh phía cầu thang tường thành làm một động tay ra hiệu.

Lúc sau chậm rãi đến gần một gã binh sĩ hỏi “Có gì dị trạng”, đợi khi đối phương mở miệng trả lời, đột nhiên từ sau lưng thò ra một bàn tay cùng một thanh đoản chủy sắc bén, bịt kín miệng binh sĩ đồng thời xoẹt một tiếng xé rách yết hầu hắn.

Cùng lúc, hai vệ binh khác ở bên trong cách đó năm mươi trượng trên thành cũng gặp phải tập kích bất ngờ, nhưng bởi vì động tác vô cùng nhẹ nhàng không để cho người khác chút chú ý, kẻ đột kích đem mấy thi thể vứt xuống tường thành, phía dưới tường cây cỏ mọc dày, thanh âm thi thể rơi xuống đất thậm chí còn bị vùi lấp hoàn toàn trong âm hưởng gào thét chói tai của bắc phong.

Giám sát tuần vệ thấy người của mình nhanh chóng đổi chỗ gác, ánh mắt lóe lên, che miệng vận khí trong khoang ngực, lấy giả đánh giả bắt chước vài tiếng cú đêm kêu.

Cơ hồ thanh âm tiêu biến trong nháy mắt, dưới tường thành sưu sưu ném lên ba bốn đầu dây thừng gắn móc câu tam trảo, lần lượt ghim chặt ở ven tường thành, lúc sau nhanh chóng hiện lên mấy người toàn thân y phục dạ hành, bọn họ hành động mau lẹ, đã được huấn luyện.

Sau khi leo lên trên liền ẩn thân trong chỗ tối vẫn không nhúc nhích chậm rãi đợi đồng bạn khác, sau khi đợi tất cả mọi người đi lên, trong đó một người nương theo bờ thành che chắn đi đến bên cạnh giám sử tuần vệ.

Namnhân không mở miệng, trên khuôn mặt ngăm đen một đôi mắt lệ khí thận trọng lấp lánh tỏa sáng, bên trong thấm một tia âm hàn, giám sử tuần vệ kia đơn giản nói nhỏ vài câu, đem  đồ vật trước đó đã chuẩn bị tốt giao tới trên tay hắn.

“Nửa canh giờ, bất luận thành bại hay không nhất định phải trở về, bằng không các ngươi cũng chỉ có thể vĩnh viễn ở lại bên trong Phượng Minh thành.”

Nói xong vung tay lên, chỉ cho hắn cửa cầu thang cách đó ba trượng, nam nhân tiếp nhận đồ vật không nói gì chính là hướng hắn gật đầu một cái, vỗ vỗ vai hắn, lúc sau hướng về phía đồng bạn đang ẩn nấp âm thầm ra hiệu, lần lượt từng người nối tiếp nhau ngay ngắn trật tự nhưng cũng phi thường nhanh chóng phi xuống khỏi tường thành, sau đó lẫn vào trong thành.

Sau khi bọn họ biến mất, giám sử tuần vệ này làm bộ như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh tiếp tục tuần tra......

Mà nhóm người bí mật kia cơ hồ cùng bóng đêm hòa thành nhất thể, sau khi lẩn vào trong thành tìm một ngõ nhỏ yên tĩnh vắng vẻ dừng lại chốc lát, lúc sau người dẫn đầu lấy ra thứ giám sử tuần vệ đã đưa cho hắn, là thư tường giải cùng ba tấm bản đồ Phượng Minh thành, trong đó mỗi tấm bản đồ đều có điểm dấu hiệu chu sa màu đỏ.

Đọc nhanh chóng rồi phân tích ba nhiệm vụ trong thư tường giải, nam nhân cầm đầu khoát tay, hai mươi bảy người thuần một thân y phục dạ hành đều vây quanh lại đây, hắn trước đưa tấm bản đồ đầu phân phát cho hai người trong đó, lúc sau thấp giọng mở miệng:

“Mục tiêu một tới gần cửa phía tây, số một ( Tiêu Dật) ngươi dẫn dắt số hai đến chín, đi vào hoàn thành nhiệm vụ thấm dược, gồm năm điểm phân tán, trong nửa canh giờ, toàn bộ phải đúng thời gian đã định;

Mục tiêu số hai đã được điều tra rõ, cùng mười bốn người, phải toàn bộ mang về, số mười lăm ( Viên Thiều Hằng) ngươi dẫn dắt từ số mười đến hai lăm đi vào;

Số mười một ( Lâu Ánh Chi) cùng hai sáu, hai bảy theo ta đi thực hiện mục tiêu ba, một lúc sau toàn bộ rút về nơi này.

Còn có điều gì không rõ không?”

“Không có!”

“Tốt lắm, hiện tại bắt đầu phân công nhau hành động.”

Ra lệnh một tiếng, hai mươi tám người nhanh chóng phân thành ba tổ, thi triển khinh công đi theo người dẫn đầu mình rút khỏi nơi này hướng địa điểm mục tiêu chạy đi.

Người bình tĩnh hạ lệnh kia không phải ai khác, đúng là Phiền Ngọc Kỳ phụ trách tiến hành nhiệm vụ xâm nhập địch doanh lần này, sau khi hắn bình tĩnh truyền đạt xong mệnh lệnh, dẫn theo ba người khác nhanh chóng hướng địa điểm dự định chạy đi.

Lần này bọn họ xâm nhập Phượng Minh có ba mục đích, thứ nhất vì để công thành hiệu quả, bọn họ mang theo độc thuốc mê vừa đủ chuẩn bị cấp vào món ăn của Nam Man tướng sĩ, thứ hai là muốn trước khi công hãm Phượng Minh cứu ra những người còn sống sót liên quan đến động vu tộc, còn lại thứ ba là phải cứu ra đôi nữ nhi của nhị hoàng tử Đại Chiếu, Trữ Chiếu Trăn.

Ba nhiệm vụ này mỗi nhiệm vụ đều là phi thường khó hoàn thành, huống chi phải một lần hoàn thành tất cả, mà lại còn phải trong vòng một canh giờ.

Nhưng không còn cách nào, Phượng Minh thành phòng giữ nghiêm cẩn, bọn họ không có khả năng giống đi bộ trong hậu viên nhà mình mà có thể một chuyến hoàn thành ba nhiệm vụ này, bởi vậy phải cùng liên hệ với trinh sát ẩn núp ở Nam Man nhiều năm, danh hiệu là Hào, làm nội ứng cho bọn hắn sau đó một lần đồng thời hoàn thành ba nhiệm vụ này.

Thời gian đổi phiên gác của Nam Man là nửa canh giờ, giám sử tuần vệ làm nội ứng kia là thừa dịp vừa mới đổi qua phiên sau để cho người của mình thần không biết quỷ không hay đem thay thế, nhưng chỉ có thể ứng phó một nửa canh giờ, quá thời gian bọn họ cho dù cứu được người cũng vô pháp đi ra khỏi Phượng Minh thành.

Phiền Ngọc Kỳ biết rõ nhiệm vụ gian khổ, một khắc không dám chậm trễ, đề khí chạy như điên, dưới chân không ngừng nghỉ, phía sau hai người toàn lực đi theo, dù là nửa điểm cũng không bị rớt lại.

Do trong lúc hai nước giằng co, bên trong thành hạ lệnh cấm, thời gian qua giờ hợi trên đường cũng không có ai,nhà nhà đóng chặt cửa nẻo, chẳng qua ngẫu nhiên có thanh âm điểm canh truyền đến.

Dùng chưa đến hai khắc, bọn họ liền đã tới địa điểm được chỉ định, may mà hai hài tử phải cứu đều không bị nhốt bên trong thiên lao hoàng thành.

Trữ Chiếu Trăn tuy là người hoàng tộc Đại Chiếu, nhưng cuối cùng vẫn là chất tử, sinh tiền là một gia nhân thân vận bố y cuộc sống bình dân, ở tại một viện lạc tầm thường ngoài phía nam hoàng thành bị nghiêm mật giám thị, sau đó hài tử của Trữ Chiếu Trăn lại bị đuổi về nơi đó, Đại Chiếu công thành thất bại làm cho Nam Man đế thả lỏng kiểm soát đối bọn trẻ, cũng mới để cho bọn họ cơ hội dễ dàng tiếp cận.

Trong quá trình cứu người vẫn chưa phát sinh dị biến cố đột ngột nào, lặng yên không một tiếng động giết chết bốn gã thủ vệ ở bốn phía tiểu viện, lại đem bốn gã giết phía ngoài vào trong phòng bên cạnh, Phiền Ngọc Kỳ căn cứ vào tin tức Hào đã cấp chuẩn xác tìm được căn phòng đang giam cầm hài tử, khi hắn đến bên cạnh giường nhìn đến hai hài tử đang dựa vào nhau an ổn ngủ say, tảng đá lớn trong lòng xem như hạ xuống.

Bọn họ cẩn thận đánh thức hai hài tử, khi hai tiểu tử kia mở mắt ra nhìn đến mấy hắc y nhân đứng ở trước giường, khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa đến trắng bệch, nhưng đến khi Phiền Ngọc Kỳ mở miệng nói ra thân phận, trên khuôn mặt tái nhợt của bọn chúng lập tức nhiễm thượng hai mạt đỏ ửng hưng phấn kích động.

“Thỉnh hai vị điện hạ ngàn vạn lần không nên lên tiếng.” Phiền Ngọc Kỳ gọi Lâu Ánh Chi cùng một người khác, để cho bọn họ đem thế tử quận chúa cõng lên lưng, hai hài tử thực nghe lời, đều không rên một tiếng.

Sau khi chuẩn bị tốt bọn họ bắt đầu rút lui, Phiền Ngọc Kỳ cảnh giác dẫn đường, một người đoạn hậu, mặc dù hai người trên lưng cõng hai hài tử, tốc độ tiến lên của bọn họ không mảy may chậm lại nửa phần, động tác như cũ nhẹ nhàng nhanh nhẹn.

Dọc theo đường đi trừ bỏ gặp phải một đội thủ binh tuần thành thì không hề gặp phải ai khác, thật cẩn thận tránh ở chỗ tối đợi bọn chúng đi xa, bọn họ mới lại bắt đầu chạy như điên, không đến một canh giờ liền đã quay trở lại địa phương vừa mới phân tán.

Bọn họ vừa mới yên ổn đến nơi, nhóm người Tiêu Dật suất lĩnh cũng lần lượt chạy về, không đợi Phiền Ngọc Kỳ hỏi, Tiêu Dật đã dẫn đầu hồi báo tình hình hoàn thành nhiệm vụ, toàn bộ đều hoàn thành hiệu quả.

Phiền Ngọc Kỳ nhìn xem sắc trời, xoay người dặn dò Lâu Ánh Chi cùng Tiêu Dật, để bọn họ cùng hai người, mang theo hai hài tử đi ra khỏi thành trước, ở trong cánh rừng ngoài thành chờ bọn họ, nếu như quá thời gian bọn họ còn chưa quay về, thì để cho những người này trước một bước quay về đại doanh.

Lời này vừa nói ra, Tiêu Dật cùng Lâu Ánh Chi đều có chút chần chừ không lập tức trả lời, liếc nhau, Lâu Ánh Chi đi theo Phiền Ngọc Kỳ nhiều năm biết rõ tính tình hắn, không sợ chỉ trích nói: “Đầu nhi, để cho số một ( Tiêu Dật) đi thôi, ta lưu lại.”

Hành động này của y Phiền Ngọc Kỳ sao lại không hiểu rõ, nhưng hắn nào phải người làm việc thiên tư, sắc mặt trầm xuống, “Không cần, các ngươi đi trước, chúng ta ở lại tiếp ứng những người khác, sẽ lập tức đuổi kịp.”

Lâu Ánh Chi thấy Phiền Ngọc Kỳ thần sắc kiên quyết, không tiện nói thêm gì nữa, không có biện pháp, chỉ đành cùng Tiêu Dật lại kêu hai người nữa rời đi trước.

Phiền Ngọc Kỳ ở lại tại chỗ chờ chín người, nhưng tả hữu đợi đã nhanh đến nửa canh giờ, lại vẫn không thấy một bóng người của đội Viên Thiều Hằng, theo thời gian càng cấp bách, mọi người trong lòng khó tránh khỏi có chút khẩn trương lên, Phiền Ngọc Kỳ cũng liên tiếp ở đầu ngõ hẻm nhìn xung quanh, nhưng thủy chung không có động tĩnh gì.

Thẳng đến khi tiếng cú đêm bay xuống trên đầu bọn họ kêu lên báo hiệu thời gian đã hết, mới rất xa nghe được một trận thanh âm ồn ào, Phiền Ngọc Kỳ thăm dò nhìn xung quanh, chỉ thấy cuối đường chạy tới một nhóm hắc y nhân, đúng là nhóm người Viên Thiều Hằng.

Tâm trạng lúc này mới tính là nhẹ đi, nhưng tiếp đó nhìn thấy phía sau bọn họ cách đó không xa ánh lửa chớp động, tâm hắn lại mãnh trầm xuống.

Bại lộ!

Cứ tiếp tục trốn cũng vô nghĩa, Phiền Ngọc Kỳ vung tay lên, từ trong ngõ hẻm tám người khác đều chạy ra.

Viên Thiều Hằng sau khi chạy đến gần nhìn thấy bọn họ ngưng mi vốn định nói gì đó, đã thấy Phiền Ngọc Kỳ khoát tay chặn lại, để cho bọn họ đi qua trước, hắn khẽ cắn môi cái gì cũng chưa nói, cước hạ liên tục không ngừng, phía sau lưng nữ nhân đã muốn run rẩy như cầy sấy cũng không quay đầu lại đi qua.

Mười mấy người lướt qua, nhóm Phiền Ngọc Kỳ mới đuổi theo, bọn họ tốc độ tuy rằng không chậm, nhưng phần lớn mọi người sau lưng đều cõng theo lão nhân, nữ nhân cùng hài tử, nghĩ muốn nhanh nữa cũng nhanh không nổi.

Phía sau truy binh cầm đuốc đuổi không rời, càng ngày càng gần, vả lại thường thường có thêm binh lực là thủ vệ tuần thành tiếp viện. Nhưng này kỳ thật cũng cũng không phải binh lực bình thường của Nam Man, vì dương đông kích tây kiềm chế bộ phận binh lực, trong khi  bọn họ hành động, Hào đã lệnh người ở bên trong Nam Man hoàng thành thả một bó hỏa.

“Đầu nhi!”

Viên Thiều Hằng đang chạy đột nhiên hô lớn, thời điểm trước khi hắn hô, Phiền Ngọc Kỳ đang lưu ý bốn phía dĩ nhiên phát hiện có trở ngại từ phía trước, một tiểu đội nhân mã, đại khái ước lượng không vượt qua hai mươi.

Phiền Ngọc Kỳ quát một tiếng rút ra trường đao bên hông dẫn đầu xông lên, trong đám ám vệ hộ ở chung quanh, nghe một tiếng ra lệnh năm người đều lấy ra vũ khí, bước nhanh đạp đất nhảy vọt lên.

Vung xoát xoát xoát ném ra ám khí, bất ngờ không kịp phòng bị, những binh sĩ Nam Man vừa phát hiện bọn họ đang đồng thời vung vũ khí xông lên trốn cũng không kịp trốn, liền ngã xuống sáu bảy người.

Trừ bỏ thanh âm hô hào phát ra từ miệng binh sĩ Nam Man, Phiền Ngọc Kỳ cùng  mấy ám vệ đều không có phát ra tiếng vang gì trừ bỏ tiếng đánh nhau, bọn họ ra tay nhanh chóng, cơ hồ đều là nhất chiêu trí mạng, để những người phía sau thông qua bọn họ sáu người một bên ba người từ giữa mở ra một con đường, sau đó lấy thế tiến công hung hiểm áp chế bọn chúng, nhóm người Viên Thiều Hằng cơ hồ không chịu trở ngại gì rất nhanh thông qua.

Nhóm người Phiền Ngọc Kỳ cũng không lãng phí nhiều thời gian, mười mấy người cơ hồ đều đắc thủ trong vòng mười chiêu, nhưng một lần trì hoãn như vậy, truy binh phía sau lại đuổi càng gần, chỉ cách chưa đến năm mươi trượng.

Phiền Ngọc Kỳ thấy tường thành cách ngay đó không xa, không để ý truy binh phía sau, giải quyết đám người ngăn chặn xong liền không chút nào chậm trễ đuổi theo nhóm Viên Thiều Hằng, bảo hộ từ sau.

Nhưng khi bọn hắn đuổi tới dưới thành, vệ binh thủ thành dĩ nhiên bị kinh động, bốn phía lần lượt trào ra từng đội đội nhân mã, Phiền Ngọc Kỳ thấy tình thế không ổn, chiêu hô trước vài người trên thành mở đường, sau đó để cho Viên Thiều Hằng bọn họ theo vào, chính hắn cùng mấy người khác lại thủ vững đường lui.

Trên tường thành thủ vệ mặc dù có mấy người là nội ứng của bọn hắn, thời điểm còn chưa bị vạch trần, thấy tung tích bại lộ, chỉ đành giả vờ phát hiện quân địch tấn công lại đây, nhóm ám vệ biết được bọn họ là người một nhà, cũng chỉ là triền đấu đưa bọn họ bức lui, nhanh chóng tiếp cận dây thừng treo phía trên tường thành.

Mà lúc này, nhóm của Phiền Ngọc Kỳ đã muốn cùng quân địch đuổi tới khắp nơi giao thủ, bên đánh bên lui, địch binh tuy nhiều, nhưng bọn hắn mỗi người võ nghệ cao cường, làm thành nửa vòng ngăn cản đối phương tiến công, nhất thời nửa khắc ngược lại cũng chưa bị tiếp cận.

Viên Thiều Hằng bọn họ đã tới cạnh dây thừng, một nhóm đi xuống, mặc dù động tác rất nhanh, nhưng Nam Man tướng sĩ tính cơ động cũng không kém, trong nháy mắt dưới tường thành đã tụ tập  hơn trăm người, vả lại còn không ngừng tiếp viện.

Phiền Ngọc Kỳ bằng vào sự chật hẹp của thềm thành bọn họ cũng thủ được nhất thời, nhưng Nam Man binh sĩ giống như sóng triều không sợ chết từng bước tới gần, bọn họ cũng bắt đầu cảm thấy mất sức.

Hắn thấy người phía trước rút lui còn chưa đến phân nửa, địch quân nhân mã lại cuồn cuộn không ngừng tiếp viện, còn có một số kẻ thấy chính diện công phá không được mà đổi sang công kích từ phía khác của tường thành, thành ba mặt bọc đánh lại đây.

Càng hỏng chính là bọn họ thậm chí không sợ bắn thương người một nhà bắt đầu bắn tên, vài người không kịp né tránh bị bắn chết lăn lông lốc xuống dưới tường thành, Phiền Ngọc Kỳ vừa thấy người thật vất vả mới cứu ra bị bắn chết, nhất thời có chút căm tức, hắn thừa dịp loạn đoạt lấy một cây trường thương của quân địch, nói người bên cạnh đi lên yểm trợ, sau đó huy vũ trường thương vung lên toản hỏa thương pháp.

Tuy rằng binh khí trong tay không phải hỏa diễm thương sắc bén của mình, nhưng thương pháp bá đạo kia lại dũng mãnh dị thường, nghiêng một nhát liền đem bậc thành che lại, quét, chọc, đâm, thêm chiêu thức mũi khoan uy lực vô cùng kia của hắn, đội quân địch phía trước nhất thời bị hắn xé mở một đạo lỗ hổng, phần còn lại của chân tay đã bị cụt huyết nhục tứ tung, tiên huyết nồng đậm như vẩy mực bắn ra tung tóe.

Vừa thấy nam nhân hung hãn như vậy, một đám quân tiên phong thấy thế không khỏi tim lạnh đi vài phần, theo bản năng lui về vài bước, nhưng không biết người nào chỉ huy phía sau nhóm người, thấy bọn họ lui về sau hổ rống một tiếng ai dám lui về phía sau liền trảm không tha, một đám người tâm run lên lại ầm ầm lao về phía trước.

Phiền Ngọc Kỳ vừa phải chú ý hướng đi của Viên Thiều Hằng bên kia, vừa phải phòng bị tiễn bắn lén từ bốn phía phóng tới, còn muốn chống lại quân địch như sóng triều, thêm trường thương thi triển bất khởi phía trên thềm thành, nhất thời rối ren bất quá lại bị áp chế trở về.

Viên Thiều Hằng vẫn chỉ huy mọi người rút lui khỏi, lúc này liền còn lại ba người, nhưng hai bên bọc đánh đến hơn mười người, hắn thấy tình thế không tốt đành phân phó mấy người đón đầu bên trên, chính mình cũng vung đao hướng phía tường ngăn trở.

Phiền Ngọc Kỳ bị từng bước ép sát, hắn một lui rồi lại lui, ngẩng đầu nhìn thấy người trên thành gặp phải bao vây, người đông đúc quả thực không có tận cùng, trong đó có hai người không địch lại, bị loạn tiễn bắn chết, trong tâm phát lạnh, hổ rống một tiếng, một cái quét ngang bức lui đám người tới gần phía trước, lui về phía sau từng bước, dưới chân đạp một cước điểm lên bờ tường, phi thân nhảy lên trên mặt tường thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.