Tiên Trù

Quyển 1 - Chương 56: Kêu gọi linh tính




Gió thét gào, ở giữa cách một cái xe ngựa, khoảng cách chừng một cỗ xe ngựa, dưới chân Bao Đạo Ất như sấm sét, trong nháy mắt liền sít gần lại, Trần Phàm cũng nghênh đón không hề do dự.

Người xung quanh vây đến, nhất thời cũng không ai ra tay, chỉ vây thành một vòng cực lớn. Đối với những kẻ theo gót mà nói, việc ra tay ngang nhiên của Bao Đạo Ất cũng nằm ngoài dự liệu của mọi người. Nhưng, kẻ có thể chỉ dựa vào nắm đấm và cước chân mà trèo lên vị trí cao thế này trong hệ thống Phương Lạp, công phu của Bao Đạo Ất quả thật không hề kém. Lúc còn trẻ dựa vào tên tuổi mà võ nghệ của bản thân tạo lên, những năm gần đây tuy đam mê nữ sắc, nhưng trong Đạo Môn vốn dĩ có rất nhiều thuật dưỡng sinh, bởi vậy y tuy rằng chỉ lo hưởng thụ quyền lực, võ nghệ cũng không đến nỗi giảm sút. Lúc này chỉ trong vòng mấy bước ngắn ngủi, gần như thân pháp đã đủ để chứng minh sự lợi hại của lão. Phất trần vừa vung lên, thiếtchưởng bay đến, mạnh mẽ vô cùng.

Trong chớp mắt, hai người liền chạm vào nhau, mọi người liền vây lại, hai người giao thủ mấy chiêu, tốc độ mau lẹ, uy thế cũng khiến người khác kinh sợ, bên cạnh thân xe của chiếc xe ngựa, trong lúc hai người đang giao đấu, đã bị va chạm một chút, sau đó các vòng gỗ đều lập tức bị gãy, thân xe nghiêng đi, bị hai con ngựa kéo xe kéo lên một đoạn dài mấy mét phía trước mới đổ xuống.

Lòng bàn tay của Bao Đạo Ất, mỗi bước đi của phất trần đều là bước đi quyết liệt, hình bóng cũng nhanh tựa như tia chớp, chỉ là tốc độ này không phải vì né tránh, mà là để tăng cho lực sát thương cao ên, phất trần cộng thêm cước chân, khuỷu tay cùng đầu gối, bàn tay vung chưởng, thì chưởng vốn sắc như đao, lúc này khi lão nén giận ra tay, cả người giống như phân ra thành ba đầu sáu tay, mỗi một lần tấn công đều mãnh liệt vô cùng. Còn phía trước Trần Phàm cũng trong nháy mắt “A” lên một tiếng lớn, toàn bộ ra như gió, đánh đá mạnh mẽ, khiến cho nửa thân trên của Bao Đạo Ất bị cuốn vào thế tấn công như sóng dữ.

Vừa nãy y vừa mới thoát ra khỏi sự tấn công của mấy người, mỗi một bước tấn công nghi binh đều trong tầm tay, nhưng lúc này y lại từng bước trầm ổn, trên tay quyền thẳng như điện, sử dụng công phu pháo quyền cực kỳ phổ biến tren giang hồ. Môn công phu này đời sau cũng có trong thái cực quyền, cũng đẻ ra loại quyền pháp Tam Hoàng Pháo Chùy. Nhưng lúc này, chỉ là quyền đơn giản, thế quyền mạnh mẽ hung hãn như pháo như chùy.

Những kiểu võ giả như bọn họ bình thường coi trọng tu khí, lúc đánh nhau có thể mở miệng nói chuyện, hít thở, cũng là rất có chương pháp rồi. Nhưng Trần Phàm đột nhiên mở miệng không phải là để thở, trong âm thanh hét lớn kia, trong miệng tiếng hít thở như gió vỗ thùng, đã đem tất cả sức mạnh đẩy đến bùng nổ cao nhất. Pháo chùy trong tay ra liên tục, đều đánh vào hiểm yếu trên người Bao Đạo Ất. Huyệt Thái Dương, mi tâm, cổ, hầu kết, sườn eo, ngực bụng, người bình thường đánh vào những chỗ hiểm yếu chủ yếu là đánh một chỗ, nhưng trong những giây phút ngắn ngủi này, sự tấn công của Trần Phàm lại đồng thời bao phủ ở toàn bộ thân người của đối phương, vô số quyền thẳng, dùng con đường ngắn nhất để thu về đẩy ra thu về đẩy ra thu về đẩy ra, khiến cho không trung vang lên tiếng ù ù không dứt.

Những người xem xung quanh hầu như đều mở tròn hai mắt nhìn, vô số quyền thẳng này thật sự chỉ là chùy Diễn Sinh đơn giản trong Pháo Chùy, nhưng có thể khiến cho chương pháp, trong một khoảng thời gian ngắn nhất đánh đến trình độ mong muốn, không có mấy người có thể làm được. Đánh ra cũng không mấy người có thể chịu nổi, khí thế đó nhìn giống như là tảng đá đặt trước mắt đều sẽ bị y đánh gãy.

Nhưng võ nghệ của Bao Đạo Ất cũng quả thật cao cường, cả thân người trên đột nhiên bị cuốn vào, trên tay chân đúng là không hề để cho bị tấn công mạnh, nửa thân người trên của lão không ngừng vọt lên phía trước phía sau để né tránh. Cơ thể của Trần Phàm cũng sẽ nghiêng về phía sau để tấn công thật mạnh về đối phương, thế tấn công không lúc nào ngừng nghỉ. Cục diện tấn công phòng thủ điên cuồng như vậy chỉ duy trì mấy hơi thở, Bao Đạo Ất đột nhiên hét lên:

- Chết đi…

Một chưởng đâm vào ngực Trần Phàm, Trần Phàm không chút lưu tình vung quyền tấn công trực tiếp vào huyệt Thái Dương của lão, theo sau phất trần bổ vào ngực của lão. Vai trái của Bao Đạo Ất bị Trần Phàm liên tục dùng quyền thẳng đâm trúng, một chân của lão đã vào trên người Trần Phàm.

Phất Trần đem theo mảnh vụn của quần áo cùng máu tươi vẩy ra không trung, chân này của Bao Đạo Ất lui ra hơn trượng, Trần Phàm cũng lùi liền mấy bước. Hai người lại đang định xông lên phía trước, một bóng người ầm ầm bay tới:

- Tên này cứ để ta! ta phải đánh chết hắn!

Cùng Trần Phàm ứng chiến hai quyền.

Bao Đạo Ất vươn tay vỗ vỗ đôi vai bị Trần Phàm đánh trúng, đứng đó nghiến răng nghiến lợi, dừng lại một lát. Lão đánh trúng Trần Phàm tổng cộng ba cái, xem ra không hề thiệt thòi, thậm chí còn chiếm thế thượng phong. Thậm chí ngực của Trần Phàm đều bị lão đánh cho bật máu, nhưng trong lòng Bao Đạo Ất lại chỉ cảm thấy sợ hãi. Trong lòng lão sợ hãi, bản thân đánh trúng ba lần Trần Phàm không tính là nghiêm trọng, thậm chí cước cuối cùng, chỉ yếu là để đá Trần Phàm ra, làm giãn khoảng cách mà thôi. Trần Phàm đánh trúng lão, bây giờ làm cho cả vai của lão đều sắp không nhấc lên nổi nữa rồi, đau tận xương cốt.

Đối với thân thủ của Trần Phàm, trước đây lão coi là không mấy hiểu biết. Lão biết Trần Phàm là đệ tử Quan Môn của Phương Thất Phật, cũng biết Trần Phàm là người vô cùng dũng mãnh, trên chiến trường chém tướng đoạt cờ không hề thua kém người khác, hơn nữa còn có thể đánh tới đánh lui với Lưu Tây Qua, đương nhiên có thể coi là một cao thủ hạng nhất. Nhưng mà Phương Thất Phật mặc dù có dạy bảo, từ trước đến giờ chưa hề bắt đầu trọng dụng, điều này chắc là để bảo vệ và tôi luyện của y, Bao Đạo Ất cũng hiểu.

Có thể cùng Lưu Tây Qua đánh tới đánh lui, có được sự dạy dỗ của Phương Thất Phật, đương nhiên cũng có thể coi là cao thủ hạng nhất. Nhưng Lưu Tây Qua cũng được, Trần Phàm cũng được, đều là thế hệ sau, với lão mà nói, bản thân nếu muốn thật sự giết đối phương, đương nhiên cũng dễ dàng, không hề có vấn đề gì. Thời gian trước Trần Phàm duy trì trị an trong thành, lão chỉ cho là tiểu bối gây sự, giữ thể diện cho Phật Soái, không định chấp nhặt. Nhưng lại không hề nghĩ tới, người thanh niên này được Phật Soái dạy dỗ mà ra, luôn giấu diếm đến bây giờ, thân thủ lại đạt đến cảnh giới như vậy, nếu như tỉ thí công bằng, chỉ sợ bản thân lão khó mà đấu nổi.

Lão lần này đến, những cao thủ hạng nhất thật sự cũng có đi theo, nhưng năm sáu người có thân thủ ngang hàng, có thể chiến đấu cùng với Trần Phàm đều ở trong mấy chiếc xe đằng sau lão. Mới vừa rồi lão giận dữ ra tay, những người này đều không tiện xông vào. Nhưng bây giờ đột nhiên ra tay, chính là Diêm La Lục Đà dáng người khôi ngô cao lớn, đầy người sẹo. Nếu như Tần Thiệu Khiêm, con thứ của Tần Tự Nguyên ở đây, tất nhiên có thể nhận ra thân phận của gã.

Ban đầu mấy người Liêu Quốc ám sát Tần Tự Nguyên, sau đó quý công tử được cứu đi, trên đường hộ tống, người có võ nghệ cao nhất chính là gã này. Lúc đó nếu như không phải Tần Thiệu Khiêm kiếm kế ép gã đi, chỉ e Tần Thiệu Khiêm cùng người tiểu tướng Tư Tiểu Hổ đều gặp phải khổ chiến. Lúc ấy công bố truy nã có liên quan đến gã đều được loan ra cả nước, Tần Tự Nguyên sau khi phục lại, sau đó lại càng tăng cường lùng bắt. Gã đi đầu quân vào nghĩa quân, lúc gã vào có chút muộn. Nhưng bản thân võ nghệ cao cường, lại nhận được sự coi trọng của Bao Đạo Ất, nhưng tính tình của gã cũng vô cùng kiêu ngạo, lúc trước gã đóng quân ở Cổ Đồng Quan, bị Trần Phàm xử lý, gã coi đó là việc vô cùng nhục nhã, lúc này e là cũng chỉ có gã dám bày thế trận đoạt thức ăn trong miệng hổ trước mặt Bao Đạo Ất.

Lục Đà dáng người khôi ngô, cao hơn Trần Phàm một cái đầu, lực đạo lớn vô cùng, nhưng bình thường Trần Phàm cũng có sở trường Lực Đạo. Thấy người này nhúng tay vào, y hừ lạnh một tiếng, ngang nhiên đón nhận, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, cũng đủ để trao đổi mấy quyền.

- Làm thịt hắn đi!

- Đánh chết tên tiểu tử này, phế tay chân của hắn!

Lục Đà không bằng Bao Đạo Ất, lúc này đã có rất nhiều người bao vây xung quanh. Trong đám người, có người hét to, Lục Đà cùng Trần Phàm tuy rằng đá chọi đá, nhưng nhất thời xê dịch giao thủ cũng cực nhanh, người xung quanh xắn tay xắn chân, làm bộ định giúp. Trên thực tế, cục diện lúc này, về cơ bản đã bị chế định rồi, mười mấy người đối một người, võ nghệ của Trần Phàm có cao nữa thì làm sao, lúc này y bị đám người vây quanh, đấu với Lục Đà hoàn toàn không rơi vào thế hạ phong. Xem ra thân thủ còn trên đỉnh, nhưng ngay cả như vậy mọi người cũng biết, trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi hầu như không còn khả năng áp chế, trì hoãn chỉ là ở chỗ lúc nào người thanh niên này sẽ ngã xuống mà thôi.

Mọi người biết sức mạnh và sự hung tàn của Lục Đà, trên người gã toàn là vết sẹo đao, cũng là người trải qua vô số trận chiến. Trần Phàm cùng lắm cũng là thế lực ngang bằng, nhưng trong tình huống như vậy, Trần Phàm chỉ có thể chết trong tay gã. Mọi người chung quanh gần như đều có thể cảm nhận được như vậy, còn nhìn trong ánh mắt của những người xem phía xa xa, e là cũng cảm thấy như vậy. Ít nhất hai người cơ thể không đều, lực lượng đối lập vừa nhìn là có thể biết. Đám trẻ trong “Chính Khí hội” sẽ lao tới, Ninh Nghị cũng đã đuổi tới, chặn bọn chúng lại.

Nếu như không muốn Trần Phàm chết, bây giờ không được đi! Đây cũng không phải là trận đấu của các trò…

- Sao lại không cho đi, chúng ta đi liều mạng với bọn chúng! Trần Phàm đại ca lần này không phải là chết chắc sao? Chúng ta không đi thì sẽ ra sao?

- Các trò đi nhất định sẽ chết. Không đi… Có lẽ còn có cơ hội…

Ninh Nghị nhíu mày, nhìn xung quanh, “Chính Khí hội” dù sao cũng không theo khuynh hướng của hắn. Trong đó một người thiếu niên vẫn muốn lao ra, bị hắn nắm cổ kéo về ghế ngồi.

Một đám trẻ “Thanh Niên Đoàn” trên một tòa lầu khác lúc này đang dằn vặt đi hay không đi, bọn họ đã chuẩn bị kĩ càng vôi sống, xách thùng nước nhỏ, nhưng lúc này lại bị Ninh Nghị quát bảo dừng lại.

Ninh Nghị cau mày, nhìn trận ẩu đả bên kia.

Tình huống hỗn loạn, biến hóa cực nhanh. Tình huống tương tự bây giờ, Ninh Nghị chỉ nhìn thấy một lần, lúc Lục Hồng Đề ám sát Tống Hiến, bị Tống Hiến dùng hơn hai mươi tinh nhuệ Vũ Liệt Quân mai phục, về tương đối mà nói, thân thủ của tinh nhuệ Vũ Liệt quân đương nhiên không thể lợi hại như những người trước mắt này, nhưng sự phối hợp của những nhân sĩ võ lâm này coi như năm bè bảy mảng, quân tinh nhuệ trong quân đội trong phối hợp tấn công lại có thể phát huy được sức mạnh vô cùng to lớn. Lúc đó Tống Hiến nghĩ mai phục Lục Hồng Đề, ngược lại lại bị Lục Hồng Đề cứng rắn nghênh đón, khiến y bị chết, có thể lấy lực làm đạo thật sự.

Nhưng trước mắt, Ninh Nghị cũng quả thật không nhìn thấy bao nhiêu hi vọng, nhất thời hắn cũng chỉ có thể nhìn.

Ở một góc khác trên con phố nhỏ, Văn Nhân Bất Nhị cũng đang nhìn trận đấu trên con phố dài. Ninh Nghị trưa nay đi tìm y, bảo y đến xem chuyện sẽ xảy ra, có gì có thể đáng lợi dụng hoặc là thổi phồng lên. Y đến đây xem chuyện này, cũng có chút kì lạ, nhưng rõ ràng, lúc này nhúng tay vào cũng không có mấy đường sống có thể đi.

Trần Phàm võ nghệ cao cường ra ta võ nghệ cao cường, vừa rồi đánh nhau cũng vô cùng mãnh liệt. Y nghĩ nếu như đột nhiên Ninh Lập Hằng gọi mình đến đây, có lẽ là hắn có thể có ý tưởng gì có thể làm, nhưng nhìn Ninh Nghị bên kia, đương nhiên cũng không có cách nào.

Bên này chiến đấu đánh đến gần năm sáu mươi chiêu, Trần Phàm đột nhiên cúi thấp, chuyển cách đánh, bộ pháp linh động, trong nháy mắt vòng qua nửa vòng, thân hình phi phác, hai tay ngăn một quyền của Lục Đà, ôm lấy phần eo của đối phương, đẩy gã ra ngoài. Lục Đà bình ổn lại cơ thể, một quyền nện xuống, Trần Phàm ôm lấy chân của gã, hai người cùng ngã xuống đất, đứng dậy, Lục Đà vung quyền, cũng đã mất đi mục tiêu, lúc quay đầu lại thì một chưởng mạnh mẽ đã in lên đầu của gã, khiến cả người gã bay ra, lăn trên mặt đất.

Hai người liều mạng hồi lâu, Trần Phàm và gã đều đã nhuốm đầy người máu, lại không ngờ Trần Phàm lúc này còn lưu thủ nữa. Lục Đà rống lên một tiếng, Trần Phàm đã lao đến, hai người giao thủ vài cái, Trần Phàm lại dùng một chưởng chém vào trên cổ của gã, ngay sau đó quyền nện xuống như mưa.

Dưới tình hình này, Lục Đà không phải là địch thủ của Trần Phàm, trong lòng những người bên cạnh đều có chút không thể tin. Cũng vào lúc này, một thanh thương dài đâm ra đám người, cắt một vệt máu dài trên đùi Trần Phàm.

Lục Đà chiến đấu cùng Trần Phàm, chỉ có thể nói là chiếm thế hạ phong, thật sự còn phải đánh hồi lâu nữa. Những người võ giả xung quanh, vừa ra tay, hiển nhiên khiến cho Lục Đà bị tổn thương, gã rống to lên một tiếng:

- Không được nhúng tay!

Trần Phàm chịu vết thương ngoài da không đáng kể, y chỉ cười lạnh một tiếng, buông Lục Đà ra, rồi đột nhiên vọt tới bên cạnh.

Ngay lập tức đoàn người hỗn loạn bên cạnh, đao thương kiếm kích đều xông ra, binh binh bang bang một trận. Trần Phàm trên người trúng ba cái, lúc máu tươi chảy ra, y nắm lấy thanh trường thương, rút ra khỏi đám người, cười dài:

- Ha ha, Bao Đạo Ất…

Bao Đạo Ất phía bên kia giận dữ vẫy tay:

- Giết hắn đi!

Tình hình một lần nữa lại trở nên hỗn loạn, Trần Phàm nắm hai thanh vũ khí, định xông lên trong đám người kia. Kinh nghiệm giữ mạng trên chiến trường của y cực kì phong phú, nhưng trong tình huống này, rõ ràng đã không còn tác dụng nữa rồi, máu tươi không ngừng chảy trên người tránh né sự tấn công của Lục Đà, vài người bị y nhân cơ hội chặt đứt chân hoặc bụng.

Nhưng rốt cuộc là người bản lĩnh rơi vào bước đường cùng…

Thấy cảnh này trong lòng người ít nhiều có cảm giác như vậy, đứa nhỏ bên kia đã bắt đầu có hành động, bắt đầu chuẩn bị lao ra. Cùng vào lúc này, có người từ phố dài đuổi tới…

Hơn hai mươi người, mặc áo đen, đeo bao kiếm, chính là An Tích Phúc.

- Dừng tay!

- An Tích Phúc ngươi không quản được việc này!

Gần như trong khoảnh khắc An Tích Phúc nói chuyện, giọng nói sắc bén của Bao Đạo Ất ở bên kia đã vọng sang. Bên này An Tích Phúc cũng rút kiếm ra, bước về phía trước:

- Trưởng Công chúa ệnh cho ta thay quyền trị an trong thành, bọn ngươi đánh nhau trong thành, còn không dừng tay!

- Trần Phàm muốn ám sát bổn quốc sư, chính là náo loạn trước mặt Phật Soái, ngươi cũng không bảo được hắn! An Tích Phúc, ngươi lui ra cho ta!

- Đó là chuyện sau khi náo loạn trước mặt Phật Soái. Bao Thiên Sư, hôm nay Hắc Linh Vệ ta ở đây, sẽ bắt người. Xin ngươi dạy bảo thủ hạ!

- Không… có… Có thể!

An Tích Phúc đứng đó, cắn chặt răng, bên kia cuộc chiến vẫn còn tiếp tục, ngay sau đó, chỉ nghe lão nói:

- Động thủ!

- Các ngươi dám!

Bao Đạo Ất hét lên hai tiếng, đám Hắc Linh Vệ cũng có chút do dự, An Tích Phúc lạnh lùng quay đầu nhìn thoáng qua:

- Ra tay!

Nói xong, xông ra phía trước, hơn hai mươi tên Hắc Linh Vệ cũng xông lên theo.

- Ngăn bọn chúng lại! Giết Trần Phàm!

Một đám chém giết hỗn loạn, Trần Phàm bị vây trong đám người, đám người bên trong hầu như đã biến thành một người máu, còn ở bên cạnh, Hắc Linh Vệ căn bản không thể xông vào phòng tuyến mà mươi tên nhân sĩ võ lâm tạo thành. Bao Đạo Ất dù sao cũng là Hộ Quốc Thiên Sư, thuộc hạ lúc này không hề có chiến ý, võ công của An Tích Phúc lại có hạn, chỉ là đánh vào vòng ngoài, trên người trúng liền hai đao. Ninh Nghị đã muốn vung tay, kêu đám thiếu niên đem vôi sống đến, cũng lúc đó, đã xảy ra một chuyện mà tất cả mọi người đều không nghĩ tới.

Tình hình chiến đấu bên kia, chỗ kịch liệt nhất rốt cục vẫn là đám người vây kín Trần Phàm, nhân sĩ giang hồ bản tính phối hộp cũng không phải là tốt nhất, Trần Phàm tả xung hữu đột, khiến cho cả cục diện trở nên hỗn loạn, nhưng y muốn lao ra, thì lại không có khả năng. Trên người nhuốm đầy máu tươi, quần áo rách tung tóe, cho dù lần nào cũng có thể tránh được bị thương, nhưng bước chân của y cũng đã lảo đảo. Nhưng cũng chỗ hỗn loạn nhất này, khi ai nấy đều muốn hại y, có hai người đang bay đến trước mặt y, máu tươi phun lên trên không trung một cách kinh người.

Quyền xé gió như hổ rống!

- Bao…

Cơ thể của Trần Phàm nhào ra bên ngoài mấy mét, đứng dậy, đao kiếm giơ ra, thân hình của y nhanh nhẹn, đụng vào một người chưa kịp phản ứng, tránh sự tấn công như rừng.

- Đạo…

Không ai biết được y lại có sức mạnh đến mức này. Hình bóng người ẩn nấp trong đám người đang xông ra kia nhanh như một nét bút, cuộc chiến hỗn loạn bị kéo dài, bóng người bị va đập. Lúc đó, lao thẳng tới chỗ sau nhất trong chiến trường. Bên cạnh của Bao Đạo Ất, ba bốn người đồng loạt ra tay, có một người đưa kiếm đến vai Trần Phàm, cùng có bàn tay nắm được vạt áo của y, phía sau còn có mấy người bao vây chặn đánh, lúc này Trần Phàm gần như bị một đám người lôi kéo, kéo, vây, nhưng lúc nà phá vòng vây xông thẳng đến mục tiêu!

- Ất…

Một quyền vô cùng đơn giản, trong tình hình chiến đấu điên cuồng như vậy, chĩa thẳng về phía Bao Đạo Ất. Hai mắt của Bao Đạo Ất hung dữ, vung tay tiếp nhận.

Bất luận dũng mãnh thế nào, y rốt cuộc cũng là nỏ mạnh hết đà rồi, một quyền này, cũng là một quyền cuối cùng. Bao Đạo Ất có thể hiểu được điều này, rốt cục, quyền chưởng gặp nhau, khiến cho một quyền kia dừng lại trên không trung…

Ầm!

Vôi bột đầy trời…

Keng…

Trong tầm nhìn bị cách trở, giống như là bị kéo dài thêm vô số lần, đao phong qua âm thanh của vỏ đao, lúc này, vô số người phía sau y, từ phía sau đâm ra đao thương, cả người Trần Phàm toàn máu là máu, thân thể của y vẫn duy trì tư thế tiến lên phía trước, hai mắt bị máu tươi nhuộm đỏ. Đến tận lúc nà mới rút ra hai đao vẫn luôn giấu kín ở hai bên hông, xuất ra…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.