Tiên Trù

Quyển 1 - Chương 39: Cùi bắp không thể cùi bắp hơn




Người nhà đến gọi, trong nhà có một số việc, hôm nay phải rời đi trước, mong rằng Chu Công bao dung mà thứ lỗi cho...

- Tối nay, e rằng sẽ không được yên ổn...

- Nhà ở bên đầu bên kia, Chu Công không cần tiễn nữa...

- Thứ lỗi, thứ lỗi...

- Rộng lượng, rộng lượng...

Ánh lửa cao ngút trời, điều động quân đội, bỗng nhiên cảnh hỗn loạn ở Hàng Châu không lâu, tình hình trong Tứ quý trai ban đầu ngạc nhiên rồi dần bừng tỉnh lại trong hoảng loạn, phương hướng của sự việc có phần nghiêng đi.

Tham tri chính sự Tề Nguyên Khang làm phản, đây là tin tức nhận được sau khi chuyện phát sinh không lâu. Nội tình trong đó rốt cuộc thế nào cũng không cần phải nói, trong thành có đại hỏa, điều động một đội quân có quy mô như vậy, đại khái đã nói lên chuyện đã đến mức không thể xoay chuyển được. Lúc này tham gia bữa tiệc Chu Viên Lâm đại đa số đều là nhân vật có thân phận, hoặc ít nhiều cũng có quan hệ với kẻ có thế lực. Phát sinh ra chuyện lớn như vậy, trong lúc này rất nhiều thứ bọn họ đã được chuẩn bị rồi.

Lúc này phải có sự đối phó đầu tiên, một nửa số người cũng bắt đầu lần lượt đến cáo từ Chu Viên Lâm. Trên đường phố bên ngoài, trong thành phố, không khí trở lên tiêu điều, xơ xác, cửa của các hộ dân đóng lại, quân đội ngoài việc chạy trên phố còn đẩy người dân về nhà, tuy cảnh hỗn loạn mới bắt đầu liên lụy ở mấy con phố phía Đông nhưng cung không ai biết trong thành bao lâu mới bắt đầu giới nghiêm.

Xung quanh Tứ quý trai trong thành hôm nay đều là một trong những khu vực náo nhiệt nhất, ngoại trừ một quán trà, cũng có hai kỹ viện gần đó mở cửa. Có người biết được cảnh hỗn loạn liền chạy về ngay, cũng có người khá bình tĩnh cảm thấy bản thân không có chuyện gì, ở lại nghe ngóng động tĩnh. Chỉ là những cửa hàng này hầu hết đã đóng cửa, không hề tiếp đón khách hàng mới. Cũng bởi vậy, lúc Tứ quý trai lần lượt giải tán, xe ngựa lục tục ra về, nhưng cũng không đại biểu là buổi tụ hội sẽ giải tán như vậy, hơn mời người ở lại vẫn duy trì sự phát triển của hội như cũ, ở lại giữa đại sảnh.

Trong chuyện này có một nguyên nhân lớn, có lẽ bởi vì con trai của Lâu Mẫn Trung là Lâu Tĩnh Chi còn ở đó chưa đi. Quan hệ của Chu Nguyên Lâm và Tề Nguyên Khang thân thiết cỡ nào, dù sự tình cuối cùng có biến thành thế nào đi nữa thì cuộc tụ hội này cũng là do y khởi xướng, đương nhiên là y muốn tiếp tục duy trì rồi.

Người ít rồi. Bên ngoài lại hỗn loạn như vậy, bọn sai vặt trong tửu lâu tắt rất nhiều đèn đi. Người ở lại đa số đều tụ tập trên tầng hai hoặc trên sân thượng của tầng ba, lấy Chu Viên Lâm, Lâu Tĩnh làm trung tâm, nhìn chiến sự thay đổi từ xa, chỉ nói chuyện phiếm, có người làm thành thơ:

- Tây Hồ thủy nhiễu giang nam sự, cô thành dạ bán bất phân minh... Thời buổi rối loạn quá...

Rất có cảm giác chỉ điểm giang sơn, hoa khôi được mời đến tham dự văn hội lúc này cũng chưa đi, chỉ có điều không dám hát nữa. Bị người khác gọi lên nói chuyện, bình luận thi từ cho không khí sinh động, những cô gái này cũng không phải bình hoa, không lâu sau mọi người đã bày ra cái bàn, xem như lấy thời cuộc làm món nhậu rồi.

Không phải tất cả mọi người đề tụ tập trên lầu này.

Lúc này, Lâu Thư Uyển đang cùng Ninh Nghị đi trên hàng lang, đèn lồng đã tắt đi quá nửa. Ánh sáng lờ mờ, nghiêng trông qua, trên lầu ahi có ánh sáng vàng hắt ra, tiếng nói chuyện, còn có cả tiếng cười truyền tới, có người vịn lấy lan can nhìn về hướng xa xa, không có nhiều người chú ý đến người đang đi lại ở trong hành lang phía dưới.

Đường hành lang trong viện tử thông Tứ quý trai đến ven sông bên kia, lúc này gió đêm hơi lạnh, Lâu Thư Uyển cải trang thành nam nhi đi bên cạnh Ninh Nghị, cô nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay mình, nhìn về phía đầu sông thấy có con thuyền trở về địa điểm xuất phát, từ từ lướt ngang qua tầm mắt, ngọn đèn từ cửa sổ trên thuyền hoa chiếu sáng lên dòng nước, càng toát lên một không khí tĩnh lặng khác.

Lại nói về sau khi thành Hàng Châu bị phá, tất cả mọi thứ chung quanh đều không còn ra hình dáng gì nữa, sự tất bật của mọi người chỉ là đầy lo toan và thiếu sức sống. Sau khi tình huống hơi bị trì hoãn, người tham gia văn hội sẽ không còn gặp được không khí phong nhã của ngày xưa nữa, có chăng cũng chỉ là hào nhoáng của sự đần độn, vô vị và tâng bốc nhau. Nhưng thật kỳ lạ, không khí nơi đây bây giờ bỗng nhiên trở nên càng khẩn trương hơn, dường như ngay lúc này cô lại cảm nhận được hơi thở của ngày xưa.

Như thể là văn nhân tài tử tụ tập ở phía trên, cô lại dời khỏi hội trường và đang hẹn hò với người đàn ông mà trong lòng mình ngưỡng mộ. Các loại cảm thụ phong nhã, trái tim đập mạnh và sự yên lặng đi bên nhau cùng đồng thời xuất hiện vào giờ khắc này, thật ra cảm thụ này trước kia cô lại chưa từng thật sự trải qua, nhưng trong câu chuyện xưa mà cô từng đọc, những tình tiết câu chuyện tình yêu mà cô từng nghe đều miêu tả trong đó, đại thể chính là tâm trạng này.

- Tham tri Chính sự... Chuyện phát sinh đột ngột như vậy, mà hiện giờ chuyện làm ăn của Lâu gia mở rộng như vậy, nếu Lâu cô nương không lập tức trở về... sẽ không xảy ra vấn đề gì sao?

Cuối viện tử là một hành lang dài song song với đường sông, Ninh Nghị bám tay trên lan can, nhìn chiếc thuyền hoa đi xa mới nhắc tới chuyện này. Lâu Thư Uyển ngồi lên một chiếc ghế ở trong lan can, mỉm cười lắc đầu:

- Quả thật trong nhà đích xác có quan hệ làm ăn với vị Tề đại nhân này, tuy nhiên chuyện kia lại không dính dáng gì đến người của Lâu gia hết. Hơn nữa, xử lý chuyện như thế này phải là gia phụ và huynh trưởng mới có thể giải quyết được. Ta mới cho người về báo tin, lúc này tình hình còn loạn, chi bằng ở đây đợi tình hình ổn hơn sẽ trở về, cũng tránh cho những chuyện hiểu lầm có thể phát sinh trên đường đi.

- Điều này cũng đúng.

Ninh Nghị gật đầu, ngồi xuống bên cạnh, vị trí này hướng về hành lang và cửa sổ của lầu hai bên kia, bởi có mái che cong, chỉ có thể nhìn ánh sáng chiếu ra nhưng thỉnh thoảng cũng nghe thấy tiếng cười, đôi lúc cũng có tiếng hát thi từ nho nhỏ của cô gái, hẳn là cũng đang bình phẩm thi văn.

Lâu Thư Uyển cúi đều nhẹ giọng nói chuyện:

- Theo lý mà nói, Tham tri Chính sự cũng là đại quan, cũng không khác gì Tể tướng, không thể tưởng tượng được bỗng nhiên lại xảy ra chuyện này... Trước đó ta nghe nói, vị đại nhân này văn võ song toàn, tuy là đảm nhiệm quan văn nhưng cũng có thủ hạ đấy, mà quan hệ với các quan võ cũng không tồi...

Cô nói chuyện một lúc rồi tự thấy nhạt nhẽo, vô vị, đầu khẽ vuốt tóc mai rồi nhìn lên tầng hai cười nói:

- Lập Hằng nghĩ xem bọn họ đang nói gì vậy?

- Thi văn. Trước khi mở thi hội bọn họ có nói đến chính sự, bây giờ thực sự gặp chuyện không may rồi, chính sự ngược lại khómà nói được, nhưng vẫn có thể bình thản ổn định nói một chút thi văn.

- Lập Hằng ra ngoài đi dạo, có phải là thấy cùng bọn họ nói chuyện về thi văn là vô vị không?

Trong mắt của Lâu Thư Uyển, Ninh Nghị là đại tài tử cô liền cười hỏi. Ninh Nghị lắc đầu:

- Ta không thích những thứ đó, bọn họ nói chuyện, ta liền ra ngoài đi dạo.

- Xem ra đúng là Lập Hằng cảm thấy tẻ nhạt rồi.

Lâu Thư Uyển tiếp tục cười, hơi ngừng lại một chút:

- Thực ra, điều đó ta và Lập Hằng cũng không khác nhau là mấy. Ta cũng cảm thấy tẻ nhạt, tuy nhiên ta thì không hiểu đều đó còn Lập Hằng lại hiểu được.

- À….

- Lúc còn nhỏ ta thích thi từ, nhưng học không được nhiều lắm, ta thích nhìn các tài từ ngâm thơ. Lời thơ thế nào cũng được chỉ cần làm cho người ta vui là được. Ta vốn cho rằng, lo chuyện kinh doanh làm tốt cũng có thể khiến mình vui như vậy...

Cô nói đến đây, dường như cảm xúc có hơi thấp dần, Ninh Nghị đứng lên nói:

- Lâu cô nương...

Lâu Thư Uyển ngẩng đầu lên nhẹ nhàng hỏi:

- Lập Hằng không thể gọi ta là Thư Uyển được sao?

- Không được hay lắm.

Lời kia là từ đáy lòng giống như một lời thổ lộ vậy, tuy nhiên ánh mắt của Ninh Nghị vẫn không hề thay đổi, hắn cười như bình thường:

- Chúng ta đi lên ngồi một chút.

- Ừ.

Lâu Thư Uyển đứng dậy cùng với Ninh Nghị đi lên tầng hai, cuộc đối thoại ngắn ngủi vừa rồi dường như chưa từng xảy ra vậy, biến mất sau khi hai người nói chuyện với nhau.

Sau khi trở lại tầng hai liền có người đến chào hỏi:

- Vị này là công tử Ninh Lập Hằng, ta vừa mới đi khắp nơi tìm hai vị, còn tưởng hai người đã đi mất rồi. Lão phu Chu Viên Lâm, bây giờ mới nghe người nói đến chuyện của công tử Ninh thật là chậm trễ rồi.

Chu Viên Lâm khoảng năm mươi tuổi, tự xưng là lão phu cũng không quá. Ông ta cũng được coi là một văn nhân chính thống, lúc trước còn chưa nghe rõ về chuyện của Ninh Nghị, hiển nhiên lúc này đã nghe người ta nhắc đến Ninh Nghị, cũng biết hắn là người sáng tác bài “ Vọng hải triều”, bởi vậy rất coi trọng. Hai người hàn huyên một lúc, bên kia có khách mới tụ tập ở một chỗ cũng có người nhìn về phía bên này. Một cô gái trong số đó lúc trước biểu diễn “ Vọng hải triều” nghe thấy cái tên này liền hỏi người bên cạnh:

- Vị đó là công tử Ninh Lập Hằng sao?

Đại khái là bởi vì được nhìn thấy người sáng tác từ, mà trở thành người hâm mộ Ninh Nghị.

Ở bên cạnh, Lưu Hi Dương cũng chưa đi nhìn thấy cảnh này mà hâm mộ, mọi người trong đây không phân biệt cao thấp, nhiều người cảm thấy trên người Ninh Nghị như có gai vậy, sau lưng có chỗ dựa, không phô ra mà thôi. Lúc này hắn được đãi ngộ, những văn nhân khác cũng có chút cảm giác mất mát.

Chỉ là lúc này, không có nhiều người chú ý tới cách đó không xa Lâu Tĩnh Chi trong buổi tụ họp này nghe được những câu này liền nhìn về phía Ninh Nghị, tìm người đến nhỏ giọng hỏi:

- Bên kia là tác giả “Vọng hải triều”, họ Ninh tên Lập Hằng sao?

Sau khi có được đáp án, y hỏi thăm mấy vấn đề về hắn, biết được Ninh Nghị hiện giờ đang ở đâu, giảng dạy ở thư viện Văn Liệt, làm việc ở Bá Đao Doanh, các loại tin tức khiến y suy nghĩ rồi chau mày lại.

Bên ngoài vẫn hỗn hoạn như cũ, thời gian trôi đi, dường như cũng trật tự hơn, một phần loạn lạc đã được trấn an. Nếu người có kinh nghiệm có thể thấy được, tuy mới bắt đầu kịch liệt nhưng cục diện chưa tới mức không thể khống chế được. Lần tụ hội Tứ Lý trai giới này diễn ra trong không khí khá thoải mái, tuy mới vừa bắt đầu, những ánh mắt nhìn Ninh Nghị đã có chút khác, nhưng sau đó cũng không có tiết mục đặc biệt gì cần hắn phải tham gia.

Tâm trạng của mọi người đều để ở bên ngoài, nếu tất cả cứ tiếp tục như vậy có lẽ không lâu sau buổi tụ họp sẽ phải giải tán, mọi người đều tự ra về. Từ sáng nay, vốn Ninh Nghị đã nghe Lưu Đại Bưu nói rất căng thẳng, còn mang theo cả binh khí, nhưng sau khi chuyện phát sinh, biết vấn đề không phải của mình, hắn thở phào một hơi. Cũng chính dưới tình huống như vậy, một hồi biến cố, lặng lẽ đánh úp tới.

Cũng không có nhiều người chú ý tới, hội văn tiến hành được một nửa, có một gã đàn ông đi vào tửu lâu, nhìn qua một lượt rồi đi. Lúc này, dưới sự dẫn dắt của người đó một đội quân tiến vào, người ngoài nhìn có lẽ sẽ nghĩ đây là binh lính đến giúp dẹp phản loạn nhưng dưới lầu của Tứ quý trai, tên tướng tĩnh phất tay:

- Bao vây.

Trong chốc lát, Văn Nhân Bất Nhị đoán được ý đồ của đám người này muốn đến báo cho Ninh Nghị nhưng đã muộn rồi.

Dưới sự dẫn dắt của tên tướng lĩnh kia, hơn hai mươi người người xếp thành một hàng dài, đi lên tầng hai, Lưu Tiến chạy lên trước một bước đến bên Ninh Nghị, tay đè lên chuôi thanh đao. Mọi người trong buổi tụ họp có chút nghi nghờ nhưng Ninh Nghị chỉ nhìn thoáng qua đã hiểu ngay.

Người dẫn đầu khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng vẻ khôi ngô, mặt đấy sát khi, đây là một gã mãnh tướng chân chính đã qua nhiều cuộc chiến đấu.

Ninh Nghị thở dài một hơi.

Đó là Lệ Thiên Hữu.

Những người này đến, ngồi xuống bàn bao vây lấy Nhinh Nghị và Lâu Thư Uyển, cô nhìn trái rồi lại nhìn phải, nghi hoặc và hoảng hốt, trong lúc nhất thời không biết có chuyện gì xảy ra. Một lúc sau mặt cô tái nhợt, cô cho rằng nhà mình đã xảy ra chuyện rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.