Tiên Thiên Đại Giới

Chương 34




Gửi xong tin nhắn ấy, Từ Yến Thời mở ghi chép ra xem lịch trình tuần này của mình, lại phát hiện lịch đã kín mít, thậm chí tối thứ bảy còn có một bữa cơm.

Anh chưa từng làm chuyện gì bộp chộp cả, cũng không biết vừa rồi bị gì mà mất bình tĩnh nói tuần này sẽ về.

Trong lúc đợi Hướng Viên trả lời, Từ Yến Thời dựa vào đầu giường, ngón cái ngón trỏ cầm điện thoại xoay tới xoay lui không mục đích.

Hướng Viên trả lời rất nhanh.

Hướng Viên: Không cần đầu, anh cứ bận việc của mình đi.

Anh hạ mắt, cúi đầu nhắn lại: Không nhớ anh à?

Hướng Viên biết điều nhắn tiếp: Nhớ chứ.

XYS: Vậy sao không muốn gặp anh sao?

Thật ra mấy ngày nay Hướng Viên khá ổn, cô bận rộn đến chổng chân lên trời, nào còn thời gian mà nhớ đến anh, nhưng vào lúc này lại từng câu từng chữ của người kia lại lôi tâm tình ẩn sâu nơi đáy lòng cô ra, thế là cô bắt đầu không có mặt mũi nhắn: Muốn gặp anh, muốn ôm anh…

Muốn hôn hôn nữa.

Tim Hướng Viên đập nhanh thình thịch, nhìn vào Wechat của Từ Yến Thời, tuy cách màn hình nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của anh.

Từ Yến Thời mệt mỏi tựa lưng vào ghế, anh mặc hoodie màu đen, bộ đồ ở nhà rộng thùng thình rất hợp với khăn trải giường cũng màu đen nốt, khiến cả phòng trở nên rất gọn gàng đơn giản, trang bị lắp đặt cũng một vẻ lạnh lẽo.

Anh cầm điện thoại nhắn tin lại ——

XYS: Thứ anh muốn không phải chỉ có những điều này.

Hướng Viên cảm thấy da mặt mình căng ra, trái tim nhỏ bé mất khống chế đập kịch liệt, bụng lại nghĩ người đàn ông này cũng xấu xa thế sao? Chẳng hiểu sao cô lại hưng phấn muốn cắn góc chăn, cũng nổi lên tâm tư muốn trêu anh, cố làm vẻ thẹn thùng nhắn: Ghét ghê!

Lại gửi thêm khuôn mặt mắc cỡ.

So với người kia đang như sóng trào thì anh bình tĩnh hơn hẳn, rõ ràng là mới chỉ yêu lần đầu nhưng thoạt nhìn lại có vẻ nhiều kinh nghiệm hơn cô, mỗi một câu nói đều có vẻ lạnh nhạt như mây bay, nhưng câu nào cũng khiến đầu mũi chân cô căng ra.

XYS: Em nghĩ gì vậy?

Hướng Viên cũng nhắn lại: Anh nghĩ gì thế?

Hai người đều nhìn điện thoại cười tủm tỉm, chỉ là một người rúc mình chăn mềm ấm áp, còn một người thì lười biếng dựa vào đầu giường, một chân đặt hờ trên giường, chân còn lại thả lỏng chạm đất.

XYS: Anh muốn nói tới trừng phạt của trò mạo hiểm.

Hướng Viên nhớ tới: Em cũng nói tới trừng phạt của trò mạo hiểm.

Từ Yến Thời cười: Vậy đến lúc đó em đừng có quên đấy.

Hướng Viên giật mình phát hiện bị anh gài bẫy: …

XYS: Ngủ đi, tuần này anh về.

——

Thế là suốt tuần nay Hướng Viên rất hưng phấn, bắt đầu từ thứ hai, mỗi ngày sáng hay tối cô luôn đều đặn đắp mặt nạ cấp nước và uống một ly sữa bò, đốt hết tiền vào các loại mỹ phẩm chăm sóc da mặt.

Tới thứ sáu thì Hướng Viên đã “tỏa sáng”, đến cả Trần Thư cũng phải kinh ngạc, cô ấy còn nghi ngờ không biết có phải Hướng Viên bắn laser thẩm mỹ không, nắn bóp gương mặt mềm mại của cô mà kéo qua kéo lại, “Nếu không phải em luôn quẹt thẻ đi làm đúng giờ, chị còn tưởng em qua Hàn phẫu thuật đấy.”

Hướng Viên ôm mặt, “Thật sao? Hiệu quả tốt vậy à?”

“Đúng thế,” Trần Thư lặng lẽ lại gần, nói nhỏ bên tai cô, “Em có từng nghe đến một bài thuốc bí truyền không.”

Hướng Viên tò mò, trái tim bị treo ngược, song lại nghe cô ấy nói, “Tinh khí của đàn ông là mặt nạ tốt nhất thế giới.”

“…”

Sao chị biến thái thế.

Hướng Viên ù té chạy.

Nhưng tuần này Từ Yến Thời lại không quay về.

Tối thứ sáu, Hướng Viên đang ngồi ở nhà đắp mặt nạ ngâm nga hát thì nhận được điện thoại của Từ Yến Thời, giọng nói ở đầu dây trầm thấp nặng nề, như thể mây đen che kín đỉnh đầu, Hướng Viên lập tức có dự cảm xấu.

Quả nhiên, anh bất đắc dĩ cười nói: “Có thể phải để em leo cây rồi.”

Hướng Viên thoáng mất hứng, tuy cảm thấy mất mát nhưng lại sợ Từ Yến Thời lo lắng sẽ không chú ý làm việc, thế là cô cắn răng cười nói: “Không sao, anh cứ bận việc trước đi, nếu có cơ hội em tới Thượng Hải tìm anh.”

Từ Yến Thời là người trọng lời hứa, đặt biệt là hứa với bạn gái, nhưng lần này đã hứa mà lại lỡ hẹn, trong lòng thầm khinh bỉ mình. Bây giờ lại nghe Hướng Viên nói như vậy, anh càng không nhịn được cúi đầu tự giễu bảo: “Em không cần phải hiểu chuyện như thế đâu, em mắng anh vài câu, anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”

Hướng Viên cố ý cười nói: “Đừng có vờ đáng thương, em sẽ không đau lòng anh đâu.”

Từ Yến Thời ừ đáp, hình như nói vậy cũng tốt.

Hướng Viên thất thần hoảng mốt mơ màng, không biết có phải nghe nhầm không.

Cũng không biết đêm đó Từ Yến Thời ra sao, mà anh lại dùng giọng nửa đùa nửa thật nói, “Em cứ làm công chúa thật tốt vào, đừng bao giờ phải xuống ngựa vì anh.”

Gặp lại Từ Yến Thời là hai tháng sau đó.

Năm nay là năm nhuận, mùa xuân tới trễ, đến cuối tháng hai mới được ăn tết.

Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi lại có chuyển biến lớn, mưa gió chấn động, cự long bay vụt lên.

Bên Thượng Hải, sau khi Lâm Khải Thụy trở mặt với bạn cũ thì khiêm tốn đi rất nhiều, không còn tổ chức nhậu nhẹt nữa. Có điều con người ông ta rơi vào chán nản hẳn, gần như giao toàn bộ công việc cho Từ Yến Thời.

Giám đốc Trần cũng không lạ gì trước chuyện lần này, cứ lâu lâu Lâm Khải Thụy lại có một đợt tâm trạng kém như thế, còn đều đặn hơn cả kinh nguyệt của phụ nữ.

Kết quả là nhà đã dột lại gặp phải mưa suốt đêm, dự án máy bay của Cao Tường cũng xảy ra vấn đề.

Giám đốc Đoàn của Cao Tường có quan hệ không tệ với vị giám sát trước của Khải Thịnh, có vẻ như sau khi rời đi người kia đã nói một hai lời không hay về Lâm Khải Thụy ở trước mặt giám đốc Đoàn. Quả thật hai năm qua Lâm Khải Thụy khá phách lối, đắc tội với không ít người.

Công ty Cao Tường có đức hạnh gì mọi người đều biết, nếu không phải vì hai năm nay Lâm Khải Thụy tập trung vào công nghiệp kiểu mới thì cũng sẽ không đầu tư vào công ty dốt nát thích chiếm hời như Cao Tường.

Hai vị giám đốc họ Vương họ Lý hết ăn lại uống lần trước đó, lão Đoàn thật sự không biết ư? Lâm Khải Thụy lại không cho là vậy, xét cho cùng lão Đoàn cũng là người thích được lợi, trước kia hễ đi họp lớp, có lần nào không phải ăn chùa uống chùa không chi một đồng. Dưới tay cũng nuôi một đám người không có cốt khí, vô cùng bủn xỉn. Mấy năm trước khi còn sát cánh cùng tập đoàn lớn như Đông Hòa, cũng ra sức chiếm hời về mình.

Dù Lâm Khải Thụy không hẳn là người tốt đẹp gì, nhưng dẫu sao cũng trượng nghĩa, tiếng đồn trong bạn học không tệ, chỉ có điều ông ta chưa từng nương tay với đối thủ cạnh tranh nên có rất nhiều người hận ông.

Nhưng lần này, thật đúng là không liên quan gì đến ông ta.

Lão Đoàn chê hai vị giám đốc họ Vương họ Lý lần trước làm mình xấu hổ mất mặt nên đã sa thải. Lúc này phó giám đốc phòng kỹ thuật mới đến tên là Lư Tuấn Lương, là con trai một họ hàng của lão Đoàn, cũng tốt nghiệp đại học Vũ Hán. Lão Đoàn nghe thế thì cảm thấy thật tình cờ, tổng giám sát phòng kỹ thuật mới đến của Lâm Khải Thụy cũng tốt nghiệp đại học Vũ Hán, thế là thuận miệng hỏi hai người có biết nhau không. Lư Tuấn Lương biết thật, lại còn có va chạm không nhỏ.

Vậy là hắn ta kể lại tất cả những chuyện điên đảo thị phi đen trắng năm đó cho lão Đoàn nghe.

Lão Đoàn tin vào lời gièm pha, cộng thêm thời gian đó tổng giám sát vừa nghỉ việc cũng nói vài lời thị phi bên tai ông ta, lão Đoàn là người tai mềm, thế là mất sạch chủ kiến, bèn nói với Lâm Khải Thụy là muốn suy nghĩ thêm về chuyện hợp tác, dù gì nếu nghiêm túc bàn về hợp đồng, thì bên lão Đoàn mới là bên A.

Có điều, lúc này Lâm Khải Thụy vẫn chưa biết là vì Từ Yến Thời, hỏi lão Đoàn thì lão ta ấp úng không nói rõ, chỉ bảo là muốn suy nghĩ thêm.

Lâm Khải Thụy nổi nóng ném điện thoại đi. Đêm hôm đó, giám đốc Trần với ông ta cãi một trận long trời lở đất chưa từng có trong lịch sử, con người giám đốc Trần tuy nghiêm nghị nhưng cũng khá khách khí với Lâm Khải Thụy, biết Lâm Khải Thụy giỏi kỹ thuật hơn mình, cho nên đa số thời điểm khi Lâm Khải Thụy nói một thì ông ta sẽ không nói hai.

Hai người cãi nhau tới mức tối mặt tối mày, Trần Phong trút hết mọi tính toán trong lòng ra.

“Con người anh có biết hối cải là gì không, đã nói với anh bao nhiêu lần rồi hả, đừng có lúc nào cũng rượu rượu, uống rượu làm hỏng việc có biết không? Anh có biết bây giờ bên ngoài đồn anh thế nào không?!!”

“Bị bạn học lừa còn không biết chuyện gì?! Người ta là đang bỡn cợt anh đấy! Bao giờ thì anh mới có thể chín chắn được hả?!”

Lâm Khải Thụy tức quá bật cười, “Tôi không chín chắn?! Tôi không uống rượu thì mấy năm qua anh kinh doanh cái gì?! Tôi uống đến mức dạ dày chảy máu là vì tôi chắc?!”

Tất Vân Đào ngơ ngác nhìn.

Từ Yến Thời chỉ khoanh tay đứng một bên, với tình hình trước mắt thì anh không thể đi được rồi, vậy là vào nhà vệ sinh gọi điện báo cho Hướng Viên. Đợi tới lúc quay ra thì Lâm Khải Thụy đã bị giám đốc Trần làm cho tức tới mức leo cửa sổ muốn nhảy lầu.

Tất Vân Đào luống cuống kéo chân ông ta, không biết do sức kéo của anh ta quá lớn hay là Lâm Khải Thụy chắc chắn Tất Vân Đào nhất định sẽ níu mình lại, mà Tất Vân Đào kéo xuống được một chiếc giày.

Tất Vân Đào bối rối.

Lâm Khải Thụy cũng nhìn chiếc giày trên tay Tất Vân Đào mà bối rối, một giây sau đó, quả nhiên Lâm Khải Thụy mất trọng tâm vùng vẫy ai tay, mặt mũi sợ hãi ngã thẳng ra khỏi cửa sổ.

Nhưng cũng may ngoài cửa sổ có ban công lộ ra, mọi người nghe thấy tiếng *bịch* thật lớn, có gì đó nặng nề đập xuống ban công.

Thế là Lâm Khải Thụy nhập viện, bó bột treo hai tay nửa tháng.

Trong nửa tháng đấy Từ Yến Thời bận tối mày tối mặt, mọi bữa cơm ăn nhậu xã giao của Khải Thịnh đều biến thành anh dẫn Tất Vân Đào đi.

Còn Trần Phong thì đút Lâm Khải Thụy ăn cháo cho tới khi xuất viện.

Tuần thứ ba, Lâm Khải Thụy vừa ra viện đã lập tức đầy máu sống lại, ông ta hẹn gặp lão Đoàn, vốn định đi Bắc Kinh gặp mặt, kết quả mấy hôm đó lão Đoàn cũng đang ở Thượng Hải, thế là ngay tức khắc Lâm Khải Thụy tổ chức bữa cơm ngay.

Trên người Lâm Khải Thụy có một sức lực, chỉ cần cho ông ta thời gian thì ông ta có thể đầy máu hồi sinh, dù chuyện có khó tới mấy thì ông ta vẫn có đủ kiên nhẫn giải quyết hết. Đây là một trong những nguyên nhân Từ Yến Thời cảm thấy Lâm Khải Thụy có thể thành công, ông ta không quan tâm sẽ mất đi cái gì, đã muốn gì thì sẽ lấy cho bằng được.

Kết quả là trong ngày hôm đấy, Lư Tuấn Lương cũng có mặt.

Lâm Khải Thụy vừa nghe là bạn học cũ thì trong bụng đã có dự cảm xấu. Nào ngờ Từ Yến Thời nâng ly lên, ung dung mời một ly. Ở với anh một thời gian, Lâm Khải Thụy cũng hiểu được Từ Yến Thời phần nào, hễ anh lộ ra vẻ mặt này thì chính là gặp phải người không mấy vui vẻ, không phải là do biểu cảm của anh quá rõ ràng, mà là do bình thường anh quá lạnh nhạt, đối diện với ai cũng một gương mặt, ngay đến cười cũng ít.

Lúc này lại kiềm chế như thế, xem ra tám mươi phần trăm là có va chạm gì trong quá khứ rồi.

Có điều đàn ông với nhau dù có đụng chạm thì cũng có thể một ly xong chuyện, còn nếu quả thực không được thì làm một chai.

Chỉ là lần này Lâm Khải Thụy vẫn đánh giá cao quá rồi.

Lư Tuấn Lương hận Từ Yến Thời đến nghiến răng, năm đó ở trong trường bị anh đè đầu, tốt nghiệp rồi mà đi đâu cũng nghe thấy người trong giới rôm rả về sự tích huy hoàng của anh, anh ta có cảm giác bản thân chỉ mãi mãi sống dưới cái bóng của Từ Yến Thời, không có ngày phất lên.

Hễ cuộc thi nào có Từ Yến Thời thì anh ta mãi mãi đứng thứ hai.

Trong lớp chỉ cần có Từ Yến Thời thì giáo viên luôn chú ý đến anh.

Mấy năm này tốt nghiệp, cứ họp lớp đại học thì người được nhắc đến nhiều nhất cũng là Từ Yến Thời, đàn em khóa dưới cũng chỉ nhớ mỗi Từ Yến Thời đang còn đi học đã nhận được offer của Vi Đức, song lại không nhớ, năm đó anh ta cũng là người trong đội ngũ được giải nhất cuộc thi lập trình.

Bởi vì ánh hào quang trên người Từ Yến Thời đã lấn át đi tất cả, khiến mọi cố gắng cực khổ trong mấy năm qua của Lư Tuấn Lương không được ai nhìn thấy. Từ nhỏ anh ta đã là con cưng của bố mẹ trò giỏi của thầy cô, được tuyển thẳng vào đại học, luôn là con nhà người ta trong mắt kẻ khác.

Nhưng khi gặp Từ Yến Thời, thì mọi ánh sáng trên người anh ta đều bị lu mờ, không còn ai nhớ đến mình.

Mà Từ Yến Thời vừa đi thì anh ta lập tức trở thành vua ở Bắc Kinh.

Lư Tuấn Lương muốn khiến Từ Yến Thời phải cúi đầu trước mình, Lâm Khải Thụy nửa trêu nói, “Đàn ông chỉ khi châm thuốc mới cúi đầu.” Một tay khác khoác lên vai anh ta, rất có ám chỉ: “Đừng quá đáng quá người anh em à, đây là Thượng Hải đấy.”

Ý là, đây là địa bàn của tôi, cậu nghĩ mình là ai hả?

Lư Tuấn Lương không chiếm được hời, bữa ăn giải tán, trên đường trở về, Lâm Khải Thụy nhìn Từ Yến Thời ngồi bên mà cảm khái nói: “Quả nhiên con người không có ai hoàn hảo, đến người thanh tâm quả dục như cậu mà cũng có người ghét. Nói thật, tên nhóc kia thì có là gì, đúng là muốn ăn đòn.”

Từ Yến Thời khoanh tay cúi đầu cười, “Lư Tuấn Lương ấy hả? Hắn không hơn được tôi đâu, nghìn năm chỉ xếp thứ hai.”

Nghìn năm chỉ xếp thứ hai.

Hèn gì lại hận đến thế.

Lâm Khải Thụy nghĩ, đây chính là thế giới của đàn ông.

Hợp đồng này cứ thế bị trì hoãn, nhưng cũng không ai sốt ruột cả. Thấy thái độ lão Đoàn vẫn muốn hợp tác, xem chừng là do Lư Tuấn Lương giở trò, lần này Lâm Khải Thụy cũng rất nể mặt, mặc bọn họ ra oai.

Tuần thứ tư, giám đốc Trần Phong chính thức từ chức.

Từ Yến Thời cũng không thấy lạ, tính cách của Trần Phong và Lâm Khải Thụy trái ngược hẳn, về chuyện đầu tư dự án, nhiều lần Lâm Khải Thụy mạnh mẽ cả đoán thì Trần Phong cũng kinh hồn bạt vía. Lúc Trần Phong nói từ chức, Từ Yến Thời Tất Vân Đào và cả Diệp Tư Thấm đều đang ngồi trong văn phòng Lâm Khải Thụy bàn về công việc năm sau, kết quả có vẻ Trần Phong nghe mà nhức đầu, lập tức móc một bản báo cáo sức khỏe ra.

—— Thỉnh thoảng tâm thần hay lo lắng, ông đây muốn về hưu.

Văn phòng lúc ấy im lặng một chớp mắt, vô cùng yên tĩnh, Lâm Khải Thụy tiện tay lật qua trang sau.

Bên dưới có một hàng chữ nhỏ, “t*ng trùng không hoạt động.”

Trần Phong chỉ mới ba mươi chín chưa đến bốn mươi, kết hôn sáu năm mà vẫn chưa có con.

Văn phòng chìm vào im lặng ba giây, như có con quạ đen kêu quác quác bay qua.

Thế là đêm hôm đó, Trần Phong đăng dòng trạng thái lên Wechat ——

Cho anh xem ảnh thì anh xem được rồi, tiện tay quẹt tiếp cái gì, cho anh xem báo cáo kiểm tra sức khỏe thì anh xem là được rồi, tiện tay lật tiếp cái gì. Nhìn lén báo cáo của tôi là muốn làm gì hả? Muốn cưới tôi chắc? Đồ Lâm Cẩu Thụy nhà anh.

Lâm Cẩu Thụy trả lời: Muốn kết hôn với bà ngoại anh.

Đúng là Trần Phong định nghỉ việc để sinh con, bình thường hai người này cãi nhau quen rồi, lời nói ra cũng chẳng dễ nghe mấy, nhưng trong lòng đều biết đối phương nghĩ thế nào, mà vì có Từ Yến Thời gia nhập nên Lâm Khải Thụy cũng có điều chỉnh về kế hoạch sang năm trong công ty.

Đến lúc đó chỉ sợ sẽ tranh chấp với Trần Phong không ít, lúc này Trần Phong lựa chọn rút lui, có lẽ cũng muốn buông tay để ông ta làm chuyện của mình, thuận tiện nghỉ ngơi chăm vợ sinh con.

Đi thì đi, mặc dù ngoài mặt Lâm Khải Thụy ăn nói không dễ nghe, nhưng rồi cũng chuyển cho Trần Phong một số tiền lớn. Mọi tiền quỹ đều được Trần Phong đổ vào dự án, ông ta không đụng lấy một xu, chỉ từ chức phó giám đốc mà thôi.

Sau khi nhận được khoản tiền kia, Trần Phong bèn xóa dòng trạng thái kia ở Wechat đi, đổi mới thành —— Lâm Khải Thụy là một đồng chí tốt.

Khải Thịnh thiếu đi một vị phó giám đốc, chỗ trống này vẫn phải có người lấp vào. Người đầu tiên Lâm Khải Thụy nghĩ đến là Từ Yến Thời, có điều ông không hỏi thẳng mà trêu Tất Vân Đào trước, “Lão Tất, có muốn làm phó tổng không?”

Tất Vân Đào: “Không muốn.”

“Không, cậu muốn.”

“Không, tôi không muốn.”

“…”

Ngay sau đó ông lại đi tìm Diệp Tư Thấm, “Lão Thấm, có muốn làm phó giám đốc không?”

Diệp Tư Thấm rất thẳng thắn: “Có.”

Lâm Khải Thụy nghĩ ngợi rồi híp mắt cười nói: “Không được, nếu cô lên làm phó thì người khác sẽ nói công ty trở thành hắc điếm của vợ chồng chúng ta mất.”

“…” Diệp Tư Thấm biết ông chỉ đến trêu cô, mặt không cảm xúc mở cửa, “Cút ra ngoài.”

Cuối cùng mới tìm đến Từ Yến Thời, anh vừa đi vệ sinh xong, đang cúi đầu rửa tay.

Lâm Khải Thụy đi ra, đứng trước bồn rửa bên cạnh anh để rửa tay, rồi bỗng lặng lẽ hỏi một câu bên tai anh ——

“Tình trùng của cậu, có hoạt động không?”

Tiếng nước chảy ào ào có thể át đi mọi tiếng nói chuyện, nhưng vì Lâm Khải Thụy đứng quá gần nên Từ Yến Thời nghe rõ mồn một, cụp mắt liếc ông ta:

“Anh là đồ biến thái hả?”

Lâm Khải Thụy cười cười, rút khăn giấy ra lau tay rồi lại ân cần đưa cho anh một tờ, Từ Yến Thời không nhận, anh không có thói quen lau tay, có cảm giác đàn ông đi vệ sinh mà dùng khăn giấy quá giống phụ nữ.

Nhưng người chỉnh chu như Lâm Khải Thụy lại không như thế, ông ta hết lau tay lại lau miệng.

Từ Yến Thời ghét bỏ nhìn ông ta.

“…”

Lâm Khải Thụy thong thả dẫn dắt: “Trần Phong đi rồi, hồi tối tôi có xem thiên tượng rồi xem thêm đại tượng, lại thêm cả chá tượng nữa, tôi cảm thấy cậu rất hợp làm phó giám đốc. Sao nào, không có hứng thú à, vừa hay cậu có ba điểm cổ phần của tôi, chỉ cần bỏ tiền mua năm điểm nữa thì sẽ trở thành phó giám đốc của Khải Thịnh rồi.”

Nghe có vẻ giống như, “Xin chào anh ạ, bây giờ trong thẻ anh có năm mươi, anh chỉ cần nạp thêm hai trăm nữa thì sẽ trở thành hội viên cấp kim cương tôn quý của chúng tôi, và còn nhận được một món quà hoàn toàn miễn phí.”

Từ Yến Thời: “Không phải trước kia anh là nhân viên bách hóa đấy chứ?”

Lâm Khải Thụy: “Chuyện này mà cậu cũng biết hả?”

“…”

Vậy là nửa tháng sau, cuối cùng chuyện này cũng đâu vào đó.

Mời đồng chí Từ Yến Thời trở thành phó giám đốc công ty cổ phần hữu hạn công nghệ Khải Thịnh.

Vốn trên tay anh không có nhiều tiền mặt, nghèo chỉ có mỗi cổ phần, mà lúc này đây lương cơ bản từ sáu trăm nhảy lên một triệu hai trăm ngàn, cộng thêm tiền hoa hồng dự án và tiền cuối năm thì trong tay cũng nắm chắc ba triệu. Lâm Khải Thụy đưa cho anh một tấm thẻ tín dụng hạn ngạch 500.000, để anh có tiền chi tiêu trong thời gian này.

***

Cự long bay lên chính là Từ Yến Thời, còn mưa gió chấn động là Hướng Viên.

Sau buổi họp báo ngày hôm đó, số lượng đơn đặt hàng của Duy Lâm tăng đột biến, nhận đến mấy đơn hợp tác, số tiền cũng khá lớn, quả thật năm nay kiếm được nhiều hơn so với mấy năm qua, song vẫn còn cách rất xa mười điểm của Hướng Viên.

Cứ tiếp tục như thế cũng không phải cách, Hướng Viên nghĩ đến Vương Giả, muốn nhận được đơn hợp tác về hệ thống định vị của bọn họ.

Thậm chí cô còn liên lạc với với người phụ trách của trò chơi Vương Giả, câu trả lời bên kia rất chính thức, hiện tại hệ thống này vẫn chưa có ý định hợp tác với bên ngoài.

Đối phương không cho đường sống, Hướng Viên chỉ có thể tạm thời gác qua một bên, đợi có cơ hội thì bàn sau.

Lúc cô và Trần Thư hút thuốc ở trên sân thượng, đột nhiên Trần Thư hỏi cô, “Em không có cảm giác gần đây Lâm Khanh Khanh lạ lắm sao?”

Hướng Viên không để ý mấy, cô khá quan tâm về Lâm Khanh Khanh nên không nghĩ lời này của Trần Thư có ý khác, chỉ hít một hơi chậm rãi nhả khói, thờ ơ hỏi: “Sao hả chị?”

Trần Thư không nói rõ, cảm giác này khá vi diệu, cô sợ mình nói nhiều lại khích bác quan hệ giữa Lâm Khanh Khanh và Hướng Viên, nhưng lại cảm thấy quả thật hai hôm nay Lâm Khanh Khanh rất khác lạ.

Hướng Viên cho rằng vì gần đây Lâm Khanh Khanh qua lại gần gũi với Cao Lãnh nên Trần Thư khó chịu trong lòng, thế nên cũng không để ý mấy, cười lắc đầu nói: “Ghen hả?”

Trần Thư: “Không phải, em không phát hiện gần đây Lâm Khanh Khanh toàn đeo đồ hiệu sao?”

Hướng Viên có thấy, nhưng cô không nghĩ nhiều về chuyện đó.

Trần Thư: “Với tiền lương của cô ấy ư? Em nghĩ sao?”

Lúc đó, Hướng Viên vẫn không để chuyện này trong lòng, chỉ cảm thấy Trần Thư quá nhạy cảm.

Cho đến cuối năm, danh sách chuyển chế nhân viên của Đông Hòa gửi xuống, lần này số người bên Tây An không nhiều, chỉ có ba nhân viên loại C chuyển sang loại B, một suất trong số đó thuộc về phòng kỹ thuật.

Phòng kỹ thuật ngoài Vưu Trí, Cao Lãnh và Tiết Dật Trình mới đến ra thì còn lại đều là loại C, suất lại có hạn nên mọi người đều nôn nóng, muốn xem Hướng Viên đưa suất này cho ai.

Kết quả là Lý Vĩnh Tiêu lại gọi cô vào văn phòng nói chuyện, bóng gió hỏi cô định chuyển suất này cho ai. Hướng Viên đáp thật là mình vẫn chưa nghĩ ra, nếu Vưu Trí chưa chuyển thì cô sẽ không do dự đưa cho Vưu Trí, bởi vì chắc chắn Vưu Trí là người nổi trội nhất trong số bọn họ, những người còn lại đều chỉ là tám lạng nửa cân.

Lý Vĩnh Tiêu úp mở, nói một thôi một hồi không để lộ gì.

“Cô cứ từ từ cân nhắc đừng sốt ruột, năm nay ba suất này có được cũng không dễ, nếu không biết có thể hỏi nhân viên kỳ cựu xem sao, hoặc cân nhắc đến con gái trong phòng kỹ thuật đi, quả thật cũng không dễ gì.”

Hướng Viên không phải kẻ ngốc, Lý Vĩnh Tiêu đang âm thầm nhắc nhở cô phòng kỹ thuật vẫn còn có một Lâm Khanh Khanh.

Nếu lời này do Từ Yến Thời nói thì chắc chắn Hướng Viên sẽ giao suất này lại cho Lâm Khanh Khanh, nhưng đây lại là Lý Vĩnh Tiêu, một người đặt lợi ích trên tất cả, sao có thể bất chợt gọi Hướng Viên vào văn phòng chỉ vì để nhắc cô còn có một Lâm Khanh Khanh được?

Cộng thêm lời Trần Thư nói hôm trước, xem ra Hướng Viên phải đánh một dấu hỏi to đùng về Lâm Khanh Khanh rồi.

Ba hôm sau, Hướng Viên nộp danh sách lên.

Tổng công ty đã phê duyệt là Lâm Khanh Khanh.

Chuyện này khiến Hướng Viên thấy kỳ quái.

Buổi tối cô gọi điện cho Từ Yến Thời cũng rất nghi ngờ, ngồi trên sofa báo cáo với người đàn ông ở đầu dây: “Anh nói xem, vì sao bỗng nhiên Lâm Khanh Khanh lại có quan hệ thế này, rõ ràng em ghi tên Thi Thiên Hữu mà. Kết quả tổng công ty lại duyệt cho Lâm Khanh Khanh.”

Từ Yến Thời vẫn đang ở văn phòng, kiên nhẫn nghe cô phàn nàn.

“Không phải em nói Lâm Khanh Khanh không đủ tư cách đâu, nhưng so với biểu hiện tổng hợp thì Lâm Khanh Khanh vẫn còn kém Thi Thiên Hữu. Thật ra em cũng cảm thấy con gái như cô ấy cũng không dễ dàng gì, cũng muốn tạm giao suất năm nay lại cho cô ấy. Nhưng anh biết đấy, con người em làm việc không thích bị người khác chỉ trỏ, anh mà bảo em đi Đông hả, em cứ đi Tây đấy. Lý Vĩnh Tiêu lại còn cố ý gọi em đến nói chuyện này, thế nên em mới gai mắt.”

Từ Yến Thời lơ đãng nhìn chương trình đang chạy trên máy tính, bật cười, “Em tổng kết mình chính xác đấy.”

“Đáng ghét,” Hướng Viên chun mũi, “Vậy là sao, em thật sự không thích cô ấy đâm sau lưng như vậy, cô ấy mà đến trước mặt em nói muốn suất đó thì em cũng đâu bất mãn như thế.” Nói rồi cô lại bật cười, “Được rồi, có phải anh rất mệt không, có muốn đi ngủ sớm không?”

Từ Yến Thời: “Em không giận chứ?”

“Vốn cũng không tức giận gì, chỉ là cảm thấy không được thoải mái thôi, nhưng em cảm thấy cô ấy cũng không sai, có thể do em nhạy cảm quá.”

Nói đến đây, Từ Yến Thời mỉm cười, “Bật video lên đi.”

“Lại biểu diễn ảo thuật gì nữa thế?” Tuy hỏi vậy, Hướng Viên vẫn hào hứng mong đợi bật lên.

Mặt anh xuất hiện trong ống kính.

Đây là lần đầu tiên Hướng Viên nhìn thấy văn phòng của anh, gương mặt đang đắp mặt nạ vờ kinh ngạc hô lên, “Wow, văn phòng của anh lớn thế!!!! Có nhà vệ sinh riêng hay phòng nghỉ riêng không?”

Từ Yến Thời cười không ngớt, “Bớt xem mấy bộ phim nhảm nhí kia đi.”

Đã lâu lắm rồi Hướng Viên không còn xem phim nữa, bộ phim thần tượng xem gần đây nhất là “Em Nghe Anh Giải Thích Đi Em Không Nghe” cũng bỏ dở giữa chừng, có lẽ đạo diễn không nghĩ ra ngoài cái chết thì nữ chính còn lý do gì để người ta không nghe giải thích nữa.

“Cốc cốc.”

Lúc này lại có người gõ cửa.

Hướng Viên nhìn đồng hồ, mười giờ.

Từ Yến Thời quay ống kính về phía mình nhưng Hướng Viên vẫn nghe thấy tiếng giày cao gót, đi kèm là một giọng nữ.

Không biết đối phương nói gì mà Từ Yến Thời thấp giọng đáp ừ.

Lại quay ống kính lại, Từ Yến Thời cúi đầu, cô gái trong điện thoại đang ai oán nhìn anh, cũng không biết học ai mà dẩu môi, hừ một tiếng bằng âm mũi:

“Hứ.”

Từ Yến Thời thấy cô làm bộ làm tịch thì dựa vào ghế, cười đến mức bả vai run lên.

***

Ngày hôm sau, Hướng Viên vẫn gọi điện cho ông nội, kết quả bên kia kiểm tra rồi thì Hướng Viên mới biết, tên viết trong danh sách trình lên là Lâm Khanh Khanh chứ không phải là Thi Thiên Hữu.

Danh sách này là tự tay cô gửi cho Lê Thấm và Lý Vĩnh Tiêu.

“Nói cách khác, là Lê Thấm hoặc Lý Vĩnh Tiêu sửa lại?” Trần Thư khó tin nhìn cô, “Chuyện này mơ hồ quá. Lâm Khanh Khanh với Lê Thấm? Hay Lâm Khanh Khanh với Lý Vĩnh Tiêu? Hai người này ai cũng không dễ với đến.”

Hướng Viên im lặng một lúc lâu rồi chợt hỏi: “Chị nói Lâm Khanh Khanh bắt đầu đeo túi hàng thật từ lúc nào?”

Trần Thư nheo mắt nhớ lại, “Không lâu sau khi kết thúc buổi họp báo, có một hôm chị trông thấy khí chất cô ấy rất khác trước.”

Trong lòng Hướng Viên có một nghi vấn, chỉ là cô chưa nói ra.

“Trần Thư, chị biết không?”

Trần Thư ít khi thấy cô có như vậy, bất giác lòng căng thẳng, giương mắt nhìn sang, không biết vì sao sau sống lưng lại thấy ớn lạnh.

“Chuyện gì?”

Hướng Viên nói: “Em đã xem tới xem lui camera giám sát ngày tổ chức họp báo đó cũng phải mười lần, mỗi một góc em đều xem mấy chục lần, từ chín giờ mười phút cho đến chín giờ ba mươi phút, trong thời gian này, có một người không hề xuất hiện trong bất cứ camera nào cả.”

Nhất thời Trần Thư nổi da gà, “Ai?”

“Lâm Khanh Khanh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.