Tiên Sở

Chương 46: Trúc Cơ




Ở trước mặt dân chúng, những linh thạch nhanh chóng được thống kê con số.

Thành chủ Vương Thanh Sơn run run nói:

- Ta biết rồi, Lưu tiên sinh, khốn kiếp, ta đã nói tại sao các ngươi dùng hạ phẩm linh thạch kết toán, tại sao toàn là hạ phẩm linh thạch, thì ra là vì để ta không thể mang đi, thì ra là vì muốn hãi hại ta!

Đám đệ tử bẩm báo:

- Bẩm báo tông chủ, thống kê ra rồi, tổng cộng một trăm ức hạ phẩm linh thạch!

Một trăm ức hạ phẩm linh thạch? Cũng chính là một trăm viên thượng phẩm linh thạch?

Chính là nói chia lại cho dân chúng mỗi người chỉ có một nửa thượng phẩm linh thạch, mà dân chúng gần như mỗi người bị lừa hai mươi lăm viên.

Hắc Vũ chân quân sắc mặt khó xem nói:

- Còn nữa không?

Thành chủ Vương Thanh Sơn kinh dị nói:

- Không, không còn!

Hắc Vũ chân quân mặt lạnh như băng gặn hỏi:

- Làm sao có thể? Tại sao chỉ có bấy nhiêu? Thành chủ Vương Thanh Sơn, ngươi không muốn sống nữa?

Thành chủ Vương Thanh Sơn bị hù vội khai:

- Tông chủ, xin tha mạng, ta, ở trong tông còn có linh thạch giống như cái này, bên trong tông có!

Cho dù như vậy thì dân chúng chỉ được trả một viên linh thạch, mặc kệ là ai đều biết điều này không thể bỏ qua.

Hắc Vũ chân quân lạnh lùng nói:

- Còn nữa, còn linh thạch nữa đâu?

Thành chủ Vương Thanh Sơn kinh khủng nói:

- Đệ tử thật không có, thật không có!

Hắc Vũ chân quân lạnh lùng nói:

- Linh thạch đều do ngươi quản, linh thạch đâu?

Thành chủ Vương Thanh Sơn vội nói:

- Một nửa cho trong tông, ở nội khố có!

- Còn nữa không?

Thành chủ Vương Thanh Sơn nhìn hướng Hi Vô Nhai phía không xa:

- Còn có, ta, sư phụ, sư phụ!

Đa số linh thạch thành chủ Vương Thanh Sơn cống hiến cho Hi Vô Nhai, từ lão bôi trơn các khâu.

Dân chúng sắc mặt âm trầm nhìn, uy tín của Đại Vũ Thiên tông giờ phút này bị thù hận tiêu hao.

...............

.........

...

Hắc Vũ chân quân hứ hẹn:

- Dân chúng Thủ Khai thành, Hắc Vũ chân quân ta sẽ cho mọi người một lời giải thích. Đợi ta về tông lấy lại hết linh thạch, mọi người dựa vào hiệp ước cũ đến lĩnh linh thạch!

Dân chúng đồng thanh:

- Vâng!

Toàn thành tìm tòi tin tức đám Chí Đông Tiền Hành, Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, nhưng đám Lưu Cương, Dịch Phong sớm không còn bóng dáng.

Mãi đến ban gày sau.

Trong thành, Hoàng Binh, Hoàng chưởng quầy ngày xưa bị nhốt bỗng hét lên.

Hư cảnh lông mày đỏ gào:

- Hi Vô Nhai muốn mang tiền của ta chạy trốn, bọn họ muốn mang tiền trốn đi, mau đuổi theo!

Hai trăm vạn dân chúng khoảnh khắc như phát điên, nhanh chóng cùng Hoàng Binh lao ra khỏi thành.

Ầm ầm!

Ai nấy cầm pháp bảo, ánh mắt điên cuồng bao vây tiễu trừ đám người.

Dù đám Hi Vô Nhai, thành chủ Vương Thanh Sơn có tu vi cao tuyệt nhưng bây giờ bị bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm. Dù là đệ tử nội bộ Đại Vũ Thiên tông thì có phần lớn bị Thiên Hạ Đệ Nhất Xá hại thảm, làm sao sẽ để bọn họ trốn?

Cường giả hạ Hư cảnh Hi Vô Nhai dẫn theo đám tu giả thành chủ Vương Thanh Sơn, cùng với từng túi linh thạch to lớn chạy trốn hướng tây, rất nhanh bị bắt lại.

Tổng cộng có hai trăm người bỏ trốn, nhưng có hai trăm vạn người bao vây họ, trong số đó không thiếu cao thủ.



Thủ Khai thành.

Người sáng lập Thiên Hạ Đệ Nhất Xá biến mất, linh thạch toàn thành thiếu hụt, ai còn rảnh mỗi tháng tốn một ngàn thượng phẩm linh thạch bố trận? Phút chốc người mua phòng đều dọn ra, mong chờ Đại Vũ Thiên tông trả lại linh thạch cho mình.

Toàn thành đang chờ đợi, bỗng nhiên một thanh âm vang lên.

Trong thành, Hoàng Binh, Hoàng chưởng quầy ngày xưa bị nhốt bỗng hét lên.

Hư cảnh lông mày đỏ gào:

- Hi Vô Nhai muốn mang tiền của ta chạy trốn, bọn họ muốn mang tiền trốn đi, mau đuổi theo!

Thanh âm vọng tới trời, khàn cả giọng.

Đám người chờ Đại Vũ Thiên tông chia linh thạch đánh rùng mình, không cần ai kêu đã tự cầm pháp bảo xông ra ngoài.

- Ở bên kia, ở bên kia!

- Mau lên, ở bên kia!

............

......

...

Toàn thành bắt đầu đợt bao vây tiễu trừ rầm rộ, vô số tu giả bảo vệ linh thạch thuộc về mình, có ai không hết sức?

Hoàng Binh lúc trước gào to giờ đi hướng góc khuất.

Trong góc có một người đàn ông đứng chờ.

Hoàng Binh cười nói:

- Thiên Hộ, tại hạ chịu nhục, rốt cuộc...

Người đàn ông kia cười nói:

- Hoàng Bách Hộ, chúng ta nhớ kỹ những gì ngươi làm, từ việc đi phủ thành chủ cố ý vạch trần đến vào nhà giam, và họa loạn Đại Vũ Thiên tông, tất cả ghi chép kỹ càng. Chờ mọi chuyện ổn định sẽ luận công ban thưởng. Ngươi và ta cùng cấp, có lẽ ngươi sẽ trở thành cấp trên của ta cũng không biết chừng, khi đó còn mong ngươi chiếu cố giùm.

Hoàng Binh vội nói:

- Không dám!

Người đàn ông kia nói:

- Ha ha ha ha! Hoàng Bách Hộ đừng khiêm tốn, tiếp tục đi, tiếp theo mối là khâu quan trọng. Người kia bỏ trốn là cơ hội tốt nhất, ta cho ngươi biết, đây là nhóm thành chủ đầu tiên trốn đi.

Mắt Hoàng Binh sang lên, nhóm đầu tiên, điều này có ý nghĩa cực kỳ quan trọng, nếu xử lý tốt thì sẽ có công đầu.

Hoàng Binh nói ngay:

- Đa tạ Thiên Hộ nhắc nhở, ta đi đây!

Thiên Hộ gật đầu, nói:

- Ừm, bảo trọng.

Hoàng Binh cầm pháp bảo xông ra ngoài.

...

Đại Trăn hoàng triều, Yến Kinh, trong hoàng cung.

Ầm ầm!

Trong hoàng cung nổi lên tiếng nổ, dân chúng phía xa đều nhìn sang.

Xung quanh hoàng cung tràn ngập sương mù.

- Đây là...?

- Thiên kiếp, ta biết rồi, đây là thiên kiếp!

- Nhưng tại sao quanh hoàng cung đầy sương mù?

- Là hoàng thượng đang độ kiếp!

...............

.........

...

Dân chúng kinh ngạc nói, cùng lúc đó, ai nấy hưng phấn, sùng bái nhìn.

Đại Trăn hoàng triều thống nhất sáu mươi tòa thành trì, tiêu diệt tông môn bốn phương, hoàng quyền nhất thống thiên hạ Đại Trăn, uy danh Đại Trăn như mặt trời ban trưa.

Sáu mươi tòa tiên thành, nhiều tu giả không hẹn mà cùng đi Yến Kinh.

Tu giả Yến Kinh càng lúc càng nhiều.

Giờ phút này, vô số tu giả có thể thấy ra có người đang độ kiếp.

Trong hoàng cung.

Thật nhiều thị vệ thủ hộ xung quanh, đại trận mở r,a sương mịt mù.

Mặc Vũ Hề ôm Miêu Miêu đứng trước Triều Thiên điện nhìn Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên đứng ở quảng trường Triều Thiên điện, ngửa đầu nhìn trời. Bầu trời dày đặc mây đen cuồn cuộn, uy thế tam cửu thiên kiếp đè ép như muốn hủy diệt mọi thứ bên dưới. Text được lấy tại Truyện FULL

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Hai mươi bảy luồng thiên lôi giống như hai mươi bảy con lôi điện hình rồng vọt xuống. Lôi điện mạnh mẽ đánh xuống, không khí xung quanh bị tia điện biến mông lung.

Đứng ở bên dưới như trông thấy hai mươi bảy con rồng hung tợn giương nanh múa vuốt lao ra khỏi mây mù, mang theo hủy diệt như muốn xé nát Diêm Xuyên đứng bên dưới.

Diêm Xuyên trừng mắt, ngửa đầu rống dài:

- Grao!

Tiếng gầm to lớn mnag theo tiếng động hủy diệt xông hướng hai mươi bảy con lôi điện long.

Tiếng rống chất chứa uy nghiêm vô thượng, tựa như tiếng gầm muốn hiệu lệnh thiên hạ, tràn ngập uy nghiêm, loại bá đạo không thể kháng cự.

Bên ngoài hoàng cung, Bạch Đế Thiên vốn hơi tò mò nhìn hoàng cung đầy sương, nhưng nghe Diêm Xuyên gầm lên làm gã biến sắc mặt.

- A?

Bạch Đế Thiên phát hiện tiếng rống không tầm thường.

Bạch Đế Thiên đạp bước.

Vèo!

Giây lát sau Bạch Đế Thiên đã đến cửa Triều Thiên điện.

Mặc Vũ Hề liếc Bạch Đế Thiên rồi lờ đi, lại nhìn hướng Diêm Xuyên độ kiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.